Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 532: Mạch nước ngầm.
Đỗ Hành Mẫn thấy Lý Ngư cùng Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên tới, ra đón ngay lập tức.
Trước khi đến y đã nhận được lời nhắn của Thái Luân, đã triệu tập được mười một người, trừ vài tên tâm phúc đáng tin cậy cùng vài huynh đệ trong gia tộc họ Thái ra còn có ba người dưới trướng của Trưởng Sử Tề Vương Quyền Vạn kỷ. Ban đầu là do Quyền Vạn Kỷ biết được Tề Vương mộ binh tạo phản, bị phát hiện nên lập tức thúc ngựa ra khỏi thành, bị truy đuổi tới bờ sông và bị bắn chết không kịp dẫn người theo cho nên sau đó người nhà của hắn cũng bị giết. Ba tiểu lại mà ông ta mang từ Trường An tới nhận được tin tức vội trốn trốn thoát.
Ba tiểu lại này ở Tề Châu lâu ngày, lại không mang theo gia quyến, thường phóng túng ở thanh lâu, cũng nạp phòng nhỏ ở bên ngoài. Một tiểu lại trong đó vừa lúc cưới một nhị phu nhân. Chính là em gái ruột của một gã tiểu giáo dưới tay Thái Luân, hai người này biến thành thân thiết.
Sau khi Quyền Vạn Kỷ gặp chuyện không may, tên tiểu lại kia cùng hai đồng bạn vốn định nhờ anh vợ giúp tìm cơ hội chạy ra khỏi Tề Châu, nhưng sau đó Tề Châu lại bị phong thành, nếu không có thủ dụ của Tề Vương thì không được xuất nhập, bọn họ không đi được, đành phải ở trong hầm nhà của anh vợ, không biết thiên thời.
Khi Thái Luân triệu tập tâm phúc, hiểu rõ lợi hại, muốn dẫn bọn họ tìm nơi nương tựa, làm một chuyện lớn, tiểu giáo này vô cùng vui mừng, lúc này mới nói ra chuyện này.
Thái Luân cũng mừng rõ, có thể tìm được cộng sự là có thêm trợ lực. Thái Luân lập tức cùng tiểu giáo đi về nhà gặp ba người kia, ba người này ở trong hầm ngầm khi thấy Thái Luân xuất hiện còn tưởng là anh vợ phản bội bọn họ.
Đỗ Hành Mẫn nói với Lý Ngư:
- Bên phía ta tổng cộng có mười bốn người, toàn bộ là lực sĩ tuyệt đối tin cậy được. Bằng đó người nếu chân chính chiến đấu thì không được nhưng nếu đánh lén thì có thể đủ, nhiều hơn nữa có khi lại hỏng việc.
Lý Ngư tính toán nói:
- Đúng vậy, cộng thêm ba người chúng ta nữa là mười bảy người, vậy làm cái công lao lớn này đi!
Lý Bá Hạo đột nhiên nói:
- Hay là tìm thêm một người nữa.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Ngươi còn có bằng hữu à?
Lý Ngư biết Lý Bá Hạo có võ công, nghĩ tới người được y coi trọng cũng không yếu, cao thủ như vậy có thêm hoặc có thể tìm đến thật sự là trợ lực lớn.
Ai ngờ Lý Bá Hạo nói:
- Không có, ta chẳng qua thấy con số mười tám này may mắn hơn một ít.
Lý Ngư không nói gì, đáng lẽ nên biết sớm tên tiểu tử này không đáng tin cậy, vậy mà ta còn hỏi hắn.
Hắn nhìn Đỗ Hành Mẫn mỉm cười nói:
- Vị bằng hữu của ta từ trước tới giờ vui tính, chỉ đùa một chút mà thôi.
Đỗ Hành Mẫn giật mình, khâm phục nói:
- Túc hạ làm đại sự mà vẫn có thể cười nói, chân chính là hào kiệt!
Lý Bá Hạo vốn định phủ nhận lời nói của Lý Ngư, là trưởng tử của Lũng Tây Lý thị đại tộc, luôn đoan chính túc cẩn, lúc nào thích nói đùa chứ? Có điều nghe Đỗ Hành Mẫn nói “chính là hào kiệt”, suy nghĩ một chút cũng vui lòng nhận lời bình này, cũng quyết định về sau nếu gặp được đại sự, sẽ nói nhiều lời trêu đùa hơn nữa.
Trong tâm niệm của Lý Bá Hiên chỉ có tiểu mỹ nhân mông lớn ngực lớn, thế nhưng gã vẫn còn ngại ngùng, trước mặt Đỗ Hành Mẫn cũng không tiện mở miệng. Trong lòng chỉ nghĩ, từ khi quen biết tiểu thần tiên tới này, dường như hắn chưa từng nói dối mình nên cứ chờ đợi xem, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng.
Bên này đã thương nghị xong, ước định đêm nay hành sự. Sau đó Lý Ngư và hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đi cùng Đỗ Hành Mẫn trở về, buổi tối cùng nhau hành động, bằng không đến lúc đó còn phải hội họp, đó là một vấn đề không nhỏ, ba người lập tức đi theo Đỗ Hành Mẫn rời đi.
Mặc dù đây là nơi loạn binh, tuy nhiên có Đỗ Hành Mẫn là Binh Tào dẫn đường cũng không có người làm khó dễ.
Lúc này Hột Can Thừa Cơ đã rời khỏi phủ Thái Sư, bỏ lại một mình Dương Thiên Diệp đứng ngây ngốc ở trong đình.
Hột Can Thừa Cơ đả kích Dương Thiên Diệp, nói như đinh đóng cột với nàng:
- Ngươi vĩnh viễn không thể ngờ được, Tề Vương ngu xuẩn tới mức độ nào đâu. Cái mà hắn gọi là tạo phản, chính mà một trò nực cười! Nếu hắn có thể thành công, quả thật là thiên lý khó dung.
- Ngươi… vì sao ngươi lại không coi trọng Tề Vương?
- Không phải không xem trọng, mà căn bản là không có gì để xem trọng! Dương Thiên Diệp điện hạ tự nâng đại kỳ tạo phản, có thể giả danh Tề Vương còn hữu dụng chút. Nếu muốn bắt hắn là con rối, hắn cũng phải có bộ dạng của con rối mới có thể lấy ra dọa người, không phải sao?
Hột Can Thừa Cơ trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Nhưng nếu ngươi mang một cục phân đi làm con rối, thật sự có người đến nương nhờ, chẳng lẽ ngươi cho người ta xem cục phân à?
- Hắn.. rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến cho ngươi căm hận tới tận xương tủy thế?
Hột Can Thừa Cơ hít sâu vào một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Hắn không làm gì cả! Nếu hắn làm, cho dù có làm sai ta cũng không đến mức như vậy…
Dương Thiên Diệp không hiểu nói:
- Hắn chẳng làm gì, thế tại sao ngươi lại giận dữ như vậy?
Hột Can Thừa Cơ cả giận nói:
- Hắn tạo phản! Hắn hô cho toàn thiên hạ biết “ta tạo phản”, sau đó cút về nằm gối đầu ngủ, không hề làm gì, ngươi đã từng gặp người ngu xuẩn như vậy hay chưa?
Hột Can Thừa Cơ hít vài hơi mới nén được cơn giận, đột nhiên thở dài mất hứng nói:
- Tạo phản? Tạo cái gì phản? Từ khi Lý Hiếu Thường tướng quân quy thiên, ta chỉ làm càn quấy mà thôi.
Gã cười như mếu, nói với Dương Thiên Diệp:
- Ta khuyên ngươi, cũng đừng giằng co nữa, tìm một người thành thật mà gả đi, đừng giằng co…
Hột Can Thừa Cơ nói xong, nhìn bốn phía, ủ rũ, có bộ dáng như không hề luyến tiếc.
Mặc Bạch Diệm vẫn đứng bên cạnh, tức giận nói:
- Hột Can Thừa Cơ này quả thực không biết gì. Cô nương đừng bị hắn làm ảnh hưởng.
Dương Thiên Diệp thầm nghĩ:
- Đúng rồi! Dựa vào cái gì mà phải tìm người thành thật mà gả, chẳng lẽ không phải người thành thật thì không dám cưới ta sao? Hứ!
Bên trong thành Tề Châu, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, mà ở Lạc Dương Đại Phụ vẫn phồn hoa hưng thịnh.
Tề Vương tạo phản? Mà tính tình bẩm sinh của Tề Vương là trạch nam, ngay cả Thanh Châu gần trong gang tấc cũng không gây rối chứ đừng nói tới Lạc Dương. Người Lạc Dương căn bản không hề bàn tán về Tề Vương mưu phản, ngẫu nhiên có người nói đến cũng không có người hứng thú nói chuyện phiếm nên nhanh chóng bị gạt ra.
Lạc Dương, rượu vẫn uống, vũ vẫn nhảy, hết thảy đều như thường.
La Bá Đạo và Khoáng Tước Nhi chính là ở trong không khí như vậy. La Bá Đạo chạy tới thành Lạc Dương, may mắn Khoáng Tước Nhi được Dương Diên Diệp ưu ái, coi nàng là tâm phúc, có một số việc không gạt nàng. Khoáng Tước Nhi tới Lạc Dương, trước tiên dàn xếp cho La Bá Đạo phòng trọ, rồi mới lặng lẽ tìm căn cứ mà Mặc Bạch Diệm kinh doanh ở Lạc Dương, rồi hỏi thăm hành tung của Dương Thiên Diệp điện hạ, mới biết nàng đã tới Tề Châu.
Khoáng Tước Nhi không dám chậm trễ về nhà trọ tìm La Bá Đạo.
Kể từ khi La Bá Đạo biết Khoáng Tước Nhi là “người đồng đạo” thì cũng không cần khổ cực đóng giả viên ngoại nhàn nhã nữa mà lộ ra bản tính thật khiến cho Khoáng Tước Nhi nhìn y thuận mắt hơn so với trước đây rất nhiều. Xưa này lời nói của y tuy không trí tuệ thong dong vững vàng như Tô Hữu Đạo nhưng cũng có vài phần hống hách tự tin.
Sự bá đạo hống hách của La Bá Dạo đã khiến Khoáng Tước Nhi dần dần phát sinh tình cảm với y.
- Dù sao lão tử hiện giờ cũng không một xu dính túi, Đông cung Thái Tử cũng không thể trở về. Ăn nhờ ở đậu cũng không có gì, dựa vào một thân bản lĩnh của ta cũng không phải ăn cơm trắng, chỉ mong có thể được ở cùng với Tước Nhi!
La Bá Đạo lại nghĩ:
- Chỉ là không biết chủ nhân của nàng ấy là người phương nào, nghe khẩu khí là một nữ tử, cô ta hẳn là sẽ không phản đối ta cưới Tước Nhi làm vợ chứ? Mặc kệ, nếu cô ta không phản đối, ta ngồi hai thành ghế gập cũng không sao! Nếu như cô ta không thức thời, hắc! Lão tử lập tức đoạt lại vị trí lão đại, để Tước Nhi làm áp trại phu nhân của ta, bắt cô ta làm tiểu nha hoàn bưng nước rửa chân cho Tước Nhi, hưm hưm…
La Bá Đạo nhe răng ra cười độc ác, sửa soạn lại trang phục lại tiếp tục đi cùng Khoáng Tước Nhi tới Tề Châu…


Bạn cần đăng nhập để bình luận