Tiêu Diêu Du

Chương 609: Khách từ phương xa tới.




Chương 614: Chuyển núi.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Nữ nhân kia và đại phu nhân nổi lên dị tâm thì có gì cần lo lắng, Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan trở về cô ta sẽ phải ngoan ngoãn trở về, dù sao chỉ là hai bà vợ tranh cãi làm náo loạn gia đình mà thôi.
- Nhưng còn Diệp Tang lão gia đó Tước gia, hắn đã cùng Đổng Thoát cấu kết…
- Cho nên mới nói, còn có ta. Ngươi xem, tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan ở Đỉnh Chiết Mai nửa năm, sớm chiều ở chung, đã cùng bổn tước tình như huynh đệ. Đệ đệ của hắn tạo phản, ta có thể mặc kệ hay sao? Ta đương nhiên xuất binh giúp hắn rồi!
- A …A…
Vượng Đôi đầu óc có nhất thời không xoay chuyển được, lão gia nhà mình đến Cơ Huyện đánh cướp Lý Ngư, kết quả là tù nhân của Lý Ngư, làm sao thành tình như huynh đệ rồi? Tuy nhiên, dù sao Vượng Đôi cũng là một đại tổng quản, phản ứng rất nhanh, người này thật ác độc. Hắn biết rõ Vĩnh Đan không về, gia tộc nhất định sẽ sinh loạn. Trước đó năm bảy lượt dâng hậu lễ, người ta không thèm để ý, lúc này hắn muốn dẫn binh chém giết địa bàn lão gia nhà mình!
Những năm gần dây, Vĩnh Đan lão gia giống như con kiến dọn nhà vậy, cần cù chuyển từ Cơ Huyện về bao nhiêu thứ, lúc này đây chỉ có thể tức giận nhẫn nhận vị Nam tước có lòng dạ hiểm độc này, người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu? Chỉ cần có thể bảo vệ Vĩnh Đan gia tộc, cái gì cũng phải đáp ứng!
Vượng Đôi cân nhắc trong lòng, vẫn giãy dụa nói:
- Tam thiếu gia nhà tôi đi Đô Thành, Đại thiếu gia…
- Cứ để bọn họ đi đi!
Lý Ngư vung tay lên, không phải con trai của hắn, hắn cũng không đau lòng:
- Chỉ cần Vĩnh Đan trở lại, Tam thiếu gia còn mưu ngôi vị cái rắm ấy! Đại thiếu gia các ngươi nếu chuyện Tam thiếu gia mưu vị mà không giải quyết được, có tư cách gì làm người thừa kế gia tộc? Chuyện này đối với hai người họ, chưa chắc không phải là một lần khảo nghiệm.
- Nhưng…Nhưng… Tước gia xuất binh, cần điều kiện gì ạ?
Lý Ngư nheo mắt nhìn ông ta, nói:
- Điều kiện này, đàm luận với ngươi hữu dụng không?
Vượng Đôi thầm giật mình hỏi:
- Tiểu nhân đương nhiên không làm chủ được. Tiểu nhân có thể trở về thương lượng với đại phu nhân…
Lý Ngư thở dài, vỗ bờ vai của ông ta nói:
- Ngươi nghĩ một chút đi, không trách nhà các ngươi sụp đổ, lão gia các ngươi còn sống, ngươi trở về thương lượng với đại phu nhân à? Ừ? Ngay cả các ngươi, cũng coi lão gia các ngươi là người chết rồi còn gì.
- Không không không, không phải như thế, chỉ là chúng tôi…
- Ngươi đi đi, gặp lão gia các ngươi một chút, nói sự tình trong nhà với hắn. Sau đó ta sẽ đàm luận cùng hắn.
- Hả … vâng!
Vượng Đôi bất đắc dĩ trả lời, dùng tay áo lau nước mắt, được người ta dẫn đi gặp Vĩnh Đan. Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy toàn bộ quá trình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Vượng Đôi vừa đi, nàng không kìm nổi nói:
- Cơ Huyện từ nhiều năm trước tới nay, chủ yếu trong chiến loạn là do Thổ Phiên Vĩnh Đan gây nên nhiều nhất. Lúc này Tước gia nên giúp cho hương thân Cơ Huyện xả giận.
Lý Ngư lắc đầu, cười nhạt nói:
- Ân đền oán trả đương nhiên là sảng khoái. Thế nhưng ta lại không phải là một hiệp khách, cần gì phải làm việc phí phách kia? Lý Hoàn không phải nói dựa vào hàng hóa buôn lậu của Thổ Phiên không đủ thỏa mãn nhu cầu hay sao, không phải lúc này cần xây dựng kinh tế thương mại đó à? Ta đang muốn mượn việc này để giải quyết đấy.
….
- Ta hiểu được dụng ý của Lý Ngư rồi!
Buổi tối, Độc Cô Tiểu Nguyệt lại chui vào phòng Lý Hoàn, nói lại chuyện ban ngày chứng kiến trong đại sảnh cho y nghe. Lý Hoàn lập tức đưa ra phán đoán:
- Hay! Lý Ngư đây là đánh trước, nhất cử lưỡng tiện… Không, là một mũi tên trúng ba đích mới đúng! Hắn xuất binh đi đánh Thổ Phiên, chỉ cần đánh thắng, đây chính là một đại quân công, báo lên triều đình địa vị của hắn sẽ ổn định. Đánh vào địa bàn Vĩnh Đan, vừa báo thù cho bách tính Cơ Huyện nhiều năm qua, người này có tâm. Qua chuyện này, Vĩnh Đan nguyên khí đại thương, lại bị Đại chỉnh sự Đổng Thoát áp bức, chỉ có thể liên thủ với Lý Ngư tự vệ, như vậy từ đây họ sẽ không đi hại Cơ Huyện, trái lại phải dựa vào Tước gia, nguồn hàng của chúng ta đương nhiên cũng cuồn cuộn không ngừng!
Độc Cô Tiểu Nguyệt vui mừng nói:
- Cho nên ta mới nói, người này rất giỏi. Ngươi nói xem, chúng ta báo sự tích của hắn lên, có thể thể trúng tâm ý các vị gia chủ không?
Lý Hoàn khẽ mỉm cười nói:
- Liêu Đông Cát Hồng Phi tình hình thế nào không biết, tuy nhiên ta cũng cảm thấy, hắn làm chưa chắc tốt hơn Lý Ngư. Hơn nữa Lý Ngư so với hắn chiếm hai ưu thế.
Độc Cô Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Hoàn, dây chính là liên quan tới chung thân đại sự của nàng, nếu Lý Ngư thật sự có thể trở thành tông chủ của Kế Tự Đường, vậy cũng xem là nam nhân của nàng, dám không quan tâm hay sao? Nhưng kỳ thật đối với Lý Hoàn mà nói, chưa chắc là không phải như vậy, đối với nam nhân thì tiền đồ mới là chung thân của y. Mà tiền đồ của y cũng trói chặt với Kế Tự Đường, cho nên cũng quan tâm tới ứng cử viên tông chủ Kế Tự Đường như vậy. Hai người bọn họ, xem như là “chính trị liên nhân”, nhưng “chính trị liên nhân” nếu có thể hợp ý lẫn nhau là tốt nhất.
Lý Hoàn nói:
- Thứ nhất, Lý Ngư căn cơ là ở Cơ Huyện, nơi này là Lũng Hữu!
Tiểu Nguyệt vừa nghe, ngầm hiểu, niên đại này, xuất thân cùng quê quán chính là liên minh trọng yếu nhất. Địa bàn của Lý Ngư ở Lũng Hữu, đương nhiên cũng được chư phiệt Quan Lũng xem như người một nhà, đây chính là Liêu Đông Cát Hồng Phi không so được.
Bọn họ và Liêu Đông Cát Hồng PHi cách Sơn Đông sĩ tộc mấy gia tộc lớn. Tuy không ảnh hưởng tới bọn họ bắt liên lạc với Cát Hồng Phi, nhưng chung quy tâm lý cũng cảm thấy kém một tầng.
Lý Hoàn nói:
- Về phương diện khác, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã từng lọt vào pháp nhãn các vị Chư Phiệt có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với Lý Ngư, cho nên, nếu Lý Ngư trở thành tông chủ, tương đương với việc kéo vị này vào, điểm này tăng thêm…
Trong lòng Độc Cô Tiểu Nguyệt vừa động, thốt lên:
- Cùng Lý Ngư có quan hệ chặt chẽ? Chặt chẽ như thế nào?
Lý Hoàn cười nói:
- Còn có quan hệ chặt chẽ gì? Nàng ta đã sinh con cho Lý Ngư, ngươi hiểu chứ.
Độc Cô Tiểu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế! Tiểu Nguyệt sống trong nhà quyền quý, phụ thân, thúc bá, anh em họ đều có thê thiếp cả sảnh đường, nhất là phụ thân vì sinh con trai mà gần như là một năm nạp một thậm chí là vài người thiếp, trong nhà nhiều phụ nữ, sớm nhìn đã quá quen, cũng không cảm thấy bất ngờ, so với cha mình, kỳ thực vị tước gia Lý Ngư này đã được xem như yêu sâu sắc dài lâu rồi.
Cho nên, mặc dù trong lòng hơi có chút không vui nhưng vấn đề đã lập tức bị nàng vứt ra sau đầu.
Lý Hoàn vuốt râu mỉm cười nói:
- Cho nên ta nghĩ, Lý Ngư này, tám chín phần mười chính là tông chủ tương lai của Kế Tự Đường chúng ta!
Trái tim của Độc Cô Tiểu Nguyệt giống như có ai cầm lấy kéo mạnh một cái, có cảm giác bị “tóm”. Như vậy…. thì phải nói, hắn sắp sửa là nam nhân của ta? Nghĩ đến Lý Ngư, trong lúc nhất thời nàng bất luận là nghĩ tới tướng mạo hay là nhân phẩm, năng lực hay là tính tình, tinh thần hoảng hốt.
- Tiểu Nguyệt cô nương?
Thấy Tiểu Nguyệt dường như có chút thất thần, Lý Hoàn kỳ lạ gọi một câu.
Độc Cô Tiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, mặt nóng lên vội hỏi:
- Ồ, ta nghĩ tới một chuyện, cáo từ!
Độc Cô Tiểu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài, Lý Hoàn vừa đóng cửa, Tiểu Nguyệt chỉ ra vài bước rồi dừng lại, nhìn thác nước ở phía xa, trong đầu toát lên đều là hình bóng của Lý Ngư.
Hắn là nam nhân của ta ư? Hắn có tốt với ta không? Nếu như gả cho hắn, ta có thể rời nhà, không cần phải gặp phụ thân, không dám thở mạnh, coi như… cho dù hắn không thích ta, những ngày tháng trải qua cũng thư thái hơn trong nhà ta chứ?
Độc Cô Tiểu Nguyệt thanh tú xinh đẹp, xinh xắn lanh lợi, không giống với khí chất bốn vị thê thiếp của Lý Ngư mà nàng nhìn thấy, đặc biệt người ta đã là phụ nữ, có chút thành thục, có khí chất quyến rũ, không có ngây thơ mà nàng sử hữu. Nhưng nàng không biết bộ dạng thanh tú mật ngọt, xinh xắn lanh lợi mà nàng sử hữu, kỳ thực khá được nam nhân yêu thích, trong lúc nhất thời lo được lo mất…
Lý Hoàn đợi Độc Cô Tiểu Nguyệt đi rồi mới đứng lên, khập khiễng đi tới, cài then cài cửa rồi trở về bên cạnh bàn, xốc ống tay áo lên, lộ ra đùi, lấy tiểu hồ lô đựng thuốc bôi thuốc bột rượu màu trắng lên đùi.
Trên đùi của y có một lỗ hổng thật dài và sâu, thật là đáng sợ. Đó là do y đuổi theo hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, ngăn cản họ leo vách núi mà bị thương. Không ngoài dự đoán, Lý Bá Hiên té xuống, may mà y chạy tới đúng lúc, kết quả Lý Bá Hiên không bị thương, y cứu viện Lý Bá Hiên bị nham thạch cắt vào bắp đùi của chính mình.
- Ai…
Lý Hoàn bôi thuốc vừa lắc đầu thở dài nói:
- Hai người chuyên gây họa, thật sự không chịu nổi. Ta tới khảo sát Lý Ngư, nếu Lý Ngư trở thành tông chủ, tất nhiên nhớ kỹ phần tình cảm tiến cử của ta, đối với ta cũng có điều chiếu cố, tiến vào Kế Tự Đường, coi như thoát khỏi khổ ải.
Lý Hoàn quyết định, chờ sau khi băng bó miệng vết thương, lập tức viết thư, viết toàn bộ những gì mình chứng kiến, bao giốm cả tính toán của Lý Ngư nhằm hành động với Thổ Phiên, viết rõ ràng rành mạch, đưa lên các Chư vị gia chủ. Y tin tưởng, phong thư này đưa lên, năng lực của Lý Ngư nhất định có thể được các vị gia chủ ưu ái.
….
Bên này hai người đều có tính toán riêng, trên đỉnh Thái Cúc, Dương Thiên Diệp đầu như muốn nổ tung.
Xây dựng Thành Thái Cúc căn bản không phải nửa năm là có thể hoàn công, trước mắt chỉ có kiến trúc quần thể nơi Dương Thiên Diệp ở là cơ bản đã xong. Bên ngoài còn có lượng lớn xông trình đang xây dựng, vì lẽ đó chiêu mộ các loại thợ thủ công cũng rất đa dạng. Mấy ngày nay, có một số tin đồn kỳ lạ bắt đầu truyền đến Đỉnh Thái Cúc, đầu tiên ở thợ thủ công, rồi truyền miệng tới nhóm lực phu, sau đó không thể tránh khỏi truyền vào trong hơn một ngàn quân tinh nhuệ của Đỉnh Thái Cúc, tin tức này thực sự là quá có sức bùng nổ, hiện tại toàn bộ đỉnh Thái Cúc đã không người không biết, không người không hiểu.
Mấy tin tức này, đại thể có vài loại:
Nguồn gốc nói:
Một là Lý Tước Gia thành Chiết Mai cùng Tang cô nương Đỉnh Thái Cúc chúng ta từ nhỏ là thanh mai trức mã, hai người yêu nhau. Tang cô nương chúng ta vì sao phải xây dựng công sự ở đây, biết không? Cũng là bởi vì luôn thương nhớ Lý Ngư, cuồng dại vì tình.
Hai là Tang cô nương năm đó và Lý Tước gia chưa phát tài gặp gỡ tình cờ ở Lợi Châu, vừa gặp đã yêu, hai người khó quên. Nhưng hai người bởi vì địa vị kém quá xa nên bề trên phản đối, cứ thể yêu nhau, kéo dài đến nay, sau lại…
Ba là… bởi vậy tổng cộng có năm loại nguồn gốc, bởi vậy năm loại nguồn gốc không giống nhau, dẫn xuất ra vợ chồng yêu nhau bất hòa, năm đuổi nữ, nữ theo nam, yêu nhau… không dưới mười loại phiên bản, mọi người theo như nhu cầu mỗi bên, chọn cho mình phiên bản thích hợp tiếp tục gia công sáng tác, cố gắng hết sức truyền bá ra ngoài, truyền đi sôi sục ngút trời.
Trong đại sảnh, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị, Khoáng Lão Tứ, Mặc Tiêu Tiêu, Ngụy Hán Cường đều mang vẻ mặt như ăn phải mướp đắng. Cho dù bọn họ có bản lĩnh cao cường, nhưng đối với những lời đồn thật sự không có sở trường gì cả. Nếu để bọn họ đi tản lời đồn, đại khái là sở trường hơn một ít.
- Là người nào truyền ra? Đúng là nực cười!
Vừa nghe xong các phiên bản, Dương Thiên Diệp xấu hổ mặt đỏ rần.
Ngụy Hán Cường nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhất định là thành Chiết Mai giở trò, bằng không làm sao có thể truyền ra nhiều lời đồn như vậy.
- Thành Chiết Mai …
Dương Thiên Diệp kỳ thật cũng sớm đoán ra, bị gã nói vậy không khỏi giật mình, có chút sợ.
Lý Ngư muốn làm gì?
Kỳ thật nàng cũng mơ hồ đoán được, nhưng nguyên nhân chính là như thế nên nàng càng sợ. Thiên Diệp cô nương căn bản không có kinh nghiệm trong phương diện này, từ nhỏ nàng được đám người Mặc Bạch Diệm bảo vệ quá tốt, nàng không có kinh nghiệm theo đuổi khác phái, cũng không có kinh nghiệm bị người khác phái theo đuổi, cho nên nàng sẽ không truy cầu người khác, khi bị người khác theo đuổi thì luống cuống, tâm hoảng loạn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong lòng Dương Thiên Diệp sợ sệt, cũng không dám hỏi ra một câu “vậy tại sao hắn phải làm như vậy?” Mà chỉ hỏi:
- Vậy… chúng ta nên làm thế nào ngăn lời đồn truyền bá ra ngoài đây?
Ngụy Hán Cường cảm thấy phấn chấn, điện hạ có bộ dạng như vậy, rõ ràng là không bị lay động, không thích Lý Ngư rồi! Ngụy Hán Cường lập tức nói:
- Chủ thượng! Để tôi dẫn người tới giám sát nhiều hơn, ngày mai tôi sẽ thả ra tin tức, nếu có thêm người dám truyền bá tin đồn thất thiệt, công làm sẽ bị giảm, nếu có người bịa đặt sinh sự, sẽ bị đánh gãy hai chân, đuổi xuống núi.
- Được!
Dương Thiên Diệp lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ, nếu ta đánh gãy hai chân người của hắn, liệu có làm hắn không vui không? Phì phì phì! Ta xong rồi, lại sợ hắn không vui à!
Ngày hôm sau, Ngụy Hán Cường đã phát động tám trăm tử sĩ, xâm nhập xuống quần chúng.
“Thái Hoa trung lâu” nhanh chóng nhận được tin tức, Cẩu Đầu Nhi nhướn mày, nói với Trần Phi Dương:
- Lão Trần, hiện giờ nên làm thế nào đây?
Trần Phi Dương ăn một miếng lỗ tai heo, nhấp một ngụm rượu, cười híp mắt nói:
- Gấp cái gì, chúng ta là đưa tin tức rơi vào trong tai vị cô nương kia, chỉ cần nàng ta nghe được, mặc kệ nàng ta vui hay là không vui, nàng ta đều phải suy nghĩ. Chỉ cần nàng ta cả ngày tâm tâm niệm niệm nghĩ tới Tước gia chúng ta, ha ha…
Cẩu Đầu Nhi nói:
- Nhưng hiện tại không thể truyền bá lời đồn nữa, tin tức truyền quay lại nói, Đỉnh Thái Cúc đang giám sát sự việc, nếu bị bắt được, rất có khả năng bị đánh gãy chân đấy.
Trần Phi Dương nói:
- Không vội, không vội, hôm nay đã muộn, đi nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai chúng ta tìm Thiết Đại ca, nhờ hắn giúp một việc! Không phải nói nam theo đuổi nữ, cách một ngọn núi à? Vậy chúng ta đem núi này cho hắn, ta cũng không tin, đuổi một cô gái lại khó như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận