Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 515: Oan gia ngõ hẹp.
Lý Thừa Càn là trữ quân chủ trì quốc chính, là người đầu tiên nghe được tin tức Tề vương tạo phản.
Vừa nghe được tin tức này, tim của y không khỏi đập thình thịch.
Hiện giờ phụ hoàng ở Bồ Châu, Tề vương ở Tề Châu tạo phản, ít ngày nữa tin tức sẽ truyền khắp thiên hạ, lòng người dao động. Mình giờ đang xử lý quốc chính, trấn thủ kinh thành, có nên thừa dịp thu nạp quân chính khống chế kinh thành hay không, nói không chừng phụ hoàng được cái này mất cái khác, một đòn có thể đỉnh định thiên hạ.
Nhưng, hai vị mãnh tướng La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ lại không có ở đây, đệ nhất mưu sĩ Tô Hữu Đạo cũng chưa về, Thái tử điện hạ chỉ có thể cải trang giả dạng, bí mật đi vào trong quân thăm hỏi Hầu Quân Tập.
Kết quả vừa thấy Hầu Quân Tập, Lý Thừa Càn lại bị Hầu Quân Tập mắng cho một trận. Hầu Quân Tập chửi rất lâu, đương nhiên, ông vẫn giữ mặt mũi cho Thái tử không chỉ vào mũi của Lý Thừa Càn mà mắng. Biết rõ đây là ý nghĩ của bản thân Lý Thừa Càn, ông vẫn luôn nói:
- Là tên khốn kiếp này đưa ra ý kiến ngu xuẩn này cho điện hạ thế? Thiên tử ở đâu, quốc đô ở đâu, trông coi một tòa thành trống như thế, tìm đường chết sao?
Lý Thừa Càn vừa mới lau nước miếng xong thì lại có nước miếng bay tới:
- Hơn mười năm trước, đã từng xảy ra chuyện như vậy, thiên tử ở bên ngoài, Thái tử trong thành tự lập, rồi thì như nào? Trong tức khắc Thái thượng hoàng xử lý đã làm mất đi khai chiến, là chủ ý người nào? Hắn rõ ràng muốn hại Thái tử. Thái tử trở về, chém tên khốn kiếp đó thành trăm ngàn mảnh đi.
Lý Thừa Càn cười gượng:
- Đại tướng quân nói rất đúng, Bổn cung suýt nữa bị tiểu nhân bịt mắt! Bổn cung đã biết, vậy hết thảy vẫn nghe theo an bài của Đại tướng quân, chúng ta và phụ hoàng trở về kinh, tiếp tục tính toán.
Lý Thừa Càn xám xịt trở về Đông cung, không lâu, quan to lục bộ cũng về kinh, trung thư môn hạ ngay ngắn trật tự, ngự giá của thiên tử mặc dù đang trên đường, quyền khống chế dĩ nhiên một lần nữa tiếp quản kinh thành, Lý Thừa Càn càng thêm không dám vọng động.
Trên Long Thủ Nguyên, Lý Ngư đã đuổi tới.
Lý Tích là Binh bộ Thượng thư, dĩ nhiên trở về thành, điều binh khiển tướng, điều động lương thảo, bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Mà Lý Ngư thì tại Long Thủ Nguyên sắp xếp hạ trại, phân phối vật tư, huấn luyện, điều hành doanh phòng cho quân đội đuổi tới kinh thành, đây đều là trách nhiệm của Tư Mã, làm hắn bận rộn loay hoay không một chút nhàn rỗi. May mắn Lý Tích rất nhanh đã điều người, Lý Ngư lúc này mới có thể được nghỉ ngơi.
Nhà của hắn mặc dù rất gần nhưng lại không thể về. Mà ngay cả Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đã chia tay ở Bồ Châu, để hai nàng theo Bao Kế Nghiệp về kinh rồi. Bởi vì lúc ở Bồ Châu, hắn cũng từng nhận nhiệm vụ, đây chính là quân lệnh, dẫn theo nữ nhân bên mình ư? Một khi bị người ta phát hiện ra, Lý Tích sẽ tế cờ hắn ngay. Mà bị phát hiện ra, đại tương có công diệt quốc như Hầu Quân Tập ngủ với nữ nhân Cao Xương còn có người tố cáo lên ngự tiền, mà Lý Ngư hắn bất kể là danh vọng, địa vị, căn cơ, mạng lưới quan hệ, đều theo không kịp, một tên lính nhảy dù như hắn vốn đã bị nhiều người ghen ghét rồi, họ còn bỏ qua cho hắn sao?
Lý Thế Dân trở về kinh thành rồi.
Tấu chương đầu tiên khi y trở lại kinh thành nhận được là từ Bồ Châu gửi tới, Triệu Nguyên Giai đã chết rồi.
Người Triệu gia đương nhiên sẽ không biết chi tiết Triệu Nguyên Giai bị lạnh còn tắm nước lạnh, chỉ nói bị thiên tử khiển trách, nên vô cùng sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên, không mấy ngày mà chết.
Lý Thế Dân không ngờ một trận trách cứ của mình lại dọa chết một đại tướng biên cương, tức giận trong lòng thật ra cũng giảm đi một chút, vốn muốn nghiêm túc xử lý Triệu Nguyên Giai, hiện giờ dù chưa dựa theo lệ thường, cấp thêm một cấp cho quan lớn chết đi, cũng không giáng chức quan của ông ta, người nhà không phải bị liên lụy.
"Khổ nhục kế" của Triệu Nguyên Giai ở mức độ nào đó mà nói thực ra khá thành công, có điều lần này đùa hơi quá, khiến mạng cũng không còn.
- Đẩy ba ngày khẩu phần.
Lý Ngư vừa ghi lại vừa chỉ bảo, nói xong không đợi quan tướng kia chất vấn đã quay sang cười:
- Binh quý thần tốc, Lý Tích Đại tướng quân dụng binh, sẽ không trì hoãn lâu lắm, muốn nhiều lương thực không dùng đến, chẳng lẽ phải mang theo, đều có truy trọng binh phụ trách rồi.
- Khà khà, đúng vậy, Hoàng đế không để binh đói nha. Đa tạ Lý tổng quản, cáo từ.
Sắc mặt vị quan tướng kia rõ ràng là chuyển sang tươi tỉnh, vừa cười vừa chắp tay cáo từ Lý Ngư.
Binh lực tập kết địa khu Trường An cũng không quá nhiều, cho nên sau khi gia tăng vài người phụ trách tổng quan, công việc của Lý Ngư cũng thoải mái hơn. Lý Thế Dân điều động chính là phủ binh tinh nhuệ chín châu Hoài, Lạc, Biện, Tống, Lộ, Hoạt, Tể, Vận, Hải, mà chín châu này thuộc các vùng Hà Nam, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô. Nói cách khác, hoặc là bản địa Sơn Đông nơi Tề Vương tạo phản, hoặc là từ ven đường Quan Trung xuất phát đi Hà Nam.
Địa khu Hà Bắc lại có phủ binh địa khu Sơn Đông tiếp giáp Giang Tô bắc bộ.
Như vậy, có chỉ điều động tại chỗ, dọc đường bổ sung vào khi đến địa cảnh Sơn Đông hội hợp với chủ lực ở đó, trực tiếp điều động từ địa khu Quan Trung, chính là trung quân do Lý Tích thống lĩnh.
Trọng địa kinh kỳ không thể rút binh mã, cấm quân Nam Nha và cấm quân Bắc Nha kiềm chế lẫn nhau, trong Nam Nha giữa các bộ phận các vệ Bắc Nha cũng có quan hệ kiềm chế, quân đội bên ngoài cũng giống như thế, cho nên chỉ có thể phân chia và rút người ra từ trong các vệ. Tuy nhiên, Đông cung lục suất không thể điều động, bởi đó là quân đội của Thái tử. Bản thân Thái tử còn đang giai đoạn trữ quân, quân đội của y lúc này cũng không thể gánh vác trách nhiệm này. Cho nên, so với việc náo động ở Long Thủ Nguyên, thì ở các vệ xôn xao rất nhỏ, mà Đông cung lục suất thì lại rất yên tĩnh.
Hai vị tướng quân của Đông cung lục suất không ở trong doanh, họ đã rời khỏi lâu rồi. Nghe nói là Thái Tử đã có việc giao cho họ, cho nên chưa điều họ về. Tướng lĩnh trong quân tuy cũng có dị nghị, nhưng sẽ không dám chạy tới hỏi Thái Tử.
Ngày hôm nay sau giờ ngọ, La đại tướng quân sau khi biến mất khá lâu đã phong trần mệt mỏi trở lại, bề ngoài nhìn như một tên ăn mày, nhưng là một tên ăn mày có tạo hình độc đáo nhất, tuy nói tóc tai rối bù xù, áo ngoài thủng áo trong nát, lại long hành đổ bộ đấy nhưng vẫn vô cùng đẹp trai.
- Ô…La đại tướng quân…
- Phụng mệnh thái tử điện hạ ra ngoài có việc công!
La Bá Đạo lạnh lùng đảo mắt, nói to với đám tướng sĩ vây quanh:
- Việc quân cơ quan trọng, chớ có hỏi nhiều, giải tán đi.
Nếu La tướng quân đã nói vậy, các tướng sĩ lập tức giải tán, chuyện bí mất tốt hơn là không biết, đạo lý này mà ngay cả đám Đại Đầu Binh không đọc sách cũng hiểu hết.
Rất nhanh, La Bá Đạo tắm rửa xong ăn bữa cơm như hổ đói, no nê xong thì thay trang phục ngắn thích hợp đi xa, lưng đeo túi đồ đi ra khỏi doanh trướng của y.
- Phụng mệnh Thái tử điện hạ ra ngoài giải quyết việc công.
La Bá Đạo vẫn lạnh lùng như trước, mắt hổ lạnh lùng đảo qua, ép lui đám tướng sĩ tò mò hỏi, sau đó dắt ngựa, long hành hổ bộ rời khỏi quân doanh.
Tầm nửa ngày sau, La Bá Đạo xuất hiện tại Bá Thượng.
Bá Thượng thuyền đến thuyền đi, hết sức phồn hoa. Kinh thành trong này đây chính là nơi phồn hoa nhất.
Chỉ cần đô thành một ngày không dời, bến tàu Bá Thượng này cũng sẽ không mất đi phồn hoa.
Khoáng Tước Nhi lưng đeo túi đồ, nhẹ nhàng bước xuống, kéo cái lưng mỏi.
Trên bến tàu đã có mấy thanh niên nam nữ đang chờ, đây đều là nhân mã Trường An hiệu lực cho Điện hạ.
Khoáng Tước Nhi đi theo Khoáng Hàn Tứ đến đây, dĩ nhiên rất quen thuộc với họ.
Tước Nhi muội muội, đi đường chắc vất vả rồi, nào, đưa túi đồ cho ta.
Người lên tiếng là một thiếu niên trẻ tuổi trán cao, từ lần trước gặp Tước Nhi, hắn đã ân cần, hiển nhiên là thích Tước Nhi. Tuy nhiên, Tước Nhi không thích hắn, nàng chỉ hơi dịch chân, giữ khoảng cách với hắn:
- Đa tạ!
Nàng nhìn ra sau lưng hắn, mỉm cười chào hỏi một vị cô nương:
- Chỉ Nhi tỷ, đã lâu không gặp.
Nàng chạy tới, thân thiết cầm tay Chỉ Nhi tỷ tỷ. Chỉ Nhi tên là Tân Chỉ Ni, cũng được sắp xếp một người “cha”, cũng sống trong một gia đình ở Bá Thượng. Tuy nhiên bên này gần kinh thành, là trong điểm mục tiêu của Mặc Bạch Diệm, cho nên nhân sự bên này cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có bốn nhà.
Tân gia chỉ là một trong số đó, mà Tứ gia công khai thân phận là chạy thuyền, dựa vào bản lĩnh của họ, ở Bá Thượng đã chiếm nửa giang sơn trong bát đại hãng thuyền, hơn là còn là mạnh nhất.
Trên thuyền, Khoáng Hàn Tứ chậm rãi đi ra, các nghĩa nữ của y cũng đều xuất hiện trên thuyền, lập tức có tiếng chào hỏi rộn ràng.
- Khách quan muốn đi Lạc Dương?
Một người chèo thuyền nhìn nhìn La Bá Đạo dắt ngựa:
- Sao không đi đường bộ, hành lý của ngươi có nặng không. Đường thủy không dễ đi đâu, nguy hiểm cũng lớn, đợi đến Hoàng Hà rồi ngươi sẽ biết.
- Khà khà, ta cố ý đi đường thủy chính là muốn dược thấy núi sông hiểm trở, ta không sợ đâu.
- Vậy thì ta có một đề nghị, ngươi đi hãng thuyền Tân gia đi. Nhà họ thuyền lớn, tiện chở ngựa của ngươi, thợ thuyền cũng có bản lĩnh, đi bảy tám năm mà thuyền chưa hề gặp chuyện lần nào. Tuy nhiên, ngươi đã tới chậm rồi, nhà họ mỗi ngày chỉ phát một chuyến đi Lạc Dương thôi, ngươi muốn đi thuyền nhà họ thì phải đợi ngày mai.
Không bằng cứ ở lại Bá Thượng một hôm được không? Nhà ta cũng có phòng trống, rất sạch sẽ, một ngày ăn ngủ chỉ lấy năm mươi văn... À, ba mươi văn…Ừ thôi, hai mươi văn cũng được.
Thuyền phu kia thấy La Bá Đạo nhướn mày, lập tức chột dạ giảm giá. Thời này quốc lực Đại Đường đang thịnh, giá hàng ổn định giá trị đồng tiền cũng cao, ăn ngủ một đêm năm mươi văn tiền, rõ ràng là bịp rồi.
Trên thực tế La Bá Đạo nhíu mày cũng không phải chê đắt, mà bởi vì trong túi y không có đồng nào. Vị nhân huynh này tiền giấu trong doanh trướng đều dổi hết thành kim ngân rồi, bao gồm cả châu báu mà Thái Tử ban cho, tùy tiện lấy ra một thứ đều rất quý trọng.
La Bá Đạo lúc này cũng hiểu nếu lấy ra sẽ khiến người khác chú ý, cho nên có chút e dè.
Tuy nhiên, từ lúc ngộ đạo trong đống phân tới nay, vị nhân huynh này giống như thật sự hiểu được chỗ then chốt, trong lòng lóe lên một ý tưởng, liền nghĩ tới một ý kiến hay, liền mặt không biểu cảm gật đầu, nói:
- Dẫn ta đi.
Thuyền phu kia chính là người ở Bá Thượng, làm được vụ giao dịch này thì rất vui vẻ, dẫn y về nhà, không ngại phòng ốc nhỏ, giường cũng nhỏ, với vóc người của La Bá Đạo chỉ sợ buổi tối nghỉ ngơi, hai chân to kia chắc chắn phải gác ra ngoài giường rồi.
Đầu giường còn treo một bàn thờ gỗ Khương thái công, cũ kỹ màu vàng đen. Đại khái là bởi vì gia đình này còn có người làm nghiệp đánh cá, mà Khương thái công bởi vì tổ sư gia câu chuyện xưa trở thành ngư nhân nên cung phụng ngư nhân.
Tuy nhiên, La Bá Đạo không chú ý gì cả, y không ngại vướng vào điện thờ, lấy xuống cái bô vứt xuống bên cạnh, chân cũng hoàn toàn gác chòi cả ra ngoài giường rồi. Thu xếp xong, lại âm thầm lấy một thỏi bạc trong bọc quần áo, tìm thuyền phu kia:
- Ta chưa từng đi xa nhà, cũng không thạo việc xe ngựa. Thỏi bạc này đưa ngươi, trả tiền ăn ngủ nhà ngươi trước, còn dư lại thì giúp ta đến Tân gia bàn bạc việc đi thuyền, nếu được thì tạ ơn ngươi.
Thuyền phu mừng rỡ, vội vàng đồng ý, cầm thỏi bạc vui vẻ ra ngoài.
La Bá Đạo xong việc liền vác túi đồ lên vai, đi dạo ở Bá Thượng. Phong tình Bá Thượng khác với Tây Vực, La Bá Đạo khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ở lại bèn đi dạo một hồi, cũng thấy thú vị.
Đang lúc đi dạo, chợt thấy có một đội binh sĩ đi tới, vừa đi vừa hô:
- Thuyền bẩn nào sắp rời khỏi bến tàu, mau mau mau, hạn đêm nay phải rửa sạch sẽ, sáng sớm ngày mai lương thảo trong quân trưng dụng bến tàu.
Lý Ngư đứng ở giữa các quân sĩ, giữ đao, uy phong lẫm lẫm, cùng Ngự Sử cùng tuần thành.
La Bá Đạo nhíu lại lông mày, đang không vui nhìn đám binh sĩ cáo mượn oai hùm kia, chợt thấy Lý Ngư thì sợ tới mức giật nảy mình, vội vã cúi đầu, xoay người, chui vào một cửa hàng cá.
Đợi Lý Ngư tiền hô hậu ủng rời đi đường nhỏ, đi lên bến tàu, La Bá Đạo cũng không dám đi dạo nữa, vội vàng quay trở về chỗ ở của mình.
Y treo cá chết trên cửa, mùi bay khắp phòng. La Bá Đạo tinh thần không yên hắt xì liên tục rung cả ván giường, chuyển ánh mắt, chợt thấy điện thờ Khương thái công bị lệch gần cái bô, vội đứng lên nâng điện thờ, dùng tay áo lau lau, cung kính đặt ở đầu giường, lại thành kính vái ba vái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận