Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 291 tiếp: Sinh ý.
Càn Long Đường, Phòng thu chi.
Chủ hiệu Dương Thiên Diệp và Đại chưởng quỹ Mặc Bạch Diệm ngồi trong phòng thu chi, đang nói về “sinh ý”.
Nếu như nói, mưu quốc được coi là một sinh ý, như vậy hai người chính là đang nói về sinh ý.
Dương Thiên Diệp nói:
- Hiện tại, coi như chúng ta đang dừng chân ở Trường An, trên thương trường cũng làm quen được một số bằng hữu, sau đó còn phải kết giao một số nhân vật trên quan trường, như vậy, đã thuận tiện cho chúng ta hoạt động ở Trường An, cũng có thể biết được hướng đi của triều đình. Tuy nhiên, đây chỉ là tiểu tiết, quan trọng là, muốn khôi phục lại Đại Tùy, nên bắt tay từ chỗ nào.
Dương Thiên Diệp khẽ thở dài, nói:
- Mặc tổng quản, ngày nay thiên hạ đã định, không thể so với loạn thế. Trong thời loạn thì lúc nào cũng có cơ hội, bất kể là quan viên tướng lĩnh triều đình cho mình sử dụng, hay là dân gian dựng cờ khởi nghĩa để chiêu mộ quần hùng cải thiên hoán nhật, đều có thể dễ dàng.
Mặc Bạch Diệm vuốt cằm nói:
- Điện hạ nói đúng, cho nên, đầu tiên chúng ta nên nghĩ cách, khiến thiên hạ này đại loạn.
Dương Thiên Diệp nhướng mi nói:
- Lần trước, ý đồ hưng binh ở Lợi Châu, là do các di thần Đại Tùy ta ở các nơi ủng hộ, kết quả thất bại. Ý đồ khống chế làm một triều đình ở Lũng Tây, trước tiên luyện một đội cường bình, nhưng rồi…
Dương Thiên Diệp trầm mặc chốc lát nói:
- Ám sát Lý Uyên, kế hoạch làm hoàng thất nội loạn thất bại, Mặc tổng quản, hiện tại chúng ta cắm rễ ở Trường An, trong lòng ta không biết nên làm thế nào, không biết bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Mặc Bạch Diệm chán nản nói:
- Điện hạ, đây là tội của lão nô.
Dương Thiên Diệp lắc đầu nói:
- Mặc tổng quản không cần tự trách, người vì Dương gia ta…
Mặc Bạch Diệm kích động nói:
- Không phải là lão nô ôm về mình, mà thật sự là tội của lão nô. Năm đó điện hạ còn nhỏ tuổi, không thể gánh trọng trách nặng nề. Lão nô ẩn núp, vừa nuôi nấng điện hạ lớn lên, một mặt lợi dụng bảo khố ở các nơi mở thiện đường, nhân cơ hội thu dưỡng cô nhi, bồi dưỡng tử sĩ, cũng rất thuận lợi. Cho đến…
Mặc Bạch Diệm ngẩng đầu, nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Cho đến khi điện hạ trưởng thành, lão nô đã đợi hơn mười năm, thực là rất khẩn cấp. Mặt khác lại thấy giang sơn Lý Đường dần dần vững chắc, sợ rằng để càng lâu thì hi vọng phục quốc càng thêm xa vời, cho nên, không khỏi nóng vội.
Mặc Bạch Diệm cười khổ nói:
- Nhưng đại sự, nào có thể chỉ một lần là xong, huống chi là sự nghiệp cải thiên hoán nhật khôi phục lại giang sơn! Thế gian không còn con đường nào khó đi như vậy, lão nô lại mơ hão… Điện hạ, nếu hôm nay chúng ta đã hiểu mình sai ở đâu, vậy thì dễ làm.
Dương Thiên Diệp nói:
- Ý Mặc tổng quản là?
Mặc Bạch Diệm kiên nghị nói:
- Thả chậm tốc độ, định ra kế hoạch tỉ mỉ, vững chawcsd hơn! Nếu chúng ta dùng mười năm, thậm chí hai mươi năm để làm cho Lý Đường loạn, còn sợ không thành công sao? Điện hạ, cô nghĩ một chút, nếu như chúng ta từ từ tạo ra tài phú, giả mạo là mở tiệm có được lợi nhuận, chỉ cần thời gian năm năm, là có thể trở thành giàu số một ở Trường An.
Ở đây chính là Đế đô, đến lúc đó, chúng ta kết giao với quan thân quyền quý đều là nhân vật trong triều đình, cũng có có ảnh hưởng lớn tới triều đình, thậm chí là chư vương hoàng thân quốc thích. Chúng ta hoạt động xảo diệu, gây nên mâu thuẫn hoàng thất, xúi giục chư hoàng tử, gây nên tranh chấp …
Ánh mắt Dương Thiên Diệp từ từ sáng lên nói:
- Hoàng tử tranh chính, tất cần ngoại lực, Đương nhiên bọn họ cần lôi kéo thế gia môn phiệt, mà thế gia môn phiệt dựa lẫn nhau, lại là nguyên nhân dẫn đến tranh chấp quyền lực, bọn họ muốn bảo đảm số mệnh của mình lâu dài, cũng nhất định phải chọn đội, đứng về phía một vị hoàng tử, do đó khiến cho hoàng thất nội loạn.
Mặc Bạch Diệm hớn hở nói:
- Điện hạ nói đúng, đây chính là biện pháp mà lão nô nghĩ tới. Đến lúc đó, chúng ta là một đại tài phiệt hết sức quan trọng ở Trường An, làm sao lại không thể trở thành một mục tiêu cho các chư vương lôi kéo. Mà chúng ta có thể nhân cơ hội đó tiến vào hoàng thất Lý Đường, phù trợ một vị hoàng tử, nhấc lên đại chiến giữa các chư vương, chờ thế cục thối nát không thể vãn hồi, là có thể đá hắn bay ra ngoài, dựng lên cờ Đại Tùy.
Nói đến dây, Mặc Bạch Diệm cười lạnh một tiếng nói:
- Lý Ụyên chính là thần của Đại Tùy, địa bàn, nhân mã đều là của Đại Tùy ta, kết quả thiên tử gặp nạn, hắn không cần vương, trái lại lại phản vương, mãi đến tận khi thế lực triều đình bị xâm chiếm lại tự lập đế, biện pháp này của lão nô, cũng tương tự như vậy, cũng coi như nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, mặt giãn ra nói:
- Mặc tổng quản, ta vừa nghĩ, biện pháp này tuy hơi chậm, nhưng lại thực sự có khả thi.
Mặc Bạch Diệm thẹn nói:
- Điện hạ khen trật rồi, trước đây chỉ là dưỡng dục điện hạ, ở các nơi mở thiện đường, âm thầm nuôi dưỡng sát thủ, lão nô thấy dễ dàng, hiện tại mưu tán cho điện hạ đại lược phục quốc, lúc nào cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Năm đó lão nô chỉ là một hoạn tổng quản trong cung, hầu hạ hoàng thượng, nương nương, chỉ cần chịu khó một chút, để tâm một chút, là có thể đảm nhiệm được.phương châm đại lược quân quốc bậc này. Lão nô chỉ là một người hoạn tự, thực sự không có bản lĩnh kia, vì vậy…
Mặc Bạch Diệm hơi nghiêng thân về phía trước, nói với Dương Thiên Diệp:
- Lão nô nghĩ, từ trog cựu thần của Đại Tùy ta, tìm ra một người ý chí mưu lược, lại có lòng mang thiên hạ phụ tá điện hạ. Từ xưa người được thiên hạ, bên người đều không thể thiếu nhân vật như vậy.
Dương Thiên Diệp nói:
- Mặc tổng quản có người nào không?
Mặc Bạch Diệm vừa định lên tiếng, ngoài cửa có tiếng huyên náo rất lớn, thỉnh thoảng còn nghe được vài câu mắng chửi, lão nhíu mày, nhìn Dương Thiên Diệp ra hiệu im lặng, lắc mình tới bên cửa sổ, kéo cửa số, nhìn ra ngoài một chút, nhất thời kinh ngạc.
Dương Thiên Diệp nhìn ông ta như vậy, cũng cảm thấy hiếu kỳ, vội dứng dậy đi tới. Mặc Bạch Diệm thấy công chúa qua đây, vội kéo cửa sổ, Dương Thiên Diệp đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài. Dương Thiên Diệp liếc mắt nhìn thấy hai bóng người quen thuộc tuy hai người đều quay lưng lại về phía nàng. Long Tác Tác ngửa mặt lên, chỉ vào tầng hai của cửa hàng, nói:
- Căn này, còn có căn này, này bốn… bốn không được, ta thích năm, năm cửa hàng đi, mở ra một cửa hàng hàng da tốt nhất Trường An! Ta phải để cho toàn bộ quyền quý Trường An nhớ kỹ, muốn có hàng da tốt nhất, muốn có cừu y tốt nhất, phải tới đây.
Vô Tình Lang cùng Phụ Tâm hán liên tục gật đầu hùa theo.
Ở trên lầu, Dương Thiên Diệp nhếch môi nở một nụ cười nhạt.
Một đại hán thân cao trượng hai, tay cầm một đại đao nặng 180 cân, nhìn thấy một nhóc con còn đang bú sữa mẹ đứng không vững, trong tay cầm một thanh đao nhỏ làm bằng giấy to đi ra ngoài kêu gào ầm ĩ muốn đại chiến với y ba trăm hiệp thì đại hán kia mỉm cười. Dáng vẻ tươi cười của đại hán kia khá tương tự với thần vận của Thiên Diệp điện hạ…
Mặc Bạch Diệm nhìn Dương Thiên Diệp, thấy khóe môi nàng nở nụ cười như trêu tức, không khỏi hơi nhíu mày, nhưng nghĩ lại, Long gia cô nương mở cửa tiệm ở đây đương nhiên là thị uy với điện hạ. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới sự nghiệp của bọn họ, với tài lực hùng hậu, truyền thuyết khiến người ta say xưa ít có người biết đến, cũng là một loại thủ đoạn khiến cho tiếng tăm tăng lên ở Trường An, trong lòng liền thấy thoải mái.
Lý Ngư đứng ở bên cạnh Long Tác Tác, mặt đen như đít chảo.
Long Tác Tác sinh ra ở trong gia đình buôn bán, có thể không hiểu chuyện làm ăn sao? Ngươi còn chưa tiếp xúc với chủ quán, đã lớn tiếng ồn áo muốn dỡ toàn bộ điếm xuống, cho dù người ta chịu bán, giá có thấp được không?
Phụ nữ có thai đều nóng nảy như vậy sao? Nàng cho rằng cái chức thị trưởng này của mình có quyền khiến cho cửa hàng nhà người ta thích mở cửa thì mở không thích thì đóng à? Nữ nhân đang ghen căn bản không có lý trí để nói logic, mà đánh đổi bất cứ giá nào, bất chấp hậu quả.
Ba đáp án a b c, Lý Ngư cân nhắc chọn phương án C.
- Ha ha, thú vị!
Tô Hữu Đạo lão sư chắp tay, đứng ở góc tường cười tủm tỉm nhìn cảnh này, dặn dò người bên cạnh nói:
- Lấy được mấy cửa hàng kia vào tay, sau đó không bán, nhưng cửa hàng nhất định phải giao cho Long cô nương…
Tô Hữu Đạo híp mắt:
- Cửa hiệu hàng da của Lũng Hữu Long gia vốn rất có danh tiếng, chúng ta tham gia, không thiệt thòi đâu!
Người thủ hạ không nói câu nào, chỉ khẽ khom lưng, lập tức đi vào trong đám đông.
Mấy cửa hàng kia cũng không phải là sản nghiệp của Tô Hữu Đạo, hơn nữa Long Tác Tác sẽ cùng mấy chủ tiệm bàn bạc chuyện mặt tiền cửa hàng. Lúc này mới nhúng tay, còn phải đoạt trước mặt của Long Tác Tác, khống chế mấy cửa hàng trong tay mình, vậy làm sao có thể?
Thế nhưng điểm này, Tô Hữu Đạo không quan tâm. Ông ta cũng không cần biết thủ hạ dùng biện pháp gì, nỗ lực tới mức nào để trong thời gian ngắn như vậy đoạt được giao dịch từ trong tay Long Tác Tác, ông ta chỉ cần kết quả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận