Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 156: Đã đến Song Long
La Bá Đạo bởi vì sau đầu bị thương nên nói chuyện cũng không dám cao giọng, nhưng khi nhìn thấy Long Tác Tác thẹn quá hoá giận thì càng muốn chọc giận nàng.
Long Tác Tác cười lạnh nói:
- La Bá Đạo, La Nhất Đao? Lúc chưa thấy ngươi chỉ nghe người ta nói đến ta còn tưởng rằng ngươi giỏi cỡ nào, không ngờ chỉ là nói phét.
La Bá Đạo khẽ quệt khóe môi, nói:
- Rắm thối! Mã phỉ thì sao, mã phỉ cũng là người, cũng ăn cũng uống, cũng vui cũng buồn, khi không cướp bóc thì chúng ta có gì khác với người bình thường chứ? Mã phỉ phải là như nào, ngươi nói thử xem.
Đến lúc này, lại biến thành La Bá Đạo đấu võ mồm với Long Tác Tác nhưng bất kể ngữ khí của Long Tác Tác hòa hoãn, nói dễ nghe hay không thì La Đại đương gia thủy chung vẫn rất chậm rãi, không gấp không giận, làm cho Long Tác Tác càng lúc càng tức giận.
Lý Ngư bắt gặp cảnh như vậy cười thầm trong lòng: Gã này đúng là được đấy, Long đại tiểu thư tính cách nóng nảy sợ nhất chính là người nào chậm chạp, như thế thì sau này dễ đối phó với cô nàng rồi. Có điều…sau này vẫn còn gặp lại nhau hay sao?
Hắn liếc nhìn Long Tác Tác rồi đưa mắt nhìn về phía trước. Trước khi xuất phát hắn cũng không nắm rõ vị trí địa điểm muốn đi, tất cả chỉ dựa vào một lời nhiệt huyết. Hôm nay đã biết địa điểm giao hàng là trấn Song Long, mà trấn Song Long trên thực tế tương đương với Vệ thành của Đại Chấn Quan, hai nơi cách nhau quá gần, lập tức hắn có chủ ý trong đầu.
Chỉ cần giúp Long gia trại một chuyến này rồi thuận tiện lẻn ra Đại Chấn quan, không chừng có thể tới Trường An được. Mẹ và Cát Tường còn đang chờ hắn ở Trường An, nghĩ đến Cát Tường dịu dàng đáng yêu, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp. Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác dù có xinh đẹp đến bao nhiêu thì cũng không phải là hoa thuộc về hắn, mà Cát Tường lại là đóa hoa dành cho hắn, hắn có thể hái bất cứ lúc nào.
So với Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác, Cát Tường thiếu chút ưu nhã cao quý, thiếu chút yêu kiều điêu ngoa, nhưng lại vô cùng dịu dàng, khéo hiểu lòng người, người như thế mới xứng với hắn. Một cô gái dịu dàng nghe lời như vậy, hai người ân ái triền miên, sẽ mở ra được nhiều tư thế mới mẻ…
- Hắc hắc hắc hắc...
Mới nghĩ đến đó hắn không tự chủ được bật cười thành tiếng.
La Bá Đạo nằm trên đùi hắn mắt trợn trắng dã, Long Tác Tác cưỡi ngựa đi bên cạnh xe cũng trợn to mắt, cùng nhìn sang hắn. Lý Ngư giật mình tỉnh táo lại, cười trừ:
- Không có gì, chỉ chợt nghĩ tới một chuyện thú vị thôi. Ầy…hai người tiếp tục đi…
Long Tác Tác lườm hắn:
- Phía trước là đến trấn Song Long rồi.
- Thật sao?
Lý Ngư vội vã nhìn về phía trước, quả nhiên, ước chừng hơn trăm dặm là một tòa thành trấn sừng sững. Đúng như Long Tác Tác trước đây có nói, nơi này là nơi xung yếu, thương lữ phải đi qua cho nên hết sức phồn thịnh.
Trấn này rõ ràng chỉ là một tòa thành nhỏ, thế mà vẫn có tường thành, lại hơi đơn giản.
Lý Ngư vui vẻ nói:
- Đó chỉ là một thôn trấn nhỏ thôi.
La Bá Đạo nằm ở trên đùi hắn trở mình lườm hắn, một câu cũng không nói.
Lý Ngư giật mình, nói:
- Ầy, La Đại đương gia, ngươi yên tâm, Lý Ngư ta nói lời giữ lời, nhất định sẽ thả ngươi.
Lúc này, hai cái mã phỉ luôn đi theo sau đoàn xe đã gia tăng tốc độ đi tới, khi đến gần thì ghìm tọa kỵ lại, một người trong đó nói to:
- Các người đã đến trấn Song Long, mau thả Đại đương gia chúng ta ra.
Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn cũng chạy tới, ba chân bốn cẳng khiêng La Bá Đạo từ trên xe xuống. La Bá Đạo đứng xuống đất, ban đầu còn chút loạng choạng, y đau đớn sờ lên đầu, nhìn nhìn Lý Ngư, lại nhìn Thiết Vô Hoàn cao to đứng bên cạnh luôn mang cảm giác như không tồn tại, một khi nhìn thấy gã sẽ có cảm giác vô cùng nguy hiểm, bèn xoay người đi đến chỗ hai bộ hạ của mình.
Hai bộ hạ có mang thêm một con ngựa theo, bèn lập tức nâng La Bá Đạo lên ngựa, một người khác thì treo đao lên lưng ngựa, cẩn thận đề phòng đoàn người Lý Ngư.
Lý Ngư đương nhiên không có hành động gì, những người khác cũng không có tỏ vẻ gì, đám Ngụy Nhạc, Mộ Tử Nhan, Phùng Minh Chu đều mang dáng vẻ nên thả người.
Thời đại này, những thứ khác không đảm bảo, nhưng tín nhiệm, danh dự thì lại cực kỳ quan trọng. Hôm nay ngươi thất tín với người ta, việc này một khi người khác biết, sau này ngươi muốn làm gì sẽ rất khó thành công. Bởi vì bất luận kẻ nào hợp tác với ngươi, điều trước tiên sẽ nghĩ ngươi là người không đáng tin. Con người không thể không giữ chữ tín, một khi mất đi danh dự, sẽ rất khó lấy lại được. Dù là ở hậu thế, pháp luật hoàn thiện hơn nhiều so với thời đại này, cơ cấu tư pháp dù có lực khống chế gấp nhiều lần so với toàn xã hội, thì nhân phẩm và danh dự vẫn là một điều kiện mà một người cần phải có.
Dù sao, trong sinh hoạt rất nhiều sự việc còn không cần đến tầng diện pháp luật, danh dự cá nhân sẽ trở nên cực kỳ quan trọng. Một người một khi tiến vào xã hội, một khi hợp tác với người khác, bản năng cơ bản hàng đầu là lựa chọn người có năng lực, nhưng sau tiêu chí hợp tác lần thứ nhất, thì nhân phẩm mới là tiêu chuẩn hàng đầu, tiếp theo mới là năng lực.
La Bá Đạo được thủ hạ đỡ lên ngựa, đau đớn chau hết cả mặt mày, đợi cơn đau sau ót giảm đi mới nhìn sang Lý Ngư và Long Tác Tác, nói:
- Ta sẽ đi thăm dò, nếu, Lưu Tiếu Tiếu thật sự đúng như ngươi nói, loại người này, La mỗ sẽ không giữ lại. Nhưng…
Ánh mắt y lạnh xuống:
- Nếu La mỗ trúng bẫy ngươi, anh danh bị hủy, thì ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi.
Câu nói khí thế này nhưng La Đại đương gia lại không đám nói to, giọng mềm nhũn bộc lộ không chút khí thế nào.
Lý Ngư thở dài, lười biếng phất phất tay, nói:
- La Đại đương gia, ta khuyên ông vẫn nên đổi nghề thì hơn. Làm mã phi, ông không thích hợp đâu.
La Bá Đạo trợn mắt…một nửa:
- Có ý gì? Ngươi xem thường ta?
Lý Ngư dang tay, nói:
- Ngươi là mã phỉ, ta làm kinh doanh buôn bán. Ngươi cướp bóc, ta không muốn để người ta cướp, mọi người sẽ vận dụng hết bản lĩnh của mình. Ngươi đắc thủ, ta nhận mình không may, quyết tâm tiếp tục làm lại từ đầu, có ai đuổi theo mã phỉ để đòi hàng lại không? Không! Ngươi không đắc thủ, vậy ta có năng lực, các hạ phải thay đổi mục tiêu, thay đổi cách làm. Nhiều huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi như thế, là vì khí phách tranh giành của ngươi ư? Là vì đi theo ngươi kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Ngươi làm Đại đương gia...
Lý Ngư chép miệng, lắc đầu liên tục, vẻ khinh thường tới cực độ.
La Bá Đạo giận rồi, nhìn hai thủ hạ một chút, nhưng không dám nổi cơn giận với Lý Ngư, nói:
- Được, vậy lão tử cũng không cần thủ hạ, cũng không ra tay với hàng của Long Gia trại, mà chỉ với ngươi mà thôi. Bất luận thế nào, cục diện này, lão tử sẽ quay lại đấy.
- Quân tử nhất ngôn!
- Tứ mã nan truy! - Lý Ngư lập tức tươi cười như hoa: - Được, vậy quyết định như thế! Ân oán cá nhân ta và ngươi, Lý mỗ đợi bất cứ lúc nào, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, phân thắng bại.
- Ba trăm hiệp? - La Bá Đạo cười nhạt, liếc nhìn Lý Ngư: - Một đao của lão tử có thể chém ngươi thành hai nửa đấy.
Long Tác Tác bước lên nói:
- Không được, ngươi là người Long Gia trại ta, Long Gia trại không cho phép ngươi…
- Câm miệng!
Lý Ngư hét to, làm Long Tác Tác ngây ra im bặt. Hắn lườm nàng:
- Đàn ông nói chuyện, phụ nữ xen vào làm gì.
Sau đó quay sang La Bá Đạo, chắp tay:
- La Đại đương gia, chúng ta một lời đã định!
La Bá Đạo lạnh lùng chắp tay:
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Chúng ta sau này còn gặp lại!
Y thúc ngựa, ngựa cất bước thong thả đi.
Lý Ngư mở cờ trong bụng: Bà nó chứ, đợi ông đây đến trấn Song Long rồi thì sẽ phủi mông chuồn đi. Ngươi có bản lĩnh thì lên trời xuống đất mà tìm ông. Ha ha ha…
Hắn dương dương đắc nghiêng nghiêng đâu, bắt gặp thần sắc của Long Tác Tác chợt khẽ giật mình. Vừa nãy quát cô nàng, mà cô nàng lại là đại tiểu thư kiêu ngạo đanh đá, thế nào mà lại chẳng dựng mày nhăn mặt với mình thế? Ánh mắt cô nàng lóng lánh, tựa như rất cảm động thì phải?
Lý Ngư cũng không suy nghĩ sâu xa sự khác thường trong ánh mắt chăm chú của Long Tác Tác mà tiếp tục đi đến trấn Song Long. Nhìn tòa thành trấn phồn hoa nhỏ bé đó, Lý Ngư đã nhanh chóng định ra một kế hoạch hoàn mỹ: Ngày mai giao hàng, nghỉ ngơi một ngày, ra vẻ ra trấn du ngoạn, sau đó mình sẽ lập tức trốn đi. Khà khà khà…


Bạn cần đăng nhập để bình luận