Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 268: Cá thực dụng
- Há miệng! Ừ, răng không tệ.
- Đâu chỉ răng không tệ, khách quan ngài nhìn xem, cặp đùi này rất chắc rất có sức mạnh. Ngươi ngồi xuống, đứng lên, người đâu, cho hắn thêm một bao cát, tốt, ngồi xuống! Đứng lên! Khách quan, ngài thấy chưa, người này rất khỏe mạnh đấy.
Lời nói cũng không phải là nói về súc vật cày kéo, mà là một người với mái tóc xoăn, nước da đen, hai chân để trần, bên hông chỉ quấn một miếng vải rách của người nô lệ Côn Luân. Nhìn hắn mười phần không to con lắm, tuy thân thể gầy gò mà có lực, trên lưng bỏ thêm bao cát lớn thứ ba rồi, cộng lại có cũng hơn hai trăm ký, hắn cắn chặt hàm răng lại vẫn vững vàng đứng lên.
- Ừ…
Người mua vuốt râu, gật đầu hài lòng:
- À, hắn hiểu được tiếng Hán không?
- Nghe được những câu đơn giản, dù sao ngài mua về cũng chính là thay thế gia súc. Ra dấu tay hắn đọc được là được rồi, ngài nói có đúng hay không, lại nói một thời gian lâu khẳng định là hắn có thể nghe hiểu được.
Bên kia, một thiếu nữ Ba Tư có chút e thẹn cúi đầu, cộng thêm những người khách dùng ánh mắt như móc câu xem. Nàng là một cô gái người Aryan, mắt xanh tóc đỏ, chóp mũi hình nón, dung nhan mười phần xinh đẹp.
Là một thẩm đại pháp quan hành tỉnh của đế quốc Ba Tư bị chiến bại, điều khiến hắn kiêu ngạo nhất chính là hai cô con gái xinh đẹp. Thiếu nữ Aryan kia chính là cô con gái út của vị đại pháp quan đó.
Mặc dù bên cạnh nàng vây quanh là một vòng đàn ông, cái khiến nàng an tâm chính là những người mua đều rất văn minh nên không hề động tay động chân, động chẳng qua là con mắt của bọn họ, nếu như theo lời của con buôn nô lệ, nàng có thể bị bán tới Đại Đường, đó là phúc khí của nàng.
Chị của thiếu nữ này đã sớm bị bán ở thị trường nô lệ Ba Tư, nàng chính mắt đã nhìn thấy chị nàng bị cởi quần áo, trần truồng đứng trước mặt vô số người mua, còn bị buộc phải làm đủ loại động tác để thể hiện thân thể xinh đẹp của mình. Thân thể, còn có chút thô bạo là người mua còn trực tiếp tiến lên nắn bóp thân thể tỷ ấy, làm cho sự tôn nghiêm của việc làm người hầu như không còn.
Mà nàng bởi vì tuổi còn ấu thơ, lại xinh đẹp hơn, bị một đại thương gia chọn để trở thành một nữ đầy tớ ở phương đông. Kiểu nô lệ này con buôn nói qua, các nàng có thể bị bán tới phương đông là nơi văn minh nhất, giàu có nhất và đông đúc, là phước khí của các nàng đã tu từ kiếp trước, chỗ ấy người ta lịch sự, nho nhã, tuyệt đối sẽ không đem các nàng tróc sạch sẽ, giống như tuột lông heo để biểu diễn ở trước mặt mọi người.
Bây giờ nhìn lại, đích xác là như vậy, những người đàn ông vây quanh nàng cũng không hề động tay động chân, cũng không lột quần áo nàng. Giống như một đám dã thú chọn ai đó vờn tới vờn lui.
Trên thực tế, những người chủ nô lệ ở phương tây khi vừa mới tới phương đông cũng muốn làm theo thói quen ở phương tây là trưng bày nô lệ để bán, nhưng mà rất nhanh bọn họ bị cấm rồi.
Văn minh phương đông và văn minh phương tây khác nhau, phía chính phủ nghiêm cấm việc bất công khi tiếp xúc trước mặt mọi người, mà những người mua cũng không muốn xảy ra như vậy chuyện.
Văn minh đông phương phát triển không giống với các giá trị với quan niệm và tính cách khác người phương tây, đối với cô gái nô lệ nhỏ có thể sẽ trở thành là người của riêng họ, bọn họ cực kỳ ghét đem nàng lột như con cừu non phô cho nhiều người xem như vậy thì thật là vô lương tâm.
Tuy nhiên nói đi thì phải nói lại, bọn họ hiển nhiên không cách nào phát hiện tất cả ưu điểm cùng khuyết điểm của đầy tớ gái, tỷ như quần áo có thể che giấu thân thể các nàng, một ít tỳ vết của thân thể bọn họ có thể nhẫn nhịn, lại không thể dễ dàng tha thứ nàng bị vô số đàn ông xem chỗ riêng tư.
Đặc biệt là những người quyền quý và giàu có của phương đông từ trong tầng lớp quý tộc phương tây không thể lý giải được quan niệm kỳ quái, bọn họ ngại ra mặt, tự mình chạy đi chọn một đầy tớ gái theo ý, thông thường đều phái quản gia tâm phúc hay một nhân vật nào đó thay thế bọn họ ra mặt, cứ như vậy, đại diện của những người mua này càng không đề xuất một chút phẩm giá mà họ yêu cầu.
Nơi này là thị trường giao dịch nô tỳ. Những người chủ nô lê đến từ tây phương nhiệt tình lớn tiếng rao hàng. Những người môi giới ở phương đông thì đi qua lại giữa đám đông, phát hiện ai nhìn chung quanh, lập tức đi tới, khách khí hỏi rõ nhu cầu đối phương, tiện thể tự đề cử mình, dẫn người mua nhìn hàng, yêu cầu, trả giá để kiếm tiền hoa hồng.
Những người môi giới này chẳng những phải thật là tinh mắt, giỏi tài ăn nói, còn phải giỏi về giao thiệp, biết thuận theo chiều gió, có thể nói ai ai cũng giỏi. An Lộc Sơn cùng Sử Tư Minh khi còn thiếu niên từng ở Chợ Tây Trường An làm qua môi giới, chẳng qua thời đó phụ thân của bọn họ cũng còn chưa ra đời đâu.
Lúc này, Lý Ngư với một cái chân trần, như sao xẹt chạy tới.
Lý Ngư thấy chiếc giày bị chém đi đứng bất tiện nên dứt khoát cởi nó ra.
Hắn xuất hiện khi ở đây đang đông đúc, thị trường nhân tài hết sức đông đúc náo nhiệt, phía sau một nhóm người đông đúc đang đuổi theo. Nếu như chỉ có Lý Ngư một mình xuất hiện, sợ rằng cũng sẽ không có ai chú ý tới việc hắn đến, nhưng phía sau hắn còn đi theo nhiều người như vậy, thấy thế bọn họ người đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, sự yên lặng như ôn dịch nhanh chóng lây lan ra từ từ, xa xa người ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng im lặng bất động tại chỗ, toàn bộ thành phố náo nhiệt nhất thời biến thành cửa hàng tượng sáp vậy, hoàn toàn kiên cố.
Lý Ngư hai chân một cao một thấp, từ từ đi về phía trước.
Bên đường một hán tử cao gầy, một tay nắm cổ áo của một tên nô lệ Côn Luân, một tay bóp miệng tên nô lệ Côn Luân, kinh ngạc há to mồm nhìn Lý Ngư. Tên nô lệ Côn Luân há to miệng lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, bởi vì đang ngẩng đầu nên mắt có thể nhìn, ngạc nhiên nhìn ma lực của đàn ông.
Người đàn ông phương đông thần kỳ ở chỗ một cái chân để trần, một cái chân mang giày, hắn thành công khi đã hóa đá cả cái chợ.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi với cẩm bào bội ngọc, ăn mặc đắt tiền mặc dù là người khách nhưng bị ảnh hưởng của không khí này cũng kinh ngạc đứng bất động tại chỗ. Ở sau lưng gã, là một mỹ nhân Âu La Ba ngực cao mông bự, tóc bạch kim, long mi màu bạch kim, học trò với màu lam lục, nước da trắng nên có thể thấy rõ trên mặt còn có vài đốm tàn nhang.
Nàng rất có nhãn lực, nhìn cách ăn mặc của vị công tử mua cô ta, cũng biết nhất định là thiếu gia của một nhà giàu có, hơn nữa hắn hiển nhiên không là loại nhân vật như quản gia tùy tùng gì đó, mà là đích thân ra mặt, tự mình tới chọn mỹ nhân theo ý.
Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người nàng sắp hầu hạ chính là gã đàn ông này, cho nên trong lòng hết sức vui mừng. Nhưng chợ đột nhiên yên lặng, hơn nữa vẻ kinh ngạc của vị công tử kia làm nàng bất giác thấp thỏm, rất sợ một cái gì đó bá đạo đến sẽ phá hủy tiền trình tốt đẹp của nàng.
Nhưng mà người đàn ông kia nhìn cũng không có gì gọi là khí thế hung thần ác sát, tại sao tất cả mọi người ở đây hình như rất sợ hắn? Điều này rõ ràng là nhờ kinh nghiệm sống phong phú nên mỹ nhân Aryan một cử động cũng không dám, chẳng qua là tròng mắt hơi chuyển một cái là thấy được những người đi sau lưng Lý Ngư.
Nhìn những nhân vật mang ác tướng kia mỹ nhân Aryan đột nhiên bừng tỉnh, Lý Ngư trong mắt nàng với những kẻ mặc quần áo tây phương thì đạo đức đều như nhau cả.
Hắn đương nhiên là tên ác nhân! Chẳng qua, hắn cùng với những quý tộc xấu xa, bẩn thỉu, giả nhân giả nghĩa như nhau thì với địa vị nhất định sẽ không cần mình đi làm ác, chỉ cần sai những côn đồ hung ác như những con ruồi vây quanh người hắn ra tay là được.
Mỹ nhân Aryan là người xứ khác, một mình nơi xứ lạ khiếp đảm nhích lại gần vị công tử ca kia. Hiện giờ nàng rất thích vị chủ nhân này. Khi hắn chọn mình, trên thực tế còn có chút xấu hổ. Người như vậy nhất định không có chổ nào xấu cả, hầu hạ hắn vui vẻ thì cuộc sống sau này của mình cũng tốt hơn nhiều. Nàng không cần cái tên xấu xí giả nhân giả nghĩa quý tộc thích.
Lý Ngư cũng không biết do mỹ nhân Ô Khắc Lan chân dài quyến rũ này đã đem hắn trở thành người có cuộc sống thối nát, giả nhân giả nghĩa ác độc như những quý tộc ở phương tây. Hắn từ trong đám người từ từ đi tới, ánh mắt dần dần có chút nghi ngờ. Chợt hắn thấy cái chợ này cũng không giống chợ giao dịch tôi tớ bình thường lắm, tuy cũng có thể nhìn thấy nhân vật tuyển chọn nha hoàn.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Đây đều là người thế nào vậy?
Mọi người đang thở hì hục đi sau lưng Lý Ngư, vừa nghe hắn hỏi, đại trướng phòng vội vàng tiến lên hai bước, nở nụ cười nói:
- Nô tỳ, đương nhiên là nô tỳ. À à, Thị trưởng có chỗ không biết, ở Trường An chúng ta, có một phần tư dân số đều là đủ các loại nô tỳ tiện nhân, đều cần ở chợ mua bán mới hợp pháp, Chợ Tây có bốn chợ nô tỳ, nơi này chẳng qua là một trong đó số đó.
Lý Ngư nhìn dáng vẻ những người nước khác, liền hiểu được lời đại trướng phòng có chỗ không thật. Chẳng qua, việc gượng ép mua bán, lừa gạt, muốn kiểm chứng vô cùng khó khăn. Hơn nữa chế độ này không phải dựa vào một người có thể thay đổi được, thị trường tôi tớ ở Chợ Tây đã vô khuôn khổ rồi, cũng tương đối thành thục, quản lý khá tốt.
Nếu như tâm thánh mẫu của hắn phát ra, thế nào nơi địa bàn mình quản phải dựa theo hắn tiến hành thay đổi, cho dù "Đông Ly Hạ" không ra mặt ngăn cản, mặc hắn muốn làm gì thì làm, trên thực tế hắn cũng không thay đổi được cái gì, những giao dịch này sẽ tự dời đi nơi khác, những người đáng thương kia rất có thể càng không có gì bảo đảm cả.
Huống chi, Đại Đường hiện nay mặc dù không có loại đầy tớ với ý nghĩa truyền thống nhưng trên thực tế cũng không quá tệ. Xã hội lúc này vẫn như cũ chia làm hai giai cấp lớn là lương nhân và tiện nhân. Lương nhân là sĩ nông công thương, và tăng ni. Tiện nhân chính là giai cấp nô tỳ.
Hơn nữa “Luật Đường” quy định rõ: tiện nhân nô tỳ, luật như với súc sinh. Về điểm này, triều Đường kỳ thực là ngược lại với triều đại trước. Triều Tần lấy nghiêm hình là tra tấn, nhưng triều Tần đối với nô tỳ nếu so với triều Đường vẫn còn được tha thứ, chỉ cần ngươi nguyện ý, thậm chí lương nhân và tiện nhân có thể lấy nhau. Ở triều Đường, đây cũng là việc ngàn vạn lần không thể, dù ngươi tự nguyện cũng không được.
Hẳn nói đến địa vị nhân thân, trong luật pháp thời Hán quy định "Giết nô tỳ không được giảm tội", nói cách khác, chủ nhân đối nô lệ cũng không thể tùy ý sát hại, sát hại nô tỳ cùng tội như sát hại bình dân. Về điểm này, Luật Đường có sự phân biệt nghiêm ngặt, lương nhân giết tiện nhân, căn cứ vào điều kiện khác nhau mà phải giảm tội mấy bậc.
Cho nên, bây giờ nô tỳ ở Quan Trung cũng chỉ so với nô lệ ở những nơi khác thoáng hơn mấy phần, nô tỳ chân chính biến thành "Lương dân thuê", là từ triều Tống mới bắt đầu.
Lý Ngư xem xét, suy tính, từ trong đám đông từng bước từng bước đi qua. Những đám người Tư sư, Cổ sư, Ti kê, Ti bạo vẫn còn lo lắng đề phòng. Trước đó người khách ở thị trấn khác bị bẫy nhưng là cừu nhân của Lý lão đại, nhưng Lý lão đại lại công và tư rõ ràng. Vẫn dùng trượng đánh người bán gạt người, chuyện này nếu là xảy ra trên thân họ thì sự cương trực như vậy là không thể.
Như vậy có thể thấy, vị Lý lão đại này cùng sự cương trực là không giống nhau lắm. Vạn nhất hắn có ý thức về chính nghĩa, đối với người trong chợ vung tay múa chân một phen, mọi người cũng không thể không khó chịu. Nhưng Lý Ngư đi từ đầu này thẳng đến đầu kia chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Chuyện thiên hạ, ta không quản được. Nhưng ở đây không được có hành vi ngược đãi.
Đại trướng phòng thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng đáp ứng, trong mắt bất giác lộ ra mấy phần kính nể.


Bạn cần đăng nhập để bình luận