Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 122: Thái giám cùng và tiểu nhân khó ở chung
Dưới bụng dưới của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đã dựng đứng một cái lều nhỏ, đi tới đi lui ở trong phòng, lửa dục càng ngày càng nhiều, thấy Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu đi lâu không về, Lý Nguyên Tắc không khỏi thầm mắng:
- Hai tên ngu xuẩn này, chút chuyện cũng không làm xong! Con bà nó!
Lúc này ở bên dưới đèn lòng ngoài hành lang, gió nhẹ lay động nhẹ nhàng, ở phía sau hai thị vệ đang dựa vào cột trụ hành làng ngủ gật, đột nhiên đồng thời vươn ra một đôi tay.
Bất kể là cặp tay chỗ khớp xương vì quanh năm đánh quyền đã bị cọ sát tạo ra một tầng chai sạn trên tay hay là cặp tay kia bở vì quanh năm cầm đao mà lòng bàn tay cũng đầy vết chai sạn dày đặc già đời, vẫn ổn định giống nhau, mạnh mẽ như nhau.
Hai tay cùng vặn một cái, “khậc” một tiếng, đầu của hai thị vệ lập tức bị bẻ ra phía sau, sau khi xoay cổ hắn thấy được người kia, nhưng đáng tiếc, người kia che mặt, hơn nữa mặc dù hắn thấy mặt cũng không có khả năng hô thành tiếng.
Hai người buông tay, cùng thủ thế giống nhau, đi vào phòng của Kinh Vương.
- Cộc! Cộc cộc!
Ngón tay thô to gõ trên cửa, Kinh Vương mừng rỡ, mang theo “lều nhỏ” nâng cao nhanh chóng tiến tới mở cửa phòng nói:
- Đã mang Cát Tường tiểu nương tử về…
- Thịch, hự hự hự…
Cửa phòng vừa mở ra, một bóng đen bay tới, đầu tiên là đầu gối đụng vào “đỉnh lều”, hai viên trứng của Kinh Vương lập tức bị dập nát. Hà Tiểu Kính luyện quyền hàng năm, hạ bàn càng ổn, một chân cũng có thể đối phó được với người eo thô tầm thường, cứ như vậy một chân đụng trúng hạ thế của Kinh Vương, kết quả cũng có thể đoán được.
Kinh Vương chỉ kịp phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết, cả người đau đến bất tỉnh. Nhưng Hà Tiểu Kính lại chưa dừng tay, một đôi thiết quyền cao thấp tung bay, quyền vừa nhanh vừa chính xác, ước chừng đánh ra mười tám quyền, thân mình Kinh Vương mới bay lên không trung đụng vào bình phong, đâm vào giường, mặt ngửa lên nằm ở nơi đó.
Tuy nhiên, cũng phải bội phục đan dược màu đỏ mà gã đã uống kia, người đã bất tỉnh, trứng cũng đã nát, lều nhỏ vẫn đứng vững như trước, ngạo nghễ không hề ngã.
Hà Tiểu Kính cũng đành đánh cược một phen. Lý Ngư có ân với ông ta, có đại ân! Là Lý Ngư đã thay đổi cuộc đời của ông ta, ân này không thể không báo. Nhưng Kinh Vương này cũng không phải dạng vừa, một khi bại lộ thân phận, chắc chắn sẽ phải chết, vì vậy tốt nhất hiện tại thoải mái ra tay, nếu thật sự chết, từng trừng trị một Vương gia, vậy cũng đáng.
Cho nên, tuy ông ta làm theo lời Lý Ngư nói: “Chỉ cần không cho hắn chết, ngươi đã hoàn thành! Nhưng nhất định phải làm cho gã không thể làm một người đàn ông, ngươi hiểu không?”. Phế đi thân thể của Kinh Vương, lại không bỏ qua lúc Kinh Vương hôn mê, lại đánh liên tiếp mười tám quyền, đánh gã bay ra ngoài.
Khi Hà Tiểu Kinh động thủ, Quách Nộ đã hét lớn lên:
- Râu đỏ tới rồi! Giết Kinh Vương tế cờ, đoạt ấn soái của Võ Sĩ Hoạch, biến thiên Lợi Châu!
Ông ta hô lên như vậy thì mười tám trọng quyền của Hà Tiểu Kính đã đánh xong, khi Kinh Vương ngã xuống giường, Hà Tiểu Kính cũng thả người nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói:
- Lý Nguyên Tắc đã chết…, đi bắt Võ Sĩ Hoạch!
- Phản rồi! Phản rồi!
- Xé hô xé hô!
Hai người bỏ chạy, hai chân đập mạnh ầm ầm, người không biết rõ tình hình vừa rồi còn tưởng có thiên quân vạn mã đang gào thét mà qua.
Kinh Vương đơn giản gọn nhẹ đi vào phủ đô đốc, vốn không mang nhiều người, ở gần có vài nha hoàn bà tử ngủ đầu nhà, nghe được động tĩnh bên ngoài, dám chạy ra mới là lạ.
Cho đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới có một bà tử gan lớn rón ra rón rén đi ra, đột nhiên quơ lấy hai cái ghế, chống vào cửa, sau đó lại giống như một làn khói chạy phía sau giường, ngồi xổm ở đó.
Trong viện lạc nhị đường, Hột Can Thừa Cơ, Lý Hoành Kiệt đang chiến đấu với thị vệ thiết giáp của Võ Sĩ Hoạch. Những thị vệ thiết giáp này đúng có có phương pháp chiến trận, vì sao những giang hồ hào kiệt ít có thể tung hoành trên chiến trường? Bởi vì vũ kỹ của bọn họ không có tác dụng lớn trên chiến trường.
Công phu khinh công dịch chuyển đều gần như là vô dụng, cái gọi là quyền thuật kỹ xảo, ở dưới trường mâu của sĩ tốt, mũi tên nhọn, đoản đao, tấm khiến cùng phối hợp lẫn nhau, cũng không phát huy được đường sống.
Nhìn một hàng đao thuẫn thủ, ngươi chắn đao cho ta, ta ra tay vì ngươi, ngươi công ở trên, ta công ở dưới, phối hợp ăn ý, dường như một người mà có ba đầu sáu tay, một khi kết trận đủ để chống chỡ với một người luôn tự hào về võ công cao cường.
Hột Can Thừa Cơ và Lý Hoành Kiệt vốn là mãnh tướng trong quân của Lý Hiếu Thường, cũng không phải xuất thân là giang hồ, nhưng muốn xung trận, chỉ dựa vào bọn họ với trang bị như vậy cũng không dễ dàng làm được, chỉ tức giận hét to. Mà ở bên kia, một đội đao thuẫn thủ quần đấu với đám người Mặc Bạch Diệm lực lượng là ngang nhau.
Võ Sĩ Hoạch và Dương phu nhân đã được Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên cứu sang một bên, tuy nhiên đám người Mặc Bạch Diệm chỉ chú ý tới Lý Ngư, thầm nghĩ liều chết cũng phải cứu Dương Thiên Diệp, không hề để ý tới Võ Sĩ Hoạch
Nơi này tuy rộng, có thể dùng cho mười mấy người từng đôi một đánh nhau mà không lo hẹp, nhưng nơi hẹp này bất lợi với hàng ngũ quân đội, sở trường của người trong giang hồ lại dễ dàng được phát huy, cho nên đội binh mã đỡ trái hở phải, dần dần khó mà chống đỡ nổi, mặc dù như thế mấy người Mặc Bạch Diệm cũng đừng hòng tiếp cận Dương Thiên Diệp.
Mà Lý Ngư khống chế Dương Thiên Diệp, nhìn bọn họ mấy lần liều chết xông vào, gần tới trước người nhưng vẫn bình thản không sợ. Hắn có Dương Thiên Diệp trong tay, biết rõ vị trí của Dương Thiện Diệp trong lòng những người này, hơn nữa mình cũng có một thân công phu, có gì mà sợ hãi.
Trong phòng, hai nơi ác chiến đang đánh nhau say sưa thì Quách Nộ Nhân đồ và Thần quyền Hà Tiểu Kính song song giết tới. Thời gian trôi qua một lát, khăn che mặt của hai người cũng không thấy nữa, y phục đi đêm của hai người cũng không còn, hai người đang mục trang phục bình thường.
Vừa tới nơi hai người cũng không lên tiếng mà ra tay như gió cuốn mây trôi đánh bại ba bốn sơn tặc trước, lúc này mới lên tiếng hô to nói:
- Đô đốc chớ sợ! Lương dân Quách Nộ và Hà Tiểu kính ở Lợi Châu, được Tiểu Thần Tiên mời tới giúp đỡ đồng đội đánh đạo tặc.
Võ Sĩ Hoạch mừng rõ, lên tiếng nói:
- Nghĩa sĩ tới vừa lúc! Mau trợ bản đốc đánh đạo tặc!
Hai người này đầu tiên là đóng giả đạo tặc đi tới chỗ Kinh Vương một chuyến, hiện tại lại đóng giả nghĩa sĩ chạy tới tương trợ Võ Sĩ Hoạch, khoái đao cắt đậu hũ, lấy lòng hai bên!
Hà Tiểu Kính nhu thân tiến lên, đôi thiết quyền của ông ta dùng còn tiện tay hơn dụng binh khí, cũng càng đáng sợ hơn. Ông ta là người luyện võ, hành quân đánh giặc không bằng Hột Can Thừa Cơ nhưng đọ sức với binh sĩ cũng không kém nhiều lắm, trực tiếp phóng về phía đối thủ có võ công cao nhất.
Quách Nộ cũng không đoạt nổi bật của ông ta, lúc này đại đao trong tay Quách Nộ cũng thay đổi thành quỷ đầu đao tổ truyền mà ông ta thường dùng.
Đao này rất nặng, vốn không thích hợp quyền thuật, thế nhưng bất cứ một vật gì, có sở trường tất có sở đoản, có sở đoản tất có sở trường, Qủy đầu đao vung lên, lúc đầu còn chậm chạp một khi múa may sẽ như bay, giống như Quách Nộ cả đời làm một cao thủ đao, không phải là do ông ta chuyên dùng đao mà do thế đao nặng nề, tứ lạng bạt thiên cân, chỉ huy đao bổ chém vạn vật ở mọi góc độ, cái này thật sự dùng không ít sức.
Kể từ đó, mấy đạo tặc khó có thể ngăn cản đều liên tiếp bị Quách Nộ giết. Ông ta lại cực kỳ quen thuộc với “quái vật” nuốt người này, đao này không chạm vào thân thể thì thôi, một khi trúng vào thân thể thì bị thương là tất yếu, hoặc là đứt gân gãy xương, hoặc là không ngừng chảy máu.
Lý Hoành Kiệt cũng dùng trọng đao, vốn đang chỉ huy nhân mã còn lại tiếp tục đối đầu với thị vệ thiết giáp của Võ Sĩ Hoạch, đành phải bỏ lại rút thân đánh về phía Quách Nộ. Đã như vậy, đội binh sĩ lập tức đuổi theo, hơn nữa bọn họ không hề tản đội hình mà là hẳn một đội binh sĩ, cùng nhau di động không lộ kẽ hở.
Dương Thiên Diệp thấy tình hình này, biết đại thế dã mất, vốn đang hi vọng được người khác cứu giúp, nhưng lúc này xem ra nếu mọi người không đi e rằng sẽ bị thất bại ở trong này. Dương Thiên Diệp nhìn về phía Mặc Bạch Diệm, đột nhiên lớn tiếng hét lên:
- Mặc sư, dẫn người đi!
Lão nô Mặc Bạch Diệm hộ chủ, trung thành và tận tâm. Rưng rưng nói:
- Không cứu được cô nương, ta thà chết trận cũng không lui một bước! Giết!
Mặc Bạch Diệm múa hai đao, dùng hết toàn lực bổ vào tấm chắn, bổ đến mức đốm lửa văng khắp nơi, hai sĩ tốt không chịu nổi lảo đảo lui ba bước, Mặc Bạch Diệm vừa định thừa dịp phá được một khe hở theo lỗ hổng của hai binh lính vừa lui đánh vào thì lập tức có hai binh lính khác từ trái lên, một trái một phải, hai phần đao giao nhau đâm tới.
Mặc Bạch Diệm sắp giận đến điên lên, chỉ đành phải tuyệt vọng vung đao chống đỡ, nếu cứ trì hoãn ở chỗ này thì hai gã binh lính bị đẩy lui sẽ nhanh chóng bổ vị thay vào vị trí của hai binh lính vừa vào vị trí của bọn họ, vẫ là tường đồng vách sắt như cũ.
Từ nhỏ tới lớn Dương Thiêp Diệp cũng chỉ có mấy người Mặc Bạch Diệm mà Phụng Nhị hầu hạ, dưỡng dục, tuy không phải là thân nhân nhưng tình cũng như thân nhân, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ vì mình mà bị chết trong trùng vây? Lúc này nhiều quan binh như vậy, không cần hỏi, một lát đại đội binh mã tới thì không ai có thể đi được.
Dương Thiên Diệp lớn tiến quát ầm lên:
- Các ngươi đi đi! Đi mau!
Dương Thiên Diệp thấy Phùng Nhị trúng một đao, lại cắn răng không rên lấy một tiếng, lại tiếp tục xông lên như điên, trong lòng giống như dao cắt, nước mắt chảy ra. Trong một sát na này, bên tai nàng vang lên một giọng nói trầm thấp:
- Chân trời góc bể, chớ quay đầu lại!
Dương Thiên Diệp cảm thấy đầu vai và sau lưng gióng như là bị người khách dùng sức đẩy, đẩy thân mình về phía trước. Nàng vốn khoảng gần trăm cân, bị một sức lớn đẩy một cải, cả người đều bay lên trời, nguyên bản nửa thân người bị tê dại cũng đã thông suốt.
Tuy Dương Thiên Diệp kinh ngạc không hiểu nhưng cũng biết tận dụng thời cơ, đang ở trên không trung nhìn thấy thế rơi hai chân vội vàng thủ thể chạm vào đầu vai của một thuẫn bài thủ bay sang một hướng khác, một gã khác vừa giơ tấm chắn lên chuẩn bị chống đỡ với Phùng Nhị lại bị giẫm vào, thân hình nhanh nhẹn vừa chuyển đã nhảy tới phía sau khu vực giao chiến của hai bên.
Lý Ngư đứng ở phía sau đội thị vệ thiết giáp kêu “ối” một tiếng, vẻ mặt hối tiếc, hét lớn:
- Một nữ tử gian trá, thừa dịp ta chưa chuẩn bị ra tay bất ngờ!
Mặc Bạch Diệm thấy Dương Thiên Diệp đã thoát khốn, mừng rỡ như điên. Lão là một lão thái giám, còn có thể cầu gì hơn? Dương Thiên Diệp chính là hi vọng và mục đích sinh tồn của lão, vừa thấy Dươg Thiên Diệp thoát khốn, Mặc Bạch Diệm đã không còn cảm thấy đau đớn ở vết thương trên lưng, sự choáng váng vì mất máu nhiều cũng trở thành hư không.
Lão lập tức lui về phía sau, nhảy tới bên cạnh Dương Thiên Diệp, hoành đao bảo vệ, hét lớn:
- Lui! Lập tức tui! Bảo về tiểu thư rời khỏi!
Mấy người Phùng Nhị cũng là trời đất bao la nhưng Dương Thiên Diệp là lớn nhất, bây giờ vừa thấy Dương Thiên Diệp thoát vây, không cần Mặc Bạch Diệm dặn dò cũng vọt tới, còn về phần Hột Can Thừa Cơ đang khổ chiến, chỉ cần tiểu thư nhà ta bình an vô sự, không quản ngươi là ai.
- Rút lui!
Bốn thái giám cũng nghĩ cũng ý niệm là che chở cho Dương Thiên Diệp, hô một tiếng rồi bay lên nóc nhà, lần thứ hai che đậy một vùng sao trời.
Khi Dương Thiên Diệp bay lên trời, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía Lý Ngư, trong nội tâm đương nhiên nàng hiểu được, là Lý Ngư cố ý để cho nàng chạy.
- Vì sao? Vì sao hắn phải làm cho ta lâm vào cảnh xấu rồi lại tha cho tính mạng của ta?
Đôi mắt nghi hoặc kia được một đôi mắt trong suốt đón nhận, trong mắt ẩn chứa toàn ý cười, cười đến mức khiến cho trong lòng Dương Thiên Diệp tràn đầy sương mù.
- Bà mẹ nó!
Hột Can Thừa Cơ giận tới điên người, đây thật sự là…chỉ có Thái giám và nữ tử là khó chiều! Lão tử đang liều mạng, các ngươi nói đi là đi ư?


Bạn cần đăng nhập để bình luận