Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 443: Nói làm là làm...
Lý Ngư vội trở lại công trường linh đài nhưng không thấy Vương Siêu đâu, tìm một thị vệ đóng quân hỏi thì biết là đã đi theo một nam tử cưỡi lừa rời khỏi.
Lý Ngư sờ lên cằm suy tư một chút, vội gọi Bao Kế Nghiệp tới hỏi:
- Bao tiên sinh, danh sách đồ vật mà chúng ta dọn dẹp linh đài đâu?
Bao Kế Nghiệp nói:
- Đồ vật đã được dọn dẹp sạch sẽ, danh sách kia cũng cất kĩ, lúc này đặt trong phòng thu chi.
Lý Ngư nói:
- Mau mau mang tới.
Bao Kế Nghiệp chạy tới phòng thu chi tìm, đem danh sách tới cho Lý Ngư. Lý Ngư lật xem từng cái, quả nhiên viết lại tỉ mỉ. Có một số đồ vật hình thù quái lạ, thật sự khó có thể miêu tả nhưng Trương tiên sinh đã vẽ hình vẽ đại khái ở bên cạnh để thuyết minh.
Trọng yếu hơn cả, mỗi sau đồ vật đều có ký tên của Vương Siêu tướng quân.
Lý Ngư kiểm tra từng tờ một, khi lật đến tờ cuối cùng đều thấy phù hợp tiêu chuẩn, trong lòng mới buông lỏng, gật đầu nói:
- Tốt lắm, danh sách này do ngươi đích thân bảo quản.
Lý Ngư đã nói vậy đương nhiên Bao Kế Nghiệp không có ý khác.
Lý Thừa Càn đã là người trưởng thành, đâu có thời gian nhàn hạ đi chơi cùng hai đứa trẻ, đi được hai vòng thì vừa lúc có người tìm hắn, Lý Thừa Càn nhân cơ hội rời khỏi, khuyên tiểu muội và tiểu đệ mau hồi phủ. Cao Dương và Lý Trị giống như chim được sổ lồng, trong lòng được tự do thoải mái đương nhiên không cam lòng rời đi.
Lý Thừa Càn giận tái mặt nói:
- Trị nô, nếu như ngươi không sớm hồi cung, cẩn thận kỳ thi công khóa sau sẽ bị phụ hoàng nghiêm trị.
Cao Dương nói:
- Ai nha, Tiểu Trị rất thông minh, kỳ thi công khóa nào có lý không trả lời được.
Thấy Lý Thừa Càn trừng mắt nhìn nàng, Cao Dương thè lưỡi nói:
- Được rồi… chúng ta sớm hồi cung là được.
Hai người giả vờ ứng đối, dụ cho Thái Tử đi rồi Cao Dương lại lập tức dắt Lý Trị trở về công trường, thấy công nhân đang vác đá, thấy đất rung lên thì cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Lý Ngư nhìn hai người, cung kính thi lễ, nói:
- Tiểu Vương Gia, Công Chúa điện hạ, nơi này là công trường rất tạp nham, hai vị đều là quý nhân không nên tới đây, nếu chẳng may phị đá làm cho bị thương tới thân mình sẽ không tốt.
Lý Trị vốn thấy đá đập xuống vô cùng nặng, thấy Lý Ngư nói vậy vội lui lại hai bước.
Cao Dương nói với Lý Trị:
- Ta đưa Tiểu Trị tới đây du ngoạn, ngươi có thể đừng nói cho phụ hoàng ta biết.
Lý Ngư cũng không biện luận, kỳ thật cơ hội hắn nhìn thấy Lý Thế Dân cũng không nhiều, chỉ mỉm cười nói:
- Công chúa điện hạ thật là nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng đây là du ngoạn. Kỳ thật thần thấy Tấn vương điện hạ đi ngoài một chút cũng không sao. Lão Tử có nói,” cửu tầng chi thai, khởi vu luy thổ”.
Giờ khắc này Tấn Vương điện hạ nhìn thấy như vậy, Thứ gian vạn vật đều có lý lẽ kết hợp tương thông, điện hạ học trong kinh sử cũng ngộ ra đạo lý trước mắt, ngày sau mới có thể dùng. Ta tin tưởng, cái này cũng là dụng ý của Tấn Vương điện hạ, há lại là du ngoạn đơn giản như vậy.
- Ngươi là một người đại đại người tốt! Có thể nói là có nhãn lực!
Tấn Vương Lý Trị nghe vậy thì mừng rỡ, lời nói này rất có đạo lý, nếu phụ hoàng biết ta trốn ra ngoài cung du ngoạn, ta hãy dùng lời nói này để lấy lệ.
Tiểu hài tử có tâm trạng rất tốt, lời này của Lý Ngư khiến cho cảm quan của Lý Trị với Lý Ngư rất tốt.
Lý Ngư đương nhiên là thành tâm tạo cho mình ấn tượng tốt trước mắt Tấn Vương Lý Trị. Tuy nhiên, hắn cũng chú ý đúng mực, bất kể là cử chỉ hay là lời nói, thành lập giao tình tốt với hoàng đế tương lai từ nhỏ, tương lai dễ dàng hài hòa quân thần.
Tuy nhiên, chuyện trộm gà bắt chó cũng không thể mang theo tiểu Vương đi làm, không thể để cho tiểu Vương tử mất thể diện trước mặt mình. Hoàng đế chân đất sau khi ngôi trên ngai vàng, nhìn thấy huynh đệ đã từng nhìn thấy dáng dấp chân đất của hắn lập tức biến thành tâm bệnh, một mặt nào đó của Hoàng Đế không thích hợp để nhìn thấy..
Đồng thời cũng còn một mặt nữa, cùng nhau vượt qua thương đau, đó là giao tình, sau này không quản các ngươi có địa vị cao thấp thế nào, đây đều là loại tình nghĩa thâm hâu.
Mặt phía sau là rất khác biệt, chỉ có địa vị của hai người không khác biệt lắm, đó mới là chất keo dính. Địa vị hai người cách biệt càng lớn, thì những hành vi từng có giữa hai người lại càng dễ trở thành cái gai ở giữa.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Linh đài này đang kiến tạo ở giai đoạn đặt móng, lúc này cũng không có gì đẹp mắt. Nhưng ở chỗ Viên thiếu giam kia cũng có chút ít đồ vật thiên văn, còn tạo mô hình cho linh đài và một số đồ vật sắp sửa đúc cũng rất đáng xem, Tiểu vương gia và Công Chúa có thể đến đó xem sao?
- Muốn đi muốn đi.
Cao Dương còn chưa nói, Lý Trị đã vui mừng kéo Cao Dương chạy tới trước mặt Lý Ngư nói:
- Ngươi mau đưa chúng ta đi xem!
Lý Ngư nghiêng người thi lễ:
- Vương gia, Công chúa, mời!
Giao tình, phải thiết lập ngay từ khi còn nhỏ.
Lý Ngư lôi kéo Lý Trị tiểu Vương gia hỗn giao tình đi.
Vương Siêu đi theo Lý Ngọa Tàm trở về nhà, dưới sự nhắc nhở của Lý Ngọa Tàm, trước tiên phải đi thay đổi thường phục mới tới thư phòng gặp Lâm Thanh Sam và Mộ Trưởng Sử. Lúc này đám người Thiết Vô Hoàn đang ngồi chơi ở phòng chờ sườn viện, vẫn chưa gặp được đám Vương Siêu, nếu không e rằng Vương Siêu sẽ lập tức hiểu tình hình không ổn.
Lý Ngọa Tàm dẫn Vương Siêu tới gặp Mộ Trưởng Sử, Vương Siêu thuận miệng nói dối mình là thợ thủ công của linh đài, Mộ Trưởng Sử vẫn xưng là một vị phú thân yêu thích cất chưa đồ cổ, một tây lấy hàng gặp họ Lý, hai người hàn huyên một phen, Lâm Thanh Sam không nhịn được liền chủ động nói đến đề tài chính.
Vương Siêu nghe xong vẫn đắn đo, do dự nói:
- Hàng thì ta còn có một chút, chẳng qua thứ này quý hiếm vô cùng, ta còn muốn để chút thời gian, không hẳn là do không bán được giá tiền cao. Ngươi muốn thì mua toàn bộ đi, ta để cho giá rẻ, thế nhưng giá cả ép nhiều quá chỉ sợ không ổn.
Mặc dù Mộ Trưởng Sử chỉ vì câu cá, thế nhưng nếu đặc biệt khẳng khái thì khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, lúc này vẫn giữ vững tinh thần trả giá:
- Vương huynh, Mộ mỗ ta là người kinh doanh tứ hải, làm người cũng tứ hải, không thích tính toán chi li, giá kém một chút ta có thể nhận, coi như kết giao bằng hữ, cuộc sống sau này còn dài.
Chỉ là buôn bán tới hải ngoại đường xá xa xôi, phong ba hiểm ác, mạo hiểm rất lớn. Đương nhiên ta làm kinh doanh cửa này cần phải lỗ mãng phiêu lưu, chuyện này không tính trên đầu Vương huynh. Chỉ có điều, ta một lần mà lấy nhiều hàng như vậy, ngươi cũng nên bớt một chút mới phải?
Mộ Trưởng Sử ha hả cười nói:
- Vừa thấy tướng mạo của Vương huynh thì thấy chính là người mua bán lớn, mũi thằng quyền thế trọng, miệng ăn nhiều bát phương, chúng ta mau định nhanh lên chút, sớm quyết định, thế nào? Sau buổi trưa sẽ ra thuyền, chậm sợ không kịp.
Vương Siêu nghe hắn nói như vậy, vỗ bàn một cái nói:
- Thôi được! Mộ huynh sảng khoái như vậy, Vương mỗ nếu như còn tính toán thì không phải là một nam tử hán. Vậy cứ theo ngươi đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem hàng, do Ngọa Tàm huynh đệ phụ trách định giá, đến lúc đó ngươi mang đủ tiền, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng, hai bên thỏa thuận xong!
Vương Siêu nghĩ thầm Lý Ngọa Tàm là người trong nghề, là muốn từ giữa ra, ta bán giá càng cao thì càng có lợi cho hắn, mặc dù ta không hiểu giá thị trường nhưng hắn sẽ không gạt ta.
Mộ Trưởng Sử trong lòng cũng mừng thầm: “thằng nhãi này quả nhiên cắn câu, nhiều đồ vật như vậy cũng không phải thìa cơm của trẻ con mà giấu trong tay áo được, một thợ thủ công có thể trộm ra? Khoản hàng này, hắn là từ Thái Tử trung gian kiếm lời làm túi tiền riêng, một mình bán lấy tiền mặt, khoản hàng này lừa tới tay thì chức Thái Tử khó mà giữ được, Ngụy Vương điện hạ nhà ta có thể cậy vào thánh sủng trở thành Thái Tử, ngay sau Trưởng Sử vương phủ như ta đây là đương triều Tể tướng rồi.
Hai ngươi đều có tâm tư riêng, đều tự vui mừng.
Lý Ngọa Tàm thấy cuộc làm ăn được sảng khoái, cũng tự vui mừng, trước cứ để Vương Siêu ngồi tạm, hai người sau còn phải thương lượng một phen, mình đi ra, đưa Thanh Sam và Mộ Trưởng Sử rời khỏi.
Mộ Trưởng Sử tới tiền viện, gọi Thiết Vô Hoàn và tùy tùng, để Lý Ngọa Tàm tiễn ra cửa. Đơi mọi người đi xa, Lý Ngọa Tàm vội vàng trở về cùng Vương Siêu thương lượng chi tiết.
Lúc này Lý Thừa Càn đã trở về Đông cung, nói chuyện cùng hắn chính là hoàng thúc Kinh Vương Lý Nguyên Tắc.
Vị thúc phụ này xấp xỉ tuổi với đứa cháu Lý Thừa Càn, xưa nay giao tình rất tốt.
Lúc này Lý Nguyên Tắc đã mặc đạo phục, thoạt nhìn có vài phần phóng khoáng, chỉ là điều râu đã chặt đứt một đoạn.
Lý Thừa Càn vừa thấy Lý Nguyên Tắc thì ngẩn ra nói:
- Hoàng thúc sao lại cắt râu đi?
Lý Nguyên Tắc thản nhiên nói:
- Hôm qua luyện đan, không khống chế hỏa hậu tốt nên đốt cháy cả râu, đành phải cắt đi một ít.
Lý Thừa Càn lắc đầu cười khổ:
- Thật là khiến người khác không thể tưởng tượng được, tính khí của hoàng thúc này thay đổi quá nhanh, hầu như chỉ trong một đêm đã biến thành người khác, một lòng hướng đạo, thực sự khiến cho người khác khó mà tin được.
Lý Nguyên Tắc không thể giao hợp, chuyện này làm sao có thể nói ra được, không thể làm gì hơn là cười gượng nói:
- Ha ha, nữ nhân mà, không thể lúc nào cũng đắm chìm tỏng đó, thế gian chi nhạc, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi, cho đến đại triệt đại ngộ, nghĩ lại thì ra là thế! Chỉ đến như thế! Vô lượng phúc thọ thiên tôn, vẫn là thiên nhân chi đạo, khiến cho người ngóng trông.
Lý Thừa Càn thở dài nói:
- Thôi đi, ta không đến được cái cảnh giới như hoàng thúc.
Lý Thừa Càn chỉ chỗ ngồi, rồi ngồi xuống bên cạnh, nói với Lý Nguyên Tắc:
- Hoàng thúc hôm nay đến đây có gì chỉ bảo?
Lý Nguyên Tắc vừa nghe thì mày nhăn lại, lo lắng thở dài:
- Thực không dám dấu diếm, thúc phụ luyện đan, tiêu hao cực lớn, thúc phụ mới hiểu được luyện đan còn tốn kém hơn so với dự kiến rất nhiều. Lúc này túng quẫn vô cùng, Thái Tử có không giúp đỡ một phần?
- Vay tiền?
Lý Thừa Càn cười khổ nói:
- Hoàng thúc, tình hình của ta, ngươi còn chưa rõ sao? Ta đây chi tiêu rất lớn…, chỉ có vào chứ không óc ra, thiếu hụt cũng chưa được bù lại. Ta là Thái Tử, có nhiều người nhìn vào, còn chưa nói đến chuyện khác, nào có tiền nhàn rỗi cho bếp lò của ngươi?
Lý Nguyên Tắc không hài lòng nói:
- Thái Tử, tương lai ngươi chính là Hoàng đế, sao lại keo kiệt như vậy? Trước kia Thúc phụ đâu chỉ một lần nhường ngươi tiền, ta có gây khó dễ cho ngươi sao? Đến lượt ta, ngươi lại…
Lý Nguyên Tắc bực tức mới phát tiết thì nghe cửa phòng có người cao giọng gọi:
- Thái Tử!
Hai người quay đầu nhìn lại, hóa ra là Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo đến đây.
Hột Can Thừa Cơ từ ngày gặp Dương Thiên Diệp, trở về suy nghĩ mấy ngày mới tìm ra lý do thoái thác, nói chuyện hội kiến Dương Thiên Diệp với La Bá Đạo nghe. Hột Can Thừa Cơ từng làm trộm cướp, La Bá Đạo vốn xuất thân từ trộm cướp, căn bản không có quan niệm pháp chế, gan rất lớn.
Vừa nghe Hột Can Thừa Cơ nói, La Bá Đạo vỗ đùi nói:
- Oa! Chúng ta là tứ đại đại khấu ở Lũng Tây, người nào không xuất thân từ đao thương giết chóc? Muốn làm hoàng đế, không phải sao! Khoản mua bán này làm được!
Hột Can Thừa Cơ cẩn thận nói:
- La đại ca ngươi nghĩ đơn giản quá, nếu chúng ta nói cho Thái Tử, nói triều Tùy công chúa tạo phản muốn giết cha hắn cho hả giận, nguyện ý giúp hắn hắn tạo phản, ngươi nói Thái Tử có xử lý hai người chúng ta không?
La Bá Đạo vuốt râu rậm nói:
- Lời này từ trong miệng nói ra, làm sao lại lo lắng vậy nữa?
La Bá Đạo rốt cuộc vẫn xuất thân từ thổ phỉ, nhanh chóng nghĩ ra chủ ý:
- Vậy trước tiên chúng ta từ từ dẫn Thái Tử vào con đường này, chờ hắn và Dương Thiên Diệp có gút mắc nhiều hơn, không thể rửa sạch, nói không rõ, hắn muốn rời thuyền cũng không được, chúng ta nói thân phận của Dương Thiên Diệp, ép hắn đi vào khuôn khổ?
Hai tên này căn bản không nghĩ tới khi làm như vậy, một khi Lý Thừa Càn làm hoàng đế, nếu từng có người nhận ra, đến lúc đó sẽ thu thập bọn họ.
Hai người tự cho là đắc kế, Hột Can Thừa Cơ vui vẻ nói:
- Kế này rất hay, … Chúng ta cho Dương Thiên Diệp thân phận gì đây?
Hai người vò đầu bứt tai một lúc lâu, Hột Can Thừa Cơ chợt nhớ tới một người nói:
- Có! Thời Thục có một quả phụ giàu sang một nước, từng giúp đỡ Tần Vương Doanh chính thống nhất Lục Hợp, chúng ta bố trí thân phận cho Dương Thiên Diệp tương tự như vậy?
La Bá Đạo vui vẻ nói:
- Quả phụ có tiền? Bố trí như vậy cũng đã từng có người làm, trước mặt Thái Tử cũng có sức thuyết phục!
Người ta là tú tài tạo phản, ba năm không thành vì nói nhiều mà làm ít.
Hai vị nhân huynh là thổ phỉ tạo phản, nói là làm, bọn họ hành động thì nhiều mà nghĩ lại quá ít.
Cứ như vậy, hai người kích động chạy tới Đông Cung, giới thiệu “quả phụ” cho Thái Tử.


Bạn cần đăng nhập để bình luận