Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 264: Hắc Bạch ta đều thông
- Đi, ta đưa ngươi di dặn dò một tiếng, sau này, dó chính là nơi ngươi quản lý.
Kiểu Đại Lương cười đi ra ngoài, Trần Phi Dương đang đứng ở ngoài cửa, thấy người ta đi ra, vội vàng gật đầu cúi người, cười một cái.
Kiều Đại Lương cũng không để ý anh ta, đi thẳng ra ngoài, sau đó Lý Ngư đi ra, Trần Phi Dương tự giác chờ hắn ra ngoài rồi chạy theo phía sau.
Nơi Nhiêu Cảnh làm việc có viện lạc tam tiến, xác thực là không nhỏ. Bởi vì mỗi lần tiến vào một viện lạc, hai bên trái phải đều có một dãy phòng ốc dài, các đầu mục lớn nhỏ căn cứ chức năng lớn nhỏ mà được phân ở, giống như thiêm áp phòng của quan phủ, người làm việc ra ra vào vào, hết sức nhộn nhịp.
Hôm qua ở nơi này xảy ra hai chuyện: Nhiêu đại gia bị chết, Lý đại gia lên chức.
Mọi người cũng biết chuyện này, cho nên sáng sớm hôm nay đầu mục các phòng đã tới đây từ sớm. Ngược lại thần sắc bọn họ vẫn bình tĩnh. Thử nghĩ xem, ngay cả vương Chợ Tây bình thường cũng chỉ đảm nhiệm thời gian chưa tới hai năm, thì biết duyên cớ vì sao thay đổi người, Chỉ có Thường Kiếm Nam là ngồi mười năm vẫn vững vàng ở trên vị trí cao, huống chi bây giờ chẳng là là thay đổi một tiểu đầu mục, những người này sớm đã quen rồi.
Kiều Đai Lương dẫn Lý Ngư tới trước phủ đệ, bất ngờ nhìn bảng hiệu trên trên dầu: “Chợ Tây thự” ! Tuy trước đó Lý Ngư đã nghiên cứu thấu triệt bản kiến trúc từ chỗ Dương Tư Tề, nhưng không bao gồm đồ vật phụ, đây cũng là lần đầu tiên Lý Ngư đi tới cửa chính nơi ở của Nhiêu Cảnh, nhìn thấy bảng hiệu này.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Thật lớn mật! Công khai treo bảng hiệu “Chợ Tây Thự”, ngươi nghĩ ngươi là quan phủ sao?
Hắn vừa nghĩ tới đây thì nghe thấy tiếng hét thê lương:
- Gian tặc, trả mạng cho lang quân ta đây!
Lý Ngư ngẩng lên, thấy một vị phụ nhân mặc đồ tang, giương hai tay như móng hổ, hai mắt sưng đỏ, cứ thế nhào về phía hắn như ác quỷ, phía sau còn mấy người mặc để tang. Phụ nhân kia khá đẹp, chỉ có điều chân mày vẹo, gò má cao môi mỏng, không khỏi ảnh hưởng tới mỹ cảm.
Lý Ngư nhìn thấy cô ta chạy tới, biết là một phụ nhân bình thường không biết võ công, hơn nữa nghe cô ta gọi thì hiểu ngay chính là thê tử của Nhiêu Cảnh. Hắn đang do dự không biết nên ứng đối như thế nào, phụ nhân kia đã hung tợn nhào tới trước mặt, mười ngón tay nhọn dường như muốn móc con mắt của hắn ra.
Lý Ngư điểm mũi chân, đang định thối lui thì đột nhiên bảy tám tên đại hái, hai người làm một đội che miệng vặn cánh tay của phụ nhân và người nhà, nhanh chóng kéo đi.
Chốc lát sau, bọn họ bị kéo vào trong một hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng mắng chửi, tiếng đánh nhau, ánh mặt trời chiếu vào trên tường, còn có thể nhìn thấy bóng người dưới đất giãy dụa, bóng tráng hán thi triển quyền cước “phong thái oai hùng”.
Kiều Đại Lương lạnh nhạt liếc mắt một cái, tỉnh bơ nhìn Lý Ngư. Lý ngư cũng vẫn nhìn vào trong ngõ kia, thần sắc bình tĩnh, không có chút khác thường nào. Trong lòng Kiều Đại Lương lại đánh giá Lý Ngư cao thêm mấy phần, đưa tay ra nói:
- Mời!
Mặc dù địa vị của ông ta cao xa hơn Lý Ngư, nhưng sau này Lý Ngư mới là chủ nhân nơi này, hơn nữa ông ta cũng đã coi trọng Lý Ngư hơn, nên phải cho hắn chút mặt mũi, Kiều Đại Lương sóng vai cùng hắn đi vào.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, lúc này không phải là lúc nhún nhường, lập tức tiến lên một bước, chắp tay với ông ta tỏ vẻ tôn trọng, rồi sóng vai nhau đi vào.
Những đầu mục lớn nhỏ đón ở cửa đưa mắt nhìn nhau, phân lượng của vị tân đầu lĩnh mới này trong lòng của bọn họ lập tức tăng thêm mấy phần.
Thật ra lúc đầu Lý Ngư cũng có chút kinh ngạc, tuy nhiên dẫu sao trước đó đã từng suy đoán trước các tình huống có thể gặp phải trong ngày nhậm chức hôm nay. Nhìn vào thời điểm những đại hán kia nhào ra, hắn đã hiểu, đây chẳng qua là người của Chợ Tây cố ý dung túng, chỉnh là muốn thử hán. Bằng không cho dù phụ nhân kia có la gan to tới mức nào, cũng kiên quyết không cho họ tới gần đây được.
Kiều Đại Lương và Lý Ngư sóng vai nhau đi vào bên trong, ở viện đầu tiên có một tòa đại sảnh. Viện lạc tam tiến đều có phóng khách, càng đi vào trong, kích thước phòng khách càng nhỏ, quy là đại sảnh, nhị sảnh, tam sảnh. Nơi Nhiêu Cảnh bị đâm chính là tam sảnh, đó là nơi cực tư mật.
Kiều Đại Lương tới đại sảnh, không ngồi xuống mà đứng đó cười nói:
- Thường lão đại dặn dò, Chợ Tây Thự này sẽ do Lý Ngư phụ trách. Một lúc nữa, các ngươi gặp gỡ cùng Lý Ngư, sau này đồng tâm hiệp lực, tận lực làm việc giúp Thường lão gia.
Mọi người đồng thanh dạ một tiếng.
Kiều Đại Lương lại nhìn Lý Ngư, chỉ chỉ lên trên nói:
- Nơi này chúng ta, bên dưới Thường lão đại có Tứ Lương Bát Trụ, Thập Lục hàng. Tứ Lương Bát Trụ là trên ngươi, còn Thập Lục hàng là ngang hàng với ngươi, ở ngoài này, đều xem như là dưới ngươi.
Ngoài ra, ở chỗ Nhiêu Cảnh có chỗ không giống với mười lăm hàng khác, chức vụ bên quan phủ, cũng là người bên Nhiêu Cảnh kiêm nghiệm. Những việc này có thiên đầu vạn tự, nhất thời không nói rõ hết được, trước tiên ngươi cứ từ từ làm quen với các huynh đệ. Hai ba tháng sau làm rõ là được rồi.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Hai ba tháng? Ta nào có nhiều thời gian như vậy, tranh phủ trong một tháng phải sắp xếp thỏa đáng người nối nghiệp bên Câu Lan Viện, ta sẽ cao bay xa chạy.
Kiều Hướng Vinh nói xong lại gật đầu nói:
- Được rồi, ta bận quá nhiều việc, không có nhiều thời gian ở đây, đây là địa bàn của ngươi, ngươi thân thiết với các anh em đi, ta phải đi rồi!
Trừ Lý Ngư đang kinh ngạc, mọi người khác cũng đã thành thói quen chắp tay ầm ầm nói:
- Tiễn Kiều Đại Lương!
Lý Ngư cũng vội đưa tay ra, Kiều Hướng Vinh khoát tay nói:
- Các ngươi trò chuyện của các ngươi.
Rồi bước đi lắc lư giống như một con vịt đi ra ngoài.

Lúc này, tại Câu Lan Viện Phường Đạo Đức, hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đang đứng trước mặt Khang ban chủ, Lưu Vân Đào và Hoa Lâm đang đứng ở hai bên trái phải Khang ban chủ, phái sau đều là những người không nhà để về của Câu Lan Viện.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vừa kể lại những an bài của Lý Ngư với họ xong, Khang ban chủ ngẩn người, trên mặt đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch, qua một hồi lâu, đột nhiên tát vào mặt mình một cái nói:
- Ta sai rồi! Đôi mắt của lão già này, mù thật rồi! Làm sao lại hoài nghi Lý gia lang quân, Lý lang quân nghĩa khí thiên thu, ta không nên hiểu lầm người ta.
Khang ban chủ vừa nói, nước mắt cũng rơi lã chã.
Trong tay Lưu Vân Đào là một nửa đao nhọn, lần trước tới Đông ly hạ vũ khí đã bị tước đoạt mất, chưa từng được trả về, cũng không biết ông ta lấy từ đầu là cây đao này, lúc này đã mài đến bóng loáng, chỉ là lưỡi đao vẫn hổng một lỗ bằng hạt đậu, chưa hoàn toàn mài xong.
Lưu Vân Đào run run cầm cây đao, bỗng nhiên cây đao tuột rơi xuống, Lưu Vân Đào quỳ xuống đất, khóc lớn:
- Nương tử, con ngoan, các ngươi nghe chưa? Đại cừu nhân của chúng ta đã chết, các người có thể nhắm mắt, có thể nhắm mắt rồi…
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú giống như nữ nhân của Hoa Lâm đỏ như gà mái vừa mới đẻ trứng, hay tay ở sau lưng, trong tay áo có một vải bố viết tên Lý Ngư, bên trên cắm kim, Hoa Lâm rút kim ra, hai tay loay hoay, mãi mới xé nát tấm vải bố thành từng mảnh, vứt xuống đất.
Khang bán chủ đưa tay áo lên ra sức lau nước mắt nói:
- Ta hiểu lầm Lý gia lang quân, ta phải đi tới trước mặt hắn xin tội.
Thâm Thâm vội vàng ngăn lại nói:
- Tiểu lang quân bảo chúng cháu tới, chẳng qua là lo lắng tiền trình của mọi người, muốn để mọi người yên tâm. Hôm nay tiểu lang quân đi tới Đông ly hạ nhậm chức, còn chưa biết phải đối mặt với cục diện gì, lúc này không tiện để gặp nhau.
Khang ban chủ nói:
- Nếu hôm nay không đến xin tội, lương tâm của ta không yên. Không tiện đi Chợ Tây, vậy…
Ánh mắt của Khang ban chủ dừng trên mặt Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nói:
- Hiện tại các ngươi ở tại phủ Lý gia lang quân, dẫn ta đi, ta tới cửa nhà chờ đợi hắn về nhà!
- Đúng! Lý lang quân, đại ân nhân! Hắn vì chúng ta làm biết bao nhiêu chuyện, chúng ta phải tới trước mặt hắn nói lời cảm tạ!
Lớp người tại Câu Lan Viện sôi trào, nam nhân từng người từng người mặt đỏ bừng, phụ nhân thì rất nhiều người rơi nước mắt, chen chúc tới bên người Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, hai người không thể chống đỡ được, vội vã lui về phía sau.

Một người trung niên ba mươi tuổi ở phòng thu chi Chợ Tây Thự, cằm nhọn, mặt thon gầy, vóc người không cao, con mắt hẹp dài, cho dù trợn to nhất cũng chỉ lộ ra một cái khe, có điều khe hở kia lộ ra ánh sáng tràn đầy vẻ khôn khéo láu lỉnh.
Lúc này, ông ta đã kiêm thêm thân phận phụ tá sư gia, cười híp mắt giới thiệu cho Lý Ngư:
- Lão đại, trung viện chúng ta, các phòng bên trái là thuộc về Chợ Tây Thự. Các phòng bên phải thuộc về bình chuẩn cục. Tiền viện chủ yếu là tứ trường của các Tứ, Tư sư, Cổ sư, Ti bạo, Ti kê, Chất nhân, Triền nhân, Ti quan, Thuế lại của các khu …
Trần Phi Dương hung tợ nhìn chằm chằm vào vị kế toán đại phòng, một tiểu nhân vật thấp kém cũng có lý tưởng, lý tưởng của anh ta chính là một ngày nào đó sẽ đoạt chức vị sư gia của vị đại phòng kế toán này. Có điều, hiện tại chức vụ kế toán đại phòng này, anh ta còn chưa rõ là làm cái gì.
Kế toán đại phòng giới thiệu nói:
- Tổng quản các khu đoạn là Tư sử, Tứ trường là phụ trách giao dịch cùng quản lý, Cổ sư là phụ trách vật giá, Ti bạo và Ti kê là phụ trách trị an trong Chợ Tây, Chất nhân là quản lý thị trước giao dịch sách khế, Triền nhân là quản lý hàng cất vào kho, Ti môn là phụ trách ngừng kinh doanh, Ti quan là quản lý hàng hóa ra vào, Thuế lại đương nhiên là phụ trách trưng thu thuế…
Lý Ngư càng nghe càng lạ, mình gia nhập không phải là xã hội đen sao? Cho dù không có các chức vị hương chủ đường chủ đàn chủ, hồng hoa song côn, cũng không nên có chức vụ cổ quái như vậy chứ? Làm sao mà nghe như thiết lập chức năng của quan phủ vậy?
Lý Ngư không nhịn được hỏi ông ta, Kế toán đại phòng nghe xong sững sờ, bật cười nói:
- Vốn chính là thiết lập chức năng quan phủ đó ạ. Quan phủ không giao chức vụ này cho chúng ta, làm sao chúng ta quản lý Chợ Tây này?
Lý Ngư nghe xong, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài, những hán tử hung tợn, cao thấp mập ổn ở sảnh đường này, đều là con mẹ nó quan ư?
Lý Ngư không nhịn được hỏi:
- Vậy… đều là quan phủ ủy nhiệm à?
Kế toán đại phòng giải thích:
- Đương nhiên không phải, giống như chúng ta đây, đều có cương vị nhưng không phải người biên chế.
Giờ Lý Ngư mới hiểu được, hóa ra những người này đều là công việc tạm thời, giờ đã hiểu rồi.
Kế toán Đại phòng nói:
- Chợ Tây Thự chúng ta thuộc về quản hạt của Thái Thường Tự. Do Thái Thường Tự chính thức hạ lệnh xuống có ba quan! Nhưng mà, những quan này kỳ thực đều là do Thường đại gia của chúng ta quyết định, dùng ai, chỉ cần báo về Thái Thường Tự một tiếng là được, vì vậy tuy có quan ấn, nhưng cũng khác nhiều so với các quan khác.
Lý Ngư hỏi:
- Quan của Chợ Tây Thự do phía quan phương bổ nhiệm là ai?
Kế toán đại phòng ngượng ngùng nói:
- Ba người họ… hôm qua đều chết rồi!
Lý Ngư nghe càng quẫn:
- Hở…
Kế toán đại phòng bấm tay nói:
- Quan chức Chợ Tây Thự do Thái Thường Tự bổ nhiệm, chỉ có hai thừa một trưởng.hai Thừa trái phải của Chợ Tây vốn là Mạch Thần, Vinh Húc. Hiện tại chức vị của họ vẫn bỏ trống, phải do ngài tới quyết định do ai kế nhiệm, sau đó báo lại Thái Thường Tự một tiếng là được.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Ta quyết định?
Kế toán đại phòng gật đầu nói:
- Đương nhiên! Bởi vì ngài là thị trưởng mà.
Sau tấm bình phong bên cạnh, Mỹ Cảnh, Lương Thần tới đây khảo sát Lý Ngư đi nhậm chức nhìn thấy biểu hiện mờ mịt của hắn, Mỹ Cảnh không nhịn được cười, vội vàng che miệng nín cười, nói nhỏ với Lương Thần nói:
- Tỷ, người nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn kìa, thật dễ thương!
Lương Thần nói:
- Quan mới nhậm chức ba đốm lửa. Hắn đốm lửa đầu tiên còn chưa đốt, kiên nhẫn nhịn đi, có ngu hay không, khi đó mới biết.
Lý Ngư đứng ở đại sảnh, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, trong lòng bỗng hiện lên một ý tưởng hoang đường:
- Thư ký thì sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận