Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 395: Tử biệt
Nhìn thấy Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược bị một tấm lưới trói chặt, do vài người khiêng đi vào, Nhiếp Hoan đang ở lầu hai của tửu lâu uống rượu không khỏi cười rộ lên:
- Giang hồ thời gian dài rồi, có người tâm can cứng ngắc, có người cứng lưng. Lý Ngư này không tệ, sinh ra đã là một nam tử hán ta rất thích.
Trương Nhị ngồi ngay ngắn giống như một pho tượng, liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, thở dài:
- Vậy có tác dụng gì chứ, gã nam tử hán này sẽ lập tức phải toi đời rồi.
Nhiếp Hoan nói:
- Con người chỉ có một lần chết, nên chết cũng phải chết thật tôn nghiêm.
Trương Nhị cười khổ nói:
- Chỉ tiếc rằng Thường Kiếm Nam một phen khổ tâm, y vốn tưởng rằng tên Lý Ngư này sẽ đủ thông minh, sẽ không quay về chịu chết.
Nhiếp Hoan lại nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn về phía Trương Nhị:
- Thường lão đại muốn chúng ta giúp y đến xem thử xem cái gì? Chẳng lẽ Thường lão đại vốn dĩ cố ý đem cặp đôi tỷ muội này gả cho Lý Ngư?
Trương Nhị thản nhiên nói:
- Nếu hôn nhân mình có thể làm chủ, Thường lão đại tại sao cả đời đường tình nhấp nhô? Y hận nhất chính là can thiệp vào hôn sự của người khác, làm sao có thể làm chủ cho hôn sự của Mỹ Canh và Lương Thần được, gọi hai chúng ta đến làm thúc thúc, ta nghĩ chắc hẳn là có hai ý.
- Thứ nhất?
- Mặc kệ hai nha đầu của Thường gia có thích Lý Ngư hay không, nhưng Lý ngư là cánh tay quan trọng của hai bảo bối Thường lão đại, việc này không có vấn đề gì chứ?
Nhiếp Hoan nhìn xuống dưới lầu, bọn quan viên đang xúm lại bên cạnh Lý Ngư đưa ra câu hỏi. Còn có người lấy ra tiểu đao đang cắt lưới ra.
Nhiếp Hoan thở dài, nói:
- Lý Ngư này, thật đúng là có thể chất tốt biết trêu hoa ghẹo nguyệt, xem ra Đệ Ngũ cô nương và hắn cũng có mối quan hệ lớn, như vậy hắn đối với hai nữ hiền chất đương nhiên càng quan trọng hơn.
Trương Nhị nói:
- Cho nên, Thường lão đại không thể không coi trọng. Bảo chúng ta đến đây kỳ thật không phải để chúng ta giúp y nhìn nhân phẩm của người này. Thường lão đại lịch duyệt sa trường, nhãn lực kia là luyện từ trong sinh tử mà ra, nhìn người rất chuẩn so với chúng ta cao minh hơn rất nhiều.
- Vậy thì…
- Thường lão đại hẳn là muốn xác nhận việc hành hình ở pháp trường hôm nay, có thể kết thúc thuận lợi hay không. Chỉ cần vụ hành hình này xong mà Lý Ngư chưa đến thì cho dù sau khi triều đình phát hiện hành hình nhầm người, cũng đành phải đâm lao thì theo lao. Dù sao thì việc này cùng có liên quan đến danh dự của Hoàng đế. Kể từ đó, tên Lý Ngư này có thể công khai xuất hiện rồi, tác dụng của hắn ở Chợ Tây cũng sẽ chỉ càng lớn hơn nữa, dưới hai người trên vạn người!
- Nhưng hiện tại Lý Ngư đến rồi.
- Đúng vậy, chúng ta ở đây an vị chờ kết cục đi. Nếu hắn không chết, kết quả vẫn như trên. Nhưng nếu hắn chết rồi, thì ta và ngươi chỉ e rằng phải có một người đứng ra để công khai trấn thủ ở Chợ Tây, là chỗ dựa cho tiểu chất nữ của chúng ta, chờ cho đến khi hai đứa nó ngồi vững vàng. Mà người kia, rất có khả năng là ngươi. Về phần ta, vẫn là ẩn núp trong bóng tối, đối với Chợ Tây càng có lợi.
- Thường lão đại đã gửi gắm?
- Ha ha…
- Thường lão đại vốn không cần phải gửi gắm như vậy, y trực tiếp ủy thác, chẳng lẽ ta và ngươi có thể từ chối sao?
- Cho nên, ta nghĩ y làm như vậy còn một nguyên nhân quan trọng hơn.
- Nguyên nhân quan trọng hơn? Là gì?
Biểu cảm trên mặt vị Tôn phật kia bỗng nhiên có chút bi thương, gã nâng chén rượu lên cúi thấp đầu xuống, che giấu vẻ bi đát trong ánh mắt, nhẹ nhàng nói:
- Thường lão đại, đại hạn đã tới.
Nhiếp Hoan rung người lên, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ vào thời khắc này?
Trương Nhị khẽ nói:
- Tử biệt, không phải là việc vui vẻ gì, y đáng lẽ…là đang muốn tách khỏi chúng ta. Giờ phút này ở bên cạnh y hẳn là chỉ có một đôi ái nữ.
- Lão thất phu này!
Nhiếp Hoan phẫn nộ mắng lên:
- Lão tử trên chiến trường thường thấy người chết còn chẳng sợ chẳng lẽ sợ xem y chết? Trước kia, y gây nên sự bất hòa giữa hai chúng ta, ngươi thậm chí còn cùng với y trở thành một cặp đối đầu, âm thầm hô ứng. Hiện giờ đến chết, cũng vẫn là thái độ lão không qua lại với nhau, tiếp tục trợ giúp nữ nhi của y, ai có thể phụ y được đây!
Nhiếp Hoan mắng mỏ, nước mắt không kìm nổi rơi vào trong chén rượu.
Trương Nhị uống hết một ngụm rượu, lại ngước đôi mắt đã đỏ ngầu lên, nhìn Nhiếp Hoan cười ảm đạm, nói:
- Thấy được đều là phong cảnh. Thưởng thức ra đi được mới là đời người.
Nhiếp Hoan liếm nước mắt trên môi, nói:
- Nhân sinh này thật sự khổ!
- Đông Ly Hạ, lầu thượng lầu.
Ngoài cửa sổ là một góc ngọn núi xa xa dưới bầu trời xanh.
Ngọn núi rất đẹp, có thể đưa vào bức tranh, vậy thì cửa sổ kia chính là khung ảnh.
Thường Kiếm Nam đứng trước cửa sổ mỉm cười nhìn ngọn núi xa xa, ánh mắt tỏa ra thần thái rất sáng, hoàn toàn làm cho con người ta quên hẳn đi ông ta là một người bệnh sắp chết.
Hồi lâu, y mới thu lại ánh mắt lưu luyến, mà bên giường, một đôi nữ nhân khóc sướt mướt.
- Có thể an bài, cha đều đã an bài xong xuôi cho các con.
Thường Kiếm Nam cười cười:
- Vốn dĩ tên Lý Ngư kia ít nhất có thể giúp đỡ các con mười năm. Đáng tiếc, hắn lại cứ chui đầu vào lưới.
Thường Kiếm Nam nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm:
- Hắn là người thông minh, cũng không phải là người coi lời hứa như ngàn kim, cho nên ta vốn dĩ suy đoán rằng hắn sẽ không đi. Đáng tiếc là cái tên người hầu trung thành khó hiểu kia lại ngược lại làm cho hắn không thể không xuất hiện, đây đều là ý trời.
Thường Kiếm Nam lại chậm rãi mở mắt, nhìn hai nữ nhi bảo bối:
- Các con còn trẻ dại đột nhiên lên chức vị lớn, tuy nói người có dã tâm, đuôi to khó vẫy đã bị ta loại trừ, nhưng khó bảo đảm sẽ không có những người sẽ nảy sinh dã tâm. Lý Ngư này vốn là người trợ lực tốt nhất, có thể giúp các con vững chắc trong mười năm, hiện giờ chuyến đi này của hắn sinh tử chưa biết thế nào.
Nói tới đây, Thường Kiếm Nam hít vào một hơi thật dài, lại nói:
- Nếu hắn chết rồi thì tam thúc các con Nhiếp Hoan sẽ đến chợ Tây giúp các con, lấy thân phận khách khanh tương trợ. Nếu Lý Ngư may mắn không chết, vậy thì…
Thường Kiếm Nam nhìn hai con gái, mỉm cười nói:
- Nhớ rõ mười năm trợ giúp, có thể sửa thành trăm năm. Người này, có một số hành động có thể phó thác cả đời, không chỉ tương trợ cho cơ nghiệp của các con, còn tương trợ đến cuối đời, cũng do các con, chỉ cần các con thích.
Lương Thần khóc ròng nói:
- Cha, lúc này còn nói lời lẽ này.
Thường Kiếm Nam buông buông tay nói:
- Cha kỳ thật rất vui vẻ, rốt cục có thể đi với mẹ ruột của các con rồi.
Y nắm lấy bàn tay của hai đứa con, thả ở trước ngực mình, nhìn hai nàng:
- Các con là nữ nhi của Bình Dương công chúa, hoàng thất quý tộc! Là cha có lỗi với các con, không có thể cho các con vinh quang và phú quý. Cha hao hết tâm cơ, cũng để một phần gia sản để các con có được một phần cuộc sống sang giàu.
Lương Thần, Mỹ Cảnh khóc thảm thiết, khóc đến sướt mướt.
Thường Kiếm Nam nói:
- Khâm Thiên Giám Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, đã đến Chung Nam để lựa chọn cho ta chỗ an táng thích hợp, tất cả các con tuân theo lời căn dặn này mà làm là được.
Nói xong câu đó, Thường Kiếm Nam quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, khẽ nói:
- Tú Ninh, nàng chờ một chút cũng đã mười một năm rồi, ta cuối cùng…cũng tương hợp cùng nàng rồi. Từ nay về sau ở mãi bên nhau, không kỵ quan thanh, không sợ dị nghị, không cần.. lén lút nữa…
Một câu vừa xong, lồng ngực phập phồng của Thường Kiếm Nam liền ngừng lại, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn ngọn núi xa ngoài cửa sổ, thần tư nhập họa…


Bạn cần đăng nhập để bình luận