Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 227:
La Bá Đạo giơ chén rượu lên, cùng với Hột Can Thừa Cơ đến trước bàn Lý Ngư, Lưu Vân Đào, Hoa Lâm và Khang ban chủ lập tức âm thầm đề phòng, họ không biết rằng đối phương có giao tình với Lý Ngư, chỉ biết đối phương đến tìm tới để gây chuyện, tự nhiên âm thâm khẩn trương.
La Bá Đạo giơ chén rượu, đến trước bàn tiệc của Lý Ngư, cười ha ha, nói:
- Lý gia tiểu lang quân, vẫn còn nhớ La Bá Đạo chứ? Đã lâu không gặp, không nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp nhau ở Trường An, thực sự là có duyên, La mỗ mượn hoa hiến phật, mời ngươi một chén.
Lời nói của y như vậy, rõ ràng là đặt Lý Ngư vào địa vị cao hơn so với y, mà không phải là bằng hữu ngang hàng, mọi người đều kinh ngạc. Cao Dương công chúa theo đuôi mà đến âm thầm kinh ngạc, nhìn La sư phụ mắt cao hơn đỉnh đối đãi khách khí với Lý Ngư như vậy, hắn rất lợi hại sao?
Cao Dương công chúa từng chứng kiến ngạo khí của La Bá Đạo, ngày đó Thái tử ca ca mời chào người này về để sử dụng, khi giới thiệu các môn khách cao thủ, La Bá Đạo ngay cả đến ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn bọn họ.
Trong đám môn khách có người không phục La Bá Đạo, khi chủ tâm khiêu chiến, La Bá Đạo chỉ dùng một thanh mộc đao, thắng liên tiếp mười sáu người, trong mười sáu người, chỉ có một người là chịu được đến đao thứ hai, đó là vì mộc đao của La Bá Đạo bổ liền mười lăm đao, đã có vết nứt, đến khi đao thứ mười sáu thì bị gãy, cho nên La Bá Đạo mới xuất đao thứ hai, dùng đao gãy để chế ngự đối thủ.
Trong lòng công chúa Cao Dương, đám đại cao thủ dưới tay Thái tử ca ca đã vô cùng vô cùng lợi hại rồi, La sư phụ này lại đối phó bọn họ như cắt rau bổ dưa, rõ ràng là cao thủ cao thủ cao cao thủ, nhưng đại cao thủ kiêu căng như vậy không ngờ lại chịu khiêm nhường, lịch sự với Lý Ngư như vậy, người này hẳn lợi hại hơn nhiều?
Cao Dương tiểu công chúa lập tức nổi lên sự hiếu kỳ đối với Lý Ngư.
Lý Ngư nghe y tự xưng La Bá Đạo, cũng kinh ngạc, người này đúng là đi không đổi danh ngồi không đổi họ, nghĩ nghĩ, lại thấy rất bình thường. Tứ Đại khấu Lũng Hữu tuy rằng có danh tiếng nhất thời, nhưng họ dù sao cũng là mã phỉ cướp đường, không được việc gì, danh tiếng sao có thể vang dội khiến cho quyền quý kinh thành nghe tiếng chứ. Huống hồ, tên thật của La Bá Đạo thực ra cũng không hẳn là quen thuộc ở Lũng Hữu, mọi người khi nhắc tới y đều gọi là La Nhất Đao.
Bởi vậy, Lý Ngư đối với Hột Can Thừa Cơ lại có chút tò mò, đừng thấy Hột Can Thừa Cơ thanh danh thế lực không bằng La Bá Đạo, nhưng gã vừa mới bắt đầu trên người đã mang dấu ấn phản tặc, tính chất khác nhau, gã sớm đã bị triều đình truy nã, cái tên của gã lại đặc biệt, không thay đổi tên họ rất dễ dàng bị người ta nhìn thấu thân phận.
Quả nhiên, Hột CanThừa Cơ tiến lên một bước, tự giới thiệu:
- Lý gia tiểu lang quân, đã lâu không gặp. Cùng huynh từ biệt ở Lũng Hữu, vốn tưởng rằng kiếp này không gặp lại, không ngờ lại tái ngộ tại đây, cũng là có duyên, Từ Nhạc kính ngươi một ly.
Quả nhiên đã đổi tên rồi.
Lý Ngư cười thầm trong lòng, nhưng cố ý nghếch cằm lên, không chịu đứng lên, chỉ liếc chén rượu nhỏ trong tay họ, lạnh nhạt nói:
- Chén rượu của các ngươi hình như hơi nhỏ?
La Bá Đạo biết rõ hắn đang làm bộ, nhưng xác thực mình đã nhận ân huệ của người ta, có thể làm gì được, đành cười khà khà, nói:
- Chủ quán, lấy chén lớn ra.
Vũ Văn Trường An lập tức chen qua đám vũ cơ, gọi tiểu nhị lấy vài cái chén lớn ra, đổ đầy rượu vào.
Lúc này Lý Ngư mới đứng lên, nâng chén, đụng ly với hai người, nâng chén ý bảo uống cạn. Ba người uống cạn vô cùng sảng khoái, La Bá Đạo bày chén để lộ đáy chén ra cho Lý Ngư thấy, rồi đặt chén lên bàn.
Hột Can Thừa Cơ bước gần một bước, nói nhỏ:
- Hai chúng ta đã chậu vàng rửa tay, nay đã làm việc tại Đông cung, ngày sau nếu có gì cần giúp, cứ lên tiếng.
Dứt lời, gã và La Bá Đạo đồng thời lui một bước, chắp tay với hắn, mỉm cười nói:
- Hai bên đều có bằng hữu, không làm phiền nữa. Ngươi và ta đều ở Trường An, ngày khác hai chúng ta mở tiệc mời ngươi, cùng nhau uống rượu tâm sự nhiều hơn.
La Bá Đạo chắp tay nói:
- Cáo từ!
Nói xong, hai người hướng về đám người Tô Hữu Đạo chắp tay, rồi đi ngay.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong cười mỉm đứng ở phía sau, chờ hai người kia đi rồi, liền mỉm cười tiến lên.
Đối với hai người kia, Lý Ngư cũng không dám cố làm ra vẻ, cái khác không nhắc đến, chỉ dựa vào bản lĩnh thật sự của người ta, hắn cũng kiêng kỵ ba phần.
Lý Ngư vội vàng với hai người, nói:
- Viên tiên sinh, còn vị này là…chắc hẳn là Lý tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh rồi.
Lý Thuần Phong chỉ nhiều hơn hắn hai tuổi, cười hì hì nói:
- Ồ, ngươi cũng họ Lý, ta cũng họ Lý, ai hiểu được ngươi nói Lý tiên sinh là Lý tiên sinh nào. Ta lúc chín tuổi đã bái làm môn hạ của Nam Đà Sơn Tĩnh vân Quan Chí Nguyên Đạo trưởng, coi như một nửa người tu đạo rồi, Tự Thủ Nhất Hào nói: Hoàng quan tử, ngươi bảo ta Hoàng Quan Tử đạo trưởng là tốt rồi.
Viên Thiên Cương không để cho gã chút mặt mũi nào, nói với Lý Ngư:
- Đây là sư đệ Lý Thuần Phong, ngươi gọi hắn là Lý Thu quan là được rồi.
Y quét nhìn Lý Ngư một lượt, nói:
- Ngươi gặp Cát Tường chưa?
Lý Ngư vội nói cám ơn:
- Còn phải đa tạ tiên sinh chăm sóc gia mẫu cùng Cát Tường, tại hạ đến kinh từng nhiều lần đi đến Ti Thiên Giám để bái phỏng, nhưng tiếc rằng tiên sinh vào núi, nên vô duyên không gặp. Nhưng…cũng trùng hợp lại được cơ duyên của tiên sinh, mà tìm được mẫu thân cùng Cát Tường.
Viên Thiên Cương gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Viên mỗ cùng sư đệ đi Chung Nam Sơn, cũng vừa lúc trở về. Trên đường thì đúng lúc gặp Kinh Vương điện hạ, nên cùng đồng hành. Ngươi và lệnh đường gặp nhau là tốt rồi, Viên mỗ rốt cuộc là làm tròn trách nhiệm.
Lý Ngư ôm quyền hạ thấp người nói:
- Ân tình của tiên sinh, Lý Ngư khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên.
Viên Thiên Cương vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
- Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.
Lý Thuần Phong dù không tinh thông thiên văn địa lý, âm dương thuật học nhưng công phu định tính tu tâm cho dù không bằng sư huynh Viên Thiên Cương hơn gã mười tuổi, nghe hai người khách sáo mấy câu, thật sự không kiên nhẫn được nữa, ngắt lời:
- Lý huynh, ta nghe sư huynh nói, lệnh sư chính là Tô Hữu Đạo? Mà không biết ông ta ẩn cư tại chỗ nào ở Chung Nam Sơn, ta và sư huynh rất muốn bái phỏng ông ta.
Tô Hữu Đạo?
Lưu Vân Đào, Khang ban chủ, Hoa Lâm đều thay đổi nét mặt, bất giác liếc nhìn Tô Hữu Đạo. Thâm Thâm chuyển đôi mắt đẹp về phía Tô Hữu Đạo, nghĩ bụng:
- Tô tiên sinh bán dù, thì ra có danh tiếng như thế, thế mà vẫn có người muốn bái phỏng y.
Lý Ngư bị Lý Thuần Phong hỏi, không khỏi do dự ngượng ngùng. Lúc trước hắn tùy tiện trèo cao nhận người ta là vi sư, vốn là muốn cho phù hợp với thân phận tiểu thần tiên của mình, ngày đó nào có dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, đành phải nói:
- Gia sư là nhân vật tiên vân dã hạc, thường du lịch thiên hạ, tại hạ lần này đến kinh thành, cũng chưa từng gặp lão nhân gia, chắc hẳn lão nhân gia đi du ngoạn rồi.
Ánh mặt kỳ lạ của mọi người nhìn vào Tô Hữu Đạo đều rơi vào trong mắt Viên Thiên Cương, y chuyển sang nhìn Tô Hữu Đạo, ánh mắt chăm chú, chậm rãi nói:
- Vị này là….
Lý Ngư cảm thấy xấu hổ, ngập ngừng:
- Y là…là…
Tô Hữu Đạo cười khổ nói:
- Tại hạ họ Tô, tên Hữu Đạo.
Ánh mắt Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong đều sáng ngời, Tô Hữu Đạo hai tay chắp lại, khó xử nói:
- Đại danh của Chung Nam ẩn sĩ Tô tiên sinh, tại hạ cũng đã nghe đến, có điều, Tô này không phải Tô kia, tại hạ chỉ là người bán dù, tên là cha mẹ đặt cho, ta thật cũng hết cách.
Khang ban chủ, Lưu Vân Đào cười rộ lên, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong lại không cười, hai người liếc nhau một cái, trong mắt đều có tia nghi hoặc. Bởi vì, bọn họ nhìn không thấu người này!
Thực ra, tướng nhân thuật cũng không thần kỳ đến mức cụ thể như vậy, dù là cao nhân tạo nghệ thâm hậu như Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, họ nhìn ra được thọ nguyên của Lý Ngư, thậm chí còn nhìn ra hắn đi hướng nào là sinh, hay là tử.
Nhưng, bọn họ nhìn không ra Lý Ngư như đi về hướng đông sẽ “tử” như nào, hoặc Lý Ngư xuôi nam mà nói sẽ có cơ duyên gì, nói cách khác, hai người họ chỉ có thể nhìn được xu thế chung, mà không nhìn thấu nhân sinh chuẩn xác.
Ngoài ra, tướng nhân thuật cũng cơ bản là tiết lộ thiên cơ, chỉ có điều so sánh với loại thiên cơ thể lượng thôi diễn đại thế thiên hạ như Thôi bối đồ, cho người xem tướng trả một cái giá cực nhỏ cực nhỏ mà thôi.
Nhưng tích thiểu thành đại, cho nên xem tướng cũng không phải tùy tiện xem cho người ta, cho nên họ sẽ không dễ dàng xem tướng cho người khác, trừ phi là có người trả một cái giá rất lớn để mời, hoặc là ngẫu nhiên gặp một người tướng mạo thanh kỳ sinh ra lòng hiếu kỳ.
Cho nên, lần này họ tới, ngoại trừ đối với việc đã từng xem tướng Lý Ngư ra, đối với những người khác chỉ khẽ lướt qua, cũng không vận dụng chút sở học nào, cho đến khi Tô Hữu Đạo tự xưng tên là "Tô Hữu Đạo", hai người mới vận dụng tướng thuật của mình, xem tướng của "Tô Hữu Đạo" kia.
Nhưng mà...
Không có kết quả!
Hai người không nhìn ra được gì cả.
Thọ nguyên, nhìn không ra.
Cát hung, xem không.
Quá khứ tương lai, nhìn không ra!
Hết thảy từ Tô Hữu Đạo bán dù này, như trong sương mù, căn bản là thấy không rõ.
Người như vậy, thật sự chỉ là một người bán dù ư?


Bạn cần đăng nhập để bình luận