Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 369: Tình vững tựa đá
Chúng tôi chỉ là hộ gia đình tép riu thôi, không gánh nổi sự quan tâm của Tào viên ngoại đâu…
Lý Ngư giãy dụa muốn ngồi dậy, nói đùa gì vậy, hả Tào Vi Đà!
Lúc mới đầu, hắn cũng dần dần biết Tào Vi Đà bổ nhiệm Thường Kiếm Nam, tận đến khi Đệ Ngũ Lăng Nhược tìm hắn, coi hắn thành tình lang của mình, Lý Ngư xuất phát từ tò mò, liền tìm hiểu những việc đã phát sinh ở chợ Tây mười năm trước.
Tào Vi Đà, chính là người bức gả Đệ Ngũ Lăng Nhược, lại bị Thường Kiếm Nam xử lý.
Lý Ngư vốn cho là sự xuất hiện của hắn sẽ làm thay đổi lịch sử một phen, vì sao hiện giờ mọi chuyện đều phát triển theo hướng mà hắn biết? Chẳng lẽ, kết quả mà hắn biết kia, chính bởi sự tồn tại của hắn mà tạo thành ư?
Nói cách khác, kỳ thật vốn lịch sử cũng không phải là như vậy, hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện của hắn với ý đồ thay đổi cho nên mới tạo thành thay đổi, mà thay đổi sau đó chính là cái hắn biết.
Hắn biết kết quả là gì, nhưng lại không biết quá trình là gì, hắn đang sáng tạo quá trình.
Lý Ngư càng nghĩ càng sợ, kiệt lực muốn ngăn hết thảy.
Nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược đã ngồi xuống bắt hắn nằm xuống, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Này, ta biết ánh mắt háo sắc của lão kia…lão thích khoe khoang coi tiền như rác, thì cứ mặc lão.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lườm Lý Ngư, còn ra sức véo tay hắn:
- Thương thế của ngươi nặng quá.
Lý Ngư chỉ biết cười gượng.
Khi đoàn người Lý Ngư đến phủ Tôn Tư Mạc, Lý Kiến Thành đã mở cửa cung, được một đám phụ tá tiễn xuống, dắt ngựa, đi ra cửa cung. Y thần sắc kiên nghị, nhưng trong mắt lại có cảm xúc phức tạp khó hiểu, không biết là lo lắng, căng thẳng hay là phẫn nộ.
Y đã quyết định, đi gặp Hoàng đế.
Nếu đã quyết định đi gặp Hoàng đế, vậy thì đi sớm, có thể khiến thiên tử bớt nghi ngờ hơn.
Lý Kiến Thành cũng là nhất đại nhân kiệt, quyết định rất nhanh, mà đã quyết định rồi thì lập tức thực hiện.
Trong lịch sử, chính biến Huyền Vũ Môn, Lý Kiến Thành chết thảm, Ngụy Trưng khi đó là thuộc thần Đông cung bị Lý Thế Dân bắt được, từng giận giữ mắng Lý Thế Dân: Ta từng nhiều lần khuyên bảo Thái tử hãy giết họa tâm phúc là ngươi đi. Chỉ tiếc, Thái Tử không chịu tiếp thu, nếu không thì sao có kết cục hôm nay?
Ngụy Trưng nói thế, phù hợp với sự việc Dương Văn Can trước khi phát sinh. Trước đó, vốn Lý Kiến Thành mang thân phận Thái tử, không có cảm giác nguy cơ lớn như vậy hoặc là xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ cốt nhục hoặc là xuất phát từ hình tượng lưu danh đời sau mà thủy chung do dự, không chịu hạ sát thủ đối với Lý Thế Dân.
Nhưng khi y giờ phút này lên ngựa, bước trên hành trình khó có thể đoán trước thì sát tâm của y đã sinh ra.
Bởi vì một tin tức mà Lý Ngư đưa tới, Lý Kiến Thành vốn đã có ý phản kháng, cuối cùng tất cũng bị sách lược áp dụng tự bạch giết chết chẳng những không bị buộc phản, mà sau việc này, ngược lại càng giành được sự tín nhiệm của Lý Uyên. Ngược lại là Lý Thế Dân, tình cảnh càng ngày càng gian nan, bị bức đã phát động ra chính biến Huyền Vũ Môn.
Nếu không phải tin tức này của Lý Ngư, Thái Tử Lý Kiến Thành vì kế hoạch kín kẽ của Lý Thế Dân bởi tạo phản mà bị giết, y không cần đợi đến sự kiện phát động Huyền Vũ môn, không cần tự tay giết huynh trưởng ruốt thịt, đánh giá trong lịch sử càng có lợi, cũng không cần bị áp lực tâm lý lớn sau khi lên ngôi, trở thành tiền lệ khai sáng thiên tử bóp méo sách sử.
Mà hết thảy này, bắt đầu từ giờ khắc này cũng thay đổi.
Lý Kiến Thành từ bỏ không muốn dùng thủ đoạn máu tanh để đối phó với Lý Thế Dân.
Lý Uyên sau khi nhận ra được kế hoạch của Lý Thế Dân đã kiên định đứng về phía trường tử.
Lý Thế Dân lúc này cho dù muốn rút ra chỉ làm một Phiên vương cũng không thể, chỉ có ngươi chết ta sống.
Mà người khởi xướng hết thảy giờ này đang nằm trong y quán, nhe răng nhếch miệng vì đau.
Tôn thần y đang băng bó cho hắn râu tóc bạc trắng như một tiên nhân. Ông ta bắt bỏ lớp áo đã dán lên thịt thối, cắt khối da xuống, tuy đã cho hắn dùng Ma Phí tán, nhưng Lý Ngư vẫn đau đớn há hốc miệng.
Tuy nhiên, đợi Tôn thần y xử lý xong, lại bôi kim sang dược tốt nhất cho hắn, băng bó lại lần nữa, Lý Ngư cảm thấy bụng nặng trịch đã không còn nữa. Hóa ra bởi vì hư thối, chỗ ấy đã mất đi tri giác, không đau đớn, thậm chí khiến cho hắn nghĩ mình đã khỏi rồi.
Lúc này tuy cử động và còn rất đau, nhưng trong người cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cơn sốt nhẹ cũng nhanh chóng giảm bớt.
- Sức khỏe tiểu tử không tệ!
Tôn thần y đè lồng ngực của Lý Ngư, nếu không bởi tuổi của ông ta đã lớn, Lý Ngư hẳn đã mắng ông ta rồi.
- Lão phu không giỏi về ngoại thương tuy nhiên thương thế kia của ngươi tuy rằng nghiêm trọng nhưng không phức tạp, lão phu còn trị được.
Tôn thần y nói xong, quay sang nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Trước đó lệnh huynh chưa được cứu trị tốt, lão phu đã cho hắn dùng thuốc, nhưng đêm nay vẫn phải quan sát. Nếu đêm nay không bị sốt, vậy thì không còn lo lắng tính mạng nữa. Tây sương còn có một gian phòng, huynh muội các ngươi tạm thời ở đó đi. Còn mắt của ngươi, hà hà, lát ta kê đơn thuốc, sắc uống một thời gian, nhiều nhất ba lần, dư độc sẽ hết.
Đệ Ngũ Lăng Nhược còn chưa lên tiếng, Tào Vi Đà đã bước lên ân cần nói với Tôn Tư Mạc:
- Làm phiền thần y, đa tạ thần y. Lăng Nhược à, vậy huynh muội các ngươi cứ tạm thời ngủ nghỉ tại đây đi, những chuyện khác các ngươi không cần phải lo, lão phu tự sẽ an bài thỏa đáng cho các ngươi.
Tào Vi Đà mặt không biểu cảm, thay đổi xưng hô với Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không biết là có phát hiện hay không chỉ cười ngọt ngào với ông ta nói:
- Đa tạ Tào viên ngoại.
Tào Vi Đà cười híp mắt nói:
- Tiện tay mà thôi, làm gì nói cảm ơn.
Ngoài mặt thì cười hiền lạnh, nhưng trong lòng thì thầm tính toán: Có câu, thâm sơn dục tuấn điểu, sài ốc xuất giai lệ. Lăng Nhược cô nương này nhà nghèo khó, lại xinh đẹp ngất ngây như thế, cổ nhân đúng là không bắt nạt ta. Hôm nay phải đi phủ Thái tử, vốn cũng không dám đường hoàng, đơn giản gọn nhẹ, tiểu cô nương này không rành thế sự, không hiểu được Tào mỗ thế lực lớn nhường nào. Ngày mai, ta sẽ phô trương ra, cô thôn nữ chưa từng thấy sự đời này thế nào cũng ngã vào lòng ta, vui vẻ hầu hạ ta cho mà xem.
Tào Vi Đà âm thầm tính toán, nhưng trước mặt Tôn Tư Mạc cũng không dám lộ dáng vẻ háo sắc, chỉ nói vài câu rồi đi. Dù sao tiểu tử này bị trọng thương, liên quan tính mạng, huynh muội họ nhất định sẽ ngủ lại quý phủ của Tôn thần y, ngày mai lại đến là được.
Tôn thần y kêu tiểu học đồ đưa Lý Ngư đến tây sương, bố trí phòng nghỉ. Trong phòng không lớn, cũng không có thiết bị gia dụng xa hoa gì, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Trong viện trồng dược thảo, hoa đang nở, mùi thuốc dễ ngửi xông vào mũi làm người ta tinh thần dễ chịu.
Nằm trên giường, đẩy cửa sổ ra là vườn hoa vàng hoa tím, bông lớn to như bát ăn cơm, bông nhỏ thì như hoa tai, nhưng đều có mùi thuốc dễ chịu.
Bên cạnh dược viên có hai tảng đá lạ, đều không phải là Hồ thạch, chẳng qua hình dạng kỳ lạ mà lấy để ở trong viện làm cảnh. Hai tảng đá lạ này bị cành hoa thảo dược che mất một nửa, chỉ lộ một nửa ra ngoài.
Trong nhà, Lý Ngư ngồi trước cửa sổ, dựa vào chăn, Đệ Ngũ Lăng Nhược bên cạnh hắn, cùng nhau nhìn ra ngoài. Nơi này chỉ còn một căn phòng, hai người đêm nay phải ngủ cùng một phòng, nếu huynh muội thật thì không vấn dề gì, nhưng thực tế hai người không có quan hệ gì, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược không hề cảm thấy ngại ngùng.
- Băng ca ca, ngươi coi hai khối đá lớn kia kìa, như hai người đứng sóng vai vậy.
Có sao? Sức tưởng tượng này cũng quá phong phú đi.
Lý Ngư đang suy nghĩ ngày mai xác nhận không vấn đề thì làm thế nào thoát khỏi Tào Vi Đà, tránh cho y biết hết thảy thật sự phát sinh, nghe Đệ Ngũ Lăng Nhược nói thế bèn nhìn hai tảng đá lớn kia, không khỏi kinh ngạc. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược không hề ké,, liền nheo mắt lại nhìn, quả nhiên đúng thế, giống như hai người tựa sát vào nhau thật.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài, nói:
- Ngươi thấy bọn nó, tướng mạo giống nhau không?
Lý Ngư không biết Đệ Ngũ Lăng Nhược đang nghĩ tới hai người họ, cái gọi là tướng mạo giống nhau, thực ra là mang một khát khao đối với tương lai của hai người. Xem thần thái của nàng, chợt nhớ tới một câu chuyện xưa, liền cười cười nói:
- Nói đến hai tảng đá lớn này, ta chợt nhớ đến một câu chuyện xưa.
- Ồ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghiêng đầu tò mò nhìn phía hắn.
Lý Ngư nói:
- Xa xưa, có hai khối đá, hấp thụ thiên địa tinh hoa, dần dần thành tinh. Hai tảng đá không có việc gì liên tục tranh cãi nhau. Qua rất nhiều năm, một tảng đá trong đó rốt cục hóa thành hình người, nó hưng phấn chạy đi, đi dạo khắp nơi một trận, cuối cùng lại trở về.
Một tảng đá khác thì cứ lặng yên ở đó, hỏi nó, không phải ngươi muốn nhìn thế giới rộng lớn hay sao, sao lại nhanh đã về rồi hả? Tảng đá đã hóa thành hình người kia nói: Ôi, ta thật sự muốn đi nhưng lại không nỡ xa ngươi. Cho nên, ta đã trở lại. Khối đã lớn mỉm cười, lập tức đứng lên, nói: Đi thôi, chúng ta cùng đi xem thế giới. Ngươi không biết, ta đã đợi ngươi mấy trăm năm...
- Thật là một người tình cảm…
Đệ Ngũ Lăng Nhược chưa từng nghe câu chuyện xưa đó, hai mắt lóe sáng, tuy nhiên nàng lại nheo mắt, nhìn nhìn ra ngoài giận dữ nói:
- Đáng tiếc, hai tảng đá này đều rất thô kệch, nếu có một khối tinh tế hơn, vậy thì giống một nam một nữ, sẽ hợp với tình cảnh của câu chuyện xưa mà ngươi kể rồi.
Lý Ngư nói:
- Cần gì phải giống như một nam một nữ, câu chuyện xưa đó tên là “Cơ” thạch. Rất hợp với tình hình mà."
- Chúng nó không phải đã thành tinh sao? Làm sao sẽ bị người ta bắt làm Cơ thạch chứ?
Đệ Ngũ Lăng Nhược tò mò quay sang nhìn Lý Ngư, đã thấy Lý Ngư mím môi nín cười.
Đệ Ngũ Lăng Nhược dù không rõ hắn gọi là 'Cơ' thạch có ý nghĩa gì, nhưng vừa nghĩ nghĩ ý niệm chợt chuyển, đã hiểu ý tứ của hắn cũng bật cười nói:
- Hứ, ngươi cũng không là người tốt, câu chuyện chẳng hay ho như thế mà cũng kể lại rất tình cảm.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Ồ, chuyện như này, không ngờ ngươi nghe cũng hiểu được hay sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược lườm hắn một cái, nói:
- Phí lời, ngươi làm như ta ngốc lắm ý. Loại chuyện luyến đồng nam sủng này phú quý nhân gia ai chẳng có. Ta cũng nghe nhiều rồi…
Nói tới đây, nàng bỗng trợn to mắt “á” một tiếng, tránh ra xau, lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi không phải là loại người…kia…đó chứ?
Lý Ngư vội vã thanh minh:
- Làm gì có, ta chỉ thích nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân xinh đẹp.
- Vậy ta xinh đẹp không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược thốt ra, mặt chợt đỏ bừng.
Lý Ngư không kìm nổi đáp:
- Đẹp! Đương nhiên xinh đẹp!
Đệ Ngũ Lăng Nhược cúi đầu, trong lòng mừng thầm, xấu hổ kéo kéo sợi tóc mai, động tác đáng yêu gợi cảm, rất nữ tính.


Bạn cần đăng nhập để bình luận