Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 378: Trời đưa đất đẩy
Từ xa đã có thể nhìn thấy được thành Trường An nguy nga.
Đệ Ngũ Lăng Nhược trên xe theo xe ngựa xóc nảy trái tim cũng nảy lên kịch liệt.
- Mấy ngày rồi, Băng ca ca còn chưa tới, hẳn là vẫn còn ở trong Đông cung rồi. Mặc kệ, cứ hỏi thăm đã, nơi huynh ấy biết không nhiều lắm.
Đệ Ngũ Lăng Nhược theo bản năng nhấc váy. Đó chỉ là một động tác theo bản năng, giống như sắp nhảy xuống xe, thật ra khi vào thành rồi vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.
Đối diện, một chiếc xe ngựa lái tới, phía sau còn có bảy tám hào nô cưỡi ngựa, tiên y nộ mã, gây chú ý cho rất nhiều người.
Ngũ Lăng Nhược nhìn thoáng qua, cũng không để ý, dù sao thành đô thiên hạ lúc này hào môn quyền quý thường phô trương lớn, Lăng Nhược cô nương vào thành Trường An vài lần đã thấy quen rồi.
Đêm qua có một trận mưa thu, không khí tươi mát, nhưng bên trong xe lại hơi bức bối. Đại Trướng phòng ra khỏi thành, thấy không khí náo động đã bớt đi, liền cầm sợi dây giữ mảnh rèm, vén rèm lên.
Ánh nắng mùa thu chiếu vào, tinh thần lập tức phấn chấn, nhìn khắp nơi đều mang không khí mùa thu dễ chịu, Đại Trướng phòng theo bản năng lướt nhìn ra ngoài, đúng lúc, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, tràn đầy phấn khởi.
- Hả? Dừng xe, dừng xe!
Đại Trướng phòng vội vàng đạp vào xe, ra hiệu người đánh xe dừng xe lại. Người đánh xe kia vội vàng ghìm chặt cương ngựa, ngoái đầu lại.
Đại Trướng phòng chỉ vào một chiếc xe hở mui đối diện đi tới, sắp đi qua xe mình, nói:
- Mau! Ngăn họ lại!
Vài hào nô bên cạnh xe lập tức phóng ngựa về phía trước cản đường, Trần đại thúc khẩn trương ghìm chặt dây cương.
Đại Trướng phòng khẽ cong eo, liền từ trong xe đi ra.
Đằng trước là y quán của Tôn Tư Mạc, Đại Trướng phòng từng đi theo Tào Vi Đà đến một lần, chỉ nhìn một lần, liền nhớ rõ dung nhan của Đệ Ngũ Lăng Nhược. Đồng thời, ông ta là trướng phòng, trí nhớ vô cùng tốt. Về phương diện khác, dung nhan của Đệ Ngũ Lăng Nhược làm người ta kinh diễm, gặp một lần, thật đúng là vô cùng khó quên.
- Các vị, làm cái gì thế?
Trần đại thúc hơi sợ, tuy nói Hoàng đế đã hồi kinh, thế cục đã định ổn định. Nhưng mấy ngày trước đây binh hoảng mã loạn, ấn tượng đó còn khắc sâu trong lòng, khó tránh khỏi khiến người ta lo lắng đề phòng.
Đại Trướng phòng mỉm cười ôn hòa:
- Vị tiểu nương tử trên xe là người phương nào, muốn đi đâu thế?
Trần đại thúc giờ mới biết người ta vì Đệ Ngũ Lăng Nhược tới, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thì lại không nhớ rõ vị Đại Trướng phòng ngồi trên xe, được nhiều người vây quanh này. Ngày đó ở trước cửa y quán, Tào Vi Đà uy phong như thế, còn khoe khoang phô trương bản thân với nàng, dẫn theo rất nhiều người, Đại Trướng phòng chỉ là một người trong đó.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc ấy tiễn Tào Vi Đà rời khỏi đều là giả vờ giả vịt cho có lệ, chứ không hề chú ý đến người nào khác.
Nàng thấy ông ta hỏi, lại nhìn hình thức ông ta, cho là một kẻ phóng đãng, bèn nói:
- Ta với ngươi vốn không quen biết, ngươi ngăn cản đường ta đi, còn hỏi tên tuổi ta làm gì?
Đại Trướng phòng nghi hoặc, cảm thấy cô nương sắp lấy chồng không có lý do gì lúc này lại ra ngoài, trong lòng muốn tìm hiểu, cho nên cũng không nói rõ thân phận của mình, chỉ cười nói:
- Ngẫu nhiên gặp, như thấy cố nhân cho nên mới hỏi tên họ của cô nương, lão hủ cũng không có ác ý.
Ngũ Lăng Nhược không biết bị bao nhiêu người dùng lý do như thế để tiếp cận, có người thì nói như vậy, có người thì nói từng gặp trong mộng, còn có người còn nói kiếp trước từng gặp, tuy nhiên gặp một người già như này thì vẫn là lần đầu tiên.
Nàng cười gượng, tiện đáp:
- Ta họ Dương, ở phường Thái Bình, không nhớ từng gặp vị đại thúc này ở đâu cả.
Nội tâm cô gái đa dạng, tiện miệng nói ra họ thì lại dùng họ của Dương Băng, xuất giá tòng phu, trước gì cũng thế. Phường Thái Bình gần Hoàng thành, để tiện vào triều, vương công đại thần đều sống ở đó, Đệ Ngũ Lăng Nhược nói phường Thái Bình, chính là để khiến ông ta kiêng kỵ.
Đương nhiên, nàng ngồi trên chiếc xe la hở mui, vừa nhìn là biết không phải là người nhà của vương công đại thần rồi, càng không phải là thiên kim chi nữ nhà sử tướng, tuy nhiên, nếu có chút quan hệ với nhà hào môn quyền quý thì chỉ có tôi tớ thôi, nhưng điều này cũng đủ khiến người ta nhượng bộ rút lui rồi.
Nghe nàng nói như vậy, Đại Trướng phòng càng thêm sinh nghi, nói:
- Cô nương họ Dương, người phường Thái Bình? Nhưng lão hủ lại biết một vị cô nương, họ Đệ Ngũ, tên Lăng Nhược, là người trên trấn Thanh Bình, giống với cô nương đây như đúc, thật sự là kỳ lạ.
Trần đại thúc vốn đang lo lắng, nghe ông ta nói vậy thì lập tức vỗ đùi, cười khà khà nói:
- Ha ha, Lăng Nhược cô nương, cô quá cẩn thận rồi. Nghe ông ta nói, hẳn đã biết cô, hay là bằng hữu của lệnh tôn thế?
Một câu của Trần Đại thúc đã bóc trần Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói dối bị Trần đại thúc bóc trần, còn phải giải thích với Đại Trướng phòng, trước tiên là trước đó không xác định được thân phận của họ, nên mới tiện miệng nói dối, nhưng Đại Trướng phòng làm sao chịu tin. Một cô nương ngày mai lấy chồng rồi, sao lại đi ra ngoài vào lúc này. Nếu chỉ bởi chuyện uống thuốc, nhìn Đệ Ngũ tiên sinh, ngay cả giá cả cũng chưa còn, so với ông ta còn phải ký sính thư, lúc này chịu để cho con gái đi một mình ra ngoài hay sao? Nếu chẳng phải xảy ra chuyện gì thì sao?
Đại Trướng phòng nở nụ cười nham hiểm bày tỏ muốn đưa nàng trở về. Đệ Ngũ Lăng Nhược tuy lanh lợi, nhưng sự từng trải sao bằng người ta. Ngươi muốn đi mua thuốc, được, ngươi nói tên tiệm thuốc, ta phái người đi cho. Đệ Ngũ Lăng Nhược nói dối nói chỉ nhớ mang máng tên đường, không nhớ tên tiệm, vậy cũng không sao, ta đi cùng ngươi.
Đến lúc này, Đệ Ngũ Lăng Nhược thật sự hết cách, mà tới giờ khắc này, Đại Trướng phòng cũng xác định một sự thật: Cô nương này muốn đào hôn!
Thấy sắp tới thành Trường An, Đệ Ngũ Lăng Nhược lại bị ngăn trên đường, bị một đám hào nô chợ Tây bắt trở lại.
Lúc này, Lý Ngư đang ở cửa chợ Tây tìm công cụ thay đi bộ.
Trường An vừa mới ổn định lại, hết thảy đều vừa mới khôi phục sức sống, rất nhiều người còn chưa trở về thành, thương nhân chợ Tây cũng giống như vậy, hơn nữa quan phủ liên tục tạo áp lực, cho nên, phố phường vẫn tiêu điều như trước, kiệu phu ở cửa chợ Tây cũng ít đi. Mà kiệu phu ít nên rất kiêu ngạo, việc xa không đi, gần không đi, không dễ đi không đi, đi địa phương rất hẻo lánh cũng không đi. Tiền cấp thiếu không đi, tiền cấp hơn cũng phải liều sống mới đi...
Dù Lý Ngư hiện giờ cũng không có chuyện gì quan trọng cũng cảm thấy rất tức giận đám người này.
Hắn lấy ra một xấp tiền, bình thường đủ đi ba vòng thành Trường An, nhưng lúc này cũng chỉ ngồi trên xe, nghển cổ chờ đợi. Tay kéo xe kia có một khách sộp cũng cảm thấy băn khoăn, cho nên không đợi khách nữa mà ân cầm ngầm kéo khách đi, để mau chóng đưa hắn đi.
Ước chừng ngồi gần nửa canh giờ, Lý Ngư vốn không còn cách nào khác dĩ nhiên nổi trận lôi đình, nhảy xuống xe để tìm kiệu xe, phu xe kia rốt cục nhận được một đám người đến, nữ có nam có, trẻ có già có, bao lớn bao nhỏ…
Lý Ngư nhìn xe có mái hiên nhỏ kia, giật cả mình.
Nhưng phu xe kia lại có biện pháp, trước tiên gọi hắn xuống xe, xếp một đống bao lớn bao nhỏ vào một chỗ, sau đó gọi mấy người kia lên xe. Thấy già có trẻ có, Lý Ngư cũng không không biết xấu hổ nhảy lên tranh ghế, cuối cùng cũng ngồi được nửa mông ở một chỗ bên mép túi đồ lớn nhỏ, chiếc xe bắt đầu chạy đến trấn Thanh Bình.
Trên trấn Thanh Bình, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã bị Đại Trướng phòng mang trở về, mà vợ chồng Đệ Ngũ tiên sinh lúc này đang phẫn nộ quay về, vừa thấy con gái thì càng giận giữ, nhưng lại thấy Đại Trướng phòng đến, không muốn mắng mỏ con gái trước mặt người ngoài, đành phải cười gượng gạo mời khách vào nhà, đưa con gái ra hậu viện, bảo phu nhân trông giữ.
Đệ Ngũ tiên sinh rất lo lắng con gái không chịu nghe lời, không tuân thủ nữ tắc, sẽ làm cho người ta không vui, nếu chẳng may sính thư bị trả lại, vậy là gà bay trứng vỡ rồi. Không ngờ Đại Trướng phòng lại không để ý điều này, chỉ là thứ đồ chơi Tào Vi Đà mua về mà thôi, chỉ cần Tào Vi Đà thích, ai để ý tới cô ta nghĩ cái gì.
Đại Trướng phòng ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở:
- Đệ Ngũ tiên sinh, lệnh viện như vậy, nếu không phải bị ta nửa đường bắt gặp, vậy thì ngày mai là chuyện không hay rồi đấy.
Đệ Ngũ tiên sinh thẹn đỏ mặt nói:
- Vâng, tiểu nữ kiêu căng đã quen, để tiên sinh chê cười.
Đại Trướng phòng thản nhiên nói:
- Cũng không có gì, không hiểu quy củ, tới Tào gia rồi sẽ có người dạy nàng ta quy củ. Cũng may chỉ là nạp thiếp, a lang nhà ta cũng không mời bằng hữu bên ngoài, mà chỉ mới các quản sự Tây Thị Thự đến uống chén rượu mừng. Mà trấn Thanh Bình này của ngươi hơi xa, A lang mệnh ta đến, trước là đón Lăng Nhược cô nương đến nhà trọ ở, ngày mai sẽ đón cô ấy qua cửa.
Đệ Ngũ tiên sinh luôn miệng nói:
- Được ạ được ạ. Đường xá xa xôi, việc này nên thế.
Đại Trướng phòng thản nhiên hừ một tiếng, nói:
- Như thế là tốt rồi, chỉ mong lệnh viện không gây thêm sự cố gì nữa. A Lang chúng ta xưa nay ít nóng giận, nhưng khi thật sự giận giữ rồi sẽ lửa giận sẽ lan đến Đệ Ngũ gia các ngươi, sẽ nghiền các ngươi như nghiền một con kiến.
Đệ Ngũ tiên sinh nghe thế trong lòng lại băn khoăn. Tính tình con gái mình ông biết rõ, nếu thật sự con gái làm ra chuyện gì đó đắc tội đến người ta thì sao, chẳng phải cả người nhà cũng không xong đó ư.
Đệ Ngũ tiên sinh khẩn trương nói:
- A, nếu ở tạm nhà trọ, thì nên ở nhà vi nương. Sẽ tốt hơn ta và nương tử cùng đi, tối nay cũng để ý nó hơn. Dù sao cũng chỉ có một đứa con gái, không thể để nó gây chuyện được.
Đại Trướng phòng đương nhiên hiểu được lo lắng của ông ta, nghĩ kỹ, để vợ chồng ông ta đi theo con gái cũng tốt, cô gái nhỏ kia không biết trời cao đất rộng, nói không chừng cha mẹ khuyên bảo, sẽ khiến cô ta hồi tâm chuyển ý, hầu hạ tốt chủ nhân nhà mình, vì thế gật đầu đồng ý.
Đệ Ngũ tiên sinh vội vàng nói với thê tử. Đệ Ngũ Lăng Nhược dù không bằng lòng nhưng bị bảy tám hào nô khống chế, nàng làm sao chống đối được.
Ngay sau đó, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã bị hai hào nô kéo vào xe, vợ chồng Đệ Ngũ gia cũng lên xe, một trái một phái kẹp con gái ngồi giữa. Đại Trướng phòng đổi một con ngựa, đoàn người chuẩn bị đi vào trong thành. Trước cửa có một nhóm người đến, hàng xóm láng giềng đương nhiên là hiếu kỳ đến xem rất đông.
Vợ chồng Đệ Ngũ không hé miệng cứng rắn kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược đang khóc lóc mắng họ bán con gái lên xe, hàng xóm láng giềng nhìn vợ chồng Đệ Ngũ với vẻ khinh miệt. Đệ Ngũ tiên sinh nom thấy, mặt nóng lên, nhưng trong lòng thì không phục: Chờ ta trở thành thủ phủ trấn Thanh Bình, đến lúc đó các ngươi lại ghen tỵ không sinh được con gái xinh đẹp như ta. Hừ!
Nhà Đệ Ngũ khóa cửa, đoàn người đi về hướng thành Trường An. Câu chuyện của Đệ Ngũ gia lập tức trở thành câu chuyện được hàng xóm láng giềng xì xào bàn tán.
Trời chiều vừa xuống, ráng mây đầy trời, một chiếc xe ngựa chở bao lớn bao nhỏ, trong ngoài chật ních khách đang đi vào thôn trấn. Lý Ngư chậm rãi từ trên xe trượt xuống.
Một bên chân của hắn đã tê rần, mông cứng đau nhức, sống lưng thì như gãy nát. Vì thế hắn tay trái chống eo, tay phải đỡ đầu, hai chân chuyển hướng, trọng tâm đặt ở chân trái, chân phải thì hơi chạm xuống, đón ánh trời chiều, rất lâu cũng không dám cử động.


Bạn cần đăng nhập để bình luận