Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 428: Chuyện trong nhà
Dương phủ đã mua lại toà nhà của hàng xóm, đến thời điểm cuối tháng, ba lối vào sân sau cũng được thu hồi lại.
Giờ phút này Dương Tư Tề đã tìm được một nhóm thợ, đang dỡ bỏ xung quanh toà nhà cũ của hàng xóm, vật liệu dỡ xuống được phân loại chất đống trên mặt đất, tạm thời còn chưa chở đi, nhìn có vẻ hỗn độn. Tuy nhiên toà nhà cũ của Dương Tư Tề bị ảnh hưởng không lớn, chỉ có tường vây xung quanh bị dỡ bỏ, có vẻ trống trải và hỗn độn.
Lý Ngư về đến nhà, theo thường lệ không gặp người nào cả, Dương Tư Tề ngay cả tìm một thằng nhóc để sai vặt cũng ngại phiền toái, cho nên căn bản toà nhà vắng vẻ không có người nào. Phan đại nương và Cát Tường xuất thân bần hàn, hiện tại mặc dù có tiền, nhưng những việc tự mình có thể làm cũng lười phiền toái người khác, cho nên cũng không có ý tứ tuyển thêm người hầu.
Toà nhà to như vậy chỉ có một vài người, hiện tại cũng vội vàng chuyện xây dựng lại nhà cửa, cho nên có vẻ cực kỳ vắng lặng.
Lý Ngư gặp không ai, trực tiếp đi thẳng đến phòng Tác Tác.
Ngược lại Tác Tác có tìm một tiểu nha hoàn, trước mắt đảm nhiệm công việc nấu nướng, miễn cho việc gì cũng phải phiền đến mẹ chồng. Tiểu nha hoàn này gọi là Tiểu Vân, mới mười hai tuổi, gầy teo, bộ dạng không đầy đủ dinh dưỡng nhưng cũng thanh tú.
Nàng đang ngồi ở cửa ra vào hành lang nhặt rau xanh, nhìn thấy Lý Ngư, liền sợ hãi đứng lên, xoè hai tay, lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì.
Lý Ngư luôn đi sớm về trễ, tiểu nha hoàn này mới chỉ gặp mặt hắn có hai lần, đối với vị nam chủ nhân này có chút sợ hãi người lạ. Lý Ngư khoát tay nói:
- Ngươi làm việc của ngươi đi.
Nói xong đi qua bên cạnh tiểu nha hoàn, vào bên trong.
Tiểu Vân nhẹ giọng đáp lại, ngồi trở lại trát, tiếp tục nhặt rau, chỉ có điều vốn dĩ đang nhỏ giọng ngâm nga bài hát, lúc này không dám hát nữa.
Tác Tác mặc một thân quần áo rộng thùng thình ở nhà, nằm nghiêng trên giường, cầm trong tay một cái Hồng Tú Cầu to bằng nắm đấm lớn, đang dỗ hài tử.
Dựa theo phép tắc truyền thống, nữ nhân ở cữ giống như chịu tội. Đồ ăn mặn một chút không thể ăn, đồ ăn lạnh cũng không thể ăn, còn không thể tắm rửa, không thể gội đầu khi chưa được một tháng. Đầu tóc rối bù, chạm vào làn da giống như chạm vào giấy ráp sàn sạt. Thật không biết ở cữ đến tột cùng là bảo hộ sản phụ hay là tra tấn sản phụ.
Kỳ thật những quy củ mà người xưa truyền dạy, ở điều kiện kém như cổ đại thì vẫn cần thiết, tuy nhiên với sự phát triển của thời đại, điều kiện sống và thể chất con người đã được cải thiện rất nhiều, nhưng những “Kinh nghiệm cũ” này lại được bảo tồn một cách máy móc, không thay đổi chút nào.
May mắn, Tác Tác là người đến từ Tây Vực, hơn nữa nàng có một nửa huyết thông người Túc Đặc, Lý Ngư liền cùng vợ liên kết lừa gạt Phan thị, nói chiếu theo quy củ của Lũng Tây, quy củ ở cữ không giống với vùng này. Hơn nữa Tác Tác có huyết thống Tây Vực, một số chuyện nàng dâu vùng này không thể làm, nàng cũng không bị ngăn cản.
Thời đại này, việc truyền tin tức không phát triển, tập tục Tây Vực như thế nào Phan thị cũng không biết, cho nên Tác Tác mới có thể tắm rửa mỗi ngày, cách trang điểm ăn mặc không bị ảnh hưởng chút nào. Cũng bởi vì mới làm mẫu thân, vẻ ngoài xinh đẹp nhiều thêm vài nét hào quang dịu dàng, không giống những phụ nhân ở cữ nhà khác, đều giống như gà mẹ ấp trứng, biến thành lôi thôi.
- Chàng đã về rồi.
Tác Tác thấy Lý Ngư, liền lộ ra vui mừng tươi cười.
- Đã về rồi.
Lý Ngư ngồi xuống bên giường, hôn một cái lên má nàng, đảo mắt nhìn con trai.
Nhờ sự giúp đỡ của mẫu thân khoẻ mạnh và hoàn cảnh đãi ngộ, tiểu tử này từ trong bụng mẹ đã được tẩm bổ, dinh dưỡng đầy đủ, tinh lực vô cùng dồi dào. Không giống nhà người khác trẻ con mới sinh bảy tám ngày, cả ngày chỉ nhắm mắt, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Tiểu tử kia đang giương một đôi mắt to sáng ngời có thần, hăng hái trừng chùm tua của Hồng Tú Cầu nhìn rất say sưa, đột nhiên không thấy Hồng Tú Cầu, biến thành mặt to của Lý Ngư tiến lại gần.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, tiểu tử kia nắm chặt hai nắm đấm, há cái miệng nhỏ nhắn, đôi chân cóc mập mạp giống như ngó sen cuộn lên, khóe miệng phun ra một bong bóng.
Lý Ngư vươn tay, buồn cười nắm đôi chân nhỏ của nó, tiểu tử kia dùng sức đạp một cái, dựa thế duỗi cái lưng thật mỏi, sau đó ngáp một cái thật to, ánh mắt nửa mở nửa khép liền ngủ.
Tác Tác ôm con trai lên ngực, vỗ nhẹ thân thể của nó, nói với Lý Ngư:
- Nhiều ngày nay bắt đầu phá dỡ, xây lại nhà cửa, có chút ồn ào, ta nghĩ mang đứa nhỏ đến ở chợ Tây, lại sợ bà bà không biết có ý kiến gì không, chàng xem có muốn nói với bà hay không.
Lý Ngư nói:
- Lão nhân gia nếu cả ngày không nhìn thấy tôn tử của bà, chỉ sợ là không được đâu. Không bằng như vậy, ban ngày nàng trở về chợ Tây, đợi đến tối lại về đây, ban đêm cũng không thi công mà. Nhưng mà, cũng đừng quá nuông chiều tiểu hài tử, có chút ít động tĩnh liền không ngủ?
Tác Tác nói:
- Dạ, chỉ có điều hiện tại ban ngày cũng muốn nó ngủ mấy giấc, rất ồn ào ngủ không ngon. Ta cũng không muốn để nó yếu ớt, con trai mà.
Nàng mỉm cười nhìn đứa con một cái, ở trong ngực mẫu thân, được nàng nhẹ nhàng vỗ, tiểu tử kia đã nhắm hai mắt lại, ngủ đến vô lo vô nghĩ.
Tác Tác tự đắc mà nói:
- Phụ thân muốn đến Trường An trước mùa đông, xem chừng cũng sắp đến rồi, không thể nở mày nở mặt gả ta đi, phụ thân vẫn canh cánh trong lòng, ta vẫn có chút sợ gặp ông. Tuy nhiên hiện tại có ranh con này, ta không cần phải sợ rồi. Phụ thân nhìn thấy bảo bối ngoại tôn của mình, nhất định sẽ mặc kệ ta.
Lý Ngư nghe xong cũng nhịn không được cười rộ lên, suy nghĩ một chút nói:
- Tính thời gian, nhạc phụ đại nhân hẳn là mười mấy ngày nữa là đến Trường An rồi. Đúng rồi, ta đã nói với nàng chuyện của nương ta, các nàng làm thế nào?
Tuy nói Tác Tác cùng Cát Tường mơ hồ chia làm hai phái, có chút cạnh tranh, nhưng loại quan hệ này, chung quy không phải quan hệ địch ta, giương cung bạt kiếm. Lý Ngư cũng không hy vọng xa vời quan hệ hai nàng tốt như mật ong thêm dầu, nhưng càng không hy vọng hai người quá mức xa cách, liền nhanh trí đem chuyện tác hợp mẫu thân và Dương Tư Tề nhờ cậy các nàng.
Vì đạt được nhiệm vụ này, hai nàng không tránh được phải cùng nhau thương lượng, phối hợp, cứ như vậy, quan hệ giữa hai người có thể dịu đi rất nhiều. Hơn nữa, Cát Tường là người ngoài mềm trong cứng, xưa nay tính tình cực ôn nhu, không đụng vào điểm mấu chốt của nàng, nàng sẽ ôn nhu như mèo nhỏ, tuyệt đối sẽ không lộ ra móng vuốt.
Mà Long Tác Tác thì hoàn toàn tương phản, vẻ ngoài giương nanh múa vuốt, vừa tiếp xúc mọi người chỉ cảm thấy nàng hống hách. Nhưng tiếp xúc nhiều hơn, sẽ phát hiện muội tử này nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, không có tâm cơ. Không có tâm cơ, điểm này vô cùng quan trọng, rất nhiều địch ý và đề phòng không cần thiết, qua tiếp xúc sẽ tan thành mây khói.
Chiêu này của Lý Ngư có thể nói là một công đôi việc, hắn cũng là một nhà âm mưu trời sinh. Lúc trước còn ở Lợi Châu, có một Nhâm Thái Thủ là kẻ địch mạnh, thời điểm ở Lũng Tây có Tứ đại cướp làm đối thủ, chờ đến chợ Tây, lại có vòng xoáy tranh chấp sinh tử giữa hai đảng Vương Hằng Cửu, Kiều Hướng Vinh.
Chờ hắn tới Cổ xuy Thự, cả ngày không có việc gì, tiểu tâm cơ này liền dùng toàn bộ vào việc tính kế nữ nhân của mình, hiện tại xem ra, hiệu quả là thật không sai. Lý Ngư vừa hỏi, Long Tác Tác lập tức hưng trí, kích động nói:
- Rất thuận lợi, ta thương lượng với Cát Tường một chút, sau đó mỗi người tự phụ trách nhiệm vụ của mình. Hiện tại nàng đang giúp đỡ Dương tiên sinh xử lý việc xây dựng lại dinh thự, thường xuyên giao tiếp, liền phụ trách hướng Dương tiên sinh thổi gió, ngươi cũng biết đấy, Dương tiên sinh là người thành thực gậy trúc thổi lửa ù ù cạc cạc, không nhiều dấu vết một chút, hắn sẽ không hiểu được.
- Nương ta thì sao, tâm ý của bà như thế nào?
- Bà bà bên này thì để ta phụ trách. Mỗi ngày bà bà đến xem Tiểu Bảo, ta đều nhắc tới Dương tiên sinh. Ban đầu bà còn chỉ nghe như chuyện cười, hiện tại loáng thoáng cũng có chút ý tứ rồi.
- Ngươi làm sao biết được?
- Hì hì, bà bà luôn ồn ào phải ít ăn cái gì, phải giảm béo, chỉ thấy bà nói, không thấy bà làm. Ta vài lần đề cập là Dương tiên sinh dường như rất thích bà, mà bà nghe thấy cũng rất vui vẻ. Chỉ có điều Tác Nhi không nghĩ sau khi nhắc đến chuyện đó với nương. Hiện tại mỗi đêm bà đều không ăn bữa khuya, eo nhỏ từ từ hiện ra rồi, không chỉ eo nhỏ hiện ra, hai má nhỏ đi, thật sự là càng ngày càng trẻ đẹp.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Ừ, không tồi! Chuyện đại sự này, ta đành nhờ hai người các nàng.
- Chàng yên tâm được rồi, bản cô nương xuất mã sao có thể ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong.
Long Tác Tác nói tới đây, không kìm nổi lắc đầu bật cười:
- Tuy nhiên, cũng thật là, nào có đứa con nào như chàng, cả ngày tính kế để nương mình tự lập gia đình. Nếu không phải ta biết rõ cách làm người của chàng, thật sẽ nghĩ chàng mưu đồ gia sản cuả Dương tiên sinh.
Lý Ngư lắc đầu, cảm thán mà nói:
- Nương ta thủ tiết lúc còn trẻ, một thân một mình nuôi ta khôn lớn, chịu nhiều đau khổ. Hiện giờ ta đã thành gia lập nghiệp, nhưng kỳ thực tuổi mẫu thân cũng không lớn, mới ba lăm ba sáu tuổi, còn có bao nhiêu năm tháng phải một mình vượt qua? Dương tiên sinh lại là một người cực kỳ tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi mẫu thân.
Long Tác Tác nhìn Lý Ngư, bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt hai má hắn, dịu dàng nói:
- Đạo lý như vậy, thế gian có mấy đứa con có thể hiểu, có mấy người có ý nghĩ như chàng? Ta không nhìn lầm chàng, chàng thật sự là một người rất thiện lương, rất tốt.
Lý Ngư nắm tay nàng, không biết nên khóc hay cười mà nói:
- Như thế nào lại giống như sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai vậy. Ta cũng không có nhìn lầm nàng, lần đầu tiên gặp nàng, nàng hận không thể một chân đá ta thành tàn phế, mang tiếng là một người hống hách. Nhưng ta liền biết, đập nát tầng vỏ cứng bên ngoài, so với ai khác nàng đều mềm mại hơn.
- Người ta kiếp trước thiếu nợ chàng thôi.
Long Tác Tác bĩu môi nói:
- Ai! Nhớ ngày đó, bản cô nương tung hoành Mã Ấp châu, bao nhiêu thân sĩ cường hào tôn quý theo đuổi. Nhưng lại cứ thích chàng, còn vì chàng, bỏ trốn đến địa phương xa như vậy, cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của chàng, còn sinh con cho chàng.
- Đây là duyên phận.
Lý Ngư cười hì hì liếc nhìn bộ ngực hơi mở của nàng, nơi đó mơ hồ lộ ra một đôi bánh bao trắng và một mùi hương sữa nhàn nhạt, nếu không phải đứa con đang dựa vào trong ngực nàng, Lý Ngư thật muốn tiến lên gặm hai cái.
- Duyên phận đến, hết thảy tự nhiên nước chảy thành sông.
Long Tác Tác lườm hắn một cái, kéo quần áo che rãnh sâu mê người kia, nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng lúc nào bà bà và Dương tiên sinh mới có thể nước chảy thành sông? Bọn họ tính tình đều như một cái đầu gỗ, đều không thể mở miệng, chúng ta là tiểu bối, trợ giúp thì còn có thể, chứ không tiện ra mặt để phá vỡ lớp cửa này.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Ta đang muốn mời Dương tiên sinh ra mặt, giúp ta một đại ân, ngày mai hẹn ông ấy cùng đi Khâm Thiên Giám. Đến lúc đó vừa lúc kính nhờ một người ở đó làm mai mối, người nọ rất lợi hại, nếu như hắn ra mặt làm mai, chuyện này chính là ông trời tác hợp cho, nương ta cho dù hơi ngượng ngùng, có Thiên ý che đậy, cũng sẽ đáp ứng thôi.
Long Tác Tác ngạc nhiên nói:
- Là ai vậy, lại có khả năng xưng đại biểu cho Thiên ý.
Lý Ngư nói:
- Nàng ở Tây Vực, chắc là chưa từng nghe qua lời của hắn đâu, người này họ Viên, tên — Thiên Cương!


Bạn cần đăng nhập để bình luận