Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 214: Nước chảy thành sông.
Dương Tư Tề nhìn Lý Ngư, ngạc nhiên nói:
- Ngươi là người phương nào, vì sao xuất hiện ở…
Y nhìn xung quanh, lúc này mới xác định nói:
- Nhà của ta?
Lý Ngư ngẩn ra không biết nói từ đâu, Hoa Lâm đã vội giải thích nói:
- À, tiên sinh có điều không biết, hắn tên là Lý Ngư, là con trai của Phan đại nương, vừa mới tìm đến đó ạ!
- Ồ!
Dương Tư Tề bừng tỉnh đại ngộ, sau khi hiểu ra… lại không để ý gì tới Lý Ngư, mà nói với Hoa Lâm:
- Cứ như vậy đi, ta cần dùng gấp, ngươi mau chóng đi chuẩn bị cho ta.
Hoa Lâm gật đâu, mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Tiểu nhân dự số tiền chi không đủ dùng, vài thứ đồ vật này cần tiền đặt cọc…
Dương Tư Tề gật đầu nói:
- Ngươi chờ một chút!
Y đi ra cửa phòng, giương giọng nói:
- Phan nương tử! Phan nương tử!
Phan thị đang ở dưới bếp, vừa nghe giọng ông ta gọi vội đi ra.
Dương Tư Tề nói:
- Ngươi đi vào kho lấy một trăm xâu tiền đưa cho Tiểu Lâm Tử!
Nói xong y xoay người bỏ đi, bỗng đứng lại, quay đầu nói:
- Ta vừa gặp một thanh niên ở trong sảnh, là con của ngươi?
Phan thị vội nói:
- Đúng vậy!
Dương Tư Tề kinh ngạc nói:
- Con của ngươi đã lớn như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi mới hai mươi tuổi?
- Thật vậy chăng? Ta còn trẻ như vậy sao?
Phan thị vừa mừng vừa sợ, vuốt ve khuôn mặt mui mừng tự hỏi.
Dương Tư Tề là người thật thà, nghe bà vừa hỏi, lại chân thành quan sát lại ngũ quan của bà một lần nữa, kích thước lưng áo, thân thể, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta xem thì giống như mới hai mươi tuổi.
Phan thị cười rạng rỡ, thẹn thùng nói:
- Ngài đã quá khen, ta thành thân sớm, lại được chăm sóc nên…
Dung mạo của Phan thị thực ra cũng rất đẹp, nụ cười lại đẹp, Dương Tư Tề từ nhỏ đã nghiên cứu thuật cơ quan, cả này chỉ tiếp xúc với chủ nhân của nước sơn, đầu gỗ, vật liệu thép, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nữ nhân, vừa nhìn thấy nụ cười như hoa nở của bà, không khỏi có chút thất thần.
Dương Tư Tề chưa bao giờ trải qua cảm xúc này, cảm thấy không khỏi e ngại, vội vàng vung tay lên nói:
- Tiểu Lâm đang ở trong sảnh, ngươi chi tiền cho hắn đi!
Ông ta nói xong vội xoay người rời đi, ngay cả chính sảnh cũng không quay lại, cũng không giao phó tiếp cho Tiểu Lâm, trực tiếp quay lại hậu viện của ông ta.
Đó là nơi ông ta nghiên cứu cơ quan, trong đó chỉ có chút ít vụn bào, đục kìm, vật liệu gỗ, vật liệu thép, cuộc sống của ông ta vô cùng an nhàn, thoải mái.
- Đúng là một quái vật. Ai, ai mà muốn tham tiền của ông ta thì thật sự quá dễ dàng, nhìn bộ dạng của ông ta kìa, chỉ sợ ngay cả mình có bao nhiêu tài sản ông ta cũng không biết, ta có mang đi một nửa ông ta cũng không phát hiện ra. Nhưng… người ngốc nghếch như vậy, thật sự khiến người ta không đành lòng lừa gạt!
Trong khố phòng ở bên cạnh, Phan thị nương tử vừa thịt đau đếm tiền, vừa làu bà làu bàu.
ở ngoài phòng khách bên cnahj, Hoa Lâm đã đi tới bên cạnh Lý Ngư.
Về tính cách của Dương Tư Tề, Hoa Lâm cũng không thèm để ý, vị Dương tiên sinh này tập trung toàn bộ tinh thần vào thuật cơ quan của ông ta, làm việc vốn rất vừa bãi, cũng không hay để ý, Hoa Lâm sớm đã quen rồi.
Trước kia Phan đại nương chưa tới giúp Dương Tư Tề quản lý gia vụ, Hoa Lâm từng tận mắt nhìn thấy Dương Tư Tề đun một ấm nước, ngâm một ly trà, sau đó để mặc kệ ly trà kia, cầm theo cả ấm nước về chỗ ông ta thiết kế, vừa xem bảm vẽ vừa kề sát ấm nước vào miệng, nếu không phải Hoa Lâm ngăn cản kịp thời, vị Dương tiên sinh này e rằng ngay cả dạ dày cũng bị phỏng chín rồi.
- Không phải mẫu tử mới gặp nhau sao? Ngươi làm sao… lại bị phạt thế.
Lý Ngư thở dài nói:
- Mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, chuyện này của ta thực sự không thể nào mở miệng, không đề cập tới cũng được. Ngược lại ngươi…
Hắn nhìn Hoa Lâm nói:
- Lệnh tôn còn chưa tha thứ cho ngươi à?
Hoa Lâm lắc lắc đầu, sắc mặt armd đạm nói:
- Thực ra cha ta trước đó không muốn đưa ta tới quan phủ, chỉ là sự tình đã náo đến quá lớn, ông cũng không còn cách nào khác. Gia phong thể diện, cũng phải được coi trọng, cha ta không phải là không nhận ta, nhưng… chính ta không còn mặt mũi quay về…
Gã lặng lẽ một lát, thấp giọng nói:
- Ngươi tin không, thực ra ta luôn biết điều, dù gia đình ta có tiền, nhưng phụ thân luôn dạy dỗ rất nghiêm, từ nhỏ tới lớn, ta cũng không nhiễm phải tật xấu gì. Ta rất chăm chỉ đọc sách, phụ thân vẫn rất kỳ vọng vào ta…
Nói đến đây, đôi mắt của Hoa Lâm chợt sáng lên rồi lại lòe lệ nói:
- Chuyện sai lầm mà ta đã phạm, chỉ là lần đầu tiên nhưng cũng vạn kiếp bất phục. Hiện tại nhớ lại lúc đó, ta rất hối hận, thế nhưng lúc đó thật sự không thể nhịn được sự hấp dẫn, những hậu quả đáng sợ không phải là không nghĩ tới, chỉ là một khắc này, tất cả đều thấy không sao cả…
Hoa Lâm nói tới đây, lấy tay áo lau nước mắt.
Lý Ngư vừa nghe nói vậy, nghĩ tới hôm đó hắn và Long Tác Tác ân ái triền miên, không khỏi trong lòng có chút ưu tư, hắn vỗ nhẹ vào bả vai Hoa Lâm nói:
- Ta tin tưởng ngươi, ta cũng thế… Có đôi khi, chúng ta biết rõ có một số việc không thể, nhưng hoàn cảnh khi đó… huống chỉ khi đó ta còn uống quá nhiều rượu…
Hoa Lâm giật mình nhìn Lý Ngư:
- Cái gì? Lẽ nào ngươi và thiếp thất của lệnh tôn…
Lý Ngư nói:
- Ôi chao! Cha ta đã qua đời lâu rồi, lại nói nhà của ta rất nghèo, cha ta lấy đâu ra thiếp thất. Là ta nói, cùng một nữ nhân khác… Kết quả khiến cho Cát Tường đau lòng, cho nên mẹ ta phạt ta quỳ ở đây.
Hoa Lâm chợt hiểu, thở dài nói:
- Ai, không giống! chuyện này của ngươi cũng không phải là chuyện loạn luân, còn chưa nói tới việc lúc ấy ngươi lại uống rượu…
Lý Ngư quỳ thẳng tắp ở đó, xuất thần suy nghĩ một hồi, nhút chí nói:
- Ta đã nghĩ qua, cho dù lúc ấy không uống rượu. Rất có thể… cũng sẽ không nhịn được.
Hoa Lâm tràn đầy đồng cảm gật đầu, chợt nảy sinh ra cảm giác cá mè một lứa.
Hai nam nhân vô sỉ trao đổi trong phòng khách, rút ra kinh nghiệm “nam nhân đều sẽ phạm lỗi” thì Dương Tư Tề đã về tới “phòng thiết kế” của ông ta, đang tiếp tục phác họa bản thiết kế ở đằng kia.
Có rất ít người biết rõ, đương thời có một kiến trúc sư có tài không dưới cấp đại nhân vật như Diêm Lập Bản, chính là Dương Tư Tề.
Chỉ có điều, chuyên môn của hai người có chỗ khác nhau, Diêm Lập Bản vốn là bậc thầy của triều đình, đồng thời cũng là họa sĩ trứ danh, những kiến trúc thiết kế của ông ta lại càng nhấn mạnh phương diện mỹ học, rộng rãi đại khí, bàng bạc hoa lệ, chính là triều đình đã tối ưu đãi với kiến trúc đại sư, cho nên ngay cả “ngàn cung chi cung” của cung Đại Minh cũng là do ông ta chủ trì thiết kế.
Mà Dương Tư Tề lại trọng điểm về kiến trúc thuật cơ quan dung hợp. Cơ quan xảo diệu của “Đông Ly Hạ” chính là do tay ông ta thiết kế. Càng hiếm có người biết đến chuyện ông ta chính là một trong tứ lương bát trụ dưới trướng Thường Kiếm Nam. Mà điểm này, Tô Hữu Đạo rất rõ ràng.
Vượt qua ngoài dự liệu của mọi người, thủ hạ tứ lương dưới trướng chợ tây Thường Kiếm Nam cũng không phải là cao thủ quyền thuật, thậm chí toàn bộ bốn người đều không biết võ, thế nhưng thân phận của bọn hắn lại rất gần gũi với Thường Kiếm Nam.
Bởi vì chuyện am hiểu quyền thuật, trong một tổ chức ngầm khổng lồ kỳ thực không được coi là có bản lĩnh gì ghê gớm. Lẽ nào người dựa vào việc biết đánh nhau là có thể khiến cho mấy vạn huynh đệ thủ hạ dưới tướng lợi nhuận để ăn? Ở dưới chân thiên tử, không cẩn thận là có thể bị triều đình tiêu diệt.
Ở nơi hỗn loạn này, cái cần chính là đại bổn sự. Trong Tứ lương dưới trướng Thường Kiếm Nam, thì đệ nhất lương giỏi về kinh doanh, đệ nhị lương giỏi về luồn cúi, đệ tam lương lại có tài quản lý tài sản, đệ tứ lương lại có tài về thiết kế. Phía dưới tứ lương bát trụ đều có nhân tại đông đúc, có đông đảo các cao thủ quyền thuật, đất là một đế quốc ngầm khổng lồ.
Giỏi về kinh doanh thì đương nhiên không cần nói nhiều, không giỏi về kinh doanh thì làm sao quản lý được hơn bốn vạn cửa hàng, quản lý chuyện làm ăn của tiền hàng quán nước một cách ngay ngắn rõ ràng?
Người giỏi về luồn cúi, chủ yếu là phụ trách liên hệ với quan phủ, duy trì quan hệ với rất nhiều giới chính quyền, do đó được bọn họ che chở, trong quá trình này, thậm chí có thể nắm giữ rất nhiều bí mật mà bọn họ không muốn người khác biết.
Mà về điểm này, chính là Tô Hữu Đạo để ý nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ông ta muốn nắm giữ thế giới ngầm của Thường Kiếm Nam trong tay.
Đã khống chế một chi lực lượng như vậy, thậm chí là nắm giữ hai thế giới ngầm khác trong tay, chẳng khác nào đã khống chế nửa triều đình trong tay, như vậy “Hoàng đế” mà ông phụ tá kia, trên đầu đội vương miện thật lớn.
Đệ tam lương, giỏi về quản lý tài sản. Người này có thể nói là tổng kế toán viên cao cấp của đế quốc Thường thị, hàng trăm triệu tiền hàng ra vào trong ngày, đều được người này quản lý ngay ngắn rõ ràng, tuyệt đối là một nhân tài cao cấp nhất. Hỗn hắc cũng phải có tiền mới có được địa vị chân chính, có quyền lực trong tay, người này là một cánh tay đắc lực không thể thiếu của Thường Kiếm Nam.
Có thể nói, bát trụ có thể ngã nhưng tứ lương thì không thể ngã. Nếu như Bát trụ có thể thiếu hụt thì Thường Kiếm Nam còn có thể tìm một người khác thay thế, thé nhưng nếu tứ lương có tổn thất, y rất khó có thể tìm người thay thế.
Trong tư lương, Dương Tư Tề giỏi về thiết kế kiến tạo nhìn như là yếu nhất, thế nhưng ông ta không chỉ dựa trên cuộc sống sinh hoạt thường này mà thiết kế ra các công cụ bảo vệ tính mạng của Thường Kiếm Nam, cũng không chỉ kiêm công bộ, có liên hệ mật thiết với triều đình, mà đồng thời, ông ta còn phụ trách thiết kế biệt thự của phần lớn lượng dân cư trong thành Trường An.
“Hoàng Đế” chợ Tây Thường Kiếm Nam khống chế được đội ngũ kiến trúc của hơn phân nửa thành Trường An, mà Dương Tư Tề chính là tổng kiến trúc sư làm nên công trình đó, ông ta góp phần sáng tạo không ít tài phú cho thế giới ngầm của Thường Kiếm Nam.
Chỉ có điều, cho dù Tô Hữu Đạo có quen biết Dương Tư Tề, chưa nói tới bằng hữu quen thuộc tới cơ nào, chỉ với bản tính quái dị của Dương Tư Tề cũng rất khó có biện phát kết giao bằng hữu với ông ta. Hơn nữa người này chính thức là “con mọt sách”, ông ta xuất thân bình thường, lại không đỗ khoa cử, không thích ứng được với quan trường, nếu không có bàn lĩnh thì sẽ không có đất dụng võ.
Thường Kiếm Nam phát hiện ra ông ta, cho ông ta một lượng tài phú lớn, bản lĩnh của ông ta mới được thi triển, tuy nhiên, bản tính con mọt sách của ông ta không hề thay đổi, có thể nói trong vương quốc ngầm của Thường Kiếm Nam, tuy ông ta có địa vị cao thượng nhưng lại là một người tự do ngoài cuộc.
Cho nên trong vương quốc ngầm của Thường Kiếm Nam, tất cả những người quan trọng, cũng sẽ không uy hiếp Dương Tư Tề, mà còn quan hệ rất tốt với ông ta. Thế nhưng cũng bởi vậy, Tô Hữu Đạo muốn khống chế thế lực của Thường Kiếm Nam thì hoàn toàn không thể trông cậy vào ông ta, cùng lắm là coi ông ta là một phương thức tiếp cận cái vương quốc ngầm này.
Tô Hữu Đạo muốn để Lý Ngư tiếp cận Dương Tư Tề, thông qua Dương Tư Tề lọt vào tầm mắt của Thường Kiếm Nam, vốn là ông ta đã có sắp xếp sẵn, thế nhưng vì Thâm Thâm nhiều chuyện nên làm cho Lý Ngư sớm tìm được Cát Tường, vượt qua dự liệu của Tô Hữu Đạo, nhưng sự việc phát triển tới mức này vẫn không thoát ra khỏi khống chế của ông ta.
Tô Hữu Đạo đào một con kênh, tuy ông ta còn chưa đi mở đê đập, nước sông chưa được khai giải, nhưng vẫn chảy theo phía mà ông ta đã thiết kế. Kênh đã thành, nước đã có, hết thảy đều hoàn mỹ, chỉ có gút mắc tình cảm giữa Cát Tường và Lý Ngư là không ở trong dự liệu của Tô Hữu Đạo, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lý Ngư.
May mà Lý Ngư còn có một người mẹ thông mình, Cát Tường đau khổ trốn vào trong phòng một hồi, hiện tại đã bắt đầu lo lắng liệu có phải Lý Ngư đang đói bụng, quỳ lâu quá liệu có đau đầu gối, Phan đại nương đánh hắn liệu có đau quá không…


Bạn cần đăng nhập để bình luận