Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 335: Bảy sát thủ
Lý Ngư khuyên can mãi, sau cùng mới nổi cơn thịnh nộ, không thể làm gì hơn là quay lại gọi Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tới, bảo hai nàng biểu diễn nhu thuật và thuật nuốt kiếm. Mà Lương Thần Mỹ Cảnh tiếp đó muốn Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đánh lá bài với các nàng, hơn nữa lợi thế do Lý Ngư ra, Lý Ngư đồng ý hết thảy.
Sau khi thể hiện một loạt nhượng bộ, Lương Thần Mỹ Cảnh rốt cục thoả mãn mà về.
Lý Ngư vì hai vị cô nương này mà làm mất rất nhiều thời gian, bèn vội vàng đi ra.
Hắn vừa mới tới cửa, Đại Trướng phòng không biết từ đâu chui ra, dáng đi rất gấp gáp, nhưng vẻ mặt tỏ ra rất bình thản, ho nhẹ một tiếng nói:
- Thị Trưởng định đi ra ngoài ạ?
Lý Ngư đáp:
- Đúng thế!
Đại Trướng Phòng lập tức nghiêm mặt lại nói:
- Thị trưởng ra ngoài sao có thể qua loa được. Thuộc hạ lập tức đi gọi người để hộ vệ Thị trưởng chu toàn ạ.
Hơ, tiền hô hậu ủng, ta làm sao bị người ta “ám sát” đây?
Lý Ngư vội vàng nói:
- Không cần, nay Lại Đại Trụ, Vương Đại Lương đã ngã, không còn ai đối phó ta đâu.
Đại Trướng Phòng nói:
- Không thể qua loa được. Tiền đồ trên dưới Tây Thị Thự ta có quan hệ máu thịt với Thị trưởng ngài. Thị trưởng không lo lắng cho mình thì cũng nên nghĩ cho mọi người!
Lý Ngư tằng hắng một cái, bước tới gần, nói nhỏ:
- Hôm nay ra ngoài, không thể gọi ai theo được, không tiện đâu…
Đại Trướng Phòng thấy mắt của hắn nháy nháy, lập tức bừng tỉnh. Theo đồn đại, Lý thị trưởng cùng vị tiếu chưởng quỹ của Càn Long Đường còn có vị tiếu phụ nhân của Tuyết Lung Đường đối diện với Càn Long Đường nữa đều có quan hệ rất mờ ám. Chuyện này không thể biểu lộ sự trung thành, làm sẽ không được cám ơn đấy.
Đại Trướng Phòng lập tức thay đổi thái độ, mỉm cười nói:
- Vậy thì, Thị trưởng đi đi ạ, nhớ chú ý an toàn.
Lý Ngư gật đầu, bước nhanh ra ngoài, đi thẳng đến cửa lớn của Tây Thị Thự, lúc này mới yên lòng, cuối cùng cũng không bị ai làm phiền nữa, hắn lập tức đi đến tây môn.
Tây Môn chợ Tây tiếp giáp phường Kim Quang của thành Trường An, bởi vì đó là môn hộ trọng yếu ra vào chợ Tây, đồng thời cũng là môn hộ trọng yếu ra vào thành Trường An, cho nên ở đây người vào như thủy triều, ra như hi nhương, dù từng tu sửa nhưng cũng không thấy hiệu quả.
Lý Ngư chen lấn trong dòng người, đi rất chậm, đến gần tây môn, trước tiên đi vòng đến một ngõ xem chỗ cống ngầm một chút, nơi đó có đặt một tấm đá che, mùi hôi thốc bốc lên, dường như đang sắp được đào lên.
Ngỏ hẻm này là sau khi một loạt cửa hàng được dựng lên, để tiện cửa hàng dỡ hàng hóa, cũng không có khách đi lại nhiều, cho nên khá vắng vẻ. Một cửa hàng trong dãy đó khép hờ cửa, hẳn là dự bị lúc hắn trốn tới thì tránh ở trong đó.
Vì lý do an toàn, Lý Ngư không dám dùng người của Tây Thị Thự làm chuyện này, chuyện giả chết để bỏ trốn này không tiện giao cho tâm phúc sẵn sàng liều chết như Khang Ban chủ, Lưu Lão đại, cho nên Lý Ngư đã lựa chọn cửa hàng này, nay đã là cửa hàng không, cửa trước cũng không mở, chỉ có một gian phòng chuẩn bị thay y phục, bộ tóc, chòm râu để hóa trang.
Lý Ngư kiểm tra hết thảy thấy đã đâu và đấy, bèn đi ra đường lớn, hiên ngang đi thẳng đến cửa lớn chợ Tây.
Cửa chính Tây môn, bốn con bạc được sung làm sát thủ kia đã được Trần Phi Dương gọi, lúc này đã cất giấy đao co duỗi trong tay áo, đang nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn một đại cô nương này, nhìn tiểu tức phụ kia, khi gặp phải ai đó cực phẩm thì tằng hắng một cái, đánh mắt sang đồng bạn, nhóm đồng bạn lập tức cùng đánh giá.
Bọn họ đang “bận tối mắt tối mũi” thì một người trong đó đột nhiên thấy Lý Ngư đi về hướng họ, tức thì mắt sáng rực lên. Lý Ngư chưa từng gặp bọn họ, họ cũng chưa từng gặp Lý Ngư, nhưng bức họa của hắn họ đã xem rất nhiều lần, nhớ rất kỹ rồi.
Vị kim chủ kia tại sao không thể nhận ra được cơ chứ?
Người nọ khẽ ho một tiếng, nói nhỏ:
- Chính chủ nhân tới!
Ba người kia vội vàng nhìn theo ánh mắt y, lập tức cũng phát hiện Lý Ngư. Bốn người đánh mắt cho nhau, tức thì lặng lẽ tách ra, âm thầm đứng thành hình chữ Tự mở, chờ Lý Ngư đi ra cửa lớn.
Lúc này, âm thầm kèm Lý Ngư đi ra đại môn kỳ thực còn có ba người.
Ba người này âm thầm đứng thành hình chữ Phẩm (品), cuốn Lý Ngư vào giữa họ, đã đi ra bên ngoài chợ Tây. Cánh cửa này bên ngoài cách Kim Quang Môn không xa, một khi đắc thủ, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi thành là trốn thoát được. Lý Ngư đi tới hướng đó, đơn giản là phối hợp với họ.
Vương Hằng Cửu tự vận, trước khi chết để lại khiển mệnh, căn dặn bảy sát thủ thân cận hoàn thành nguyện vọng của mình: Giết chết Lý Ngư!
Những sát thủ này mặc dù bán mạng vì tiền, nhưng cũng có đủ đạo nghĩa giang hồ.
Đây là yêu cầu cuối cùng của cố chủ, cho nên, bọn họ sẽ cố gắng hoàn thành.
Bảy người, xưa nay qua lại ba người một nhóm, bốn người khác một nhóm, cho nên bọn họ dễ bất hòa, thường mạnh ai nấy làm.
Ba người này, lựa chọn hôm nay, lựa chọn lúc này, nơi đây.
Lý Ngư đi vào miệng của bốn “sát thủ” kia, thành người bị vây ở giữa.
Một người trong miệng, đó là một Tù.
Thế nhưng kèm Lý Ngư đi tới, còn có ba người đứng thành chữ “Phẩm”, một phẩm trong miệng, một người trong phẩm, chữ này nên đọc thế nào đây?
- Họ Lý kia, ngày chết của ngươi đến rồi!
Một con bạc rút đao trong tay áo ra, hét lớn một tiếng, đâm về phía Lý Ngư.
Thời điểm “giết người”, hô to danh tính đối phương, đây là yêu cầu của cố chủ đối với bọn họ.
- Được, lý do giết hắn là gì?
- Không cần, hắn đắc tội nhiều người!
Đây là trả lời của Trần Phi Dương.
Đó là tín hiệu của mấy tên bạc này, gã chỉ cần hô to một câu, ba người kia đồng thời rút đao ra, người đứng vị trí bên trái sau lưng Lý Ngư phụ trách đâm Lý Ngư, tiếp theo là hai người bên trái phải tiếp cận, để ép Lý Ngư chạy về phía sau bên phải, từ đó chạy tới cái ngõ kia.
Kế tiếp chuyện bọn họ phải làm rất đơn giản: Một khi có người giết người, hiện trường tất đại loạn. Nhưng là bọn họ truy sát Lý Ngư, sẽ không có người nào có gan lớn chạy vào trong ngõ để xem náo nhiệt. Lúc ấy, Lý Ngư trốn vào cửa hàng trống, bọn họ thì phụ trách đẩy mạnh thi thể giấu dưới cống ngầm, sau đó thoát đi.
Thế nhưng, tình huống bây giờ tựa hồ có biến hóa. Lúc bọn họ kêu to, đồng thời trước bọn họ, có ba người dáng dấp bình thường, bước đi rất nhẹ đột nhiên cùng động thủ. Những người đó không nói tiếng nào, đánh móc vào sau gáy Lý Như, tay giơ chủy thủ sắc bén lên.
Ba người, tựa như ba con chó dữ cắn người, hoặc là như ba con ác lang, ba cây chủy thủ vung lên thành ba đạo hàn quang.
Lý Ngư vừa thấy thì mừng rỡ:
- Rốt cuộc đã tới! Biểu diễn quá chuyên nghiệp! Ai nói Trần Phi Dương làm việc không đáng tin cậy. Làm việc không đáng tin cậy xem ra chỉ có Cẩu Đầu Nhi và hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên thôi. Chí ít Phi Dương làm việc rất có năng lực!
Hắn lập tức phối hợp diễn trò, kinh hãi kêu to:
- Có thích khách! Mọi người ơi!
Hắn vừa kêu to, vừa chạy sang bên, lúc làm động tác này tận lực đưa nửa vai trái ra, chờ "Sát thủ" kia đâm một đao tới.
Thế nhưng, cùng lúc đó, Thiết Vô Hoàn cũng đến rồi.
Thiết Vô Hoàn người cao ngựa lớn, mà lại cưỡi một con ngựa cao to hùng tuấn từ trên cao nhìn xuống thấy rất rõ.
Gã vừa nghe thấy tiếng hét kia liền nhìn thấy Lý Ngư, vẻ mặt vui mừng khôn tả, lại phát hiện Lý Ngư đáng rơi vào nguy hiểm. Tổng cộng bảy người, bảy thanh đao đang cuồn cuộn đánh tới phía hắn, rõ ràng là muốn dồn hắn vào chỗ chết!
- Ân chủ chớ hoảng, Thiết mỗ tới đây!
Thiết Vô Hoàn nắm tên nhàn rỗi đang ngồi trên ngựa cùng mình, chữ “ân” vừa ra, lập tức ném tên nhàn rỗi ra ngoài, cả người tên nhàn rỗi bay lên lộn xuống đập vào tên thích khách đang tiếp cận Lý Ngư.
Chữ “chủ” vừa ra, Thiết Vô Hoàn thẳng lưng, tay ấn trên yên ngựa một cái, hai chân rút ra khỏi bàn đạp, cả người đã nhảy lên lưng ngựa.
Chữ “chớ” vừa ra, hai đầu gối Thiết Vô Hoàn cong lên, mũi chân đạp một cái, Thần câu thể lực nghìn cân bị đã đạp cho làm hai chân khụy xuống, hí lên, nằm sấp xuống đất, mà Thiết Vô Hoàn đã bay lên trời.
Chữ “hoảng” vừa ra, Thiết Vô Hoàn đã lăng không lướt qua bảy tám gương mặt kinh hoảng của người đi đường.
Sau đó, Thiết Vô Hoàn đã tới nơi.
Thích khách kia tàn bạo đánh về phía Lý Ngư, đã thấy Lý Ngư kinh hoảng né tránh, vai trái lộ ra, tức thì mừng rỡ.
Ba người họ vốn là người của Vương Hằng Cửu, rất hiểu rõ Lý Ngư trước đó từng tranh đấu với Vương Hằng Cửu. Cũng biết rất nhiều chuyện về Lý Ngư, làm sát thủ, tình huống bọn họ làm quan tâm nhất cũng là: Lý Ngư biết võ, võ công không kém, rất hỗn tạp, nhất là am hiểu tẩm kỹ.
Chuyện này đích xác khiến cho người ta nhức đầu nếu như Lý Ngư ngửa đầu ra giả bị ngã, sau đó hai chân đạp lung tung, chủy thủ bọn họ cầm sẽ không dễ đắc thủ.
Nay thấy cơ hội tới, thích khách kia quá mừng rỡ, thế nhưng làm một sát thủ xuất sắc, gã lập tức qua khóe mắt chú ý cùng lúc đó có một người đang xông tới. Sát thủ kia hoảng hốt, bản năng che chở mình trước, bèn nghiêng người thối lui, cổ tay cầm đao giương lên, nhìn lên trời.
"Phốc ~~~ "
Tên nhàn rỗi bị bay trên không trung bắn vào mặt trên sát thủ đang ngửa mặt lên nhìn kia, mắt lập tức thấy tối om.
- Ôi mùi rau hẹ…
Gã vừa nghĩ đến cái này, tên nhàn rỗi đã đụng phải đầu gã, háng to nặng nề đập vào trán gã. Thần lực Vương Thiết Vô Hoàn sức mạnh vô biên, chỉ nghe rắc một cái, toàn bộ đầu của tên sát thủ kia đã bị đập gãy ra sau, cổ đã bị gãy.
Tên nhàn rỗi kia ngã xuống đất, lăn vài vòng, trời xoay đất chuyển, nhưng không hề bị thương chút nào.
Ba người vốn xếp thành hình chữ phẩm (品) bao lấy Lý Ngư thì người bên trái đã xong đời, vị đứng giữa đang đưa lưng về phía Thiết Vô Hoàn, cầm đao đâm tới Lý Ngư xoay mình thấy một màn như thế tức thì ngây ra hoảng hốt, sau đó nghe tiếng hét lớn phía sau, lại xoay người lại, đao xoay theo thân, quét về phía sau.
Một chiêu này của gã phản ứng không thể hoàn mỹ hơn, đáng tiếc người phía sau không phải từ mặt đất nhào tới, một đao này không hề uy hiếp. Thiết Vô Hoàn lăng không đập xuống, mở bàn tay rộng như ki đấu, hung hăng quật một chưởng vào gã.
Sát thủ này đang từ trái quay sang phải, mà Thiết Vô Hoàn cũng động tay phải, từ phải đi sang trái, với góc lực này, lại nghe rắc một tiếng, ngực bụng của sát thủ hướng về Kim Quang môn, mà đầu đang nhanh chóng dạo một vòng nửa ra sau, cũng nhìn về phía Kim Quang Môn.
Bởi vì bị vặn hai vòng, da mặt kéo căng, tên sát thủ này sắp năm mươi, thế mà một nếp nhăn cũng không có.
Bà nội nó!
Sao ngươi lại đến không đúng lúc thế!
Lý Ngư nhìn "Sát thủ" kia bị Thiết Vô Hoàn kéo da giải phẫu thì không khỏi sốt ruột, đây chỉ là mấy tên nhàn rỗi mà mình thuê, ngươi giết hai người rồi, phá kế hoạch bỏ trốn của ta rồi, ta làm sao đền tiền cho người ta đây!
- Giết người rồi!
Lý Ngư theo bản năng hét lên, nhưng phần lớn là nhức nhối.
Nhưng sát thủ phía sau hắn thật sự chuyên nghiệp, liên tiếp hai đồng bạn chết thảm, gã lại không hề nháy mắt một cái, đao cùng tay như một, hung hãn đâm vào gáy của Lý Ngư.
Thiết Vô Hoàn nghe Lý Ngư kêu to, mắt báo sắc bén, hét to:
- Chớ làm thương chủ ta!
Gã một bước xa vọt tới đến gần Lý Ngư, dưới tình thế cấp bách lực hơn mạnh một chút. Lý Ngư kêu “ôi” một tiếng, người bắn đi.
Bên đường một cô nương mười ba mười bốn tuổi trắng trẻo xinh xinh đang ngồi xổm, bưng sọt bán lê, Lý Ngư đặt mông vào sọt lê của người ta, khiến lê nát bét, mặt thì đối mặt với tiểu cô nương kia, mắt lớn nhìn mắt nhỏ,
Thiết Vô Hoàn một tay đẩy Lý Ngư ra, cũng đón đầu sát thủ kia.
"Phốc!"
Thiết Vô Hoàn cầm vai chế trụ người kia, người kia đao đâm vào dưới nách Thiết Vô Hoàn, mũi đao cách nách Thiết Vô Hoàn ba thốn, chính ba thốn này, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt...


Bạn cần đăng nhập để bình luận