Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 304: Ngạo cốt.
Lưu Tiếu Tiếu dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy, nhìn thấy một dãy trạch để xây dựng bên ngoài Đông Ly Hạ, đúng là chỗ của Lại Đại Trụ, trong lòng gã buông lỏng, nghĩ đã an toàn rồi, nửa bước một bước đều nặng như mang thái sơn.
Gã biết rõ lúc này là thời khắc sống chết nên không dám buông lỏng, gắng gượng một hơi thở xông lên trước. Lúc này, mấy người Lý Ngư đang đuổi đến, cánh cửa đang đóng được một nửa, nhìn thấy một người đầy máu xông đến thì hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
Lưu Tiếu Tiếu xông về phía trước, một chân đụng phải bậu cửa ngã lăn vào trong, nguyên nhân gã không có hai tay mà lăn mấy vòng như hồ lô, rồi không đứng lên nổi. Mã lúc gã ngã vào bên trong, Lý Ngư đã thấy rõ mặt gã, chính là Lưu Tiếu Tiếu.
Xa xa, tiếng trống còn đang vang lên, Lưu Tiếu Tiếu cảm thấy tiếng tim mình đập bên tai còn vang hơn cả tiếng trống, hầu như không nghe được thanh âm nào khác, gã cố gắng khàn khàn nói:
- Mau mang ta đến gặp Lại Đại Trụ!
Rồi bất tỉnh.
- Đứng lại! Không được tự tiện xông vào!
Đám thị vệ trong phủ Lại Đại trụ nom thấy một huyết nhân xông vào, cho là có người đến gây loạn, bèn cầm binh khí xông đến, nghe một câu nói của Lưu Tiếu Tiếu trước khi ngất đi, lập tức có người đỡ gã, chạy vào hậu trạch.
Mấy người Lý Ngư chạy đến trước cửa, vừa định đi vào đã bị đám thị vệ này chặn lại.
Lý Bá Hạo giận dữ nói:
- Tránh ra! Các ngươi muốn bao che tặc nhân hay sao?
Một thị vệ hét lớn:
- Tên tiểu tặc ngươi mở to mắt chó ra mà xem, không thấy đây là chỗ ở của Lại Đại Trụ hay sao mà dám xông vào. Ngươi chán sống rồi hả?
Lý Bá Hiên cầm kiếm định xông vào, Lý Ngư đã đưa tay ngăn gã lại, gườm gườm tên thị vệ kia, nói:
- Lưu Đại ca!
Lưu Vân Đào tiến lên ôm quyền nói:
- Tiểu lang quân!
Lý Ngư nói:
- Quay về gọi người, bao vây chỗ này cho ta.
Lưu Vân Đào đáp một tiếng, chạy về Tây Thị Thự.
Nơi làm việc của Tứ Lương Tứ Lương nằm ở Đông Ly hạ, còn nơi làm việc của Bát Trụ thì dọc bên ngoài Đông Ly hạ, Thập Lục Hàng thì nằm ở dọc bên ngoài của bên ngoài, chỉ cách một con đường.
Lý Ngư kế thừa vị trí của Nhiêu Cảnh, là kiêm chức vị trưởng Tây Thị Thự, đứng đầu Thập Lục Hàng, giống như Tứ Lương, đều xây dựng dọc bên ngoài Đông Ly Hạ, cách cũng không xa.
Chợ Tây hiện tại đã gõ trống đóng chợ, thương nhân người đi đường đều đang nhộn nhịp rời khỏi đó, nhưng là người quản lý các bộ phận, người của Bát Trụ mỗi người xử lý một mảng, chắc chắn chưa lập tức rời khỏi, mà đợi sau khi tất cả thương nhân và người đi đường rời đi rồi họ sẽ phải đi xem xét toàn bộ chợ Tây, để tiến hành kiểm tra lần cuối.
Sau đó còn phải lưu lại một nhóm người thay phiên nhau trực, cũng không phải nói khi đóng chợ rồi thì toàn bộ chợ Tây không còn ai. Trên thực tế, hai khách điếm gần Đông Ly Hạ cũng đều có người, cũng không cần phải chấp hành nghiêm ngặt theo quy định của triều đình.
Lưu Vân Đào vội vã chạy về Tây Thị Thự, người của Tây Thị Thự chưa đi, bởi vì sắp đóng cửa chợ, người đang ở bên ngoài cũng đều phải trở về nha môn, chỉ chờ xem xét toàn bộ chợ tây rồi mới trở về thay nhau trực sau đó mới về nhà. Lưu Vân Đào vừa gọi, toàn bộ Tây Thị Thự lập tức bị chấn động.
Lý thị trưởng hiệu triệu mọi người đi bao vây viện tử của Lại Đại Trụ?
Các Tứ trường, Tư Sư, Cổ Sư nhìn nhau, đám thủ hạ thì nhìn họ, chờ quyết định.
Đại trướng phòng chợt chen qua mọi người, thần sắc kích động phẫn nộ:
- Không ngờ Lại Đại trụ lại làm điều ác, cho người bắt cóc thê tử của Lý thị trưởng, quốc pháp bất dung, đạo nghĩa cũng bất dung. Chúng ta thẹn là thành viên của Tây Thị Thự, thị trưởng bị người khác ức hiếp, chính là chúng ta bị ức hiếp, mọi người đều là hai vai nâng một cái đầu, hà cớ gì phải sợ mà để người khác đè đầu cưỡi cổ. Nếu bị lan truyền ra ngoài, Tây Thị Thự chúng ta còn mặt mũi gặp người khác không? Lão hủ bất tài, nguyện đi giúp Lý thị trưởng, dù máu chảy đầu rơi cũng không hối hận.
Đại trướng phòng nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Một Tứ trường đứng cạnh ông ta có thân quen với ông ta, lập tức kéo ông ta lại, nói nhỏ:
- Hà cớ gì mà Đại trướng phòng lại kích động phẫn nộ như vậy?
Đại trướng phòng mặt không biểu cảm, trả lời rất nhỏ:
- Mây gió cùng lên, nếu Lý thị trưởng nhảy qua long môn, ta ngươi đều thăng cao một chức, nên tận dụng thời cơ.
Tứ trường kia nói:
- Nhưng đối đầu Lại Đại trụ, là nhân vật đứng thứ hai trong Bát Trụ. Lý thị trưởng tay nhỏ vặn được đùi lớn không? Dám can đảm khiêu khích Lại Đại Trụ, chỉ sợ chết không có chỗ chôn.
Đại trướng phòng che miệng tằng hắng một cái, thấp giọng nói:
- Ngu quá! Lý thị trưởng có chết hay không, liên quan gì đến chúng ta? Lý thị trưởng thành công, thì chúng ta gà chó lên trời. Lý thị trưởng bại, địa vị chúng ta cũng chẳng thay đổi. Nay chúng ta là thủ hạ người ta, nghe hiệu lệnh của người ta, dù có tầm thường thế nào cũng phải tỏ rõ trung thành. Nhỡ đâu Lại Đại Trụ tiếp quản Tây Thị Thự thì cũng sẽ xem trọng chúng ta.
Đại trướng phòng nói xong câu đó, liền giống như con gà trống, hiên ngang đi ra ngoài.
Trong những người ở đây, đại trướng phòng là mọt người không có võ, thủ hạ cũng chỉ có bảy tám người chỉ biết tính toán bàn tính, thật sự đánh nhau chỉ sợ chỉ biết đứng bên ngoài mà hô hào cho có mà thoi, nhưng mọi người trong Tây Thị Thự bàn về trí mưu tính toán, chấp sự các ti các phòng lại rất khâm phục ông ta.
Đại trướng phòng vừa đi, Tứ trường kia hơi suy nghĩ một chút cũng không nói hai lời lập tức đi theo.
Tứ trường kia vừa đi, bộ hạ của y cũng không nói gì lập tức ầm ầm đuổi theo.
Đám Tư Lại, Cổ sư, Tứ trường, Ti bạo, Ti kê, Chất Nhân, Triền Nhân, Ti môn, Ti quan, Thuế lại còn lại đều nhìn nhau, có người phúc chí tâm linh, lập tức đuổi theo. Người như vậy, là cảm thấy người thông minh như đại trướng phòng đi rồi, mình cũng nên đi theo mới đúng.
Họ vừa đi, bộ hạ của họ cũng tự đi theo.
Nhóm người còn lại đều là mang tâm lý ba phải, dù sao bản thân cũng không có chính kiến, đã có người đi đầu, thì cứ đi theo là được. Trời có sập xuống thì đã có người đi trước bị dính rồi, sợ gì? Lập tức cả đám ầm ầm đi theo, trong khoảnh khắc Tây Thị Thự không còn một mống.
Ti Bạo, Ti Kê vốn quản lý trị an, thủ hạ tay chân nhiều nhất, từng người đã theo thủ hạ, cầm toa thương đằng đằng sát khí mà đi. Cảnh tượng như thế làm sao giấu giếm được Thường Kiếm Nam ở Lầu Thượng Lâu.
Thường Kiếm Nam nhận được tin tức, đi tới trước cửa sổ đẩy cửa sổ ra, thò đầu quan sát. Đây là vương quốc của y, nhân mã tụ tập trước phủ của Lại Đại trụ rất nhiều, ồn ào náo loạn, cầm vũ khí, khí thế hùng hổ, nhưng từ trên này nhìn xuống thì đám người phía dưới lại như một đám kiến con.
Một người ngồi chồm hổm dưới đất, tò mò quan sát một đám kiến đại chiến, đó là cảm giác thế nào chứ?
Thường Kiếm Nam mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.
Thanh y thị vệ đến báo tin đứng trang nghiêm bên cạnh, biểu cảm nghiêm nghị tập trung, đứng ở đó như một thân cây.
Lát sau, Thường Kiếm Nam chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi, bảo tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia về.
Mày Thiếu niên áo xanh hơi động, nhưng đây chẳng qua chỉ là động tác theo bản năng trong đầu gã, ngoài mặt không biểu lộ gì. Gã khẽ khom người với Thường Kiếm Nam, khẽ khàng lui ra ngoài. Cho đến khi cửa phòng đóng lại, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Tây thị thự cùng Lại Đại Trụ sắp có chiến, mà ngay dưới mắt mình, vị vương chợ Tây này lại chỉ nói đưa tiểu nha đầu về đây, chứ không bảo hai người họ dính vào trong đó là xong chuyện.
Tay trái cùng tay phải của mình bị động đến, lão đại lại chẳng để tâm chút nào. Tuy nói lão đại là con nhện, có tám cánh tay, cũng không nên để mình bị hao tổn chứ?
Thanh niên áo xanh cảm thấy tâm tư của lão đại gã hoàn toàn không đoán được.
- Đại Trụ, ngài xem.
Hai thị vệ nâng Lưu Tiếu Tiếu cả người đẫm máu đến trước mặt Lại Dược Phi.
Lại Dược Phi nhìn Lưu Tiếu Tiếu mặt trắng bệch như tờ giấy, thân thể như người máu thì chau mày:
- Đồ phế vật.
Lưu Tiếu Tiếu lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh, nằm mềm nhũn tại đó, nếu không phải có hai người đỡ gã, thì gã đã thành bùn nhão rồi.
Lại Dược Phi phất phất tay, giống như đuổi ruồi:
- Trong Trạc Anh Viên của ta vừa di dời một cây thạch, chôn hắn ở dưới gốc cây, sang năm, cây đó nhất định sẽ nở nhiều hoa.
- Vâng.
Hai thị vệ kéo Lưu Tiếu Tiếu đã đi. Lại Dược Phi nhìn vết máu dưới đất, cau mày khó chịu nói:
- Rửa sạch sẽ cho ta.
Lập tức có hai thị nữ đáp lơi, vội vã đi lấy nước và khăn để lau rửa.
Đúng lúc này lại có một thị vệ chạy tới:
- Đại trụ, Tây Thị thự Lý Ngư chặn cửa của chúng ta, còn đi gọi người đến, nói muốn bao vây chúng ta, bảo chúng ta giao người.
Lại Dược Phi ngớ ra, lúc này mới bừng tỉnh, Lưu Tiếu Tiếu trốn tới đây, chắc chắn là khó tránh bị tai mắt người khác nhìn thấy. Người ta đã đuổi tới cửa rồi.
Lại Dược Phi trầm mặt xuống nói:
- Ngươi đi Trạc Anh viên, bảo mang Lưu Tiếu Tiếu lại đây, lập tức băng bó vết thương, dùng thuốc tốt nhất trị thương cho hắn, cần phải giữ tính mạng hắn lại.
Thị vệ kia cũng không biết trước đó phát sinh chuyện gì, nghe nói huyết nhân kia đã bị mang đi Trạc Anh viên thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vã đáp một câu, đi Trạc Anh viên.
Tứ Lương Bát Trụ, phong cách khác xa.
Tỷ như Lại Đại Trụ này tuy là võ nhân nhưng lại rất phong nhã.
Trạc Anh viên mà y xây dựng này lúc ban đầu tiến hành đã bất ngờ phát hiện đào được một con suối, hơn nữa còn là suối nước nóng. Lại Đại Trụ hết sức vui mừng, năn nỉ Dương Tư Tề giúp mình xây dựng đình viên theo phong cách lâm viên cực kỳ lịch sự trang nhã tại đây.
Lại Dược Phi đi guốc mộc đến Trạc Anh Viên.
Lưu Tiếu Tiếu chạy về đây, nếu không ai biết, Lại Đại Trụ không ngại “xử lý” hắn luôn, để sự việc trở thành một vụ án không manh mối. Nhưng nếu chính chủ đã đuổi tới cửa, vậy thì Lưu Tiếu Tiếu tuyệt đối không thể chết được, chí ít không thể chết không minh bạch như thế.
Bằng không người ngoài còn tưởng rằng y sợ Lý Ngư mà giết người diệt khẩu.
Lại Đại Trụ có sự tôn nghiêm và cao ngạo của một Đại Trụ, đứng hàng nhất đẳng trong Bát Trụ, cao hơn Thập Lục Hàng rất nhiều, “nhất đẳng” này chính là "Quan lớn một cấp đè chết người". Ngươi dám đuổi đến nhà, ngươi coi Lại Đại Trụ ta là ai?
Việc đã đến nước này, Lại Đại Trụ không ngại chính diện lãnh giáo phong phạm của vị Lý thị trưởng kia một chút. Y ngẩng cao đầu, hiên ngang bước đi.
Cửa chính, bọn thị vệ của Lại Đại Trụ cầm vũ khí bày thế nghênh đón quân địch, ngoài cửa, Lý Ngư đang chờ Lưu Vân Đào gọi người tới.
Lương Thần, Mỹ Cảnh thì thầm với nhau vài câu, lặng lẽ đến gần Lý Ngư.
- Đây là chỗ của Lại Đại Trụ đấy.
- Bao vây ở đây, sợ rằng không hay cho lắm.
- Tứ Lương Bát Trụ, không phải là Nhiêu Cảnh có thể so với đâu.
- Luận thân phận luận địa vị luận tác dụng, chỉ sợ Thường lão đại sẽ không thiên vị ngươi.
- Có phải là nên dùng lễ để gặp, xin y giao người không?
Hai tỷ muội thi nhau góp lời, hết sức lưu loát.
Lý Ngư lắc đầu, nhìn cánh cửa tựa như không thể vượt qua kia, hùng hồn nói:
- Tác Tác, ta phải tìm được nàng ấy. Lưu Tiếu Tiếu, ta muốn giết hắn! Về phần Lại Đại Trụ, ta muốn biết, hắn ở trong đó đóng vai trò gì?
Lương Thần cau đôi mày thanh tú:
- Nếu như là Lại Đại Trụ bày mưu đặt kế bảo người kia làm khó dễ ngươi thì sao?
Lý Ngư chậm rãi quay lại nhìn gương mặt xinh như hoa kia, nghiêm trang nói:
- Vậy thì e rằng…cô nên nhanh chóng đi bẩm báo Thường lão đại, bảo ông ta tìm người sửa nhà đi.
Mỹ Cảnh đảo đôi mắt, nghi hoặc hỏi:
- Sửa nhà?
Lý Ngư nói:
- Đúng. Bởi vì tám cây cột chống lầu này sắp gãy một cây rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận