Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 593: Mây đen ép thành..
Đây là lợi dụng khe núi để xây dựng thành bảo trại.
Hai gò đất hoàng thổ cao, ở giữa là một con đường, bang mã phỉ La Khắc Đạo đóng quân ở đây. Nói là bảo trại nhưng hết sức đơn sơ, nhóm mã phỉ không hề có ý muốn thủ vững ở nơi này khi có quan binh, nếu thực sự có quan binh tới thì bọn họ lập tức bỏ đi không dấu vết mà không ngu xuẩn đến mức theo núi mà thủ. Gò hoàng thổ này cao nhưng bốn phía đều trống, nếu có người đến sẽ lập tức phát hiện ra.
Bốn phía đều là cánh đồng bình nguyên bát ngát, trừ phi là một trăm ngàn đại quân bao vây, nếu không cũng không thể bao vây tiêu diệt.
Một con vật cưỡi từ xa tới, tung lên một đường bụi mù.
Hai mã phỉ canh giữ cửa trại nhìn cũng không cường tráng lắm, tay để ở cột nhìn thoáng quan lập tức nhận ra là tiêu tham (người thăm dò tin tức) bản trại phái ra nên cũng không để ý tới nữa.
- Đại đương gia, ta đã trở về.
Tiêu tham đi vào phòng khách trống trải, ở cửa đại sảnh có một vại nước, trong vại nước có một cái muôi, tiêu tham cầm muôi uống một bụng nước lạnh, lúc này mới lau miệng nói:
- Tiểu nhân đã tới Lý Phiệt nghe ngóng, Lý Ngư này…
Mã phỉ và Sơn tặc vẫn có chỗ khác nhau, Sơn tặc rất ít khi thủ tiêu tang vật, trên căn bản là đoạt gì dùng đó nhưng mã phỉ lại kết bè kết lũ, giống như châu chấu tung hoành đại địa Lũng Hữu, phần lớn đều là cướp bóc đại thương nhân, nhưng nhiều như vậy cũng cần nguồn tiêu thụ.
Cho nên mã phỉ có quan hệ rất chặt chẽ với thế lực hôi, một bên phụ trách cướp, một bên phụ trách tiêu thụ, phối hợp hết sức ăn ý, mà những thế lực hội này tại địa phương cũng phải có mạng lưới liên lạc. Lần này La KHắc Địch đã phái người tới chỗ Lý phiệt, cũng là quê của Hi Hoàng – Thiên Thủy, tìm người tìm hiểu một chút.
Lý Phiệt điều động quân tinh nhuệ Hổ Báo Kỵ, liên lụy tới bao nhiêu người? Chuyện này ở Thiên Thủy ít người không biết. Người của La Khắc Địch khéo léo có quan hệ với một đầu mục của Hổ Báo Kỵ, lợi dụng quan hệ mới thiết yến nhờ đầu mục kia, trong yến tiệc mới hỏi thăm một phen, đầu mục kia hoàn toàn không đề phòng mới thổ lộ thật tình.
La Khắc Địch sau khi nghe xong, nói:
Ừm! Ngươi là nói Lý Ngư cùng với Lũng Tây Lý gia xác thực không có quan hệ gì, chỉ là hắn cùng hai vị công tử Lý Phiệt có giao tình rất tốt, Phiệt chủ được con trai thỉnh cấu nên phái người tới giúp. Hẳn là cũng tính toán cho con trai kết giao bằng hữu nhỉ?
Thám tử cười nói:
- Vâng! Lần này dẫn đội chính là Trương Sinh Trương quản gia. Trước khi chuẩn bị đi, Trương quản gia đã bí mật thông báo với đầu mục, một khi phát hiện Lý Ngư có nhân phẩm không đứng đắn, làm người gian trá, để tránh làm hại hai vị công tử lập tức quyết đoán chém hắn!
La Khắc Địch mang mặt nạ dữ tợn trên mặt, đôi mắt lộ ra ý cười nói:
- Như vậy hiện tại thì sao, Lý Phiệt nói thế nào?
Thám tử nói:
- Trương quản gia hồi báo không sai, Lý Phiệt nói được, để xem hắn có thể dừng bước ở Cơ huyện hay không, xứng đáng trở thành phụ tá tương lai của hai vị công tử hay không.
La Khắc Địch cười nói:
- Được! Rất tốt! Ta sẽ để cho Lý gia chủ biết, người này, là một đống bùn nhão không trát được tường.
Y vừa nói tới đây, hai mã phỉ dẫn theo Hải Carh bước nhanh tới:
- Đại đương gia, người của Cơ Huyện Bành Phong đến.
Từ Hải Cảnh trình thư lên, La Khắc Địch đọc mấy lần, cất tiếng cười to:
- Ha ha ha, đây thật sự là đang buồn ngủ thì đã có người đưa gối tới, ha ha..
Y nhìn về phía người tới nói:
- Bành lão gia nói, khi nào động thủ?
Từ Hải Cảnh chắp tay nói:
- A Lang nhà ta còn liên hệ với Thổ Phiên Dụ Hàn Ba Sung Vĩnh Đan, ước định hai bên cùng ngày 15 tháng 7 động thủ.
La Khắc Địch cười quái dị nói:
- Ngày 15 tháng 7, là ngày quỷ môn quan đã mở ra? Ha ha, được! Trở về nói cho lão gia nhà ngươi biết, quyết định như vậy đi!
Lúc này Vĩnh Đan gia cũng nhận được thư của Bành Phong. Vĩnh Đan là một vị Dụ Hàn Ba Sung Thổ Phiên, phiên dịch thành tiếng Hán là Tiểu Chỉnh sự, đây là một chức quan của Thổ Phiên, là quan viên phương diện tư pháp. Chức quan Chủ quản tư pháp vương triều Thổ Phiên chính là Chỉnh Sự đại, phó chỉnh sự, Tiểu Chỉnh sự, Vĩnh Đan chính là một vị Tiểu Chỉnh sự.
Đồng thời y cũng là thủ lĩnh một bộ tộc, bộ tộc y ở ngay ngoài Dân Châu, vượt qua “Ly ba tường” chính là bộ tộc khác, thi thoảng vẫn đến trộm cái muôi, đoạt cái bát, chuyện này Vĩnh Đan làm thường xuyên. Lần trước y dẫn người chạy tới Cơ Huyện cướp bóc một trận, y cũng kết giao cùng La Khắc Địch.
Nhìn bức thư, Vĩnh Đan nhướng mày, khuyên tai tròn to trên vành tai đong đưa.nói:
- Hả? Ta vừa từ Cơ Huyện trở về, Nam tước này có nhiều tiền không? Có đáng để ta đi thêm một chuyến không?
Từ Hải Sinh cười nịnh nói:
- Vĩnh Đan lão gia, lão gia chúng tôi là muốn… lần này xử lý luôn cả Tam vương Nhất Trần Lưu của Trấn Tân Thủy một thể!
Vĩnh Đan vừa nghe, hai mắt sáng rực nói:
- Thế nào, lão gia các ngươi rốt cục quyết định động đến bọn họ rồi hả?
Từ Hải Sinh nói:
- Ban đầu Lão gia nhà ta còn chưa muốn, mấy người họ đoàn kết lại, thế lực cũng không nhỏ, không muốn gây đến độ lưỡng bại câu thương. Thế nhưng mấy người đó không biết thức thời, cho rằng nịnh hót vị Tước gia mới đến là có thể tiêu diệt được lão gia chúng ta.
Từ Hải Sinh tiến lên một bước, nói:
- Hơn nữa, vị Tước gia kia cũng rất giàu có, hắn tới Cơ huyền, không ngờ không ở lại thị trấn mà tới Chiết Hoa Sơn xây thành trì mới. Vĩnh Đan lão gia, ngươi nghĩ, hắn có bao nhiêu tiền mới dám xây thành hả?
Vĩnh Đan vừa nghe, ánh mắt sáng lên:
- Được! Như vậy, ngày 13 tháng 7 ta xuất binh. Ngày 14 tháng 7 hẹn ở chỗ cũ, các ngươi dẫn người tới.bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ kế hoạch cụ thể.
Từ Hải Sinh vui mừng nói:
- Vâng! Tiểu nhân tuân mệnh

Thiết Vô Hoàn đang luyện binh, chỉ còn dư lại hơn một ngàn người nhưng đã biến thành một quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Có điều bọn họ vốn là hạng người hung ngoan, lần này dưới áp lực sinh tồn nhất định phải phục tùng người khác, ác khí đều ứ đọng trong lòng mỗi người.
Thiết Vô Hoàn cũng không sợ, tức giận ứ đọng không hẳn sẽ phản phệ. Chỉ có điều cứ đè nén xuống nhất định sẽ có ngày bạo phát, bọn họ cần một con đường phát tiết. Thế nhưng dưới Chiết Hoa Sơn không có kỹ quán, cũng không có quán đánh bạc, bọn họ càng không được uống rượu, từng người sống trong khổ hạnh, không có chỗ phát tiết.
Vì vậy khi ba ngàn phạm nhân mới được đưa tới, ác khí của những lão binh này không thể tránh né được lập tức phát tiết lên người bọn họ, chỉ có ba bốn ngày là đã hủy đi hơn tám trăm người, còn lại hai ngàn người đã bị dọa sợ đến phát điên.
Thiết Vô Hoàn vốn muốn thiết luật luyện cường binh, lúc này lại không thể không ra mặt khống chế bọn họ bằng thủ đoạn luyện binh khốc liệt. Dưới sự khống chế của Thiết Vô Hoàn, số người chết đã giảm tới mức tối thiểu, sau một tháng, ba ngàn người này chỉ còn lại một nửa. Thế nhưng tù phạm được huấn luyện hiệu quả một cách thần kỳ, còn tốt hơn khi Thiết Vô Hoàn tự mình mang binh, bởi vì người mới tàn nhẫn nhưng ở trước mặt những người từng trải kia căn bản không là gì. Bọn họ nghĩ gì, tâm thái gì, những lão binh kia rõ như lòng bàn tay, tự có thể kiểm soát được.
Vì vậy khi Thiết Vô Hoàn luyện binh thì số người còn lại chỉ có một phần ba, thế nhưng lần này thì còn lại một nửa. Lúc này nhóm phạm nhân thứ ba được đưa tới, lần này Thiết Vô Hoàn cũng mở rộng khẩu vị, muốn sáu ngàn người. Hiện tại trên tay gã đã có ba ngàn chi binh có thể dùng, khống chế sáu ngàn phạm nhân dễ như trở bàn tay. Có điều, đã dần hình thành quân đội không thể tránh khỏi xuất hiện tình trạng như lúc trước, kỳ thật ác khí của bọn họ không phải là không có.
Chẳng qua khi luyện binh đã cải tạo bọn họ từ đầu đến cuối. Trong quá trình cải tạo, tuy bọn họ đã học được phục tùng, nhưng trong quá trình bị chinh phục vẫn sinh ra sự không cam lòng, oán hận, phẫn nộ, hoảng sợ, các loại tâm tình kết hợp cùng nhau, cần phải có chỗ phát tiết, lúc này mới có thể hòa nhã tiếp nhận thân phận mới.
Thiết Vô Hoàn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp chuyện không may, nếu chẳng may có một người “kêu gọi” thì xong đời. Tuy nói thủ Chiết Hoa Sơn đều là dòng chính, căn cứ thế núi hiểm yếu cùng cường nỏ, không sợ bọn họ công tới, nhưng quân đội khổ tâm huấn luyện cứ như vậy mà tan rã. Thiết Vô Hoàn quyết định đi tìm Lý Ngư nói rõ tình hình, có thể hỏi thăm xem có đại cỗ mã phỉ hoặc là loạn quân nào không, dẫn bọn họ đi lôi luyện một lần, để đầu đao của bọn họ uống máu, huyết dịch có thể dội vào tà hỏa trong lòng bọn họ.
Thế nhưng gã còn chưa đi gặp Lý Ngư thì Lý Ngư đã đến tìm gã.
- Thế nào rồi? Chúng ta hiện tại có bao nhiêu người có thể sử dụng?
- Ít nhất ba ngàn tinh nhuệ, tinh nhuệ rất đáng sợ. Hiện tại bọn hắn vẫn dùng đao thương gỗ… ngay cả đứng giữa bọn họ cũng có cảm giác như đứng giữa bầy sói, một khi phân phát vũ khí, hậu quả có thể tưởng tượng được. Mặt khác sáu ngàn…. Khụ, bốn ngàn người kia cũng luyện gần xong, chẳng qua bọn hắn còn chưa ổn, tâm tính bất ổn, dễ dàng sinh loạn.
- Ba ngàn tinh nhuệ à? Ừ, vậy còn bốn ngàn người kia, còn phải luyện bao lâu?
-- Không mất nhiều thời gian nữa đâu. Thiết Vô Hoàn cười khổ nói: - Hiện tại cũng gần như một lão binh mang một tân binh, rất nhanh, nhiều nhất là nửa tháng. Thế nhưng trong lòng bọn họ ứ đọng quá nhiều tức giận, ta lo lắng tất cả mọi người đều gặp sự cố, vì lẽ đó bây giờ đang áp chế, không dám luyện quá độc ác.
A Lang, chúng ta phải nghĩ một biện pháp, làm một cuộc để bọn họ dùng đao thật thương thật. Nếu không đừng nói bọn họ, ngay cả ta cả ngày cầm một thanh đao gỗ đổ mô hôi chém giết mà không thể dùng đao thật thương thật chém giết oanh liệt một trận, ta sợ là cũng muốn bốc hỏa.
Lý Ngư cười rộ lên nói:
- Rất tốt! Ông trời thật chiếu cố ta!
Thiết Vô Hoàn nghi hoặc nói:
- A lang đang nói gì vậy?
Lý Ngư thản nhiên nói:
- Từ lúc tới Cơ Huyện, ta căn bản không tới thị trấn Cơ Huyện một bước, giống như không nhìn thấy Bành Phong vậy, ngươi nói hắn không có động tác nào hay sao? Biết rõ nơi này có một con thuồng luồng hung ác như vậy, ta há có thể thật sự làm như không thấy hắn hay sao?
Thiết Vô Hoàn mơ hồ hiểu được, nhưng nhất thời còn chưa hiểu rõ. Lý Ngư giải thích:
- Ta vốn định bức hắn không nhịn được nhảy ra đối phó ta, sau đó… sẽ đánh thổ hào phân đất ruộng. Tuy nói động tác này sẽ khiến người khác chú ý gây nên sự bất mãn của toàn bộ nhà quyền quý Lũng Hữu, nhưng ta muốn dừng bước ở đây cũng không còn cách nào khác, về sau hành quân lặng lẽ chút, tránh đầu gió là được. Nhưng ai biết…
Lý Ngư tiến lên phía trước hai bước, nhìn sáu bảy ngàn người đứng không nhúc nhích ở đằng kia vì Thiết Vô Hoàn cầm lệnh kỳ níi chuyện với mình mà mất hiệu lệnh, đội ngũ quân trận như rừng rậm không gió, bỗng quay đầu nhìn gã mỉm cười nói:
- Ở ngoài thông với nước khác, bên trong câu kết mã phỉ, ta muốn trừ hắn tận gốc, ai dám nói một câu không nên?


Bạn cần đăng nhập để bình luận