Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 560: Làm cha mẹ..
Trong một tòa nhà đình viện không lớn mấy, trong viện có một cây óc chó rất lớn, tán cây rậm rạp che phủ hơn nửa viện lạc.
Ở góc phải viện có một giếng nước, thế giếng đài, có thêm thành giếng. Góc trái viện có một chuồng gà, tầng dưới là chuồng gà, tầng trên là một ổ gà, bên trong có phủ rơm rạ.
Trong ổ gà có một quả trứng gà trong đó, vẫn còn ấm.
Gà mẹ vừa đẻ xong nhảy xuống, đắc ý ngẩng đầu kêu to, tuyên cáo nó vừa đẻ trứng.
Một con gà mẹ khác nghênh ngang đi qua cửa, đằng sau nó là mười bảy mười tám con gà con lông mượt vàng óng chíp chíp rộn vang. Một bóng dáng xinh đẹp bước ra đeo một chiếc tạp dề xanh, đầu buộc khăn, dung nhan xinh đẹp. Thời điểm nàng mới đến, là vì quá xinh đẹp mà thu hút đám nam nhân trong thôn.
Rất nhiều người đều nói, một đóa hoa xinh đẹp như thế nhưng lại cắm trong bãi phân trâu. Nam nhân của nàng ta cường tráng thô tục, mặt râu quai nón, nhìn chẳng khác gì cha của nàng ta. Vì thế, vài người trẻ tuổi anh tuấn thỉnh thoảng đi qua lại nói bóng gió một vài câu, đánh ánh mắt vài cái, đáng tiếc người ta lại chẳng để ý. Tận đến một ngày, có một hậu sinh trèo lên cây óc chó, muốn nhìn lén nàng ta đang tắm, kết quả bị nàng ta phát hiện đánh cho mặt mày nở hoa thì không ai dám quấy nhiễu nàng ta nữa.
Đúng vậy, không phải là người chồng thô lỗ kia đánh mà chính là người vợ nhỏ nhắn đang mang thai, chân tay nhìn như lèo khèo, vóc dáng lại như một đóa hoa non nớt nổi trên mặt nước kia đánh cho một trận. Hậu sinh kia khỏe mạnh cường tráng lại bị nàng ta đánh cho mặt mũi bầm dập không có lực đánh trả.
Từ đó về sau, hai người ngoại lai vừa đến ở mới được yên bình ở trong thôn.
Người vợ cầm cái mẹt vẩy thóc, đàn gà con nhảy nhót mổ thóc chung quanh. Nàng đứng nhìn đàn gà con, nét mặt vui sướng, tay sờ nhẹ trên bụng đang hơi nhô ra, lộ rõ nụ cười khát khao ngọt ngào.
Nàng là Khoáng Tước Nhi, là Khoáng Tước Nhi luôn cầm đao luôn giết người.
Hiện giờ, nàng đã làm vợ người ta, sắp làm mẹ rồi.
Nồi bát muôi chảo, củi gạo dầu muối, ở trong mắt nàng đều là thứ đáng quý, nàng thích cuộc sống như hiện tại, rất kiên định, an nhàn.
Mấy con gà mẹ trong viện lạc bỗng dang cánh bay đi, rẽ ra một lối đi, La Bá Đạo đi tới.
- Sao hôm nay lại về sớm thế?
Khoáng Tước Nhi mỉm cười nhìn nam nhân của nàng. La Bá Đạo mở cửa hàng lương thực ở trong thành, ngày ngày đi sớm về muộn, kiếm tiền nuôi gia đình bình thường không về sớm như hôm nay.
- Nào, chúng ta vào trong nói chuyện.
La Bá Đạo nhìn chung quanh, đỡ vợ đi vào trong.
- Hột Can Thừa Cơ có công tố giác, thụ tước huyện công, giành được chức vị Chiết Xung đô úy, đi Lũng Hữu rồi. Còn nữa, tòa phủ đệ của Thiên Diệp cô nương đã sơ tán rồi, hôm nay ta đi đưa lương thực vừa lúc đến nhà đó, nhà đó đã đổi một phú thân khác, họ vừa mua lại.
- Hóa ra là như vậy...
Nụ cười trên gương mặt của Khoáng Tước Nhi khẽ tắt. Thiên Diệp điện hạ cẩn thận như vậy, hiển nhiên là vẫn chưa từ bỏ việc báo thù. Khoáng Tước Nhi đang sống một cuộc sống bình lặng không màng danh lợi, nhận thức được cuộc sống hiện giờ trân quý bậc nào hơn nhiều so với mọi người, muốn nàng tiếp tục đi theo con đường cũ, nàng làm sao chấp nhận được.
La Bá Đạo chột dạ nhìn vợ, lời đến bên miệng lại không thể thốt lên được.
- Sao thế?
Khoáng Tước Nhi phát hiện ra thần sắc của y không được tự nhiên, liền vén mái tóc mai, nhìn y chăm chú. La Bá Đạo vội ho một tiếng, nói:
- Tước Nhi à, nàng xem con chúng ta sắp ra đời rồi, trước kia ta cảm thấy chỉ cần hai vợ chồng chúng ta có thể yên ổn sống qua ngày là tốt rồi. Nhưng có con rồi, làm cha mẹ rồi, nên tích lũy gia nghiệp cho con. Ta thấy…
Y nhìn nhìn Khoáng Tước Nhi, lấy hết dũng khí:
- Ta khi xưa làm mã phỉ Lũng Hữu cũng từng tích lũy được không ít của cải châu báu, đều giấu kín ở một chỗ bí mật, định khi tuổi già rửa tay chậu vàng thì sẽ dùng để dưỡng lão đấy. Ta cân nhắc, nếu hai vợ chồng ta đi lấy số của cải đó ra, kinh doanh ở Lũng Hữu tạo nên gia nghiệp, tương lai con mình cũng có thể dựa vào.
Khoáng Tước Nhi hơi nhăn lông mày lại:
- Lũng Hữu? Không phải huynh bị người ta lừa trốn khỏi nơi đó hay sao, sao trở về được chứ?
- Nếu như trở về làm mã phỉ, rất khó. Nhưng đi đại châu đại phụ, làm một phú ông, vậy thì sẽ không còn liên quan đến họ nữa. Hơn nữa, Hột Can Thừa Cơ qua bên kia làm quan, nếu chúng ta lấy của cải, muốn đi định cứ ở Dân châu, còn sợ không được ư?
Khoáng Tước Nhi cắn cắn môi, không nói gì.
Thực ra nàng hiểu, rất hiểu.
Nàng biết trượng phu muốn đi Lũng Hữu, nguyên nhân chủ yếu là vì tránh né Dương Thiên Diệp, tránh đi người của Dương Thiên Diệp. Y biết mình là do người của Thiên Diệp điện hạ nuôi lớn, đã coi Dương Thiên Diệp vì ân chủ. Nếu Dương Thiên Diệp một khi gặp nạn, còn sống, họ sẽ không tiếc hết thảy để đi cứu, nếu chết rồi, họ sẽ không tiếc hết thảy đi báo thù cho điện hạ, chỉ cần họ nhận được tin tức, sẽ tuyệt đối không trơ mắt ngồi nhìn.
Cho nên, y muốn tránh đi thật xa, nếu họ được biết tin tức Thiên Diệp bất hạnh đã là vài năm thậm chí mười mấy năm về sau, tâm tư của nàng sẽ phai nhạt. Nhất là Hột Can Thừa Cơ sau này có tiền đồ rộng lớn, càng làm cho trượng phu kích động. Trước kia, có lẽ y sẽ không muốn nhiều như vậy, nhưng hiện tại y có thê tử, thê tử lại đã có bầu, hai người sắp có con, y không thể không suy xét vấn đề này.
La Bá Đạo căng thẳng nhìn Khoáng Tước Nhi, y hiểu ở trong lòng Khoáng Tước Nhi, bên Thiên Diệp Công chúa chính là nhà mẹ đẻ của nàng. Bất cứ lúc nào, tâm tư này sẽ không thay đổi. Nàng sẽ đồng ý theo mình xa chạy cao bay không?
Khoáng Tước Nhi khẽ vuốt ve chiếc bụng của mình, tuy đứa con vừa mới thành hình, nàng vẫn chưa cảm nhận được loại rung động của sinh mệnh mới này, nhưng liên kết sinh mạng giữa nó và nàng, nàng cảm thụ được rõ ràng.
Nàng là cô nhi, từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, cho nên cũng đặc biệt quý trọng đứa con này, cũng quý trọng gia đình, không muốn con của nàng sẽ phải bước theo con đường của nàng. Nàng hiện tại không chỉ là một thê tử, mà còn là một người mẹ.
- Xin lỗi điện hạ…
Tước Nhi nghĩ, đôi mắt đỏ lên, nước mắt mắt đầu đảo quanh.
La Bá Đạo luống cuống, vội nói:
- Đừng đừng khóc. Coi như ta chưa nói gì hết. Ta quá xấu tính mà, nàng đừng khóc nữa, ta không đi, không đi nữa.
Khoáng Tước Nhi ngẩng lên nhìn nhân của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt rơi xuống gò má:
- Huynh là chủ gia đình, việc lớn, đương nhiên phải do huynh quyết định. Chúng ta sẽ đi Lũng Hữu, con của chúng ta, nếu có một thúc phụ làm đại quan chiếu cố thì đó là chuyện tốt cầu còn không được.
- Hở? Tốt, tốt.
La Bá Đạo hoảng sợ lắp bắp, liên tục lấy bàn tay đầy vết chai, ngây ngốc lau nước mắt cho thê tử, ôm nàng vào lòng, một khắc này, bàn tay quen cầm đao âu yếm vuốt mái tóc nàng, dịu dàng như gió xuân.


Bạn cần đăng nhập để bình luận