Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 541: Từng nói không giết ngươi
Trong rừng, mấy chỗ lửa trại.
Mặc Bạch Diệm ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó giống như chuột đồng chui ra từ trong hầm nhỏ, cẩn thận quan sát.
Binh lính trong rừng cũng không cảnh giác cao, điều này rất bình thường, tuy họ áp giải phạm nhân là rất quan trọng, nhưng vấn đề là, ai sẽ đến cướp tù?
Đám người tạo phản này toàn bộ đã bị bắt, áp giải họ là đại quân triều đình, ai dám đến cướp ngục?
Nhưng... thật sự là có người đến, đáng buồn chính là, người cướp tù muốn cứu lại không phải Tề vương – nhân vật tạo phản chính, cũng không phải Tứ đại vương của hắn, mà là “Thái Hành tráng sĩ” vừa mới đầu nhập hắn.
Mặc Bạch Diệm lẳng lặng quan sát, tính toán thị vệ trong rừng bao nhiêu, vị trí như nào, chiến lực đại khái, một khi nhảy vào làm thế nào nhanh chóng cứu được điện hạ.
Mặc Bạch Diệm đã chú ý tới mấy con ngựa trong rừng đang buộc ở thân cây, một khi cứu điện hạ đi ra, ngựa này có thể dùng tới.
Bỗng nhiên, phía đông có ánh lửa nổi lên.
Hỏa thế rất nhanh, ngay từ đầu chỉ là chút ánh lửa đỏ đỏ, người trong rừng căn bản không để ý tới, nhưng rất nhanh lửa lan ra xung quanh, trong rừng lập tức xôn xao.
Chợt có lửa nổi lớn như vậy, chẳng lẽ lại có quân sĩ vô ý gây ra cháy gì đó. Mọi người đều nhìn về phía đó, nhân cơ hội này, Mặc Bạch Diệm hít sâu một hơi, lao ra khỏi chỗ ẩn thân.
Mà trong khoảnh khắc lão lao ra, trong lòng chợt kinh hãi, nhanh chóng xoay người, đưa đao ra chắn trước ngực, như gặp đại địch.
Mặc Bạch Diệm mười ngón như câu, đủ để giết người, nhưng lần này vì cứu điện hạ ra mà đã dùng binh khí.
Lão vừa mới lao ra liền phát hiện trong bụi cỏ gần đó mười bước cũng có một người lao ra. Mặc Bạch Diệm kinh hãi, chẳng lẽ trong số những người áp giải Tề vương có cao thủ, hành tung của mình sớm bị người ta phát hiện ra rồi.
Mặc Bạch Diệm che mặt, người đang lao ra kia cũng che mặt, hai người liếc nhau, đồng thời ngẩn ra.
Đối phương cũng che mặt? Nếu như là quan binh, dường như không cần làm thế, vậy thì…
Hai người còn chưa hiểu thân phận của đối phương, bọn quan binh đã giơ thương lao đến:
- Kẻ nào, mau vứt khí giới đầu hàng.
- Xử lý bọn họ!
Khoáng Tước Nhi cũng che mặt, từ một bên chui ra, hét với La Bá Đạo.
La Bá Đạo hơi lúng túng, nếu y xoay người, bên sườn sẽ lộ trước mặt người bịt mặt, người nọ rốt cuộc là địch hay bạn?
Trong lúc do dự, La Bá Đạo liền chậm một bước, Khoáng Tước Nhi một mình đón đỡ năm tên quan binh.
Năm thanh trường thương phối hợp khăng khít, phân chia ở năm vị trí khác nhau cùng đâm tới, động tác đồng loạt, tuy rằng võ công họ không cao, nhưng đâm như thế, tựa như một cao thủ dùng thương đồng thời đâm ra năm thương, trong tay Khoáng Tước Nhi chỉ có kiếm, căn bản không thể ứng phó.
Khoáng Tước Nhi chỉ có thể thả người tránh né, nàng vận dụng thân pháp khiến cho trận pháp năm người kia rối loạn. Năm người dù sao cũng tâm ý không giống nhau, bất kể là đuổi giết hay là né tránh, theo vào, rốt loạn vẫn là kết quả, khi đó thì nàng đã xông vào giết người rồi.
Nhưng lúc này, lại có ba binh sĩ đâm thương tới, Khoáng Tước Nhi bất đắc dĩ đành lui xuống.
Bên kia, La Bá Đạo giơ đao, hét to:
- Ta muốn cứu người, ngươi là người phương nào?
Mặc Bạch Diệm cũng ngây ra:
- Lão phu cũng đến cứu ngươi. Ngươi... Ngươi cứu ai?

Phía đông ánh lửa nổi lên, phía tây lại bị địch tập kích, binh lính nghỉ ngơi trong rừng lập tức đại loạn.
Lý Ngư đang nằm nghỉ bên đống lửa, đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn mọi nơi, hét to:
- Chớ bị loạn, chớ để địch thừa cơ hội. Lập tức bảo vệ Tề vương, hắn là quan trọng nhất, nếu Tề vương bị mất, ta lấy đầu các ngươi.
Lý Ngư rút đao, rống to:
- Phía Tây ngăn địch, phía đông cảnh giới, thú binh phía nam bắc thủ tại chỗ, phòng ngừa kẻ địch lẻn vào.
Lý Ngư vừa điều phối xong, thủ tốt trong rừng lập tức hành động răm rắp.
Trong rừng ồn ào làm cho Hột Can Thừa Cơ đang ngủ bừng tỉnh giấc, gã nhìn trái ngó phải, trong mắt lập tức ánh lên tia hy vọng:
- Có người đến cướp tù à? Có phải đến cứu ta không, ít nhất cũng phải cứu ta chứ nhỉ?
Dương Thiên Diệp cũng bị đánh thức, vừa thấy cảnh tượng náo loạn trong rừng, trong lòng khẽ động:
- Mặc sư, hẳn là Mặc sư rồi.
Dương Thiên Diệp chưa bao giờ hoài nghi lòng trung thành của Mặc Bạch Diệm đối với nàng. Nàng biết, mình bị bắt, Mặc Bạch Diệm nhất định sẽ đến, trừ phi lão đã chết rồi.
Dương Thiên Diệp vừa nghĩ đến Mặc Bạch Diệm, liền nhìn thấy một người bịt mặt mặc trang phục quân Đường từ trong bụi cỏ mềm chui ra.
Sau khi được Lý Ngư căn dặn, đại bộ phận binh lính đã tập trung hai bên cánh rừng, ngoài ra còn tập trung tại chỗ tạm giam Tề vương, nếu bị người ta cứu Tề vương đi, việc này can hệ rất lớn, Hoàng đế giận giữ, không ai thoát liên can được.
Dù cho không có câu “lấy đầu các ngươi” của Lý Ngư, họ cũng biết tính nghiêm trong của vấn đề, sẽ gia tăng canh giữ.
Mà phía “Thái sư "Dương Bách Diệp” và "Quân sư" Hà Thành Cơ thì chỉ có bốn tên lính, hai gã đứng trước bụi cỏ, hai gã tuần tra chung quanh.
Người bịt mặt kia chui ra từ trong bụi cỏ phía sau lưng hai tên lính, không trách hai binh lính sơ suất được, đây chỉ là một mảnh lùm cây, mà lại nằm trong phạm vi doanh địa, ai sẽ nghĩ tới người cướp tù lại làm kinh động nhiều thủ vệ bên ngoài, sau đó từ nơi này chui ra.
Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp đều thấy được, trong mắt hai người lộ ra tia vui mừng, nhưng cố gắng đè nén không dám kêu lên.
- Tốt qua, vẫn là Mặc sư tỉnh táo, trước tiên mặc trang phục quân Đường, rồi lại ẩn náu nhằm đục nước béo cò, vậy thì hành động dễ dàng hơn nhiều.
Dương Thiên Diệp nghĩ, lại thấy người bịt mặt kia vừa mới đứng lại, song chưởng đã xuống như đao cắt, hai binh lính bị chặt giữa cổ, chưa kịp kêu lên thì đã mềm nhũn đổ xuống. Người bịt mặt kia đỡ hai binh sĩ không để họ ngã xuống, gã đứng sau lưng hai người, dùng thân thể mình để chặn bọn họ.
Tận đến khi có một tên binh lính khác cầm đao đi tới, gã mới buông hai binh lính ra, hung hãn nhào qua.
Lại một sĩ binh bị tập kích, người cuối cùng lại càng dễ dàng hơn, gã nghênh ngang đi tới, khi binh kính quay đầu lại trong sắc đêm phát hiện ra gã thì đã bị hôn mê rồi, gã lao tới, gọn gàng đỡ binh lính kia đang ngã xuống, sau đó cực kỳ nhanh chóng xông đến.
Người bịt mặt rút đao ra khỏi vỏ, một đao chém đứt sợi dây trói trên người Dương Thiên Diệp, thân mình nàng mềm nhũn đổ xuống suýt ngã.
Người bịt mặt hạ thấp giọng nói:
- Mau chóng hoạt động chân tay, mau!
- Ngươi...
Dương Thiên Diệp khẽ run lên, giọng nói này…giọng nói này không phải Mặc sư, mà là giống…giống…
- Thất thần làm gì, mau hoạt động đi.
Người bịt mặt nói xong, cảnh giác nhìn mọi nơi.
Hột Can Thừa Cơ đang giãy dụa gần đó:
- Còn ta nữa, còn ta nữa, mau cứu ta, mau cứu ta!
Người bịt mặt không để ý đến gã, vẫn giúp đỡ Dương Thiên Diệp, đã không kìm nổi vươn tay ra, chủ động giúp Dương Thiên Diệp trà xát cổ tay. Dương Thiên Diệp bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt sáng trong, nàng đã biết người cứu nàng là ai rồi.
Hắn... Không ngờ lá gan lớn như vậy!
Trong lòng Dương Thiên Diệp kích động, tuy là đã được hắn cứu rất nhiều lần, nhưng chưa từng lần nào trực tiếp như lần này, lại gấp gáp như thế, bởi vì chỉ cần bại lộ thì hắn sẽ xong đời, tiền đồ, phú quý, thậm chí tính mạng...
- Được rồi, được rồi, thả ta trước đi, không tốn thời gian đâu.
Hột Can Thừa Cơ gấp gáp giơ chân, lại không dám nói to, nhưng người bịt mặt vẫn không để ý đến gã.
- Ngươi... Vì sao?
Dương Thiên Diệp run run hỏi.
Người bịt mặt bỗng dừng tay, ánh mắt quen thuộc nhìn nàng, nói nhỏ:
- Ta có thể khẳng định người của cô đã thành công lẻn vào rồi. Ta chỉ chờ họ đến, tạo một cơ hội cho ta thôi.
Nói xong, Lý Ngư ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp chân cho nàng.
Dương Thiên Diệp cay cay sống mũi, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nàng nghẹn ngào nói:
- Ngươi... Ngươi không sợ ta đi rồi vẫn không chịu dừng tay à?
- Ta nói rồi, cô, tuyệt đối sẽ không chết ở trong tay của ta.
Lý Ngư ra sức xoa nắn mắt cá chân cho nàng, rồi đứng lên, nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta đưa cô đi, có một con ngựa, chỉ cần lao ra cánh rừng, mượn trời tối là có thể thoát thân.
- Không! Tự ta đi.
Dương Thiên Diệp được Lý Ngư che chở khiến cho tự tôn như đã mất hết, nàng lo lắng nếu mình ở lại thêm nữa, nghe hắn nói thêm mấy câu nữa, cả người sẽ hoàn toàn bị hãm sâu không dứt ra được.
Hột Can Thừa Cơ sốt ruột:
- Tại sao vậy, mau thả ta ra với. Ta đánh đấm được đấy, có thể giúp các ngươi mà. Mau lên.
Nhưng, hai người kia vẫn không để ý tới gã. Ánh mắt Dương Thiên Diệp trong suốt nhìn Lý Ngư, nói:
- Lần này, ta nhận ân tình của ngươi. Sau này, đừng quan tâm tới ta nữa. Ta…không muốn hại ngươi.
Cánh mũi nàng mấp máy, giọt lệ như châu cuồn cuộn rơi:
- Hy vọng ta và ngươi, cả đời này sẽ không gặp nhau nữa.
Thốt ra mấy câu này, lòng của nàng như tan nát, như mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
- Mau thả ta đi, ngươi còn chờ cái gì mà cứ anh anh em em tình chàng ý thiếp thế. Hai kẻ đầu heo kia, ta nhận ra giọng của ngươi rồi, Lý Ngư, ngươi mau thả ta ra!
Hột Can Thừa Cơ giãy dụa mạnh, hổn hển nói.
Lý Ngư lột khăn che mặt xuống khóe môi nhếch nụ cười gượng:
- Vậy cô phải đảm bảo không được xuất hiện trước mặt ta đấy, nếu không, ta bỏ như thế nào…ta làm sao từ bỏ được.
Dương Thiên Diệp nước mắt lã chã:
- Cả đời này của ta đã là một bi kịch. Ta chính là Địa ngục!
Lý Ngư thở dài:
- Ôi, ai bảo ta với cô lại kết duyên ở Lợi Châu chứ. Ta không vào Địa ngục, ai vào Địa ngục!
Dương Thiên Diệp trái tim run lên, khó có thể ngăn được sự kích động.
Hột Can Thừa Cơ vô cùng lo lắng:
- Ôi trời ơi, thối lắm. Câu vô sỉ như thế mà cũng nói được, mà còn phải nói trước mặt ta hay sao. Thả ta ra, mau thả ta ra đi!
- Kẻ nào cản ta chết!
Một tiếng rống to như sét đánh, ngay sau đó là tiếng binh khí va chạm nhau.
Dương Thiên Diệp thất thanh nói:
- Mặc sư!
Lý Ngư cũng nhận ra giọng nói này, ngay sau lùm cây, không ngờ Mặc Bạch Diệm đã tới đây.
Hắn lập tức cúi đầu, mũi chân nhướng lên, hất thanh đao của binh lính bị đánh ngất xỉu rơi trên đất lên, tay bắt lấy, hét to:
- Có người cướp tù! Mau bắt chúng lại.
Nói xong, soẹt cây đao về phía tay mình một đường, sau đó nhét thanh đao còn dính máu vào tay Dương Thiên Diệp, đẩy nàng về phía trước. Dương Thiên Diệp không tự chủ được bị đẩy ra ngoài, động tác của Lý Ngư rất mau lẹ, lưu loát.
Ngay sau đó, Mặc Bạch Diệm phóng qua.
Ngay sau đó, binh lính quân Đường cầm thương xông lại.
Mặc Bạch Diệm vui mừng giữ chặt Dương Thiên Diệp, không chút ham chiến mà chạy ngay.
Lý Ngư ôm cánh tay bị thương dẫn một đám binh lính quân Đường đuổi theo.
Trong rừng vắng vẻ, Hột Can Thừa Cơ bị trói hai mắt như dại ra.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta ăn phải ẩn thân đan à, sao Lý Ngư không nhìn thấy ta cơ chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận