Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 87: Người không an phận Liễu Hạ
- Đô Đốc Lợi Châu Võ Sĩ Hoạch bái kiến Kinh Vương điện hạ.
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc bước xuống, tươi cười bước lên đỡ nói:
- Ai nha, Đại đô đốc miễn lễ, mau mau bình thân.
Võ Sĩ Hoạch mỉm cười đứng lên, đưa tay giới thiệu nói:
- Điện hạ, vị này là phu nhân tôi Dương thị.
Dương phu nhân duyên dáng khẽ chào nói:
- Thiếp thân bái kiến Kinh Vương điện hạ.
Võ Sĩ Hoạch nói:
- Đây là khuyển tử Nguyên Khánh, Nguyên Sảng!
Võ Nguyên Khánh và Võ Nguyên Sảng tiến lên chào:
- Bái kiến Kinh Vương điện hạ!
Võ Sĩ Hoạch giới thiệu từng người, thần thái thong dong. Ông là đại tướng biên cương một phương, trước kia khi Lý Uyên chưa lên làm hoàng đế cũng cùng ông ta xưng huynh gọi đệ. Sau khi Lý Thế Dân đăng cơ, ông cũng là trọng thần một phương. Mà Lý Nguyên Tắc chẳng qua chỉ là một trong hai mươi huynh đệ của Lý Dân mà thôi.
Trong mắt người thường, vừa nghe nói người nào đó là Vương gia, là huynh đệ ruột của Hoàng đế cũng đều kính sợ, nhưng với nhân vật có số má như Võ Sĩ Hoạch thì chưa chắc ông đã để y vào trong mắt. Đương nhiên, ngoài mặt ông ta không thể hiện ra điều đó.
Lý Nguyên Tắc mỉm cười tiếp kiến, thi thoảng nói miễn lễ, đôi mắt thì liếc đi liếc lại, nhìn hoa cả mắt.
- Ừ, đây hẳn là Dương phu nhân mà phụ hoàng tự mình ban thưởng cho Võ Đô Đốc rồi? Đúng là như một quả đào mật nhỏ chín, đủ vị!
- A? Tiểu nương tử này cũng không tệ? Nàng là khuê nữ của Võ gia? Xinh đẹp giống như Dương thị phu nhân, nhìn như hai tỷ muội hoa vậy, ha ha…
- Đây là Hoa Cô nhị nha đầu? Còn nhỏ tuổi đã là một mỹ nhân, đợi thêm một thời gian nữa hẳn là một tiểu mỹ nhân rồi!
Trong đầu vị Vương gia Lý Nguyên Tắc này cũng chỉ có chuyện trong đũng quần kia, những ý niệm xấu xa lại hiện lên trong đầu. Chỉ có điều y lại không tiện nhìn chằm chằm vào nữ quyến nhà người ta, đành phải vừa ứng phó với Võ Sĩ Hoạch vừa tận dụng mọi cơ hội để liếc mắt một cái, liếc bên này liếc bên kia, ánh mắt tung bay, bận bịu không tả nổi.
Lúc này Dương Thiên Diệp mới vừa nhận được tin tức liền mang theo Mặc tổng quản và Phùng Nhị tới đón tiếp, hai người vừa đến, Lý Nguyên Tắc vừa nhìn thấy, trong lòng lại rung động:
- Võ gia thực sự có nhiều đóa kỳ hoa, từng người đều mỹ lệ phi phàm, nữ tử này đặc biệt là xuất chúng. Vừa rồi còn nói Võ Thuận và Dương thị rõ ràng là mẹ con nhưng lại giống như một đôi tỷ muội hoa, lần này thì một tỷ muội hoa chân chính đã đến.
Chỉ có điều…
Nghĩ đến Võ Sĩ Hoạch là trọng thần một phương, không phải là một tiểu quan lại mặc y bóp nắn, Lý Nguyên Tắc không khỏi thở dài. Đáng tiếc, nhiều đóa hoa như vậy lại chỉ có thể đứng nhìn, không thể cưỡng đoạt. Lý Nguyên Tắc đang suy nghĩ trong lòng, theo bản năng liền thở dài hẳn ra ngoài chứ không phải ở trong lòng.
Lúc này Võ Sĩ Hoạch mới hỏi:
- Thánh thượng long thể có khỏe mạnh không?
Lý Nguyên Tắc lại thở dài, Võ Sĩ Hoạch ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Sao thế, long thể thánh thượng không tốt à?
- Ừ? À? Ồ… không phải vậy, bản vương vì đi đường dài quá mức mệt mỏi nên mới thở dài, ha ha…
Trong lúc cấp bách Lý Nguyên Tắc đánh ứng phó như vậy, âm thầm kinh sợ toát mồ hôi lạnh.
Vấn đề này y nên trả lời thế nào đây? Nói Hoàng đế rất khỏe, vậy ngươi than thở cái gì, Hoàng đế khỏe mạnh, ngươi tỏ vẻ buồn bã như vậy sao? Nói Hoàng đế không khỏe? Rõ ràng Lý Thế Dân sống rất vui vẻ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Trải qua sự việc này, Lý Nguyên Tắc cũng không dám nghĩ lung lung, đành phải rời ánh mắt khỏi những khuôn mặt xinh đẹp như những bông hoa kia, kiềm chế tinh thần, chuyên tâm nói chuyện với Võ Sĩ Hoạch.
Lý Nguyên Tắc lại giới thiệu Viên Thiên Cương với Võ Sĩ Hoạch, lúc này thanh danh của Viên Thiên Cương chưa lộ ra ngoài dân gian, nhưng rất nhiều quan lớn biết đến y, nhất là y vốn làm quan ở Tứ Xuyên, đặc biệt là quan lại vùng Ba Thục càng biết đến uy danh của y.
Hoa Cô vừa nghe nói người này là Viên Thiên Cương, cảm thấy ngạc nhiên, thầm liếc y một cái, thầm nghĩ:
- Nghe nói người này cũng thông hiểu thuật thần tiên, không biết hắn và Lý Ngư ca ca ai lợi hại hơn. Theo ta nghĩ nhất định là Lý Ngư ca ca lơi hại hơn, có cơ hội nhất định phải để cho Lý Ngư ca ca giáo huấn hắn một chút, ai bảo hắn ức hiếp ta, hừ!
Đúng lúc này, Viên Thiên Cương cười cười liếc nhìn về phía cô bé, Hoa Cô giật mình vội đảo mắt nhìn y, giả vờ bộ dáng như một đứa bé ngoan ngoãn, nghĩ thầm:
- Hắn nhìn ta làm gì, chẳng lẽ trong đầu ta nghĩ gì đều bị hắn đoán được.
Từ sau khi biết được Kinh Vương tới tuần tra Ba Thục, sẽ tới Lợi Châu, Võ Sĩ Hoạch đã cho người tu sửa biệt viện Tích Thúy Đài, hiện giờ nơi đó đã tu sửa xong, nhưng vương gia giá lâm, nếu không khoản đãi mà lập tức đi tới Tích Thúy Đài thì quá thất lễ. Cho nên khi hai bên chào hỏi song, Võ Sĩ Hoạch mời Kinh Vương nhập phủ, cho người bố trí tiệc rượu đón gió.

Võ phủ thiết yến đón tiếp Kinh Vương, bởi vì Kinh Vương tới đột xuất, hơn nữa Võ Sĩ Hoạch cũng đang kết thù kết oán với Nhậm Oán cho nên ông thoải mái thiết yến mà không báo cho Nhậm Oán biết. Trước tiên tiếp xúc với Kinh Vương một chút, ông cũng thăm dò ý tứ của Kinh Vương, đặc biệt là Hoàng Đế có ý muốn thu xếp Kinh Vương ở nơi nào hay không.
Lúc này Lý Ngư mang theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi tới Tư Mã Phủ. Phủ Tư Mã so với phủ Đô Đốc và Phủ Thái Thú thì kém hơn không chỉ một chút, đồng thời cấp bậc Tư Mã cũng thấp hơn hai vị quan to này, thực quyền cũng hữu hạn, thứ hai là bởi vì Nhậm Oán quá mức ương ngạnh Liễu Hạ Huy đảm nhiệm chức vụ ở Lợi Châu tương đối là chìm.
Lý Ngư ngừng lại trước cửa, Cẩu Đầu Nhi diệu võ dương oai đến bảo người sai vặt vào truyền tin. Trước kia Cẩu Đầu Nhi nào dám đi bộ tới trước cửa phủ đệ quan viên, lại càng không dám trực tiếp đứng trước mặt người gác cổng. Nhưng từ lúc đi theo Lý Ngư, gã còn đường đường sửa trị cả Thái Thú, tiểu nhân đắc chí lại thiếu kinh nghiệm nên khó tránh khỏi có chút “tự sướng” rồi.
Liễu Hạ Huy đang ở trong hậu hoa viên cùng với hai thị thiếp thổi tiêu dưới hàng cây hồng lớn. Tiêu này của y mới thật sự là tiêu, không thể so với tiêu mà Lý ngư thường mang đến rừng trúc sau nhà nhưng lại chưa từng thổi bao giờ.
Một khúc “Bích giản lưu tuyền” khi thì nhẹ nhàng vui vẻ, khi thì nức nở triền miên, kỹ xảo cực kỳ tuyệt diệu. Thổi xong một khúc, hai thị thiếp miệng đối miệng đưa vào cho y quả nho đã lột vỏ, bên cạnh là nước suối nấu trà thơm, đang vui vẻ thì người nhà chạy tới bẩm báo:
- Lão gia, Tiểu Thần Tiên Lý Ngư cầu kiến!
- Lý Ngư?
Liễu Hạ Huy ngẩn ra, lập tức nghĩ tới mục đích mà Lý Ngư tới đây. Chớ nhìn y không quan tâm tới sự vụ của châu phủ, luôn tỏ ra nhàn nhã tự do tự tại nhưng thực chất chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ Lợi Châu này không có chuyện gì có thể giấu diếm được tai mắt của y.
Liễu Hạ Huy không muốn nhúng tay vào ân oán của Nhậm Oán và Tiểu Thần Tiên, nhưng Tiểu Thần Tiên đã đến đây, y không thể không cân nhắc. Liễu Hạ Huy chắp tay tản bộ dưới tàng cây tuyền, hắp hai tay sau lưng, ống tiêu trong lòng bàn tay gõ một hồi lâu, bỗng nhiên dừng lại.
- Mời hắn vào trong thư phòng gặp ta!
- Liễu Hạ Tư Mã ở thư phòng gặp ta?
Lý Ngư vừa nghe quản gia phủ Tư Mã nói thế lập tức ngẩn ra. Trong chốn quan trường rất phức tạp, nhưng đều có ngụ ý của mỗi người. Gặp trong thư phòng, gặp trong khách sảnh, gặp trong phòng khách đều có hàm nghĩa không giống nhau. Phàm là ở trong phòng khách thì đúng là khách, là khách bình thường hoặc là khách giao tiếp. Ở trong khách sảnh thì là bằng hữu cực kỳ quen thuộc hoặc chính là cực kỳ thân thiết, không phải là người nào cũng có thể vào.
Mà ở trong thư phòng thì là có quan hệ với đối phương không quá thân thiết, không có liên quan quá nhiều, mà chỉ có chuyện cực tư mật, chuyện đại sự quan trọng mới có thể gặp trong thư phòng. Ở nơi này không cần quá nhiều người đi cùng, tất cả nha hoàn, tùy tùng đều phải chờ ở bên ngoài.
Lý Ngư gật đầu, càng nắm chắc thêm vài phần thuyết phục Liễu Hạ Huy. Bởi vì qua chuyện này rõ ràng cho thấy Liễu Hạ Huy thông minh, cho nên y đã đoán được dụng ý mình tới đây. Đoán được dụng ý mình tới đây mà vẫn quyết định gặp chứng minh vị Liễu Hạ lão gia này quả là một viên quan không an phận.
Lý Ngư không sợ người thông minh, chỉ sợ người không đủ thông minh. Người thông minh mới có nhiều ý tưởng, người có nhiều ý tưởng mới có thể dẫn được ý nghĩ kỳ quái của tiểu thần tiên hắn, nếu Liễu Hạ lão gia là người thông minh, tâm tư lại không an phận, thuyết phục Liễu Hạ Huy có thể nắm chắc từ mươi phần trăm tăng lên đến năm mươi phần trăm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận