Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 574: Thiếu nữ xinh đẹp nhàm chán..
Kỳ thực ở phía nam rất tốt, đã không còn là thời Xuân thu chiến quốc nữa, Phương Nam không còn nát như vậy. Tuy nhiên, người phương bắc quả thực khó thích ứng với khí trời ướt át của phương nam.
Còn phương bắc…
- Phương bắc là vùng đất lạnh giá không nên ở!
Quả thật, trong mắt người Liêu Đông, phương bắc quả thực là vùng đất lạnh giá. Mà ngay cả tác giả của cuốn sách này nơi mà mười năm đầu của thời đại, những người nơi khác còn cho rằng mùa đông ở phương bắc là thời điểm tồi tệ nhất. Mãi cho đến khi thời đại internet phát triển, chàng ở đầu Trường Giang, thiếp ở cuối Trường Giang dân phương nam mới hiểu rõ, lòng thông cảm biến mất sạch sành sanh. Bà nội nó, đại tuyết rét đậm mà không ngờ người phương bắc các ngươi lại nóng đến mức mở cửa sổ để thở, ngươi để cho chúng ta những người ở trong phòng còn lạnh hơn ngoài phòng làm sao chịu nổi.
Như vậy còn phía đông… Dương Thiên Diệp xê dịch lên, phía đông là nơi phồn hoa nhất, đột nhiên có thêm một gia tộc lớn, cho dù là thời hậu thế có đường cao tốc lưu thông cũng khiến người khác chú ý huống hồ là thời đại này, không bị người ta kiểm tra mới là lạ.
Nhất là những bộ hạ của nàng, nói tiếng địa phương nào cũng có, làm sao có thể không khiến người khác hoài nghi? Mà nàng lại tuyệt đối không thể bỏ rơi những người này, để bọn họ tự sinh tự diệt.
Cho nên, chỉ có thể chọn phía Tây!
Nhưng mà đi về phía tây cũng chỉ có thể chọn Cơ huyện sao? Ở đó có một sao chổi Nam tước! Nhưng lời này nàng không thể nói nên lời, ngươi đã quyết tâm buông bỏ báo thù, từ nay về sau quy ẩn rồi sao phải sợ một người vẫn cố gắng bảo vệ ngươi, không muốn làm cho ngươi bị thương tổn? Chẳng lẽ muốn nói ra Lý Ngư lấy lý do thanh mai trúc mã để lấy nữ nhân từ chỗ hoàng đế. Cho nên kế hoạch của nàng mới thất bại, rời khỏi hoàng cung à?
Chuyện như vậy nên Thiên Diệp điện hạ mới không nói nên lời, nàng rất kiêu ngạo đấy.
Cho nên… Cơ huyện thì Cơ huyện đi!
Dương Thiên Diệp quyết định chắc chắn, đành phải tìm một lối thoát khác.
- Nếu đã quyết tâm quy ẩn, vứt bỏ hết thảy, như vậy…Làm triệt để một chút đi. Ta nghĩ hẳn là nên sửa cái tên.
- Điện hạ nói là…
- Về sau không được gọi ta là điện hạ nữa.
- Vâng! Cô nương nói phải. Như vậy… không bằng cô nương đổi thành họ của mẫu thân được không? Hoàng phi họ Bùi, về sau cô nương… tên là Bùi Tiểu Nhã?
- Ta cảm thấy Bùi Lộc Minh dễ nghe hơn!
- Bùi Lộc Minh không hay bằng Bùi Thái Vi.
Ta biết các ngươi làm một hoạn quan có lý tưởng, đọc không ít sách, nhưng nhất định phải đặt tên từ “kinh thư” sao.
- Hay là lấy họ Tang tên Nhu đi, ta muốn triệt để quên đi quá khứ.
- Dạ, được điện hạ, cũng được điện hạ, không thành vấn đề, nhưng Tang Nhu không phải xuất phát từ Kinh Thi sao?
Rất quỷ dị, ba người vây quanh bàn nghiên cứu thảo luận cái tên sau này của Dương Thiên Diệp, hơn nữa thảo luận rất khí thế.
Cho dù buông bỏ báo thù, cũng không thể thảo luận vấn đề “Đại Tùy di dân”.
Dương Thiên Diệp mơ hồ cảm thấy khi nàng quyết định buông bỏ, dường như mọi người đi theo nàng cũng dễ dàng hơn.
Quyết định của nàng, không sai.
Rất nhanh tên mới của Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị cũng ra lò.
Mặc Bạch Diệm thay tên là Hạng Bá, Phùng Nhị thay tên chính là Vũ Vô Chính, tên đều lấy trong “Kinh Thi”.
Dương Thiên Diệp… Ồ! Tang Nhu cô nương bắt đầu hoài nghi hai vị đại nội tổng quản của nàng có phải chỉ đọc mỗi bộ “Kinh Thi” hay không?

Bên trong “Tuyết Lung cư”, mấy người phụ nhân đều chọn lựa quần áo của mình một cách thỏa mãn.
Phan nương tử tuyển chọn là một áo nhung bạch đà, bà không ra ngoài nhiều nên không mặc áo khoác. Kỳ thực tuổi tác của Phan nương tử không hề lớn, hơn nữa đã được gả cho Dương Tư Tề, hồi xuân tỏa sáng, dung nhan khí sắc lại càng trẻ, chỉ là những người phụ nữ bên cạnh đều là con dâu không phải bạn thân nên quả thật không tiện, vẫn phải da dáng chút bề trên.
Long Tác Tác có dáng người cao to, chân dài 110cm, cặp chân chính là một báu vật của nàng, đương nhiên phải chọn chiếc áo choàng da thiên mã, chồn tía, lại càng hoạt bát tự nhiên. Cát Tường xinh xắn lanh lợi, vui tươi như đóa hoa, vì vậy chọn ngay một chiếc áo lông báo đen, một bộ chiêu quân thỏ ấm áp, mặc vào càng hiền ngọt đáng yêu, giống như thỏ ngọc thành tinh, hận không thể khiến người ta một ngụm nuốt vào trong.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thì chọn một áo da dê thượng hạng, bạch thỏ nhung ấm áp. Ngược lại cũng không phải hai nha đầu này tự chủ động lựa chọn khác đẳng cấp với chủ mẫu mà các càng chọn tới chọn lui, mặc đi mặc lại, nhìn lên nhìn xuống, mới chọn đường bộ xinh đẹp nhất, sinh động nhất.
Có lẽ là vị trí hoàn cảnh tự nhỏ tới lớn mới hình thành khí thật không giống nhau, kỳ thực Cát Tường vốn cũng giống với các nàng, chỉ là trước kia Cát Tường làm ở quầy rượu, mặc đồ cosplay nhiều, thường đóng giả làm khuê các, cho nên mạnh hơn các nàng một chút. Về phương diện khí chất nội hàm không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Hiện tại Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng coi như vào nhà đại phú. Dưỡng khí, dưỡng thể, ba đến năm năm sau người ta nhìn lại thấy cách ăn nói khí chất so với hôm nay cũng cách một trời một vực.
- Được, hôm nay đến đây cũng không ngắn, chúng ta mau đi về. Nhóc con kia lâu không thấy mẫu thân sợ là đang khóc nhè đấy.
Nhìn thấy mọi người đều đã chọn lựa xong, Phan nương tử cười híp mắt nói.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Sẽ không đâu, đại bảo nhà chúng ta chỉ cần được chơi không cần quan tâm ai chơi cùng nó đâu ạ.
Thâm Thâm cũng nói:
- Đúng vậy! Đại bảo nhà chúng ta cùng với Cát Tường tỷ tỷ càng thân thiết hơn, cũng không để ý tới thân nương.
Long Tác Tác ngẩng đầu, ai kêu Cát Tường thích dỗ trẻ nhỏ, thích thân cận với nàng ta, đó cũng là thịt trên người ta rơi xuống, huyết mạch liên kết, đừng hòng bởi vậy mà biến ta thành “bảo bảo nô”, ta thích dạo phố hơn.
- Được rồi được rồi, hai ngươi nha, vừa ra khỏi cửa đã bị điên rồi.
Cát Tường cười vỗ Thâm Thâm nói:
- Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau trở về đi.
Cát Tường đỡ Phan nương tử nói:
- Bên ngoài có tuyết, dưới chân trơn trượt, nương cẩn thận chút.
Mấy người đang muốn đi ra ngoài thì Phùng Nhị - biến thân Vũ Vô Chính đi đến trước mặt.
Y liếc mắt lập tức nhìn thấy dáng người phát triển của Long Tác Tác, lập tức thủ nhún cười nói:
- Ôi, Long chưởng quỹ, ngươi đang ở đây à, vậy tốt rổi, ta có món kinh doanh này muốn bàn cùng Long chưởng quỹ.
Long Tác Tác rất kinh ngạc, tuy nói hai nhà kinh doanh không giống nhau nhưng vì vẫn hoài nghi lang quân và Dương cô nương có gì đó ám muội nên hai nhà vẫn không lui tới, Chưởng quỹ nhà cô ta đột nhiên tìm ta là muốn là gì?
Long Tác Tác hồi hộp trong lòng, quan phủ nói lang quân đang ở Tề Châu chỉnh đốn địa phương, còn Dương Thiên Diệp thì cả tháng nay không gặp. Hồ ly tinh này không phải cố ý chạy tới Tề Châu phủ, thừa lúc mê hoặc lang quân nhà ta đó chứ?
Bây giờ đến ngả bài sao?
Trong lúc nhất thời trong lòng Long Tác Tác báo động mãnh liệt.
Một đôi mắt đảo qua, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh đều cùng chung mối thù.
Tốt lắm! Mọi người đã thống nhất mặt trận rồi!
Vì thế, Phan nương tử luôn tâm niệm càng nhiều vợ càng tốt, cháu càng nhiều càng tốt đã bị Cát Tường và Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh ân cần nâng lên xe, bao lớn bao nhỏ đi về nhà.
Mà Long Tác Tác thì nghênh đón Phùng Nhị vào cửa, gọi người dâng trà, giữ vững tinh thần chuẩn bị tiên lễ hậu binh.
- Bán ra “Càn long đường” ?
Long Tác Tác nghe rõ ý đồ đến của Phùng Nhị, không khỏi sững sờ. Phùng Nhị cười nói:
- Đúng vậy! Việc Long chưởng quỹ bên này đang muốn mua nhà chuẩn bị dàn xếp cho tộc nhân của Long gia, chuyện này ta cũng nghe nói. Dương gia chúng ta kỳ thật kinh doanh cũng tốt, Long chưởng quỹ ngươi cũng nhìn thấy, ta cũng không cần nhiều lời. Chỉ có điều….
Phùng Nhị thở dài nói:
- Chủ nhân của ta không có cha mẹ huynh đệ, chỉ có một mình, Long Chưởng quỹ ngươi cũng biết. Hiện tại chủ nhân nhà ta sắp lập gia đình, là vọng tộc Lĩnh Nam, thế cư Quế Châu. Cô nương sắp xuất giá thì không thể bố trí gia sản ở xa nên mới muốn bán ra.
Phùng Nhị lại cười híp mắt nói:
- Chúng ta phải đi gấp cho nên muốn nhanh tay. Theo chúng ta “Càn long đường” cho dù có ra giá thấp hơn thị trường ba phần cũng khó tìm được người nào có tài lực hùng hậu tiếp nhận. Vừa vặn Long chưởng quỹ ngươi đang muốn bố trí sản nghiệp, cho nên ta tìm ngươi để bàn tính.
- Dương cô nương… sắp lấy chồng ở Lĩnh Nam ư?
- Vâng!
Long Tác Tác nhất thời mở cờ trong bụng, cái đinh trong mắt ở đối diện rốt cuộc sắp rút đi hở?
Nàng bấm tay vào bàn, tính toán một chút hỏi:
- Không biết Phùng chưởng quỹ tính lấy giá bao nhiêu?
Phùng Nhị thuận tay lấy ra bàn tính ở cạnh bàn, tính toán một hồi mỉm cười nói:
- Long chưởng quỹ, cửa hàng này của nhà ta cùng với đồ cổ ở bên trong mà nói… Ngươi xem…
Cành cạch…

Tầng cao nhất của “Đông Ly hạ”, Mỹ Cảnh nằm nhoài trước cửa sổ, hai tay chống cằm si ngốc nhìn xuống dưới.
Một đôi mắt to đen trong veo, hai hàng lông mi chớp chớp, xinh đẹp không nói ra lời.
Lương Thần bước đôi chân trần vừa đi vào đã nhìn thấy nàng.
Trong phòng trải thảm, ấm áp như xuân.
Nhưng Mỹ Cảnh mở cửa sổ nên vẫn có chút lạnh.
Nàng eo nhỏ tinh tế quỳ trước của sổ, eo nhỏ nhắn, mông mẩy nhô lên, dáng dấp kia cực giống một con chó cái nhỏ.
Lương Thần chống má, nhẹ nhàng đi tới, đặt bàn chân có tô vẽ sơn móng chân đạp cho Mỹ Cảnh một cước nói:
- Lại mở cửa sổ. Chỗ cao gió lớn cũng không sợ lạnh à.
Cánh tay Mỹ Cảnh quơ một hồi, lười biếng nằm trên giường nói:
- Thật nhàm chán! Cuộc sốn quá tẻ nhạt. Trước đây còn thỉnh thoảng được đi ra ngoài một chút, hiện tại hoặc là không ra được hoặc là muốn đi ra ngoài lại có tiền hô hậu ủng, còn nhàm chán hơn ở trong lầu.
Lương Thần ngồi xuống cạnh nàng, sau đó giống như không xương cốt, nằm xuống đầu gối lên cái mông của Mỹ Cảnh nói:
- Không cần nói nữa, lại nói khiến cho lòng người ta thấy chán, ai!
- Ai!
Hai vị cô nương nằm chổng vó sấp xuống, vẻ mặt giống như nhà có tang.
Nếu Thường Kiếm Nam trên trời có linh, nhìn thấy hai nữ nhi bảo bối có bộ dạng sa sút này nhất định sẽ tức giận đến mức giậm chân.
Lão tử đem phần gia nghiệp này truyền cho các ngươi, hao hết bao nhiêu tâm cơ, lại còn giả chết, lại còn đại thanh tẩy, ta dễ dàng hay sao? Hai con sao lại giống như ngồi tù, thống khổ như vậy à?
Làm cha làm mẹ đều muốn truyền cho con mình những thứ tốt nhất. Nhưng tốt nhất trong mắt y cũng là tốt nhất trong mắt con cái sao?
Ít nhất bây giờ Lương Thần và Mỹ Cảnh có vẻ mặt không thèm muốn.
Lương Thần lăn ra đầu lại gối trên lưng Mỹ Cảnh, vẫn trong tư thế chổng vó nói:
- Lăng Nhược tỷ tỷ lâu không tới “Đông ly hạ” rồi.
Mỹ Cảnh gục đầu giống như chó chết, lắc cái đầu nói:
- Sắp sinh rồi thì phải? Còn gạt chúng ta nói thắt lưng không tốt, phải trị liệu, hứ! Cái bụng lớn như vậy rồi, sao có thể giấu được người khác à?
- Ai!
Lương Thần dùng cái ót gõ sau lưng Mỹ Cảnh nói:
- Nhàm chán như vậy, muội nói chúng ta có cần tìm một nam nhân sinh một đứa bé để chơi không?
Mỹ Cảnh lười biếng nói:
- Đúng nha, tỷ tìm hay ta tìm, tỷ sinh hay là ta sinh?
- Muội sinh đi, muội sinh ta nuôi!
- Tưởng dễ à, sao không phải là tỷ sinh ta nuôi chứ?
- Muội có mông lớn hơn ta, mắn đẻ.
- Có sao? Đến đây, so xem mông của người nào lớn!
Có vẻ như tiểu cô nương và phụ nhân có tiêu chuẩn thẩm mỹ khác nhau, Lương Thần nói một câu “cái mông của ngươi lớn hơn của ta”, Mỹ Cảnh hiển nhiên là không thích nghe.
Vì thế chỉ một lát sau, hai vị cô nương xinh đẹp giống nhau như đúc lập tức cùng ghé lên giường, ra sức quay đầu lại phía sau để nhìn.
Một lúc lâu sau…
Lương Thần:
- Có muốn lấy thước đo không? Như vậy nhìn không ra!
- Tỷ đi đi, ta không muốn nhúc nhích tí nào!
- Muội đi đi, ta càng không muốn nhúc nhích!
Vì thế hai người so sánh nhưng đều lười đứng lên, cùng nhau nằm liệt trên giường.
- Thật nhàm chán!
Im lặng lúc lâu Lương Thần bỗng cười một tiếng.
Mỹ Cảnh uể oải kéo mi mắt nói:
- Ờ? Cười gì?
Lương Thần nói:
- Nam nhân còn không có, sinh cái rắm à?
Mỹ Cảnh bỗng phấn chấn lên, bò lên một ít, ngẩng đầu lên nói:
- Đúng vậy, nếu như có nam nhân có phải là sẽ không nhàm chán như vậy hay không?
Lương Thần giống như muốn nuôi một sủng vật nói:
- Tìm ở đâu đây? Chúng ta mỗi ngày đều ở đây, gặp thì cũng chỉ có mấy người như Hồng Thần Diệu, Lục Hi Chiết, Khang ban chủ, Đào Y Y, An Như.
- Lục Hi Chiết thì sao? Hắn rất có năng lực đấy, hiện tại sự vụ ở chợ Tây đều do hắn xử lý.
- Ừ, quả thật không tệ, nhưng ta không ưa thích nổi hắn, ngươi cùng hắn sinh đi.
- Vậy thì ngươi sinh ta nuôi.
- Ngươi sinh đi!
- Ngươi sinh đi!
- Nếu không chúng ta nuôi mèo con thôi, hay chó con cũng được!
- Ta ngửi lông sẽ bị hắt xì!
- Ai!
Hai vị cô nương cùng thở dài, lại lười biếng nằm dài.
Từ lúc các nàng chưởng quản chợ Tây, lúc đầu sau mỗi ngày xử lý công vụ vẫn còn hưng trí bừng bừng.
Nhưng những chuyện kia kỳ thực nhàm chán, dần dần càng ngày càng không hứng thú.
Rất khó có thể đi ra ngoài, mỗi lần muốn đi ra ngoài, Hồng Thần Diệu và An Như, Đào Y Y và vài vị Đại lương Đại trụ sẽ chạy tới tìm mọi cách ngăn trở, thật vất vả mới đồng ý, vừa đi ra ngoài đã tiền hô hậu ủng…
Hai vị cô nương cảm thấy không phải là du ngoạn mà là ra ngoài triển lãm, bị người ta vây xe. Cho nên, sau này tâm tư đi ra ngoài cũng phai nhạt.
Các nàng đang là tuổi trẻ, nhưng không có chuyện hứng thú muốn làm, không có xã giao, không bằng hữu, cả ngày ở Đông Ly hạ giống như cá trong chậu chim trong lồng, càng nghĩ càng khổ.
- Lương Thần cô nương, Mỹ Cảnh cô nương…
Bên ngoài vang lên tiếng gọi, mỗi ngày nhìn thấy vài bản mặt như vậy, hai vị công nương chỉ nghe cũng biết là Khang ban chủ, hiện lại là Khang đại trụ!
Hai người nằm trên giường không nhúc nhích, ngươi nhíu mày nhìn ta, ra hiệu ta lên tiếng, ta cười ra hiệu ngươi nói chuyện, một lát ai cũng không nhúc nhích. Ngoài cửa, Khang ban chủ…à Khang đại trụ nói:
- Lương Thần cô nương, Mỹ Cảnh cô nương, Lý Ngư tiểu lang quân về kinh, nói là bởi được phong tước, ít ngày nữa phải ra bên ngoài. Lão Khang muốn xin nghỉ ba ngày mời đám bạn họp mặt, làm tiệc rượu ở biệt thự mời Lý lang quân, mong hai vị cô nương ân chuẩn.
Hả?
Hai vị cô nương gục đầu đóng giả chó chết, Lão Khang vừa nói cái gì? Mặc kệ được không? Hình như sắp ra ngoài? Họp mặt? Hai vị cô nương nhảy dựng lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn nói:
- Cho phép! Chúng ta cũng đi nữa!


Bạn cần đăng nhập để bình luận