Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 573: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Cuối cùng Lý Ngư cũng không mang theo đứa con đi tới Chợ Tây tìm vợ.
Phụ nữ đi dạo phố đều rất đáng sợ, Chợ Tây lớn như vậy, ai biết các nàng ở đâu.
Mà khí trời tuy đã gần vào mùa xuân nhưng vẫn còn rất lạnh.
Đến đầu mùa xuân còn rét, một khi đứa bé bị phong hàn thì sẽ nguy hiểm đến tính mệnh, y thuật thời đại này cho dù là hoàng gia thì tỷ lệ trẻ con chết cũng rất cao, Lý Ngư không dám mạo hiểm.
Lý Ngư bảo Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương ra ngoài dặn dò nha hoàn trong phủ chuẩn bị chỗ ở cho Thiết Vô Hoàn, ba người đi tới một chỗ nói chuyện phiếm.
Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương và Thiết Vô Hoàn cũng không quá quen thuộc, tương lai đi làm Nam tước Cơ huyện hắn đều muốn dẫn ba người này đi… Ách, là tâm phúc hắn muốn dẫn đi tới Cơ huyện, trước tiên củng cố thêm quan hệ của họ cũng tốt.
Cục bông kia kia vốn cũng không quá để ý tới “Người xa lạ” Lý Ngư này, trên người hắn thật sự rất lạnh, vừa về lập tức có hàn khí. Cục bông kia mặc quần yếm nên mới không muốn tới hắn. Có điều khi Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi hay chơi đùa cùng nó đi vừa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn sót lại hai người, cộng thêm hàn khí trên người Lý Ngư cũng dần dần bị không khí ấm áp trong phòng khách xua tan, tiểu tử mập kia lập tức bò tới, nhào vào tay to của hắn, khiến tay hắn toàn là nước miếng.
- Ôi! Cục cưng nhà ta không hổ là con trai nha, to gan thật, sớm đang quên cha của con là ai rồi à, cũng không biết sợ là gì rồi hử!
Lý Ngư mừng rỡ, vội ôm lấy con trai của mình, cậu nhóc kia cau mày nhìn hắn nhưng cũng không khóc, cái tay nhỏ bé phủi lung tung trên mặt hắn, sau đó nỗ lực chu miệng, thổi bong bóng.
Ai nha, yêu chết mất!
Một mối liên hệ huyết thống chôn sâu đang bắt đầu nảy mầm, Lý Ngư ôm khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, sau đó nhẹ nhàng thả lại trên giường, chơi cùng nó.
Bởi vì công việc ở bên ngoài cho nên thời gian ở chung với con trai của mình quá ngắn.
Con trai dần dần lớn lên, trước kia còn dễ nói, sau này muốn dành chút thời gian chăm sóc con nhỏ, tuổi thơ của nó không thể không có tình thương của cha.
Thời gian vừa tới giờ Tý. Lý Ngư không đoán sai, tuy người một nhà Phan nương tử vốn đi tới xem hàng da phía Long gia trại lấy về Trường An, thế nhưng nếu đã tới chợ Chợ Tây thì đương nhiên phải xem các nơi một chút. Nếu đã đi xem các nơi thì đương nhiên phải thuận tay mua mua, cho nên lúc này các nàng mới trở về.
Long gia “Tuyết Lung cư”.
Bọc lớn bọc nhỏ được thả xuống, chưởng quỹ chuyển áo lông và hàng da tốt nhất đi ra.
Hiện tại Long gia trại đã không phải là hình thức kinh doanh khoán nữa, sau khi Long Tác Tác tới Trường An, đã bỏ ra số tiền lớn mời thợ có tay nghề may áo lông tinh xảo, vận chuyển tới Trường An, trước hết do bọn họ tiến hành gia công, hiện tại đã thành một nhóm thợ may.
Da lông dường như cũng là một trong những thứ nữ nhân yêu thích nhất.
Nhìn những áo da lông đắt tiền hoa lệ này, Phan nương tử, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đều hai mắt tỏa sáng, lập tức cầm lên.
Dù sao Long Tác Tác từ nhỏ đã quá quen thuộc với những thứ này nên không chen lên chọn lựa cùng. Đại chưởng quỹ đưa cho nàng một chén trà cười nịnh nọt nói:
- Đại tiểu thư, khi hàng da được đưa tới còn có lời dặn dò của lão gia tử, lão gia tử nói, bên phía long gia trại hắn đã xử lý tốt sắp xếp người có thể giao phó chức trại chrủ. Có người nào nguyện ý đi theo lão gia tử tới đây đều mang theo. Lão gia tử nói rồi, toàn bộ sản nghiệp gộp lại chừng khoảng mười xe, dự tính theo hắn tới Trường An có khoảng mười hộ, tổng cộng có khoảng bảy mươi tám mươi nhân khẩu. Chờ tới mùa xuân sẽ tới Trường An.
Long Tác Tác gật đầu nói:
- Ừ! Cha ta đã sớm mua đất vườn ở ngoại ô, chính là chuẩn bị cho ngày này. Chỉ là bọn họ đã quen chăn thả, săn bắn, chế da, chờ khi bọn họ tới đây còn phải an bài ngươi đi trồng trọt mới được, qua vài ngày ngươi sắp xếp thời gian đi tìm người có kỹ năng trồng hoa mầu dạy cho người của chúng ta.
Chưởng quỹ nhíu mày nói:
- Người có kỹ năng trồng hoa mầu không dễ tìm.
Long Tác Tác nói:
- Tốn nhiều tiền còn sợ không tìm được? Hẹn với bọn họ, sau ba năm từ trong số đất bọn họ chăm sóc sẽ quy về trên danh nghĩa bọn họ ít nhất là mười mẫu!
Chưởng quỹ nghe vậy gật đầu nói:
- Như vậy được, như vậy được. Đại tiểu thư yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.
Long Tác Tác vì chồng mà chuyển nhà tới Trường An, còn dự định ở lại Trường An, làm địa chủ một phương, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, nam nhân của nàng lại phải đi xa Lũng Hữu, đi làm Nam tước. Đất phong kia ở ngay bên trái Mã Ấp Châu, gần thổ phiên.
Đối diện “Tuyết Lung cư” chính là “Càn Long đường”.
Lúc này trên lầu hai của “Càn Long đường” có ba người.
Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị.
Dưới sự yêu cầu của Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đã ngồi xuống hai bên, vẫn còn nửa cái mông không dám ngồi một cách chân thật.
Quan niệm tôn ti cao thấp sớm đã thâm nhập vào cốt tủy của bọn họ, cũng được bọn họ cường hóa không ngừng.
Rất lâu sau đó, Dương Thiên Diệp mới nói:
- Ta đã thất bại!
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhi liếc nhìn nhau, từ lúc mới nhìn thấy Dương Thiên Diệp, bọn họ đã biết ám sát nhất định là thất bại, nhưng lúc này nghe Dương Thiên Diệp chứng nhận vẫn cảm thấy buồn bã.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Kỳ thật, từ khi điện hạ vào cung lão nô đã vô cùng lo lắng, thực sự sợ điện hạ xả ra bất trắc, chuyện mạo hiểm như vậy vốn không nên để điện hạ tự mình xuất thủ, lão nô tự trách mình đã không kiên định…
Lão dừng lại một chút, lộ ra một nụ cười nhẹ nói:
- Nhìn thấy điện hạ bình yên vô sự, lão nô cũng an tâm. Chỉ cần điện hạ không việc gì, như thế nào cũng tốt!
Sau nhiều năm chăm sóc, ở trong lòng của lão thì Dương Thiên Diệp đã giống như cháu gái bảo bối của lão, lão không muốn thừa nhận nhưng lão cảm giác được, lão hi vọng Dương Thiên Diệp an bình, cảm giác đó còn vượt qua khát vọng phục quốc.
Phùng Nhị nghi hoặc nói:
- Không biết điện hạ thất bại như thế nào ạ? Điện hạ trở về còn chưa bảo chúng ta lập tức rút khỏi, cho thấy không phải là bại lộ thân phận, làm sao… lại ra khỏi hoàng cung?
Mặc Bạch Diệm cũng hiếu kỳ, nếu như nói điện hạ ám sát không thành công, vậy cũng khiến cho hoàng cung náo loạn, một khi nàng rời khỏi hoàng cung nhất định sẽ phát hiện thiếu người nào, đương nhiên sẽ truy đuổi, tại sao điện hạ lại điềm tĩnh như vậy?
Tuy nhiên Mặc Bạch Diệm đã lớn tuổi, tính tình điềm đạm, chắc chắn không hiếu kỳ như Phùng Nhị.
Dương Thiên Diệp nghe y hỏi, hai má co rúm vài cái.
Vì sao bị nhìn thấy nàng cũng không biết gì cả. Lần trước rõ ràng giấu được Lý Ngư, nhưng phương pháp rời khỏi hoàng cung… có thể nói cho Mặc sư và Phùng Nhị nghe sao? Rõ ràng nàng một lòng muốn tiến cung ám sát, kết quả không hiểu sao lại được ban cho Lý Ngư, may là không phải là Hoàng đế ban hôn, chỉ là hoàng ân cuồn cuộn, ngoại lệ thả một nữ quan xuất cung, bằng không…
Nếu nàng không muốn hại Lý Ngư mang tội khi quân, có phải là cần phối hợp với hắn làm một “hôn lễ giả” hay không?
Vậy thật chẳng phải bẽ mặt khắp thiên hạ?
Đúng vậy, chính là bẽ mặt khắp thiên hạ! Bởi vì những năm gần đây, Mặc sư lợi dụng di bảo của Tùy cung bồi dưỡng tử sĩ khắp nơi, tuy nhân số không nhiều nhưng đều là tinh anh, đều bồi dưỡng theo tiêu chuẩn quan quân, chỉ đợi thiên hạ đại loạn, khỏi nghĩa vũ trang, bọn họ sẽ dẫn đầu dân chạy nạn, có thể theo năm xẻ bảy, biến bọn họ thành một thanh đao nhọn.
Những người này phân tán ở khắp nơi trong thiên hạ, nếu nàng mất mặt phối hợp với người ta làm một hôn lễ…
Chuyện cười của nàng sẽ truyền tới trong tai những người này, còn không phải là truyền khắp thiên hạ?
Thiên Diệp cô nương mặt mỏng suy nghĩ một chút lại cảm thấy hai bên tai đều nóng lên, thật sự mất mặt, không bằng chết đi cho xong.
- Khụ! Nguyên do bên trong, thực một lời khó nói hết…
Mặc Sư và Phùng Nhị càng tò mò, dường như không sợ một lời khó nói hết, dù sao trời cũng rất lạnh, cũng nhàn rỗi. Dương Thiên Diệp cứng đờ, đành phải tiếp tục nói:
- Kỳ thật ta động thủ vốn lời dụng sự hỗn loạn trong đêm Thái Tử mưu phản nhưng sau đó thất bại, lại bị Hoàng đế nghi ngờ lên đầu Thái Tử. Chỉ là vì thế mà Hoàng đế biết trong cung có nội gian, vẫn luôn tuần tra.
Phùng Nhị khẩn trương nói:
- Có tra được trên đầu điện hạ?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Ngu xuẩn! Nếu tra được trên đầu điện hạ, làm sao an bình thả điện hạ xuất cung?
Dương Thiên Diệp nói:
- Mặc Sư nói rất đúng! Trong cung vẫn không tìm thấy gian tế ám sát, vì lý do an toàn nên đêm đó cung điện Hoàng đế đều phái người tới trấn thủ, cung nữ và nữ quan đều trục xuất khỏi cung, cho về nhà. Ta…
- Thì ra là thế!
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc Bạch Diệm ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Diệp, trong mắt phát ra một tia sáng đầy sức sống nói:
- Lúc điện hạ vào cung là lúc lão nô sợ hãi nhất, lo lắng điện hạ ở trong cung xảy ra bất trắc, hiện giờ thấy điện hạ bình yên trở về, lão nô thực không nói thành lời…
Mặc Bạch Diệm hơi kích động, đè ép giọng nghẹn ngào mới tiếp tục nói:
- Những năm gần đây, điện hạ vì khôi phục Đại Tùy mà hi sinh rất nhiều, đã trả giá rất nhiều… Lần này trước khi tiến cung lão nô đã cầu khẩn với tiên đế linh thiêng trên trời, đầy là lần cuối cùng, cho nên…đây chính là ý trời. Từ nay về sau, điện hạ hãy sống vì chính bản thân mình.
Dương Thiên Diệp tim nhảy loạn, lặng yên nhìn Mặc Bạch Diệm.
Phùng Nhị nói:
- Điện hạ một mình vào cung, Mặc Sư ăn không ngon ngủ không yên, mấy này nay đã chuẩn bị.
Dương Thiên Diệp nhìn về phía Phùng Nhị, nhíu mày nghi hoặc.
Phùng Nhị nói:
- Mặc Sư tự mình chuẩn bị một cỗ quan tài, nếu điện hạ xảy ra điều gì bất trắc, Mặc Sư sẽ lập tức tự sát, đi theo điện hạ dưới cửu tuyền.
Thân thể Dương Thiên Diệp chấn động, đưa tay nắm chặt tay của Mặc Bạch Diệm nói:
- Mặc Sư…
Phùng Nhị lại nói:
- Còn một chuyện khác nữa, chính là thông báo các nơi trong thiên hạ, tổng cộng có ba mươi sáu nơi, tám trăm tám mươi mốt người, toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng.
Dương Thiên Diệp kinh ngạc nói:
- Chuẩn bị cái gì?
Mặc Bạch Diệm nổi lên một tia kích động đỏ ửng nói:
- Nếu điện hạ bất hạnh, lão nô tự sát, ba mươi sáu chỗ này vốn không liên kết với nhau, nếu thích tự do thì giải tán, còn … thân tự do…
Dương Thiên Diệp bỗng có dự cảm không ổn nói:
- Nếu ta bình yên vô sự thì sao?
Mặc Bạch Diệm hưng phấn nói:
- Thì tập trung lại, đi theo điện hạ, từ này về sau bắt đầu một cuộc sống mới.
Dương Thiên Diệp hồi hộp, lão gia tử này muốn làm cái quỷ gì vậy?
Nàng lúng túng nói:
- Theo… Theo ta bắt đầu một cuộc sống mới.
Mặc Bạch Diệm phấn khởi đứng lên nói:
- Không sai!
Lão nhìn Phùng Nhị, Phùng Nhị lập tức đứng dậy, xoay người đi tới bên tường, thả bức tranh xuống, rút ra một quyển sách đã được đóng gói lại, quay lại bên bàn quỳ xuống cởi sợi tơ, mở quyền sách ra.
Dương Thiên Diệp cúi xuống nhìn thì thấy là một bản đồ, nàng không hiểu nói:
- Đây là cái gì?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Đây là bản đồ Lũng Hữu! Toàn bộ nhân mã của chúng ta cộng lại cũng gần ngàn người, lại có sản nghiệp khổng lồ, bất kể đến một châu phủ nào, số người đột nhiên tăng như vậy cũng không tránh khỏi bị chú ý, duy chỉ có nơi này sẽ không!
Lão hưng phấn chỉ vào bản đồ nói:
- Điện hạ ngươi xem, nơi này là Điệp Châu! Nơi này là Thao Châu, nơi này là Đãng Châu, nơi này là Mã ấp châu, nơi này là Vị Châu. Ở giữa là nơi nào?
Dương Thiên Diệp theo bản năng nói:
- Nơi nào?
Mặc Bạch Diệm dùng ngón tay chỉ:
- Đây là Dân Châu! Dân Châu vừa gặp Thổ Phiên xâm lấn, cảnh nội đại loạn, chỉ thấy binh mã, không có quan phủ, chúng ta đặt chân ở đây có thể lặng yên không người chú ý. Dân Châu có Tam Sơn, Long Mã sơn, Không Động sơn, Chiết Hoa sơn. Long Mã sơn thuộc về Tây vực, Không Động sơn là con đường thổ phiên tiến vào đều không thỏa đáng. Điện hạ nhìn nơi này đi, Chiết Hoa sơn! Chúng ta có thể đặt chân ở đây, tiểu loạn có thể bình, đại loạn có thể tránh trên núi, thậm chí trốn vào Đãng Châu, tiến vào có thể công, lui có thể thủ, thích hợp cho chúng ta sống an bình.
Dương Thiên Diệp từ từ đưa tay đẩy ngón trỏ của Mặc Bạch Diệm chỉ trên bản đồ ra, hai chữ chói mắt kia viết cái gì?
Mặc Bạch Diệm rất thông minh vội giải thích:
- Đây là Cơ huyện! Chiết Hoa sơn ở trong cảnh nội của Cơ huyện! Cơ huyện từ thời Đường lập nước chưa từng phát quan phủ hành chính trú ở đó, chúng ta đặt chân ở đây, không i hỏi đến, ha ha..
Đầu của Dương Thiên Diệp bắt đầu mê muội, ta nhớ rất rõ, Cơ huyện mới có một Nam tước đấy.
Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!
Nhất định là bản đồ không đúng! Có cần vẽ lại một lần nữa không nhỉ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận