Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 518: Mình trần ra trận.
Mặt trời mới mọc ở hướng đông, gợn chiếu trên sông Bá lăn tăn.
Thuyền lớn rời đi, chậm rãi chạy khỏi bến tàu đi về phương xa.
Nếu thuyền thuận gió thì đi rất nhanh, thuyền lớn ban đầu tốc độ khá chậm, nhưng ngay sau đó tốc độ tăng nhanh, cuồn cuộn nước sông chạy về phương xa.
Tiếp theo là thuyền thứ hai, thuyền thứ ba…
Lý Ngư đứng ở trên bến tàu, thấy quân sĩ chỉ huy, đem từng chiếc từng chiếc chiến hạm nhanh chóng rời bến tàu mới lên chiếc chiến hạm cuối cùng.
- Lý tổng quản, bắt đầu đi chưa ạ?
Một vị tham quân hạ thấp giọng hỏi. Lý Ngư theo bản năng kẹp chân đứng thẳng, bảo bối vẫn còn, vì thế bình thản đáp:
- Khởi hành!
Tiếng quân hào vang lên, chiến hạm cuối cùng đã chậm rãi tiến ra sông, xuôi theo dòng.
Thương thuyền lớn nhỏ phía sau thấy quân hạm đã toàn bộ đi rồi, tức thì bận rộn xôn xao, căng buồm, nhổ neo, cởi dây, chiếc thuyền lớn của hãng thuyền Tân gia cũng buông thang thuyền xuống.
Dương Thiên Diệp mặc trang phục công tử tay áo bó, đi giữa Mặc Bạch Diệm và bốn năm thanh niên nam nữ dáng vẻ danh gia người hầu đi lên thuyền lớn, được thủy thủ ân cần dẫn đến khoang hành khách. Theo sau mới là các vị chủ hàng và lữ hành.
La Bá Đạo vác túi đồ lấm la lấm lét nhìn chiếc thuyền mà Lý Ngư ngồi đi xa, đó là con thuyền quân hạm cuối cùng, lúc này đã biến thành một diểm đem, La Bá Đạo thầm thở phào, tâm tình rốt cục vui vẻ lên.
Người chuyển sống, cây chuyển chết. La Bá Đạo tin tưởng câu nói của Tổ tông để lại ắt có đạo lý lớn, ngươi xem ta từ Lũng Tây chuyển đến Trường An, từ mã phỉ nhanh chóng trở thành tướng lĩnh của Đông cung lục suất, đây chẳng phải người chuyển sống hay sao? Chỉ có điều đại khái chuyển không đủ xa, Thái Tử tìm đường chết, là một tên ngu ngốc không có năng lực, ta lại chuyển, chuyển đến Lạc Dương.
La Bá Đạo cất kỹ túi đồ của mình trong khoang, khóa cửa khoang, kích động đi ra khoang thuyền, bám vào mạn thuyền trông về phía xa.
- Lão tử có túi kim châu ngọc bảo này, mở một đại lý xe còn dư dả. Nghe nói Thái Hành có phỉ, thật là kiêu ngạo, nhưng lão tử một thân võ nghệ, sợ chúng ư? Đến lúc đó, Thái Hành sơn lộ, chỉ có xe của đại lý xe La gia ta đi được, không sợ không kiếm được nhiều tiền.
- Ừ! Hột Can Thừa Cơ cũng là một nhân vật, huống chi từng là huynh đệ có nhau. Đợi dàn xếp xong xuôi thì cho người đi tìm hắn, có hắn, ta cũng bớt vất vả hơn. Cũng không biết hắn còn muốn đi theo Thái tử không, tiền đồ có rộng lớn không…
Mũi tàu vỗ lên mặt nước, phá vỡ con sóng, nhiều đóa hoa trắng tung lên.
Hai bờ sông không chỉ đồi núi thanh sơn, còn có thôn trang điền dã, từ trên thuyền nhìn ra xa cảnh trí vô cùng khác biệt. La Bá Đạo sống ở Lũng Tây đối với phong cảnh này cũng rất bình thường, nên lững thững đi lại trên thuyền.
Khoáng Tước Nhi đang ngồi trên boong thuyền giặt quần áo.
Nàng từ Bồ Châu đến Bá Thượng cả đường bôn ba, quần áo cũng không giặt. Vốn là người Bá Thượng đương nhiên ở lại Bá Thượng rất tốt, không dễ bị người ta phát hiện, cho nên lần này Dương Thiên Diệp dẫn theo vài tùy tùng đi Lạc Dương đều là lựa chọn từ các nghĩa nữ của Khoáng Hàn Tứ, trong đó có Khoáng Tước Nhi.
Khoáng Tước Nhi thấy thời tiết tốt thì lấy quần áo ra ngồi ở khoang thuyền để giặt. La Bá Đạo đi dạo trên thuyền vừa lúc đi tới bên cạnh nàng. Cô gái ngồi cạnh mạn thuyền kia, mà đường ở mạn thuyền không rộng, nàng ngồi đó chiếm chỗ chỉ chừa một khe đi nhỏ, y lách người là có thể qua, nhưng La Bá Đạo đang nghĩ về tương lai, nghĩ đến con đường lớn đang rộng mở, trong lòng sung sướng, tính trẻ con bộc phát, liền lấy đà muốn nhảy qua phía sau Khoáng Tước Nhi.
Chỉ có điều y đã quên mình giờ ăn mặc như một viên ngoại, quần áo dài rộng áo bào rộng thùng thình, chân đi giày viên ngoại không thích hợp thi triển thân thủ. Hơn nữa y lớn lên ở Lũng Tây chưa từng đi thuyền, cân bằng trên thuyền không tốt, mà thuyền lại đang dập dềnh trên sông lớn.
Vì thế, La "Viên ngoại" hai tay dang ra, nhẹ nhàng lấy đà để nhảy, chiếc giày kia khẽ cọ xát qua cặp mông tròn duyên dáng của cô gái kia.
La Bá Đạo như một chú chim nhỏ đáp xuống đất, bình thản ung dung tiếp tục đi.
- Đứng lại!
Khoáng Tước Nhi dừng chà quần áo, tay cầm chùy gõ, trợn mắt hạnh lên.
- Cô nương, có chuyện gì thế?
La Bá Đạo đứng lại, xoay người, theo bản năng định ôm quyền thì sực nhớ ra mình đang đóng giả viên ngoại, không thể bày ra dáng vẻ giang hồ uy phong lẫm lẫm được, bèn nâng cao hai tay lên vuốt chòm râu quai nón của mình, mỉm cười.
Khoáng Tước Nhi đứng lên, đi tới gần La Bá Đạo. La Bá Đạo cố gắng duy trì vẻ tươi cười “thật thà chất phác”, nhưng nhìn thấy trong mắt Khoáng Tước Nhi không hề có một tia tốt lành nào, ừm…mắt còn hơi híp lại nữa.
- Vô sỉ, dám đụng chạm bản cô nương à.
- Ai? Ta ư? Ơ…ơ!
Chùy giặt quần áo đập vào đầu, La Bá Đạo hai mắt trợn trừng, hung tướng lộ ra, khiến Khoáng Tước Nhi hoảng sợ, vội vàng lui lại một bước, chưa kịp đứng vững thì La Bá Đạo thôi Kim Sơn, đảo ngọc trụ, lảo đảo rồi thình một tiếng, ngã vào trên boong thuyền.
- Nguy rồi! Ta quên béng mất giờ ta đang đóng giả tiểu nha hoàn, thủ kình mà lớn, nhỡ đánh chết người thì làm sao đây?
Khoáng Tước Nhi sợ hãi nhìn hai bên một chút, cũng may thuyền vừa mới đi không lâu, đại bộ phận mọi người đều đang ở trong khoang thuyền chỉnh lý hành trang, có rất ít người ra khoang thuyền, chủ yếu là tụ tập trên trên boong thuyền sau sau khoang thuyền không ai chú ý bên này, bèn vội bước đến túm lấy La Bá Đạo, kéo về khoang thuyền của mình.
Nếu vị viên ngoại vô lương này đi đời nhà ma, thì đành phải giấu đi, đợi trời tối thì ném xuống nước.
Lúc này, trên con đường từ Bồ Châu đi thông Trường An đang có một chiếc xe la.
Bởi vì con đường này tu sửa chưa lâu, đường rất rộng và bằng phẳng, xe xóc nảy cũng không nhiều.
Trong xe, Tô Hữu Đạo trên trán đắp một chiếc khăn ướt, nằm trong chăn, mặt xám xịt, môi nứt nẻ, khẽ lắc lư theo xe. Tô Hữu Đạo hai mắt vô thần, nửa mở nửa khép, nhìn như một người sắp bị chết.
Tô Hữu Đạo không phải người đàn ông làm bằng sắt, lúc trước trước khi bị bắt đi bị hun khô trong ống khó, tiếp theo là bị trói trên cây cột mấy ngày huyết mạch không thông, ngay sau đó lại ngâm ở dưới nước hơn một canh giờ, lại đang vào cuối thu nữa, Tô Hữu Đạo đã đổ bệnh. Tuy nhiên, y cũng không chữa trị ngay, dù là nghe nói tin tức bị Triệu Thái Thú nhân phong hàn rồi chết, y cũng không dừng để trị liệu, y nhất định phải mau chóng chạy về Trường An. Không có sự trợ giúp của y, y không biết Thái Tử có không dựa theo sắp xếp của y để thực hiện theo kế hoạch không.
Y vốn tưởng rằng hành trình ở Bồ Châu sẽ kết thúc nhanh chóng, đồng thời cũng không nghĩ Tề vương tạo phản lại gọn gàng như thế, cho nên rất nhiều chi tiết đều không thể nói cho Thái tử biết, bắt đầu tính toán tự xử lý.
Y là một trung thần, là một trung thần không hề nghi ngờ, nhưng trung thần chưa chắc đã làm đều là phương pháp xử Lý Hữu hiệu nhất chính xác nhất. Tỷ như y đi theo Lý Thừa Càn đã lâu, Lý Thừa Càn kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, bảo thủ, nhưng cũng có những sai lầm do Tô Hữu Đạo phụ tá.
Tô Hữu Đạo phụ tá Lý Thừa Càn là lo lắng hết lòng, việc phải tự làm, có điểm giống Gia Cát Khổng Minh bị uỷ thác, y sợ người khác làm không tốt, chuyện gì đều muốn đích thân tự nghĩ, tự làm, cũng bởi vậy, khiến cho thủ hạ của y rất khó bồi dưỡng được nhân tài có thể đảm đương một phía.
Mà Lý Thừa Càn luôn tự cho mình cao quý, thích một mình ôm lấy mọi việc, cũng thích che giấu y làm việc.
Ưng non trưởng thành, có lẽ bản lãnh của hắn còn xa mới bằng sư phụ của hắn, nhưng hắn vẫn muốn tự mình xòe cánh bay lên, mà không phải nằm ở trên lưng ân sư. Khiếm khuyết phụ tá của Tô Hữu Đạo ở trong tình hình đó đã bộc lộ ra, y xảy ra chuyện bất ngờ thì như rắn mất đầu, không có một người có năng lực nào có thể thay thế mình, cộng thêm bởi vì tác phong nhất quán của y, dù có người có bản lĩnh như thế, không được mệnh lệnh của y cũng không dám tự tác.
Nhưng Thái tử Lý Thừa Càn, nhưng không có sự do dự này.
Hoàng đế vừa mới phái ra Lý Tích, Tô Hữu Đạo lại không có tin tức Lý Thừa Càn không thể nhẫn nại được nữa, ngay sau khi Hoàng đế hồi kinh chủ trì triều hội, Thái Tử long trọng đứng ra chủ động xin đi giết giặc, nguyện thay cha xuất chinh, thảo phạt phản nghịch!
- Phụ hoàng, Lý Hữu làm phản, tội ác tày trời! Nhưng dù sao hắn cũng là con trai phụ hoàng, vẫn nên để thần tử thảo phạt thì hơn. Mà con là trưởng tử của Hoàng đế, nguyện thay cha xuất chính, thảo phạt bắt tên ngỗ nghịch bất hiếu này về kinh sư, giao do phụ hoàng xử phạt!
Cha à, lão Ngũ nhà chúng ta ngỗ nghịch bất hiếu, cần trừng phạt hắn. Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng là con của cha, không nên để gia thần đi bắt hắn chứ ạ? Con là con trai cả, huynh trưởng như cha, con nguyện thay phụ thân đi trừng phạt hắn. Lý Thừa Càn nói thế, nhưng Lý Thế Dân lại nhíu nhíu mày, thản nhiên đáp:
- Tình hình Tề Châu còn chưa xác thực. Ngũ đệ con xưa nay là người không có quyết đoán, có lẽ là bị tiểu nhân mê hoặc hoặc là bị tả hữu hiếp bức chưa biết chừng. Lý Tích điềm đạm, chín chắn, có thể đến Tề Châu tìm hiểu trước.
Thái tử trung thành, trẫm rất khen ngợi. Đợi tình hình Tề Châu sáng tỏ thì hẵng quyết định tiếp.
- Phụ hoàng, người chớ để Lý Hữu lừa gạt mình. Phụ hoàng tuần du Bồ Châu, nhi thần trọng chính kinh sư, dĩ nhiên nhận được không ít tấu chương bẩm báo tỉ mỉ, là Lý Hữu hạ lệnh mộ binh mộ lương thực, sau thất bại lại lệnh Yến Hoằng Trí đuổi theo ra khỏi thành bắn chết Trưởng sử Quyền Vạn Kỷ, tả hữu sao có thể mê hoặc được ạ? Làm sao có người hiếp bức chứ ạ?
Lý Thế Dân nghe đến đó, mặt sắc vô cùng khó coi. Trưởng Tôn Vô Kỵ và đại thần nhìn sang Lý Thừa Càn, ánh mắt cũng khó hiểu.
- Thái Tử có cần thiết phải tỏ ra ngu xuẩn như thế được không. Rõ ràng là hoàng đế muốn để lại con đường sống cho Tề vương, ngươi nói toạc ra như thế, trước mặt quốc pháp, Hoàng đế còn biết làm thế nào?
Lý Thừa Càn dõng dạc, vẻ mặt căm phẫn nói:
- Phụ hoàng, Lý Hữu xưa nay quái đản, trọng hoặc nhã ngôn. Nay lại chém giết đại thần, ngang nhiên tạo phản như thế, quay lưng lại với lễ nghĩa, bỏ cha từ vua, bất trung bất hiếu, thiên địa không thể dung, nhân thần cùng nộ, vạn chết không có gì đáng tiếc! Phụ hoàng nếu không tin, có thể tuyên Vi Văn Chấn lên điện. Hắn từ Tề Châu trốn về, hết thảy đều biết cụ thể ạ.
Lý Thừa Càn một gối khẽ cong, quỳ dưới đất, ôm quyền theo nghi thức quân đội:
- Nhi thần chỉ cần Đông cung lục suất sẽ bắt được phản nghịch giao do phụ hoàng xử phạt!
Lý Thừa Càn quả nhiên có mắt mà như mù, không nhìn ra Lý Thế Dân có ý bảo vệ Lý Hữu ư. Đương nhiên không phải. Nhưng lòng y khó bình, ta bình thường hễ phạm chút sai lầm là bị ông nghiêm khắc trách phạt, hắn tạo phản, còn muốn lưu lại đường sống cho hắn? Ông không cho ta đi, vậy quân công ta lập thế nào?
Lý Thừa nghĩ đến đây, cho nên mới giả vờ lỗ mãng, tất muốn đẩy Lý Hữu vào chỗ chết.
Lý Hữu là con trai của Âm phi, nên y chẳng có tình huynh đệ gì cả, hơn nữa Lý Hữu, Lý Thái với y không cùng mẹ ruột sinh ra, giữa hai người làm gì có tình cảm huynh đệ thủ túc.
Lý Thế Dân bị Lý Thừa Càn làm cho mặt tái xanh, ngồi cứng trên bảo tọa một lúc lâu không nói được lời nào.
Tô Hữu Đạo vốn kế hoạch để Ngôn Quan dâng tấu buộc tội, tọa thực Lý Hữu tội mưu phản, sau khi Ngôn Quan và quan Lễ Bộ thượng tấu, việc hạ thần thảo phạt Hoàng tử thượng hạ tôn ti không ổn, lúc này thuận thế Thái Tử đứng ra thì mới danh chính ngôn thuận, lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tiếc là Lý Thừa Càn có tính nôn nóng, chỉ muốn được mình trần ra trận, muốn lập quân công, thời cơ chưa tới thì đã dùng lửa đốt cháy nồi mà không lo lắng đáy nồi kia đã cháy bốc khói lên rồi.
Lý Thế Dân ngồi sau ngự án, năm ngón tay phải nắm chặt, cố ép cơn giận cầm ngọc trấn lên đập xuống, trầm giọng nói:
- Việc này, trẫm tự có cân nhắc, Thái Tử lui ra đi!
Trong lòng Lý Thừa Càn lập tức trào lên một cơn giận giữ, giờ này khắc này, còn muốn bảo vệ cho hắn sao. Hắn chuẩn bị tạo phản rồi, ngươi còn muốn giữ tính mạng của hắn, ở trong lòng ông, chỉ có ta là chướng mắt thôi đúng không.
Lý Thừa Càn cũng tức giận mặt xanh mét, dập đầu, nói to:
- Nhi thần tuân chỉ!
Đứng lên đi ra ngoài, bước chân cũng rất mạnh. Các đại thần nhìn vẻ mắt tái xanh cũng động tác chân bước như thế của y, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Thái Tử đúng là không có lòng dạ rồi. Giận dỗi như thế, bệ hạ… Các đại thần nhìn trộm Lý Thế Dân, Lý Thế Dân nhìn bóng lưng tức giận của Lý Thừa Càn đi xa, đầu tiên là thân mình run lên, sau đó bình tĩnh trở lại, trên mặt lộ nụ cười lạnh lùng tự giễu. Ồi, thật buồn. Thái tự này đã khiến cho bệ hạ hoàn toàn thất vọng rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận