Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 108: Ta vừa kém còn vừa ngu xuẩn
Đến bữa tối, Lý Ngư phát hiện Cát Tường cố ý tránh mặt hắn, không khỏi âm thầm buồn cười. Nha đầu kia, trước mặt mọi người biểu lộ cõi lòng, sau liền thẹn thùng nha. Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại cũng có lý. Người ta còn quá trẻ, da mặt luôn mỏng, một khi đã quyết định chung thân với một người thì trước khi bái đường đều ngượng ngùng, huống chi hiện tại bọn họ lại là loại tình huống này.
Vì thế, Lý Ngư rất khéo hiểu lòng người không bám theo khiến cho Cát Tường khó xử. Vì thế, Cát Tường càng cho rằng phán đoán của mình đúng: Lý ca ca là thích nàng, nhưng hắn vì nàng mà từ bỏ cho tiền đồ, vậy thì càng không được đấy.
Chuyện của Cát Tường rốt cục cũng giải quyết được viên mãn, trong lòng Lý Ngư rất vui sướng, vốn mấy ngày nay đều có chút tâm sự, ảnh hưởng tới ăn uống, đêm nay vì vui vẻ mà ăn rất thoải mái, kết quả ăn đến no căng.
Sau khi ăn xong, Lý Ngư đi dạo ở trong sân để tiêu thức ăn, chợt Hột Can Thừa Cơ từ một bên vọt ra.
Hột Can Thừa Cơ vừa mới gặp Mặc Bạch Diệm, được biết thời gian, địa điểm hẹn gặp nhau vào ngay mai phía sau núi vừa đi ra thì nhìn thấy Lý Ngư.
Lý Ngư giơ tay lên, vừa định lên tiếng gọi, Hột Can Thừa Cơ đã cười lạnh nói:
- Ngu xuẩn.
Lý Ngư ngạc nhiên:
- Ai?
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ngươi còn không biết mình ngu xuẩn, còn chưa đủ ngu xuẩn à?
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Ta ngu xuẩn? Ta làm sao?
Hột Can Thừa Cơ lắc đầu nói:
- Một vị cô nương thà rằng trên lưng mang đủ lời phỉ báng của vạn người cũng muốn bỏ trốn đi theo ngươi, là vì cái gì? Chỉ là cần một câu hứa hẹn từ ngươi mà thôi. Nhưng ngươi lại nói gì nào? Tấm lòng của người ta ngươi có biết hay không? Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy?
Lý Ngư khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Thật khoa trương qúa, ngươi, còn có thể biết tâm tư của con gái sao?
Hột Can Thừa Cơ cười cổ quái hai tiếng, nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chỉ là kẻ thô lỗ không hiểu tình hình sao? Nói thật cho ngươi biết, lúc mười ba tuổi, cũng bởi vì ta quá tuấn tú nên bị tiểu nương tử nhà bên quyến rũ lên giường. Thời điểm mười bốn tuổi, ta làm tiểu nhị ở một cửa hàng bán son bột nước, bị nữ trưởng quầy quyến rũ lên giường. Lúc mười lăm tuổi ta nhập ngũ, lại bị nương tử một đội trưởng quyến rũ lên giường…
Lý Ngư trợn mắt:
- Không ngờ túc hạ có lịch sử phong lưu dày như thế. Hoàn toàn nhìn không ra nha.
Hột Can Thừa Cơ hất cằm lên, ngạo nghễ nói:
- Đại trượng phu chí lớn ở sự nghiệp, chuyện phòng the nam nữ không gì hơn cái này, còn ngươi, đúng là ngu xuẩn
Lý Ngư gật đầu:
- Có đạo lý! Thành Cơ tướng quân bị nữ tử dụ dỗ, cũng không biết là ngươi hái người ta hay là người ta ngắt ngươi, dần dà khó tránh khỏi việc sinh ra chán ghét.
Khuôn mặt tuấn tú của Hột Can Thừa Cơ nhất thời trầm xuống, hung hăng lườm hắn, nghênh ngang rời đi.
Lý Ngư đối với lời nói của Hột Can Thừa Cơ cũng không cho là đúng, hoàn toàn không để trong lòng, rồi lại đi bộ hai vòng, vừa vặn đi vòng qua Nguyện Lượng Môn, Hoa Cô chạy tới nói chuyện phiếm với Dương Thiên Diệp khi trời sắc đã muộn mới về hậu trạch nghỉ tạm, liền từ Nguyện Lượng Môn đi ra.
Vừa thấy Lý Ngư, Hoa Cô liền hoạt bát chạy tới:
- Xin chào Lý Ngư ca ca ngu xuẩn.
Lý Ngư liếc mắt nói:
- Muội cũng bởi vì chuyện của Cát Tường tỷ tỷ à? Hôm nay ta xử lý cơ não khéo léo, hết sức ổn thỏa, muội còn nhỏ, muội biết cái gì.
Hoa Cô ưỡn ngực nhỏ đã hơi nhô cao, ngạo nghễ nói:
- Vì sao muội không hiểu? Tuy tuổi muội còn nhỏ, cũng là nữ. Tâm tư con gái, muội đương nhiên hiểu.
Cô bé khinh thường liếc Lý Ngư một cái nói:
- Nói tóm lại, thật sự huynh rất ngu xuẩn.
Nói xong cô bé hoạt bát chạy ra, Lý Ngư mờ mịt đứng tại chỗ một lúc lâu, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta thật sự rất ngu?
Lúc này Mặc Bạch Diệm đi tới, nhìn Lý Ngư, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lý Ngư không kìm nổi hỏi:
- Lão Mặc, lão cũng muốn nói ta ngu xuẩn đúng không?
Mặc Bạch Diệm cười cười, nói:
- Làm phiền, xin nhường đường.
Lý Ngư “Ồ “một tiếng, ngượng ngùng lui qua cạnh cửa.
Mặc Bạch Diệm lại không vội vàng đi qua, mà đi lùi sang bên, hơi khom thân:
- Tiểu thư, mời.
Dương Thiên Diệp thướt tha xinh đẹp, thanh tú động lòng người đứng bên đường nhỏ.
Mặc Bạch Diệm nghiêm túc nghiêng người, Dương Thiên Diệp liền thong thả đi qua, dừng lại một chút, nói:
- Quả thật có chút ngu xuẩn.
Lý Ngư ảo não nói:
- Này! Dương cô nương, cô đang nói cái gì thế?
Dương Thiên Diệp không để ý đến hắn, mang theo Mặc Bạch Diệm bỏ đi, cũng không biết đã muộn rồi nàng muốn đi đâu.
Lý Ngư đứng ở cạnh cửa, suy tư một trận, chần chừ nghĩ:
- Chẳng lẽ, ta tự cho là ăn nói khéo léo, thật ra lại là lợn lành chữa thành lợn què hay sao?
Hắn chần chừ đi đến bên ngoài cửa sổ phòng Cát Tường, đã thấy bên trong tắt đèn. Thời đó con người trọng lễ tiết, ngủ sớm cũng không thấy ngạc nhiên, Lý Ngư vốn dịnh tìm Cát Tường để nói chuyện, thấy nàng đã ngủ, bèn từ bỏ quyết định này, chỉ có điều vừa quay đi hai bước lại chần chừ, đi về phòng mình.
Mới vừa đi tới trong đình viện thì thấy cửa phòng Phan thị cách vách đã mở ra, mẹ hắn bưng một chậu nước đi ra.
Thấy Lý Ngư, Phan thị liền bưng chậu nước vừa mới đặt ở trên lan can, đi tới gần hắn vừa mới há mồm, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Ngư đã giành nói:
- Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con biết rồi, con ngu xuẩn.
Khóe miệng Phan thị nhếch lên, nói:
- Ai nói vậy? Ngư nhi của ta làm sao lại ngu xuẩn? Con đó, chính là quá thành thật, quá thiện lương, quá suy nghĩ cho người khác. Con cũng là vì muốn tốt cho Cát Tường, mẹ hiểu mà.
Lý Ngư cảm động nói:
- Vẫn là mẹ đối với con tốt nhất! Ôi chao, con còn chưa nói vì sao ngu xuẩn, mẹ làm sao biết con chính là vì chuyện của Cát Tường?
Phan thị nói:
- Cái này còn phải hỏi? Con là do mẹ nuôi lớn, chỉ cần con hơi cong mông, mẹ đã biết con muốn thả rắm rồi. Con đó, tại sao lại ngu xuẩn như vậy?
Lý Ngư:
- …

Buổi sáng hôm sau, Lý Ngư vốn định tìm Cát Tường tâm sự, nhưng Võ Sĩ Hoạch lại phái người tìm hắn. Lý Ngư chỉ mong cứu Cát Tường, vì thế cũng khéo léo tận dụng phát huy các phương diện quen biết, hiện tại mục đích của hắn đã thành, liền phủi mông chạy lấy người, nhóm “đồng chí” bị hắn gạt trên chiến trường thì lại không thể nào thoải mái thong dong như hắn.
Tỷ như Võ Sĩ Hoạch, tỷ như Liệu Hạ Huy, tỷ như Phùng Trấn Thú …, bọn họ đều là trọng thần triều đình, một khi có hành động, sẽ không dễ dàng hãm được xe. Nhậm Oán thấy thấy gió chiều nào theo chiều ấy, quyết đoán tự cung, cắt “cậu em” Tô Lương Sinh, biến họ thành hơi cung đã rời tên rồi, cho nên những người này vốn đều ngầm hiểu lẫn nhau đều tự ra tay, lúc này lại không thể không công khai lộ diện, bèn chạy đến phủ Đô đốc thương lượng đối sách.
Lý Ngư là “người đề xuất” sự việc này, lại có vầng sáng của tiểu thần tiên, mọi người nghị sự tự nhiên cũng không thể thiếu hắn. Mọi người mồm năm miệng mười, thảo luận đến giữa trưa, sau đó ăn điểm tâm lấp đầy bao tử, tiếp tục thảo luận.
Lý Ngư ngồi lâu mông cũng đã tê rần, lòng vô cùng khâm phục công phu ngồi lâu của đám quan lão gia này. Nghe họ nói đi nói lại nhưng vẫn thiếu ngòi nổ công kích Nhậm Oán, chợt nhớ ra trong tay áo mình còn có một phân lời khai của Bàng mụ mụ.
Hắn đã cứu Cát Tường trở về, lời khai khác của Bàng mụ mụ kia vừa lúc không có chỗ hữu dụng, đem chùi đít còn ngại mông dính mực nước, lập tức vô tư dâng ra.
Lời khai kia ở trong tay áo đã nhăn nhúm lên rồi, mọi người thấy nó lại như thấy được chí bảo, có thứ này, Nhậm Oán cắt “cậu em” đã là dã tràng, còn phải gánh thêm một tội danh “giết người bịt miệng”. Mấu chốt ở chỗ là làm thế nào để triển khai việc này, để cho Hoàng đế tán thành, trong việc này vẫn phải cong cong lách để đi đấy.
Tuy nhiên, bàn bạc chuyện quan trọng này không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không cần đến tiểu thần tiên nữa, cho nên Lý Ngư lại bị họ khách khí mời đi ra ngoài.
Lý Ngư quay về khách xá, Phan thị lại vội vàng ra đón, nói:
- Ngư nhi, con mau đi tìm xem, mẹ đã tìm khắp nơi trong ngoài phủ rồi nhưng không thấy Cát Tường.
- Cái gì?
Lý Ngư chấn động, vội chạy tới chỗ vừa Cát Tường để xem quả nhiên không thấy, bèn kéo mẹ đi vòng xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Cát Tường.
Trong lòng hắn lo lắng, chẳng lẽ lại bởi vì ta nói một hồi làm cho Cát Tường hiểu lầm, vì sợ ta khó xử, nên tự cô ấy đã ra đi? Nàng một cô gái yếu ớt, đi ra ngoài chẳng phải nguy hiểm hay sao? Không đúng! Ngay cả quần áo nàng cũng chưa mang, không thể nào là ra đi được.
Bỗng nhiên, trong đầu Lý Ngư liền lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng từng gặp khi ở nhà cũ, không khỏi vỗ trán một cái, nói:
- A! Con biết nàng ở đâu rồi. Mẹ, mẹ không cần phải vội, con đi tìm nàng.
Hắn phất tay với Phan thị, đi như bay ra ngoài, đến ngọn núi phía sau Võ phủ.
----


Bạn cần đăng nhập để bình luận