Tiêu Diêu Du

Chương 609: Khách từ phương xa tới.




Chương 616: Loạn quyền đánh chết sư phụ già.
Vấn đề là, từ sau khi đại binh đến đây, kỳ thật cũng không luyện gì cả, bọn họ chỉ vây quanh Thành Thái Cúc lập nhiều lều trài, trước lều trại đào hố chôn bếp, sào món ăn thôn quê, nấu cơm gây nên khói mù mịt.
Điều này thì cũng thôi đi, vấn đề là bọn họ ăn no rồi giống như một đám “ve sầu”, liều mạng hát! Cứ như nếu không hát thì mùa hạ sẽ trôi qua vậy. Càng đáng sợ hơn chính là, hai ngày đầu Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi còn tìm trong cổ thư những từ hương diễm bắt bọn họ thống nhất hát, sau mấy ngày rèn luyện, phát hiện về phương diện hát xướng, những người này kỳ thực rất có năng lực, cho dù không có, cũng tự mình biên thêm vài câu.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi mừng rỡ, cho bọn họ tự do sáng tác. Trong lúc nhất thời, xung quanh Thành Thái Cúc, những đại binh vô lại ngươi hát, ta cũng hát, còn có vài đại binh đóng giả giọng nữ nhân, y y a a cả ngày liên tục, làm cho người trên Đỉnh Thái Cúc không được an bình, những thợ thủ công và lực phu nghe cũng cười trộm giống như được lên tinh thần.
Dương Thiên Diệp đã sớm biết kế hoạch của Lý Ngư, xấu hổ nói:
- Ngươi là đại vô lại! Nếu như ngươi yêu ta, tam môi lục chứng, chính thức đến nhà cầu hôn không được hay sao, tại sao phải dùng hành vi vô lại như vậy chứ?
Nhưng khi nghĩ kĩ, nếu Lý Ngư thật sự tam môi lục chứng tới nhà cầu thân, đầu tiên là nàng chính là không thể tự mình ra mặt. Mà nàng là công chúa tiền triều, trong mắt toàn bộ tôi tớ Đỉnh Thái Cúc, nàng giống như thần vậy, cũng quả quyết không có khả năng cho phép nữ thần của mình gả cho một nam nhân đã có thê thiếp.
Cho nên, toàn bộ Thành Thái Cúc, chỉ sợ đều đã coi Lý Ngư là đại địch, Lý Ngư làm sao tới đây được, chuyện này căn bản không có một tia hi vọng. Nhưng mà hiện tại, tuy hắn càn quấy, nhưng cũng đã huyên náo toàn bộ trên dưới Thành Thái Cúc,
Chủ đề duy nhất mỗi ngày cũng chỉ là thảo luận về nàng và Lý Ngư.
Mà thảo luận nhiều, làm sao có thể không động tâm?
Sau vài ngày đầu xấu hổ không chịu nổi, không ngờ… trong lòng có chút đắc ý?
…. Tiền sảnh, Mặc Bạch Diệm ngồi trong đại sảnh, trong lỗ tai đút bông, nhưng tiếng ca vẫn lọt vào trong tai một cách rõ ràng:
- Thi lăng bị, giải váy lụa, cởi áo đơn màu đỏ, đi lục tất. Mặt mày đầy mặt, làn gió thơm mát. Lòng đi không người kìm hãm, tình đến không tự kìm hãm được…
Mặc Bạch Diệm tức giận đầy bụng, liên tục cười lạnh:
- Trời càng ngày càng lạnh, ta muốn xem xem các ngươi có thể ở trên núi chịu đựng bao lâu.
- Khiêu khích trong phòng, vuốt nhẹ bắp đùi, gặm một cách khoái ý, đè nén thương tâm. Trong mũi chua xót, trong lòng kết quấn, không bao lâu mắt hoa tai nóng, …
Ngụy Hán Cường vèo một cái nhảy dựng lên, rút đao khỏi vỏ, rống to:
- Buồn cười! Khinh người quá đáng! Từ dâm uế như vậy, làm nhục chủ thượng ta, cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể!
- Người ta không nói là hát cho chúng ta nghe, dù thế nào, chẳng lẽ thành còn chưa xây xong, ngươi đã muốn giết quan tạo phản, sau đó để cho chủ thượng lưu lạc tứ phương à?
Mặc Tiêu Tiêu nghe được cũng nóng mặt tim đập, nàng cũng là đại cô nương, ngay từ đầu nghe khó nghe, nhưng mỗi này nghe như vậy lại có một chút nhộn nhạo, hơn nữa Dương Thiên Diệp đã quyết định buông bỏ báo thù, gánh nặng ở trong lòng mọi người cũng được tháo bỏ, nàng cũng vô tình bắt đầu khao khát một tình lang, sớm chiều làm bạn, vành tai và tóc mai chạm vào nhau…
Đáng sợ!
Những tư dâm ô vốn khó nghe mà có độc! Phùng Nhị nhếch miệng ngồi ở chỗ kia, mắt cười lạnh, Lý Ngư đưa ra thủ đoạn vô lại này muốn bức chủ thượng đi vào khuôn khổ à? Hắc, điện hạ chúng ta dễ đối phó như vậy hay sao? Người là công chúa đại tùy cao quý, ngươi lại đưa ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tiểu công chúa chúng ta nhất định rất căm ghét, ngươi đây là đem đá đập vào chân mình.
Rốt cục, trời tối, tiếng hát ngoài thành cũng dừng lại, di dân Tiền Tùy trong thành rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Sau giờ cơm chiều nửa canh giờ, mọi người chuẩn bị đi ngủ.
Mặc Bạch Diệm cởi áo lên giường, đắp chăn, nghĩ đại binh dưới thành chỉ có thể đốt lửa trại chống lạnh, âm thầm đắc ý. Ngày hôm nay bị bài hát dâm đãng kia làm cho não cũng bị đau đớn, lão ngáp một cái, vừa chợp mắt đã nghe âm thanh cao vút “A” một hồi, rồi đột nhiên rơi xuống, Mặc Bạch Diệm vểnh tai lên
Nghe một lúc lâu, lại không thấy động tĩnh, tưởng người đại binh chết tiệt nào đùa dai, lúc này mới yên lòng. Không ngờ lão vừa gối đầu xuống, chợt nghe thanh âm kia vang lên giống như quỷ vậy, giọng hát vang lên:
- Thiếu niên phấn hồng cộng phong lưu, màn gấm đễmuân luyến không ngớt. Hưng phách biết khách quán, cuồng hồn ghi tự vào tiên chu. Mặt đỏ ám nhiễm màu son, mặt trắng lầm ngộ phấn trang điểm. Khẽ đảo khẽ vấp ngủ không được, …
- Hứ! Hứ! Hứ…xxx
Cụ nội nó, còn có vỗ tay ủng hộ à?
Gân xanh trên trán Mặc Bạch Diệm nổi lên, tay cũng run run.
Lúc này chợt nghe ở một hướng khác có tiếng “ý” vang lên, Mặc Bạch Diệm trong lòng giật mình.
Lại qua một lát, bên này cũng hát lên:
- Tuyết trắng nhỏ giọt xuống váy đỏ, vô hạnh phong tình gập lại trung. Thiêm thiếp đứng lên kiều khiếp lực, cùng thân chân thành. Thủy cốt non, ngọc sơn long trọng, uyên ương trong gió xuân…
Bên này “A A ~~"
- Hai tám xinh đẹp băng nguyệt tinh, đạo bàng vui lòng hảo phong tình. Hoa tâm mềm mại xuân hàm lộ, giấu nhụy tàng ngủ đêm oanh.
Bên kia kia "Y a…~":
- Mềm mại một niệp xuất trần hoàn, quả thực phong tiêu thắng tiểu man. Học được khi trang quan dương nhỏ, không khỏi lả lướt mang vây chiều rộng
Bên này "A ý a~":
- Kim thương ác chiên ba nghìn trận, ngân ánh nên lâm bảy tám kiều.ai thân xương cốt ngăn, càng e sợ một quyển di vân kiều.
Bên kia "Y a ~":
- Nửa đêm lợi kiết ngọc kêu, tiểu Đào trên cánh túc Lưu oanh (gà móng đỏ) …
Mặc Bạch Diệm hất chăn, mặc một thân quần lót nhảy xuống giường, gỡ đao treo trên vách đá, giận dữ hét:
- Ta chém các ngươi! Này còn hát này!
Mặc Bạch Diệm xông ra khỏi phòng, vừa tới hành lang, phòng cách vách hành lang, Phùng Nhị keo một thương lớn, vọt ra nói:
- Lão tử không chịu nổi nữa rồi!
Hai người vừa nhìn thấy nhau, nhất thời đều ngẩn ra, lúc này chỉ nghe dưới lầu gầm lên giận dữ, hai người quay đầu nhìn ra, thấy Ngụy Hán Cường đội mũ phục viên, hai tay cầm một đoản kích đi nhanh tới tức giận nói:
- Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa! A ~~~
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị giật mình kinh hãi, vộ vàng la lên, Ngụy Hán Cường không nghe, hai người vội vàng đuổi theo. Khi bọn họ đuổi tới ngoài cửa thành, thấy Ngụy Hán Cường cầm hai đoản kích, trừng mắt trước đại doanh ngẩn người ra.
Hai người nhìn theo ánh nhìn của Ngụy Hán Cường, chỉ thấy cửa đóng chặt, hai bên đều không có đèn, nhưng trên có chữ, là trộn lẫn thuốc màu viết, nhìn vào buổi tối, quỷ hỏa thăm thăm lại thấy rõ, phảng phất như chữ kiêu phiêu trên không trung.
- Quân doanh trọng địa.
- Người tự ý đến gần chết.
Mặc Bạch Diệm khẩn trương nói:
- Hán Cường, chớ để mắc mưu, tiểu tặc kia chỉ sợ là đang muốn chúng ta tức giận, để lộ nhược điểm. Bên trong nhất định có mấy trăm kình nỏ đang chờ, ngàn vạn lần không được tiến lên.
Mặc Bạch Diệm vừa nói xong, ở chính giữa viên môn “BA~” lên một tiếng, bên ngoài có một khối biển, bên trên có hai chữ to:
- Miễn chiến!
Phùng Nhị khóe miệng giật giật, như bị trúng gió độc.
Chuyện này… bọn binh sĩ này, đây là định tiến hành trò nghịch ngợm này tới cùng! Mặc Bạch Diệm chợt có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tường thành tối om om một mảnh, nữ có nam có, đều dáo dác ngó về phía này, không chịu được phẫn nộ quát:
- Đều quay về đi, chỉ cần tâm tính kiên định, chư ma bất xâm, quân vô lại lưu manh này, ta muốn xem xem bọn chúng có thể làm khó dễ được ta không!
Từ hôm đó trở đi, đại binh bên ngoài thay đổi sách lược, tự do phát huy, ngày đêm thay phiên, không một khắc yên tĩnh, làm cho mọi người trên Đỉnh Thái Cúc cả ngày hỗn loạn, khi người ta không hát, bên tai bọn họ cũng đều vang lên tiếng hát quen thuộc, có lúc theo bản năng còn hát lên vài câu…
Trời đất chứng giám, trong khoảng thời gian này Lý Ngư thật không bận tâm tới chuyện trên Đỉnh Thái Cúc, hắn bề bộn nhiều việc, chẳng những thuế phú Cơ Huyện, vụ thu hoạch, đông săn, mèo đông, xây dựng đô thị, quy hoạch và một loạt sự việc cần hắn đến xử lý, còn có thao diễn, đóng quân, kế hoạch tác chiến cũng phải định ra.
“Mạc Phủ” của Lý Ngư nhu cầu cấp bách là mở rộng cần rất nhiều nhân sự, mà những người tài giỏi này, thứ nhất không thể tùy tiện kéo cá nhân tới đảm nhiệm; thứ hai là những người đảm nhiệm cũng phải đáng tin cậy, nếu Đệ Ngũ Lăng Nhược có thể kịp thời tới thì cũng như muối bỏ biển. Kỳ thật tử sĩ bên chỗ Dương Thiên Diệp có không ít quân chính nhân tài được bồi dưỡng nhiều mặt, chỉ có điều Lý Ngư không biết, nếu không bị sự tình làm tới sứt đầu mẻ trán, hắn nhất định tự mình tới Đỉnh Thái Cúc, hái bông hoa cao ngạo kia, lấy người của nàng để cứu cấp mình.
Lý Hoàn thấy hắn bận rộn như vậy, cũng không quấy rầy nhiều, hơn nữa y là bề trên như Lý Phiệt, cũng không tiện làm chút chuyện phụ tá, Độc Cô Tiểu Nguyệt chủ động xin đi giết giặc, Lý Ngư cầu tài như khát, càng nhiều càng tốt, nghĩ thầm dù sao mình làm việc quang minh chính đại, cũng không sợ bị người biết, Tiểu Nguyệt tuy là người cùng giường với Lý Hoàn, cũng không cần phòng bị, lập tức đồng ý.
Cô bé này thay đổi nam trang, giống như lúc trước Dương Thiên Diệp vào Mạc phủ Võ đô đốc, giúp Lý Ngư chuẩn bị sự vụ, chẳng những xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhiều chuyện quyết định còn trăm phần trăm phù hợp với tâm ý của hắn, tức thì giúp hắn hơn phân nửa tạp vụ, Lý Ngư không đành lòng trả lại nàng cho Lý Hoàn.
Theo hắn, để cô nương này ở Mạc phủ đảm nhiệm chức vụ quan trọng mới phát huy được tài năng của nàng. Tài nữ như thế, làm đồ chơi bên gối nam nhân, quá mức đáng tiếc. Kỳ thật Độc Cô Tiểu Nguyệt là con cháu đích tông của thế gia thế phiệt, đương nhiên là được giáo dục vô cùng tốt, tài năng và kinh nghiệm ở một đại gia tộc còn trên Lý Ngư xa. Hơn nữa phụ thân khắc nghiệt, từ nhỏ chướng mắt nàng, đến mức cô bé này từ nhỏ tâm tư mẫn cảm, luôn nhìn sắc mặt cha, nghiền ngẫm tâm ý phụ thân, thật cẩn thận sống qua ngày.
Cho nên, Tiểu Nguyệt cực kỳ am hiểu nghiền ngẫm tâm ý người khác. Khi nàng xử lý nhiều công chuyện, đều chiếu theo tâm ý của Lý Ngư mà phán đoán, đương nhiên là hợp tâm ý của hắn. Còn đối với Tiểu Nguyệt mà nói, hiện giờ cũng như cá gặp nước, lạc ở trong đó.
Nàng ở gia tộc cũng học được một thân bản lĩnh, nhưng học tập dù giỏi nhưng lại không có cơ hội chủ quản, Độc cô gia còn chưa tới phiên một nữ nhân chủ quản. Ở trong này, nàng có thể ý thức được tầm quan trọng của mình, mà điều này là cần có nhất đối với Tiểu Nguyệt cô nương khi từ nhỏ lớn lên trong sự xem thường của phụ thân nên mẫn cảm tự tin.
Lý Ngư tán thưởng vài câu, quả thực chỉ thiếu chút nữa là nói ra câu “Cô gặp Tiểu Nguyệt, như cá gặp nước” mà thôi. Tiểu Nguyệt cảm thấy rất sung sướng, ở trong này, nàng cũng dần dần tìm được lại được sự tự tin của mình, chẳng sợ sự vụ phức tạp, có khi còn vừa ăn cơm vừa duyệt công văn nàng cũng vẫn thích thú.
Mà Lý Ngư, có Tiểu Nguyệt giúp sự vụ, rốt cuộc cũng sắp xếp được thời gian, chuyên tâm đi làm một sự việc. Lúc này, hắn mới tiễn một vị khách xuống núi, nhìn người ta đi về phía Thổ Phiên, sau đó thúc ngựa đi tới quân doanh.
Đi tới một nửa, Lý Ngư bỗng nhớ tới một chuyện, lại vội ghìm ngựa, dặn dò một thị vệ:
- Ngươi đi tìm Lý Hoàn tiên sinh, mời hắn tới quân doanh.
Thị vệ kia lĩnh mệnh mà đi, Lý Ngư khẽ mỉm cười, tiếp tục thúc ngựa đi trước. Trời đông giá rét, cũng nên là lúc mình giương móng vuốt sắc bén và răng năng rồi. Lũng Thượng Lý Phiệt là khách nhân trọng yếu hắn cần lôi kéo nhất, có cơ hội triển lãm thực lực cho người ta xem một chút, mới có thể củng cố quyết định kinh doanh ở Cơ Huyện của hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận