Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 240: Nhất nhất giao phó
- Hoa Lâm, ngươi đưa Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đến nhà trọ trong phường nghỉ tạm đi.
Lý Ngư nhìn ánh trời chiều một lúc lại nhìn những nghệ nhân may mắn sống sót đang đờ đẫn đứng quanh đống phế tích, khẽ căn dặn Hoa Lâm.
Hoa Lâm cũng biết, hai vị cô nương này đã thành cái đinh trong mắt những người Câu Lan Viện, sợ rằng Khang ban chủ khó lòng mà bảo vệ hai nàng được nữa, nếu như để hai nàng ở lại đây, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì, liền trịnh trọng gật đầu.
Hoa Lâm nói:
- Lý đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ an trí thật tốt cho họ. Còn ngươi…đi đâu?
Khang ban chủ và Lưu Vân Đào đều ngơ ngác ngồi bên đống phế tích, một nhìn chăm chú vào thi thể cháy thành tro trong Câu Lan Viện, một nhìn thi thể vợ con bị thiêu thành than, tựa như một khối gỗ điêu khắc. Lý Ngư liếc nhìn hai người, hít một hơi thật sâu:
- Sáng ngày mai, ta sẽ quay lại. Giờ thì, ta cần một con ngựa.
Ánh mắt của hắn định lên trên người một con ngựa trong đám đông đứng đó.
Nghệ nhân trong Câu Lan Viện vẫn còn ít nhiều cứu ra được một số vật dụng, trướng vải, một ít đồ dùng nhà bếp, lương thực, còn có hai con ngựa. Ngựa này được nuôi để biểu diễn trong Viện tử, có thể cứu được ra mấy thứ này, phần nhiều là đang đặt ở bên ngoài Viện tử, hoặc gần cửa, mới may mắn thoát được.
Rất nhanh, Lý Ngư đã mượn được con ngựa từ trong tay Khang nhị thúc, ngựa để biểu diễn được chăm sóc nuôi dưỡng rất chu đáo, con ngựa rất cao to hùng tuấn, chứ không phải ngựa chạy chậm. Lý Ngư phóng người lên ngựa, ra roi thúc ngựa, chạy về hướng bắc thành.
Lúc này, mặt trời chiều đã ngả về tây, phản chiếu một mảnh vàng hồng ở phía xa.
Trên đường cái Chu Tước đã vắng vẻ, Lý Ngư có thể thoải mái rong ngựa nhanh chóng.
Có hai bộ khoái huyện Trường An và Vạn Niên đi tuần tra kiểm soát thấy có người phóng ngựa như bay, muốn lên cản lại nhưng còn chưa tới gần thì một người một ngựa đã phóng vút qua rồi, dưới ánh trời chiều, chỉ nhìn thấy từ rất xa có một bóng hình bị ánh trời chiều chiếu lên như một bức tranh.
Hoa Lâm khuyên can mãi, lại có Khang ban chủ thúc giục, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh mới hoảng sợ để gã dẫn đi một nhà trọ ở trong phường. Cửa phòng vừa đóng, Tĩnh Tĩnh đã ôm lấy Thâm Thâm, nước mắt lã chã:
- Tỷ tỷ ơi, họ…sao họ lại đối xử với chúng ta như thế? Rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì?
Cảnh bị người thân ruồng bỏ so với lòng thương hại của người khác càng khiến con người ta bị thương tổn hơn. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh là cô nhi do chiến loạn năm xưa tạo nên, từ nhỏ đã sống ở trong Câu Lan Viện, hai nàng đã coi Câu Lan Viện thành nhà của mình, coi những nghệ nhân trong đó là người thân của mình, luôn coi họ như thân nhân của mình, nay đối mặt với tình cảnh như này, thật sự làm tổn thương lòng hai nàng.
Thâm Thâm không nói gì, chỉ ôm lấy Tĩnh Tĩnh, thở dài nói:
- Chúng ta…mệnh xấu. Mệnh xấu…
Hoa Lâm đứng ở cửa, nghe tiếng khóc nức nở từ trong phòng vọng ra thì thầm thở dài, lúc này mới cảm thấy đói bụng, vội lên tinh thần đi ra mua đồ ăn.
Lý Ngư cưỡi ngựa như bay, đợi lúc hắn chạy tới trước cung Thái Tử bắc thành thì mặt trời đã lặn sau núi, xa xa chỉ còn lại ráng hồng trời chiều chiếu rọi một mảnh.
- Đứng lại!
Nghi binh chấp kích trước cung Thái tử hét lớn:
- Kẻ nào dám cưỡi ngựa đến trước cung, mau xuống.
Lý Ngư nhảy xuống đất, thở hồng hộc nói:
- Làm phiền…bẩm báo thị vệ La Bá Đạo và…thị vệ…Từ Nhạc, nói Lý Ngư tới, có chuyện quan trọng cần nhờ vả.
Những binh lính kia đương nhiên biết hai cao thủ đại thị vệ đang được sủng ái bên cạnh Thái tử là ai, nghe Lý Ngư nói thế, tựa hồ như là bằng hữu của nhau, vẻ hung hăng biến mất, phái một người vào phủ bẩm báo.
Lúc này, trong thư phòng, Tô Hữu Đạo cải trang đến tháo mặt nạ xuống, đang trò chuyện với Lý Thừa Càn.
Tô Hữu Đạo mỉm cười nói:
- Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Thần ngu dốt được thái tử ái mộ thu nhận, sẽ tận lực phò tá thái tử.
Lý Thừa Càn cầm tay của Tô Hữu Đạo, mắt rưng rưng:
- Bổn cung có Tam sư tam thiếu tổng là sáu vị lão sư, nhưng không có một ai thật lòng với bổn cung. Thành tựu của họ, chính là luôn nghĩ đến cái dánh đế sư của bản thân mà thôi, thật sự đối tốt với Lý Thừa Càn ta, chỉ có một mình Tô tiên sinh.
Lý Thừa Càn nói câu này thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng.
Sáu vị “Đại sư phụ” của y ngoại trừ giáo dục bản thân nghiêm khắc ra, thực sự không mang đến cảm giác quan tâm cho vị tiểu thái tử này. Có ngày, y uống xoàng mấy chén, gọi hai cung nữ múa cho hắn xem, kết quả bị một vị Thái tử thiếu sư bắt gặp, bèn nổi giận, khiển trách y một trận nên thân.
Lý Thừa Càn quy củ cúi đầu khom lưng nhận sai, vốn tưởng rằng bị lão sư mắng cho một trận là xong, ai ngờ vị sư phụ này hôm sau đã đem chuyện này trịnh trọng bẩm tấu lên hoàng đế, một chuyện nhỏ tức thì bị biến thành to tát, tựa như Thái tử sa vào dâm nhạc, tương lai sẽ trở thành vị quân vương làm mất nước.
Chính mắt thấy được và nghe người ta kể lại, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Huống chi vị lão sư này để biểu hiện sự tận trách của mình đối với thái tử, để nói rõ tính nghiêm trọng của câu chuyện đương nhiên phải gia tăng trọng tâm câu chuyện rồi.
Sự thực căn bản không cần thêm mắm dặm muối, chỉ cần ở góc độ tự thuật và độ nặng nhẹ của ngữ khí thôi cũng đủ để hình thành trong lòng thiên tử một ấn tượng rất nghiêm trọng. Vì vậy, Lý Thừa Càn đã bị phụ thân trách cứ nghiêm khắc.
Những chuyện tương tự ở cung Thái tử có thể nói nhiều không kể xiết, tam sư tam thiếu của Lý Thừa Càn luận học vấn đương nhiên cũng là Đại Nho, nhưng luận đạo làm thầy, thì chưa chắc đã là một lão sư hợp cách. Kết quả chính là, làm cho trong lòng thái tử, họ chính là giặc thù, nên ở trước mặt họ y luôn luôn ngụy trang cảm xúc.
Cứ như vậy, ở trong mắt Lý Thừa Càn, chỉ có Tô Hữu Đạo hiểu đạo đắc nhân lợi thế, từng bước dẫn dắt mới thật sự là thầy tốt bạn hiền của y.
Tô Hữu Đạo xúc động nói:
- Thái tử quá khen rồi, Hữu Đạo không dám tự cho mình là thầy, chỉ biết cúc cung tận tụy, báo đáp ơn tri ngộ của Thái tử mà thôi. Tuy rằng hoàng đế sủng ái Việt vương, còn chưa phong gã làm tới phong quốc, nhưng đã là thái tử ở trong lòng rồi. Mà thái tử chính thống, chỉ cần không gây ra sai lầm lớn, hoàng đế cũng không thể tự ý mà phế được.
Lý Thừa Càn gật đầu, trong lòng an tâm rất nhiều. Người bê ngoài nói thế, y nghe chưa chắc đã lọt tai, nhưng người y tín nhiệm nói vậy, y lại rất tán thành.
Kỳ thực phần lớn thiếu niên đều là người như thế, phụ mẫu, lão sư, hàng xóm cho dù tất cả mọi người nói y kiểu tóc như thế rất khó coi, y cũng không quan tâm đến, nhưng người y thích nói kiểu tóc đó xấu, không cần chờ ngày thứ hai y sẽ lập tức đi đổi kiểu tóc khác ngay.
Cùng là một ý kiến, do ai nói, tác dụng không giống nhau.
Tô Hữu Đạo nói tiếp:
- Thân là hoàng đế, một lời đã quyết thì không thay đổi, nhưng cũng không phải là không có cố kỵ. Lúc chọn thái tử, cũng cân nhắc có hợp ý trời, ý dân hay không, cân nhắc thái tử có được bách quan ủng hộ hay không, tránh khỏi giang sơm trăm năm bất ổn.
Thái tử, ngài cần phải hết sức cẩn thận, chớ để người khác bắt được nhược điểm, thì người ta sẽ không tìm được lý do để phế ngài. Thần ở bên ngoài, hết lòng kết thiện duyên cho thái tử, cố gắng sự ủng hộ của bách quan, như vậy, vị trí thái tử sẽ vững như Thái Sơn, ngay cả Việt Vương Lý Thái được sủng ái cũng khó mà lay động được.
Lý Thừa Càn gật đầu, bỗng cười tự giễu:
- Từ xưa tranh đích, đều là Chư Vương mơ ước Đông cung, Đông cung đã định, bụi rơi trần ai. Đến bổn cung, cũng thân là Thái tử, sợ không chịu nổi một ngày, sớm tối lo sợ không giữ được địa vị, nhắc tới cũng thật đáng thương.
Tô Hữu Đạo nghe vậy cũng cười khổ. Vị thái tử này học thức trí tuệ, tính tình cũng không kém, ông ta cũng thật sự không hiểu, vì sao thánh thượng anh minh thần võ hiện nay sao lại thiên vị tên mập mạp Việt Vương Lý Thái kia, rõ rằng còn muốn lập gã làm Thái tử, ông ta chưa từng nghĩ đến cảm thụ trong lòng trưởng tử này ư?
Nhưng bất kể thế nào, nếu ông đã phò tá thái tử, thì nhất định sẽ dốc hết năng lực, dìu dắt y thượng vị. Hoàng đế đã chọn thái tử phi cho thái tử, sang năm thành hôn. Thái tử phi này chính là cháu gái của Tô Hữu Đạo, Tô gia cùng thái tử cột vào với nhau, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Mà bản thân của ông ta, trước khi đứa cháu gái được chọn làm thái tử phi thì đã quen biết thái tử rồi, hiểu nhau, cùng trở thành vừa là bạn vừa là thầy, đồng thời còn là người dẫn đầu trong lực lượng bí mật phò tá Thái tử.
Tô Hữu Đạo chỉ nói hai câu đã trấn an được thái tử, chợt nghe bên ngoài có thị vệ nói:
- La thống lĩnh, Từ thống lĩnh, có một người tên là Lý Ngư cưỡi ngựa tới ngoài cung, nói là có chuyện quan trọng cần gặp.
Tô Hữu Đạo khẽ giật mình, đưa tay lên ngăn Thái tử lên tiếng.
Lại nghe bên ngoài có tiếng đáp của La Bá Đạo:
- Lý Ngư? Sao hắn lại tới, hai ta giờ là người theo Thái tử, không tiện rời khỏi…
Tô Hữu Đạo tằng hắng một cái, nói:
- La thị vệ, Từ thị vệ, hai ngươi cứ đi đi, Thái tử ở trong phủ, không có gì phải lo lắng.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ chưa từng thấy diện mạo thật của Tô Hữu Đạo, thậm chí không biết ông ta là ai, nhưng chính mắt nhìn thấy được Thái tử cung kính mời ông ta vào trong thư phòng, giờ nghe ông ta phân phó, hai người hơi ngây ra, lại nghe thái tử nói:
- Nghe theo phân phó của tiên sinh, đi đi.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ vội đáp một tiếng, nhanh chóng ra ngoài phủ.
Hai người đi ra ngoài phủ, thấy Lý Ngư đứng ở cửa, một người một ngựa, cả người đẫm mồ hôi. La Bá Đạo giật mình hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây, còn thảm hại như thế?
Lý Ngư nói:
- Tại hạ có chuyện muốn nhờ, xin hai vị hay ra tay giúp đỡ.
Hắn ngay cả một câu khách sáo cũng không có, Hột Can Thừa Cơ chau chân mày lại, nói:
- Năm lần bảy lượt ngươi ra tay viện thủ, ta đang lo không có dịp báo đáp ân tình. Ngươi có chuyện gì cứ nói đi. Nhưng ta vẫn thẳng thắn nói trước, hai chúng ta đã hoàn lương, giết người cướp của, làm xằng làm bậy, chúng ta không thể giúp ngươi.
Lý Ngư nói:
- Dĩ nhiên không phải loại chuyện này. Là như này, tại phường Đạo Đức thành nam có một tòa Câu Lan Viện bị cháy, hiện tại mấy trăm người không có nhà ở, không nơi để đi, ta mong hai vị để ý trông nom một chút, giúp họ cơm no ấm cật.
La Bá Đạo ngẩn ra, gãi đầu một cái nói:
- Cái này cũng khó, nếu ta còn ở Lũng Hữu, ắt sẽ cho họ gia nhập, nhưng nay chỉ là một thị vệ Đông cung, sao có thể chăm sóc được họ đây?
Lý Ngư lắc đầu cười gượng:
- Nếu hai ngươi đã theo chính đạo, mọi việc nên suy nghĩ theo hướng chính đạo có được không? Không nên cứ động suy nghĩ một chút là nghĩ đến con đường giết đánh cướp đường.
Hột Can Thừa Cơ đảo con ngươi, nghĩ một lúc, nói:
- Biện pháp chính đạo…có cách gì?
Lý Ngư bất đắc dĩ, chỉ điểm:
- Hoàng thượng đang muốn sửa Đại Minh cung, công trình lớn, cần nhân thủ nhiều. Mấy trăm người này có thể làm ở công trường, nam làm thợ, nữ có thể nấu cơm giặt giũ, chẳng lẽ không được?
La Bá Đạo bừng tỉnh ngộ, vui vẻ nói:
- Thì ra không phải cướp giết cũng có thể kiếm được cơm ăn, biện pháp này tốt, cứ giao cho ta. Chuyện nhỏ như thế, ta không tin không ai dám không nể mặt mũi Đông cung, hơn nữa, công bố ra ngoài, cũng là một công đức.
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Nói như vậy, hai vị đáp ứng rồi?
Hột Can Thừa Cơ vỗ ngực nói:
- Chỉ là việc nhỏ, cứ giao cho chúng ta.
Lý Ngư chắp tay nói:
- Vậy thì đa tạ. Tình nghĩa hai vị, lời hứa hai vị, Lý mỗ tin tưởng. Như vậy, người ở Câu Lan Viện phường Đạo Đức, ta giao cho hai vị. Cáo từ.
Dứt lời, hắn tung người lên ngựa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi, lập tức ra roi thúc ngựa, chạy như bay về trạch viện của Dương Tư Tề mà mẹ và Cát Tường đang ở nhờ.
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ ngơ ngác đứng ở cửa cung Thái tử, nhìn bóng lưng của Lý Ngư mất hút. La Bá Đạo kinh ngạc nói:
- Nhìn hắn đến đi vội vàng như thế, có chuyện gì nhỉ?
Hột Can Thừa Cơ thản nhiên nói:
- Chạy có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn được thời gian. Đi chậm một chút, năm tháng cũng sẽ không giục. Gấp gáp làm gì, cần phải chậm lại, mới đủ thong dong, đủ tiêu sái.
La Bá Đạo than:
- Từ khi nào thì ngươi đọc sách thế, nghe có vẻ rất cao thâm nha.
Hột Can Thừa Cơ đắc ý:
- Là lão Tề đánh xe cho thái tử nói đấy, rất có đạo lý đúng không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận