Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 175: Đùa giỡn trên phố dài
Lúc này Trấn Song Long mặc dù đã qua mười lăm nhưng vẫn tràn đầy bầu không khí ngày tết.
Tục ngữ nói rất hay, chưa ra tháng giêng vẫn là tết. Câu đối xuân nhi kề trên khung cửa, màu sắc còn chưa phai, người người đi trên đường vẫn nhiệt tình bái chào năm mới.
Trử Long Tướng mặc trường bào màu than, đội mũ hình rồng bieern, hai tay cho vào trong tay áo, chầm chậm đi lên phía trước, liếc chỗ này một cái, ngắm chỗ kia một cái, nhìn thấy một tiểu hài tử giơ cây côn bằng gỗ múa may trên đường, người đi đường vái chào vấn an nhau, trong tận đáy lòng cảm thấy vô cùng sung sướng.
Quyền Bảo chính đích thực là yêu thích nữ nhân, nhưng lúc này lại cùng đại soái đi dạo phố, dù nghe thấy giọng nói ngọt ngào bán món ăn, cũng nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp, nhưng Quyền Bảo chính cũng không dám quá mức lộ liễu, chỉ đi theo sát bên cạnh Trử Long Tướng, chỉ điểm giới thiệu.
Mà Trử Long Tướng…
Trử Long Tướng có nhìn thấy Dương Thiên Diệp, thế nhưng ánh mắt của ông ta chỉ quét qua rồi rời đi. Trong mắt ông ta, Dương Thiên Lý hay là Dương Thiên Diệp ở trước mặt cùng với giỏ củ cái trắng cũng không có gì khác nhau.
Trử đại tướng quân có câu cửa miệng:
- Nam nhân đều yêu thích chơi cùng nam nhân. Nữ nhân? Nữ nhân chỉ hữu dụng vào thời điểm ngủ, nếu không phải vậy ngươi cùng nàng ta làm được cái gì khác chứ? Chán!
Một kẻ lỗ mãng như vậy, ngươi hi vọng ông ta nhìn thấy một mỹ nữ mà chảy nước miếng? Há không phải đàn gảy tai trâu ư.
Cho nên ông ta chỉ nhìn lướt qua Dương Thiên Diệp, làm như không có gì mà rời mắt sang chỗ khác, nhìn thấy một con lừa kéo một kiệu phu đi tới, nhìn thấy trên lưng lừa đắp một túi hầu bao, nhìn mà say sưa.
Thiên Diệp điện hạ giận tím mặt. Nếu như nói một nữ nhân xinh đẹp chán gét nam nhân dùng ánh mắt háo sắc để nhìn nàng thì điều càng làm cho nàng căm hận hơn chính là một nam nhân hoàn toàn không đếm xỉa tới dung mạo của nàng.
Nhất là, Hột Can Thừa Cơ đã từng nói qua:
- Quyền Bảo chính thích nữ tử có khí chất đoan chính.
Mà Quyền Bảo chính chết tiệt kia vừa mới nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh giống như nhìn cây củ cải màu trắng không có gì khác biệt.
Cái này là có ý gì?
- Lẽ nào bản cô nương không đoan chính?
Dương Thiên Diệp căm tức vô cùng, đúng vào lúc này Lý Ngư lại âm thầm đi tới.
Lý Ngư vừa thấy Dương Thiên Diệp xuất hiện ở Trấn Song Long, thật sự là vừa tức vừa giận, cô nàng chết tiệt này xuất hiện ở Trấn Song Long khẳng định là không có chuyện tốt. Trấn Song Long là chỗ nào chứ, đừng nghĩ nơi này là hỗn độn đông người, thương nhâu nhiều vô kể, nhưng nơi này vốn là tập trung tới nửa toàn quân doanh, mỗi lần tới đây cô ta nghĩ đều toàn thân trở ra hay sao?
Không hề nghĩ ngợi, Lý Ngư lại có lòng tốt nghĩ cách cứu vớt con bò đi lạc này.
Lý Ngư sợ Dương Thiên Diệp nhìn thấy hắn sẽ trốn nên cố ý nghiêng người, giống dáng vẻ của người đi dạo, lặng lẽ đi tới gần Dương Thiên Diệp. Mà lúc này Dương Thiên Diệp đang chú ý tới Trử Long Tướng, hoàn toàn không để ý tới người đang tiếp cận nàng là Lý Ngư.
Đợi đến khi nàng phát giác ra Trử Long Tướng hoàn toàn không đếm xỉa gì tới nàng thì nàng mới phát hiện có người tới gần, còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo người này thì Dương Thiên Diệp nghĩ ra một kế, vừa nhấc mũi chân lên, đá vào giỏ củ cải đổ ra.
Nàng không tin nàng chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ đoan chính. Cái người “Quyền Bảo chính” chính là không có mắt nhìn, hoặc là không chú ý tới trang phục của dân nữ, nàng mặc áo da dê mỹ lệ đến cỡ nào. Thiên Diệp điện hạ không ngại cho kẻ lỗ mãng này một cơ hội, để ông ta nhìn thật kỹ chính bản thân mình.
Cho nên Dương Thiên Diệp cố ý đá đổ giỏ củ cải, sau đó kêu một tiếng, tức giận xông về phía Lý Ngư kêu lên:
- Ngươi đó, đi đường không có mắt à? Làm sao lại đụng phải người ta bị ngã…người ta…Người ta…
Khi nhìn thấy rõ ràng là Lý Ngư, Dương Thiên Diệp giống như gặp quỷ, sau đó những câu cần phải nói cái gì cũng quên sạch.
Lý Ngư?
Tên này đáng chết ngàn vạn lần, làm sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Một loạt củ cải trắng lăn đến dưới chân Trử Long Tướng, Trử Long Tướng ngừng lại, xoay người nhặt củ cải trắng lên, cười tủm tỉm đi đến gần DươngThiên Diệp, định đưa trả lại cho nàng.
Mà Dương Thiên Diệp lại đang kinh ngạc nhìn Lý Ngư, cái miệng nhỏ nhắn thành hình chữ O, một câu cũng không nói nên lời.
Đầu ngõ, Phùng Nhị đang đỡ Mặc đại tổng quản, Mặc tổng quản đang nước mắt lưng tròng, ở phía sau Phùng Nhị là hai thái giám khác còn chưa nhìn thấy Dương Thiên Diệp, nhìn thấy Mặc tổng quả khóc, không khỏi càng hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Mặc sư, ngã đau vậy à?
- Nói láo! Té có một cái, có gì mà đau?
Mặc Bạch Diệm hung dữ mắng gã một câu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiên Diệp, hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Ngư đang đứng trước mặt Dương Thiên Diệp, vẻ mặt điện hạ kinh ngạc giống như bị dọa vậy.
Mà đại hán mặc áo choàng lông màu than kia mang theo một tốp thị vệ, đang người đi tới chỗ Dương Thiên Diệp. Tốp thị vệ này người người đeo đao, dẫn đầu là đại hán to lớn, vì Mặc Bạch Diệm nhìn bị khuất tầm mắt nên không nhìn thấy được trong tay ông ta là cây củ cải, chỉ nhìn tay phải của ông ta bị khuất giống như là đang rút đao.
Trước đây, lần cuối cùng mà Mặc Bạch Diệm nhìn thấy Lý Ngư là ở phủ Võ đô đốc Lợi Châu, khi Lý Ngư bóp chặt yết hầu của Dương Thiên Diệp, đây là lần thứ hai nhìn thấy Lý Ngư, liên hệ hai tình cảnh với nhau, Mặc tổng quản lập tức kết luận: Nguy rồi! Điện hạ đã bị bao vây!
- Điện hạ ở đó, mau cứu người!
Mặc Bạch Diệm đưa tay chỉ về phía trước, ngón tay vừa chỉ nhưng bản thân ông ta đã phí vèo ra ngoài, đừng nhìn lão nhân gia tuổi đã lớn, cú tung người này giống như chó dữ chụp mồi, nhanh như gió.
Phùng Nhị và hai thái giám khác cũng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cũng hiểu lầm, liền đánh về phía trước, rút binh khí ra, thanh kiếm sáng loáng trong tay, hét lớn:
- Làm thịt bọn hắn!
Quyền Bảo chính kéo một chiếc chân què đi theo sau Trử Long Tướng, nghe thấy tiếng hét to, quay đầu lại nhìn thì đã thấy Mặc Bạch Sư giống như hổ nhào mồi, Quyền Bảo chính đại kinh, hoảng sợ kêu to:
- Có thích khách!
Sau đó lập tức rút đao, một chiêu lục phách hoa sơn, sắc bén bổ xuống.
Quyền Bảo chính chính xác là thích sắc đẹp, ai quy định người thích cái đẹp nhất định sẽ bị tửu sắc làm cho thân thể bị tàn phế? Quyền Bảo chính không chỉ có thể đánh, mà còn dũng mãnh thiện chiến, mười phần hung mãnh. Ông ta có thể trở thành thân vệ của Trử Long Tướng, hơn nữa sau khi bị tàn tật, do Trử Long Tướng đích thân bố trí, cuối cùng làm một phú gia ông nhàn nhã ở đây, là dựa vào cái gì?
Chỉ dựa vào Quyền Bảo chính đã cứu tính mạng của Trử đại tướng quân trên chiến trường, ông ta bị què chân như vậy chính là vì Trử Long Tướng.
Võ công của quân đội cực kỳ đơn giản cô đọng, nhưng đơn giản cô đọng ngược lại càng mạnh càng sắc bén hung ác, một đao sắc bén này bổ tới, Mặc Bạch Diệm chưa từng xuất binh cũng không thể không tạm tránh, lập tức nghiêng người lướt qua vọt tới vài tráng đinh.
Trử Long Tướng đứng vững, tay cầm củ cải trắng, tay còn lại nhàn nhã lắc lư, cười tủm tỉm đứng nhìn Quyền Bảo chính và tráng đinh đánh cùng Mặc Bạch Diệm, nhìn qua thì dường như không có một chút khẩn trương nào.
Nhân cơ hội này, Lý Ngư cầm cổ tay Dương Thiên Diệp bước đi.
- Ngươi thả tay ta ra.
Dương Thiên Diệp nhìn động tác của hắn, làm sao lại không rõ tâm ý của hắn, Nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Lý Ngư làm như vậy thật đúng là ấm lòng. Chỉ là…bà đây muốn tiếp cận cái người Quyền Bảo chính kia, ngươi có lòng tốt như vậy… chẳng phải là làm hư chuyện của ta?
- Mau buông ra!
- Câm miệng! Còn gây loạn nữa ta đánh nát cái mông của cô!
- Ngươi…
Dương Thiên Diệp còn chưa nghĩ rút đoản kiếm đã giấu đâm cái tên đại ngu ngốc này, thì chuyện tốt lại bị hắn phá hỏng, nàng khóc không ra nước mắt đã bị hắn lôi vào cái ngõ.
Trử Long Tướng và Quyền Bảo chính thấy cảnh này, cũng không thèm để ý. Dưới cái nhìn của bọn họ, đây là hai vợ chồng son, vừa thấy trên đường có đánh nhau nên thảng thốt chạy đi tị nạn.
Mặc Bạch Diệm thấy tiểu công chúa bị Lý Ngư kéo đi, càng khẩn trương hét:
- Lập tức xử lý bọn họ!
Mặc tổng quản cho rằng bọn người Trử Long Tướng giúp đỡ Lý Ngư, mà Tiểu công chúa đã bị Lý Ngư điểm huyệt nên mới bị bắt đi, dưới tình thế cấp bách thầm nghĩ xử lý những người này rồi nhanh chóng đuổi theo cứu người.
Mà bọn người Quyền Bảo chính thì cho rằng những người này là thích khách gây bất lợi cho Trử đại tướng quân, cũng chống cự một cách mạnh mẽ.
Nơi này cách phủ Quyển bảo vệ không xa, ra tay đánh nhau, bên trong Quyền phủ còn có thể không biết sao? Một lúc sau đã thấy còi cảnh bảo vang lên. Theo Trử Long Tướng về kinh tổng cộng có ba trăm tên Thân vệ quân, lập tức võ trang đầy đủ, ầm ầm chạy ra giết.
Trăm người cầm trường thương, đại thương dài trượng tám, cán thương to bằng trứng gà, mũi thương sắc nhọn chỉ một thước tám, cam đoan một nhát đâm thấu tim một người.
Đao thuẫn thủ một trăm người, chiều cao đại thuẫn một mét rưỡi, đặt trên mặt đất che toàn bộ người, chỉ lộ đầu ra. Đao hơi hình cung thuận tiện cắt ngay.
Cung thủ một trăm người, cái này mới là đáng sợ nhất, dùng trên chiến trường không vấn đề gì, nếu dùng để bao vây tiêu diệt vài ngươi thì chỉ một trận bắn chụm, cho dù ngươi có khả năng lên trời xuống đất cũng biến thành con nhím.
- Chúng ta đi!
Mặc Bạch Diệm phất tay áo một cái, thừa dịp ba trăm tinh binh chưa hình thành đội hình, thả người bay lên nóc nhà, Phùng Nhị và bọn người khác thấy vậy cũng vội tung người thoát ra, đi về phía Dương Thiên Diệp bị túm lôi đi.
Ba trăm lính tinh nhuệ đa tới trước mặt Trử Long Tướng, một lữ soái giáp trụ vội vã tiến lên, tiếng khôi giáp vang lên, đi tới trước mặt Trử Long Tướng, quỳ một chân dưới đất, khấu đầu nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng đến muộn, chờ ngài giáng tội.
Trử Long Tướng túm cây đao nhỏ bên hông, gọt vỏ củ cải, đưa cây củ cải trắng muốt lên cắn một cái, vừa nhai vừa cười hì hì nói:
- Mau đi bắt người. Lão tử muốn xem ai muốn giết ta!
Lữ Soái chắp tay:
- Mạt tướng tuân mệnh!
Hắn đứng dậy, rút đao ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí nói:
- Đào ba tấc đất, tìm!
Quyền Bảo chính cũng nghiến răng nghiến lợi phân phó người của ông ta nói:
- Con mẹ nó, ám sát khi lão tử đi theo Trử đại tướng quân, đây là không nể mặt ta, đây là mặt mũi cũng không để lại cho ta. Ta không cần biết hắn là ai, ta mặc kệ liên lụy tới ai, tất cả đều phải móc ra cho ta! Lão tử hôm nay liều mạng với hắn!
Những tráng đinh kia thấy Quyền Bảo chính giận điên lên, cũng vội vàng triệu tập toàn bộ dân tráng, tụ họp lại, khống chế phố lớn, ngõ nhỏ, năm bước một đội, mười người một đội, bắt đầu lục soát.
Mà lúc này, Hột Can Thừa Cơ cầm đao, ở trong một nhà dân đã thuê từ trước, chờ Dương Thiên Diệp dụ dỗ” Quyền Bảo chính” đến.
Xem ra lúc này lại xảy ra một loạt bi kịch tiếp theo.
Tuy nhiên, làm cho người ta vui mừng chính là, lúc này gã có một huynh không ra huynh đệ không ra đệ giúp đỡ dẫn ra pháp trường - La Nhất Đao!
Lữu Hữu tứ đại khấu, Lợi Châu đệ nhất đạo, liên thủ làm trận bắt cóc tống tiền mua bán này – Lão Bá Đạo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận