Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 127: Thơ và khoảng cách
Lý Ngư lúc này một tay chống đất, nửa người dậy, đầu ngẩng nhìn về nơi đó.
Dương Thiên Diệp một tay trụ kiếm, một tay vịn đầu gối, thân người bán khuất, cười như không cười nhìn Lý Ngư, giống như con mèo đang trêu tức nhìn con chuột nhỏ mà nàng bắt được.
Lý Ngư kinh ngạc một lát, vẻ mặt lập tức ngạc nhiên:
- Thiên Diệp cô nương, quả nhiên cô thoát hiểm rồi.
Vẻ mặt thật sự vui mừng của Lý Ngư khiến cho Dương Thiên Diệp không khỏi kinh ngạc, như vậy thì, không hề giống với mối quan hệ thù địch rồi!
Chỉ ngẩn người, đối với Lý Ngư mà nói cũng đủ rồi!
Lý Ngư vốn chính là chưa hành động, lúc này đem hết sức mạnh bật dậy xông lên trước, chân phải dùng sức đạp, chân trái đạp theo, hai tay vung mạnh, con chuột nhỏ nháy mắt đã biến thành một con cọp chọn người mà cắn, chạy về hướng Dương Thiên Diệp mà vồ lấy.
- Xảo quyệt…
Dương Thiên Diệp chỉ kịp nói ra ba chữ, kiếm vẫn chưa giơ lên, Lý Ngư đã ôm chầm lấy nàng, hai người cùng xông ra, trên bãi cỏ ước chừng trượt ra năm sáu thước, mới khựng lại được.
Khựng lại được rồi, chỉ là Dương Thiên Diệp đã hoàn toàn không cử động được.
Lý Ngư học võ nghệ không hệ thống cũng rất phức tạp, nhưng công phu thượng vàng hạ cám đều biết, công phu hỗn tạp rõ ràng bị hắn thông hiểu mọi mặt. Lúc này, hắn tay trái xoắn ngược cổ tay của Dương Thiên Diệp, đây chính là kĩ năng bắt lấy, tay phải ấn khủy tay của Dương Thiên Diệp, đây là kĩ năng khóa tay. Hai chân móc vào, làm cho cặp đùi thẳng mảnh khảnh của Dương Thiên Diệp bị xoắn chặt lại, đây là kĩ năng tẩm kỷ, thuộc một loại quyền chưởng.
Cái gọi là tẩm kỹ, gần giống với nhu thuật. Tẩm tự của tẩm kỹ trong cổ lưu, là nói đến con người đang trong trạng thái nằm hoặc ngủ đột nhiên bị tấn công, do cơ thể trong trạng thái bất lợi, không có cách nào nhanh chóng lấy được vũ khí hoặc đứng lên chiến đấu, mà phải dùng kĩ xảo để đánh nhau. Hai chân bị móc vào nhau, kĩ thuật khóa khớp tay thêm vào bắt lấy, mặc dù vậy, Lý Ngư vẫn không yên tâm, khủy cánh tay trái vẫn đè vào phần cuống họng của Dương Thiên Diệp, khủy tay phải áp bức xương sườn của nàng.
Nếu Dương Thiên Diệp muốn bật lại phản kháng, cho dù là tháo được khóa chân, phá được khóa khớp xương và cầm nã kỹ, thì xương sườn cũng bị vỡ, yết hầu càng khó chịu hơn.
Chiêu này thuộc về kĩ thuật đô vật, xem như một loại giao thuật, mà Lý Ngư lúc này ở trên cao đè trên người Dương Thiên Diệp, giương giương mắt hổ, trán lắc lắc, nhìn bộ dạng như vậy, chỉ cần người kia phản kháng thì hắn sẽ dùng đến “đầu chùy”, đụng cái mũi xinh đẹp của Dương Thiên Diệp.
Cái này…cái này không biết thuộc kĩ năng gì, trong võ thuật có kĩ thuật như vậy, nhưng chỉ có lưu manh đánh nhau mới thường dùng chiêu này. Đem chi tiết mổ xẻ kĩ, Lý ngư dùng kĩ thuật này rất cao, kỳ thực còn quy nạp một chút chính là: Lý đại tiên lúc này dùng hoàn toàn đều là dựa vào mục đích sinh tồn, không có bất cứ cấm kỵ gì, dùng bất cứ bộ phận nào của cơ thể đóng vai trò như vũ khí để phá tan hành động! Khuyển phục chờ động xông lên cắn, quấn thân cắn lật ngược chân. Chỉ cần có hiệu quả, thì sẽ làm bất cứ điều gì.
Dương Thiên Diệp là công chúa lá ngọc cành vàng, học cũng chính là công pháp hệ thống, chưa khi nào thấy cách đánh không thể tin được như thế này. Dù sao phàm là hơi có chút danh hiệu trong giang hồ cũng đều sẽ yêu quý lông vũ, sẽ không sử dụng vương bát quyền điều khó coi nhưng có hiệu quả như vậy.
- Ngươi…ngươi…
Dương Thiên Diệp bị một người con trai đè lên người, hai chân bị hắn xoắn chặt, cơ thể tiếp xúc gần gũi, chỉ một khoảng cách nhỏ cũng không có, vừa xấu hổ vừa tức giận, gần như ngất xỉu.
Lý Ngư vốn dĩ giương giương mắt hổ trừng trừng nhìn nàng, đột nhiên kêu lên một tiếng:
- Nguy rồi!
Dương Thiên Diệp gần như điên lên, ta bị ngươi quấn chặt lấy, ta nguy mới đúng, ngươi nguy cái gì! Mà hơn nữa ngươi vẫn rẻ tiền hơn ta?
Nhìn thấy sắc mặt Lý Ngư hoảng hốt, bộ dạng bực bội, nói:
- Tiền quên mang rồi! ‘chứng minh nhân dân’ cũng quên mang theo rồi! không tiền không chứng, giờ phải làm thế nào đây?
- Cái tên khốn kiếp này…
Dương Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lý Ngư, trong mắt giống như phun ra lửa: đầu óc của hắn rốt cuộc chỉ có như vậy? Không ngờ lúc này hắn lại nghĩ những chuyện như vậy?
Lý Ngư không thể không nghĩ, điều đó có quan hệ tới hành động tiếp theo của hắn.
Hắn cũng lao mình vào Dương Thiên Diệp, bắt lấy nàng, trượt ống tay áo lên, cạnh tay bên trong chạm vào túi tiền treo ở bên hông của nàng, mới chợt nhớ tới đêm qua chia tay với mẹ và Cát Tường, tất cả những vật có giá trị bao gồm giấy thông hành của ba người bọn họ, toàn bộ đã nằm ở trong bọc.
Tuy nhiên, Lý Ngư cũng buồn bực một lúc, trước mắt vẫn có nguy cơ cần phải giải quyết, sau đó tính sau. Lý Ngư cúi đầu nhìn Dương Thiên Diệp, cười thiện ý với nàng.
Nhưng Dương Thiên Diệp không cảm thấy được hoàn toàn thiện ý của hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cười ti tiện như vậy, muốn gì?
Lý Ngư vẻ mặt cười hi hi:
- Trong hầu bao của cô có tiền, chốc lát chia cho ta một nửa, được không?
Dương Thiên Diệp lúc này thật sự ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lý Ngư, lắp bắp nói:
- Ngươi…thương lượng với ta để mượn tiền? Không lẽ ngươi không hiểu rõ, chúng ta bây giờ đang đối đầu sao! Là đối đầu sinh tử đấy!
- Đừng làm ồn! Cái gì mà đối đầu sinh tử!
Lý Ngư vẻ không đồng ý.
Dương Thiên Diệp lại muốn tức xỉu:
- Ngươi hại ta đại kế thất bại, ngươi khiến cho thuộc hạ của ta bị thương, ngươi khiến cho ta như chó nhà có tang, ngươi còn nói là chúng ta không phải đối đầu sinh tử?
Lý Ngư “hứ” một tiếng, vẻ mặt không đồng ý:
- Bỏ đi, đại kế cái gì, cô thật sự cho rằng việc chiếm Lợi Châu, có thể thành sao. Tô…
Dương Thiên Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi muốn nói, ngươi sớm đã tính đến ta khó mà thành công? Ngươi là thần tiên sống đúng không! Đáng tiếc, khi ngươi chạy ra từ trong rừng, ta đã trốn ẩn thân dưới xe, những lời ngươi nói với mẹ ngươi và Cát Tường, ta đều nghe thấy rồi.
Lý Ngư quả thật muốn nói, ta đã bói cho tương lai cho nàng, căn bản việc khó mà thành, nhưng nghe thấy Dương Thiên Diệp nói như vậy, lời nói của hắn ra đến khóe miệng lại nuốt vào trong, nhanh chóng thay đổi lời lẽ:
- Không cần bói toán, Đại Đường đã hai thế hệ, kim thượng anh minh thần vũ. Cô lại là phận nữ nhi, ngay cả khi vẫn còn chút nội uẩn tiền triều, là có thể xoay chuyển càn khôn hay sao?
Lý Ngư nằm trên thân thể cô nương người ta, dưới người thơm tho mềm mại, lồi lõm, tư thế quấn cùng nhau của hai người, mờ ám vô cùng, nhưng trên mặt lại có vẻ nghiêm trọng, chính khí nghiêm nghị.
- Điều này, chỉ là một nguyên nhân để tôi ngăn cô lại. Bây giờ rút tay, vẫn còn kịp, nếu như một khi Lợi Châu khởi sự, cô sẽ khó mà rút lui. Mặt khác, Võ Đô Đốc có ân tri ngộ với tôi, Hoa Cô và tôi là bạn bè, tôi không thể trơ mắt nhìn cô hại Võ gia được!
Lúc này, Lý Ngư như chiếm hữu linh hồn Tô Tần, Khuất Nguyên miệng lưỡi sắc bén nói năng một lèo, tựa như một đại thi nhân: Võ gia có ơn với ta, ta có tình với cô nương, giữa ân và tình khó chọn, cô muốn Lý mỗ lựa chọn thế nào? Ta, chỉ có thể làm như vậy!
Lý Ngư xoắn ngược cổ tay phải của Dương Thiên Diệp, móc chặt khuỷu tay trái của Dương Thiên Diệp, hai chân quấn chặt với nhau, khuỷu tay trái đè trên yết hầu của cô nương người ta, khuỷu tay phải ghì xương sườn của cô nương người ta, đầu ngóc cao lên, như thể một con rắn đang giao phối, hơn nữa còn là một con rắn biết ngâm thơ:
- Người sống cũng sẽ chết, có bắt đầu thì có kết thúc, nhân tính và tình cảm. Không phải đến từ sức mạnh, mà là nguyên nhân khi chúng ta có, rõ ràng biết được sẽ làm tổn thương người khác tổn thương chính mình, những vẫn làm, điều này ngoại trừ con người ra, tất cả sinh linh sẽ không lựa chọn. Cho nên, chúng ta là con người!
Ánh mắt Lý Ngư thâm thúy mà xa xôi, tuy phía trước chỉ có vài cây cỏ hoang, tầm nhìn của hắn không được xa.
Hắn thâm thúy, than:
- Đời người, không dừng lại ở sự cẩu thả trước mắt, còn có thơ và khoảng cách! Cô hiểu không?
Dương Thiên Diệp bị ý thơ bao hàm của hắn làm mê muội một lúc, con ngươi lại đột nhiên bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ nói:
- Vậy thì xin ngươi, hãy buông tha sự cẩu thả trước mắt ngươi đi!
- À?
Lý Ngư không quá hiểu rõ, vội vàng cúi đầu, muốn từ trên khuôn mặt xinh đẹp không nói nên lời để tìm đáp án.
Dương Thiên Diệp hận đến nỗi ngứa cả chân răng:
- Từ trên người ta, lăn xuống đi!
- Ồ!
Hắn đã hiểu tại sao, lập tức buông cổ tay và khuỷu tay nàng ra, buông cái xoắn hai chân của nàng, tay chân luống cuống từ trên người nàng bò xuống.
Tuy nhiên, dường như có ý, hay vô ý, khi hắn đứng lên, đã che thanh bảo kiếm cắm trên cỏ của nàng.
Dương Thiên được Lý Ngư thả ra, nhảy dựng lên.
Hắn ra vẻ bình tĩnh, nhưng mũi chân cũng đã lặng lẽ tụ lực, đề phòng nàng ra tay.
Nhưng Dương Thiên Diệp lúc này lại không ra tay, Lý Ngư diễn quá thật, hơn nữa nàng thật sự nghĩ không ra hắn còn nguyên nhân nào khác không, cho nên, nàng tin rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận