Tiêu Diêu Du
Chương 208: Xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn
Thâm Thâm cô nương khí lực cũng thật to lớn, vác Lý Ngư, thế mà bước đi như bay.
Trử trạch dù rất lớn, nhưng may mà hai người còn chưa chạy tới viện lạc nhị tiến thì đã thấy ở cửa viện lạc nhị tiến nhiều nam nữ túm tụm tại đó.
Lý Ngư vội nói:
- Mau buông ta xuống!
Thâm Thâm cũng đã thở hổn hển, liền buông Lý Ngư xuống. Mà Lý Ngư cũng chẳng quan tâm vết thương bị rắn cắn trên mông mình, cùng Thâm Thâm bước nhanh lên phía trước. Đến gần, chợt nghe những tiếng gào khóc ồn ào, hắn nhìn chăm chú, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Trử Long Tướng Trử đại tướng quân quỳ trên thềm đá trước cửa viện lạc nhị tiến, khóc nước mắt giàn giụa. Ở trước mặt y còn có một đám nam nữ, già trẻ, đều mang khăn tang, khóc không ngừng.
Lý Ngư kinh giật mình ngây ra hỏi:
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Đại tướng quân lại bi thương như thế?
Nhiều người chung quanh, có binh tướng, cũng có gia phó mang bọc đồ, mặc trang phục đi xa, có tì tướng nhận ra Lý Ngư, vội vàng hạ thấp giọng đáp:
- Đại tướng quân sai người về quê nhà đón lão phu nhân đến kinh thành hưởng phúc, ai ngờ trên đường đi lão phu nhân bị ốm nặng, hơn nữa tuổi tác đã cao, nên được nửa đường…đã qua đời rồi.
- Ôi.
Lý Ngư lộ vẻ đau lòng, ngữ khí nặng nề. Thực ra lão phu nhân Trử gia có chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cũng chẳng có chút đau lòng nào, nhưng…con người có tình cảm nha, dầu gì nhà người có việc hắn cũng không thể tỏ vẻ không đau buồn được.
Lý Ngư nét mặt nặng nề đi đến chỗ Trử đại tướng quân đang quỳ gào khóc, trịnh trọng nói:
- Đại tướng quân bớt đau buồn đi!
Trử đại tướng quân nghe tiếng nói, hai mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn hắn một cái, thống khổ gào khóc:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi, ngay cả gặp mặt mẹ lần cuối cũng không được. Vốn định đón bà đến kinh hưởng phúc, sao mẹ lại bỏ con mà đi, mẹ ơi.
Trử đại tướng quân khóc, thân hình ngồi thẳng. Lúc này, Lý Ngư mới thấy trong lòng y ôm một cái bình tro.
Lễ hỏa táng an táng tại triều Thương sau này mới xuất hiện, thời Hán theo Phật giáo tiến vào Trung Nguyên, phương thức hỏa táng càng thêm thịnh hành. Nhất là từ sau Hán mạt Tam Quốc, Nam Tấn bắc triều, chiến loạn không ngừng, số người chết chóc tăng lớn, thứ nhất kinh tế không gánh nổi thành phẩm thổ táng, thứ hai cũng xuất phát từ nhu yếu của đề phòng ôn dịch, hỏa táng càng được lưu hành hơn.
Đến triều Đường, chịu ảnh hưởng của Hồ phong, lễ hỏa táng càng thêm thịnh hành, có điều lưu hành chủ yếu vẫn là thổ táng. Với tài lực của Trử gia, đương nhiên thừa sức gánh được chi phí thổ táng, nhưng lão phu nhân trên đường vào kinh thành chết bệnh, thời đó giao thông không tiện lợi, nếu dùng cho vào quan tài đưa vào kinh thành, quá mức lề mề, cho nên rõ ràng cũng chọn lựa phương thức hỏa táng.
Thấy Trử đại tướng quân khóc rất đau thương, mà những người đối diện với ý đều đang quỳ hẳn là vợ con và con cháu của y, những người khác bên cạnh không phải gia nô thì cũng là tướng tá, không có ai ra mặt lo liệu tang sự cả. Lý Ngư liền xung phong nhận việc, tiến về phía trước một bước, cao giọng nói:
- Lão phu nhân cưỡi hạc về trời, lễ mai táng này cần phải xử lý ngay. Mau đỡ đại tướng quân vào trong, để ta xử lý.
Nghe Lý Ngư nói thế, chúng tướng chân tay luống cuống, vò đầu bứt tai đứng nơi đó cũng không biết nên làm gì, có tâm phúc đỡ Trử đại tướng quân lên, liên tục an ủi, người nhà Trử thị cũng đi theo tới khóc lóc đi theo sau vào trong.
Lý Ngư đứng đó ngây ra nửa ngày suy nghĩ, mắt đảo qua đảo lại như tính toán gì đó. Thâm Thâm rón ra rón rénđến bên bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn hắn, không nhịn được nói:
- Tiểu lang quân, ngươi đang tính toán giờ lành để an táng lão phu nhân đúng không? Phần mộ vẫn còn chưa chọn đấy.
Lý Ngư lườm mắt, không để ý tới cô nàng. Hắn nào nghĩ sâu xa như vậy, đi tính toán giờ lành an táng gì chứ, hắn đang nghĩ, xử lý tang lễ thì cần phải làm những thứ gì.
Tập tục tang lễ này có rất nhiều thủ tục, hắn đâu có biết, hắn cũng chưa từng làm bao giờ. Nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được, tang mẫu của Trử đại tướng quân hẳn nên bẩm báo triều đình, nhưng cần thủ tục như nào, thì không biết. Hắn còn nghĩ, linh đường hẳn cần phải có, nhưng bố trí cái gì như nào, cũng không biết...
Mờ mịt sau nửa ngày, Lý Ngư đột nhiên nghĩ đến người bán dù Tô Hữu Đạo, tức thì mừng rỡ, quay người đi ra ngoài.
Thâm Thâm kinh ngạc đuổi theo:
- Tiểu lang quân, ngươi đi đâu vậy?
Lý Ngư phất tay nói:
- Ta đi tìm người xử lý tang sự, cô ở đó đi, chớ gây chuyện đấy.
Hắn ra khỏi phủ, lập tức mướn một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến bắc thành, bảo người đánh xe ngựa chạy tới ngõ hẻm kia, Tô Hữu Đạo đang bán dù ở sạp hàng.
Lý Ngư mừng rỡ, từ trên xe nhảy xuống.
Tô Hữu Đạo từ sau sạp hàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Ngư:
- Thì ra là tiểu lang quân, có việc gì mà vội vàng như thế?
Lý Ngư chắp tay nói:
- Không dối gạt tiên sinh, Lý mỗ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, lịch duyệt không sâu, có nhiều loại công việc quả thực không hiểu, mà ngay cả người trong Trử phủ cũng không nắm rõ một số lễ và trình tự về tang lễ, nên đành phải tìm đến tiên sinh.
Tô Hữu Đạo vuốt râu nói:
- Hà hà, việc này à, Tô mỗ lại rất hiểu.
Lý Ngư mừng rỡ, nói:
- Nếu như thế, xin mời tiên sinh mau mau theo ta đến Trử phủ.
Tô Hữu Đạo cười nói:
- Không cần gấp gáp như thé, muốn làm tang sự, cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ngươi đã ra ngoài rồi mà không mua một số vật cần thiết cho tang lễ, về giải thích thế nào với Trử tướng quân đây?
Lý Ngư vỗ trán một cái, nói:
- Ái chà, tôi quên mất, thế thì mong được tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn!
Lập tức, Tô Hữu Đạo dọn quán, nhờ chủ quán gần đó để ý giúp, rồi theo Lý Ngư lên xe.
Theo sự hướng dẫn của Tô Hữu Đạo, Lý Ngư đánh xe như điên đến chợ đông mua quan tài, đến chợ tây thuê ban nhạc, đến chợ nam mời Chỉ trát. Xong những việc này khi chạy đến Trử gia, mặt trời sắp lặn rồi.
Ra mặt xử lý đương nhiên là Lý Ngư, mà Tô Hữu Đạo nhìn như trợ giúp nhưng trên thực tế lại là người chỉ huy, linh đường vừa dựng xong, linh vị đặt xong, thảm đỏ khắp trạch đều được gỡ đi, thảm trắng đồ màu trắng được bày ra, người nhà treo lên.
Tiếp đó, đạo sĩ được mời đến cũng mang theo đệ tử Quan Trung, làm pháp sự cho lão phu nhân, thân quyến của Trử phủ cũng theo hướng dẫn, ôm linh đường khóc nức nở, túc trực bên linh cữu. Đợi tất cả xong rồi, Lý Ngư mới đến sương phòng được tạm thời sung làm “trung tâm chỉ huy” để nghỉ ngơi, hắn mệt sắp thở không ra hơi rồi.
Nghỉ ngơi sau nửa ngày, Lý Ngư thấy khỏe khoắn lại chút ít, ngẩng đầu lên bắt gặp Tô Hữu Đạo đang ngồi ở dưới đèn, chậm rãi viết gì đó. Hắn mệt mỏi hỏi:
- Tô tiên sinh, ngài đang làm gì đó?
Tô Hữu Đạo cũng không ngẩng đầu lên nói:
- Giúp Trử đại tướng quân, viết công văn báo tang đến Thái Thường Tự.
Lý Ngư vỗ trán một cái, nói:
- Chết, đúng thế. Ta suýt đã quên việc này! Tiên sinh đã ăn gì chưa?
Tô Hữu Đạo cười ngẩng đầu lên, nói:
- Ta không đói.
Lý Ngư vội vàng ngồi dậy, nói:
- Sao mà được. Để tôi đi thu xếp vài món cho tiên sinh.
Hắn đi mọi nơi xem xét, cũng thật sự bận váng đầu, người giúp Tô Hữu Đạo hầu hạ nước trà, mài mực cũng không có. Hắn xin lỗi một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
Cho đến Lý Ngư đi rồi, Tô Hữu Đạo dừng bút, nhìn bóng lưng gấp gáp của hắn mà cười đầy ý vị: Cậu thanh niên này đối với lễ nghi hiểu biết hữu hạn, xem ra hắn còn chưa ý thức được mẫu thân của Trử tướng quân qua đời đối với hắn mà nói có ý nghĩa như nào.
Tựa như ngay cả ông trời cũng đang giúp ta, Phan thị và Cát Tường đã đón đi rồi, kế tiếp, lúc này hai người đó nên làm cầu nối rồi, tìm cách để Lý Ngư và Thường thị chợ tây kết nối quan hệ, mà thân phận phụ tá của Trử tướng quân, rõ ràng đó là một chướng ngại.
Nhưng hiện tại, Trử tướng quân nhà có tang, báo có đại tang, vậy thì trong một khoảng thời gian dài, ông ta sẽ đóng cửa chịu tang, đình chỉ hết thảy công vụ cùng tư vụ, chức phụ tá của Lý Ngư cũng tạm thời thất nghiệp, điều này chẳng phải càng có lợi cho thực hiện kế hoạch của ta hay sao.
Được thiên thời, không ngờ thuận lợi như thế.
Tô Hữu Đạo vuốt râu ngắn, nở nụ cười hài lòng.
Thâm Thâm khoanh chân ngồi trước kỷ trà, nhấp một ngụm trà, uống xong, miệng nhai nhai.
Hôm nay quý phủ đang xử lý tang sự của lão phu nhân, cũng không biết có tổ chức bữa ăn tập thể hay không, dù sao nàng cũng không phải đợi đến bữa tối. May mà, còn có vài món đồ điểm tâm ngày thường mang đến cho Lý Ngư vẫn còn, dù đơn giản như vẫn làm ấm bụng.
- Rầm!
Cánh cửa vừa mới sửa xong thoáng cái bị kéo ra, làm Thâm Thâm giật mình, bị nghẹn điểm tâm, mắt trợn ngược lên.
- Này, cô ở đây à, nhanh đi theo ta!
- Làm gì thế, đi đâu thế?
Thâm Thâm ngây ra bị Lý Ngư xông đến kéo ra ngoài.
Lý Ngư nói:
- Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh đang giúp ta lo liệu tang sự Trử phủ, bên cạnh không có người hầu hạ. Cô đến đó giúp đi.
- Tô tiên sinh? Ngươi nói cái mỹ nhân bán dù kia à?
Thời đó từ “mỹ nhân” không phải chỉ có dành cho phụ nữ đẹp, mà còn chỉ nam giới có tướng mạo tuấn dật, phẩm đức cao thượng. Lý Ngư thân có trí nhớ hai đời dĩ biết rõ điểm này, nhưng tư duy hiện đại chủ yếu khống chế hắn cho nên hắn vẫn có thói quen đem từ “mỹ nhân” liên hệ tới phụ nữ đẹp, nên vừa nghe Thâm Thâm gọi như thế thì suýt nữa ngã lăn ra đất.
- Hay quá~
Cô nàng Thâm Thâm hai mắt sáng như sao, phong độ, khí chất, dung sắc của vị Tô tiên sinh đó….
Đối với cô nàng Thâm Thâm ham ăn ham sắc mà nói, đó là điều hấp dẫn không thể chống đỡ.
Ngay sau đó, cô nàng hấp tấp đi gặp Tô Hữu Đạo. Nàng lôi kéo Lý Ngư, nét mặt hưng phấn chạy tới sương phòng của Tô Hữu Đạo, vừa nghe Lý Ngư giới thiệu xong thân phận vị Tô tiên sinh mà nàng thán phục không lâu trước đó, nàng tức thì bị nấc cụt.
- Chào ngài, Tô…hự…sinh.. hự. Ta…hự.. họ…Phùng, tiên sinh gọi ta là Thâm…hự …là được.
Nói xong, Thâm Thâm da mặt dày chưa bao giờ đỏ mặt đã đỏ rực như gà mái vừa đẻ trứng rồi.
Chướng 209: Tin tức bất ngờ
Do Tô Hữu Đạo làm thư báo tang, Lý Ngư dâng lên, Trử Long Tướng kí tên gửi đến Thái Thường Tự, Thái Thường Tự theo lệ chuyển lên Thiên tử.
Thực ra nếu như là người bình thường muốn giữ đạo hiếu, Thái Thường Tự trực tiếp dựa theo quy củ trước tiên miễn kỳ quan của y, lệnh y giữ đạo hiếu. Nhưng cấp bậc quan lần này của Trử Long Tướng lại bất đồng, huống hồ lần này y hồi kinh, điều nhiệm đến quân đội bảo vệ kinh thành, chức vị mẫn cảm, thì càng phải do Thiên tử quyết định.
Lý Thế Dân dĩ nhiên không thể không dùng viên Đại tướng quân này trong ba năm, nhưng chữ hiếu đứng đầu, mà cha mình đang giận mình, hiếu đạo càng không thể khinh thường, sau khi cân nhắc bèn hạ chỉ, mệnh Trử Long Tướng thôi chức, giữ đạo hiếu với mẹ.
Chỉ có điều, theo quy định, giữ đạo hiếu phải 27 tháng, bởi vì thời cổ bình thường mẫu thân là bộ nhũ cho con cái, đại khái khoảng 27 tháng, cho nên kỳ giữ đạo hiếu định thành dài như vậy. Mà Lý Thế Dân ở trong thánh chỉ phân phó kỳ giữ đạo hiếu của y rút ngắn thành trăm ngày.
Sau trăm ngày giữ đạo hiếu thì sẽ tiếp tục nhậm chức, chẳng qua là trước khi kết thúc ba năm giữ đạo hiếu, y có thể không đến công phục, mặc phục trị sự, không dự ăn mừng, nhưng tế tự và yến hội thì do các phó quan tướng lĩnh của y thay mặt tham gia.
Trử Long Tướng mặc đồ tang, chắp tay trước ngực nghe thánh chỉ, tạ ơn sứ giả thiên tử, sai người tiễn ra ngoài. Lý Ngư đến gần bẩm:
- Đại tướng quân, học sinh đã mời người của Ti Thiên Giám ra mặt, chọn một mảnh đất phong thủy cho lão phu nhân, an táng theo giờ lành rồi ạ.
Trử Long Tướng gật đầu một cái, mày rậm đột nhiên nhăn lại, nhìn mọi nơi thấy những người khác không chú ý lắm liền giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Lý tiên sinh, Trử mỗ nửa đời trước rèn sắt, tuổi già chỉ biết đánh trận, nên chưa từng để ý nhiều việc. Ngày xưa lúc gia phụ mất thì đang nam chinh bắc chiến, khi biết được tin gia phụ qua đời thì đã là ba năm rồi, ta cũng chưa từng thủ hiếu cho cha. Nay…. nên giữ đạo hiếu như nào ta thật sự dốt đặc cán mai, nghe nói là phải xây mộ phần à?
Lý Ngư nghe xong âm thầm may mắn, may mắn trước đó đã hỏi rõ Tô Hữu Đạo, bèn đáp:
- Tướng quân nói chính là cổ lễ, hiện tại cũng không cần phải như thế nữa. Tướng quân chỉ cần nhớ rõ, kể từ hôm nay, mặc quần áo trắng, không mặc tơ lụa, không ăn thịt, không uống rượu, không gần nữ sắc. Không lên triều, không làm việc, không tiếp xúc với người nào khác, hằng ngày đóng cửa giữ đạo hiếu, đợi đến trăm ngày sau lại theo quy định của triều đình có thể bắt đầu tạm thời xử lý công vụ.
Trử Long Tướng ghi nhớ lời dặn của Lý Ngư, nói:
- Thì ra là thế, Trử mỗ nhớ rồi.
Y nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Hằng ngày Trử mỗ đóng cửa giữ đạo hiếu, tiên sinh thì không có việc để làm. Nghe nói tiên sinh còn chưa tìm được mẫu thân, có thể nhân thời gian này để tìm họ tiền lương mỗi tháng phủ sẽ vẫn chi trả bình thường. Đợi trăm ngày sau, còn có rất nhiều sự vụ cần làm phiền tiên sinh.
Lý Ngư nghe xong thánh chỉ, biết trong khoảng thời gian này mình sẽ "Thất nghiệp", không thể tưởng được Trử Long Tướng vẫn trả tiền lương cho mình, trong lòng cảm động. Nhưng mấy ngày nay ở Trử phủ, hắn cũng cảm nhận được sâu sắc công việc sư gia này hắn thật sự lực bất tòng tâm.
Cho nên, dưới tình huống như thế, hắn không nói gì thêm với Trử Long Tướng mà trong lòng tính toán, đợi tìm được mẫu thân, thuyết phục Cát Tường, xem ra vẫn nên về Hà Tây. Nhưng trong thời gian đó, hắn cũng có thể nghĩ cách tuyển người giúp việc cho Trử Long Tướng, giới thiệu Tô Hữu Đạo cho Trử Long Tướng, tin rằng cả hai sẽ rất hợp nhau.
Đồng thời lúc này, Lý Ngư chưa từng nghĩ, Tô Hữu Đạo cũng đang tập trung tinh thần nghĩ cho tiền đồ của mình, đẩy hắn trà trộn vào trong thế lực của Thường Kiếm Nam.
Lý Ngư từ phòng tang lễ đi ra, đến sương phòng của Tô Hữu Đạo.
Tô Hữu Đạo thích yên tĩnh, hàng ngày ngoại trừ xử lý công việc, cùng Lý Ngư tiếp đón người đến phúng viếng ra thì cũng chỉ ở trong phòng này đọc sách, viết chữ.
Lý Ngư đi vào sương phòng, bắt gặp Thâm Thâm như con ong cần mẫn chăm chỉ nhẹ nhàng bay tới, nhẹ nhàng bay đi, mài mực này, bưng trà này, xếp đồ này…Mà buồn cười nhất là, cô nàng không biết chữ, nhưng khi Tô Hữu Đạo viết chữ cô nàng còn đứng một bên liên tục gật đầu, cũng không biết cô nàng xem hiểu cái gì.
Còn chuyện như ngủ nướng, ăn vặt đồ thì ở trước mặt Tô Hữu Đạo lại không hề có.
Lý Ngư lập tức hiểu ngay, hừ hừ, cô nàng lười biếng ham ăn này, cũng phải xem cô ta ở trước mặt ai. Rõ ràng bất kể cô ta ăn cơm với mình, hay là trước mặt Tô Hữu Đạo, khác nhau rất rõ ràng.
Tuy nói Lý Ngư chưa bao giờ để ý tới Thâm Thâm, đồng thời lại sợ cô nàng cứ bám dính lấy mình, đến lúc đó khó mà ăn nói trước mặt Long Tác Tác và Cát Tường, nhưng thấy cảnh đó, trong lòng khó tránh khỏi có chút đố kỵ.
Hắn đứng ở cửa đã nửa ngày, Tô Hữu Đạo đang chuyên tâm luyện chữ, không thấy hắn, nhưng Thâm Thâm bay qua bay lại cũng không nhìn hắn, cái này thì quá đáng rồi đó.
Lý Ngư ho khan một tiếng, nghiêm mặt lại.
- Ôi, Tiểu lang quân, ngài đến lúc nào thế?
Thâm Thâm vẻ vui mừng, nhưng con bướm nhỏ xinh bay ra chào.
- Hứ! Giả bộ!
Lý Ngư oán thầm một tiếng, lườm nàng, cũng không để ý chào hỏi nàng mà đi thẳng vào, nói với Tô Hữu Đạo vừa ngẩng đầu lên:
- Mấy ngày nay đã làm phiền tiên sinh, ngày mai sau khi đưa tang xong, tiên sinh có thể nghỉ ngơi rồi.
Tô Hữu Đạo gật đầu cười nói:
- Chỉ chút việc mà thôi, không mệt.
Lý Ngư nói:
- Hôm nay hẳn không có đại sự gì nữa, tiên sinh cứ nghỉ ở trong này, tôi đã dặn quản gia rồi, nếu có việc, ông ta sẽ đến thỉnh giáo Tô tiên sinh.
Hữu Đạo hơi bất ngờ nhướng mày:
- Sao vậy, ngươi ra ngoài à?
Lý Ngư gật gật đầu:
- Mấy ngày qua bận lo liệu tang sự mà chưa ra phủ được, nên không biết Viên tiên sinh của Ti Thiên Giám đã về chưa, tôi muốn đến hỏi y về nơi ở của mẫu thân tôi.
- A.
Lý Ngư vừa nói xong, Thâm Thâm kêu thét lên.
Tô Hữu Đạo và Lý Ngư không ai bảo ai đều nhìn về phía Thâm Thâm:
- Sao thế?
- Dạ? Tại sao ngươi cũng nói lại?
Tô Hữu Đạo và Lý Ngư lại cả hai không ai bảo ai nhìn đối phương liếc.
Lý Ngư chỉ thấy Thâm Thâm ân cần mài mực cho Tô Hữu Đạo, lại không thấy cô nàng mài đậm chẳng ra đậm nhạt chẳng ra nhạt. Hắn chỉ thấy cô nàng bưng trà cho Tô Hữu Đạo, lại không thấy được nàng pha trà đậm chẳng ra đậm nhạt chẳng ra nhạt. Tô Hữu Đạo đang bị Thâm Thâm ân cần tra tấn không nhẹ.
Thâm Thâm che miệng, một đôi ngập nước mắt to nhìn qua Lý Ngư, dịu dàng như có mật. Chỉ tiếc, thần thái quyến rũ của cô nàng, Lý Ngư không hề bị đổ gục, tức giận nói:
- Có gì thì nói, có rắm mau thả đi.
Thâm Thâm trợn to mắt, hai tay chắp trước ngực, ngón tay chỉ chỉ, ra dấu:
- Người ta…Không cẩn thận đã quên một chuyện rất quan trọng.
- Hử?
- Có điều, có điều bây giờ nói cũng kịp.
Lý Ngư rít qua kẽ răng:
- Vậy cô nói ngay đi.
Thâm Thâm lấy tay che miệng, khiếp vía thốt:
- Người ta…Người ta có lẽ biết rõ Cát Tường muội muội hiện tại ở đâu?
- Hở?
Lý Ngư trợn to mắt.
Tô Hữu Đạo khẽ nhướng mắt lên, ánh mắt sáng quắc:
- Ngươi biết Cát Tường ở đâu? Sao cô lại biết?
Lý Ngư khẩn trương bước lên hai bước, vội hỏi:
- Cô biết? Muội ấy ở đâu?
Thâm Thâm vội la lên:
- Ta cũng vậy không xác định, nhưng hẳn muội ấy ở chỗ đó…
Lý Ngư phẫn nộ quát:
- Rốt cuộc là ở đâu?
Thâm Thâm sợ hãi run rẩy, nói:
- Phường Hoài Đức, phủ đệ của Hữu Vệ Đại tướng quân A Sử Na Đốt Bật.
Lý Ngư khẽ giật mình:
- Cát Tường ở đó làm gì? Vậy chỗ lần trước cô dẫn ta đi là sao?
Thâm Thâm nói:
- Chỗ lần trước dẫn tiểu lang quân đi chính là chỗ ở của muội ấy. Còn kia là phủ đệ của A Sử tướng quân, là nơi Cát Tường làm việc kiếm tiền. Muội ấy làm vũ cơ ở đó, ta cũng từng ở đó, nhưng A Sử tướng quân không thích xem nuốt kiếm, nên ta không làm ở đó nữa. A Sử tướng quân thường có thưởng rất hậu.
Bắt gặp vẻ khó chịu của Lý Ngư, Thâm Thâm vội biện bạch:
- Vốn dĩ đi đến chỗ ở của Cát Tường không tìm được muội ấy, người ta đã muốn nói rồi. Có điều ngày đó vừa về phủ thì lão phu nhân qua đời, tiểu lang quân bận rộn xử lý tang sự, kết quả làm hại người ta cũng quên mất.
- Trách ta à? Chờ ta quay về tính sổ với cô?
Lý Ngư hậm hức chỉ chỉ Thâm Thâm, xoay người đi như bay, đến thẳng phường Hoài Đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận