Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 351: Về nơi nào?.
Năm Võ Đức thứ bảy, một năm thiên hạ đại loạn, đại sự liên tục.
Bạch Giản Khương và Bạch Câu Khương, ở năm nay phụ đường rồi.
Bạch Lan, Triều Tiên, Đột Quyết, dân tộc Thổ Dục Hồn thì sai sứ triều cống.
Quân thần Lý Tĩnh tiến binh Đan Dương, Phụ Công Thạch bỏ thành mà chạy, sau khi bị bắt nhận lấy cái chết. Quân Đường phân đạo công Phụ Công Thạch dư bộ, Phụ Công Thạch khởi binh bị bình định.
Bộ tướng của Cao Khai Đạo Trương Kim Thụ giết Cao Khai Đạo hàng Đường, thế lực phía Bắc lại bớt đi một.
Nói tóm lại, Đại Đường niên đại này, thuận gió thuận nước cho nên Hoàng Đế Lý Uyên cũng hưng trí đại phát, chạy đến Nhân Trí Cung để nghỉ hè, chốc lát đã qua mấy tháng.
Nhân Trí cung này ở Đồng Xuyên phía bắc Trường An, dựa theo giao thông thời đại đó mà nói, cách Trường An cũng không gần, cho nên Lý Uyên giữ Thái Tử Lý Kiến Thành trấn thủ Trường An, Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát hộ tống đi.
Kết quả, Trường An đã xảy ra binh biến.
Lần loạn lạc này, vốn dĩ là do tâm phúc của Lý Kiến Thành Dương Văn Can.
Dương Văn Can vốn là túc vệ Đông Cung, nay là Đô đốc Khánh Châu. Dương Văn Can thường chiêu mộ binh sĩ dũng mãnh mang đến Trường An, gia nhập vào Lục Suất của Thái tử Lý Kiến Thành. Mà Lý Kiến Thành cũng thường xuyên huấn luyện binh tướng gửi khí giáp cho Dương Văn Can, thực lực của y rất lớn mạnh. Ngoài mặt, đây chỉ là vấn đề phe phái, đối với dòng chính của mình kẻ bề trên cũng phải chiếu cố nhiều hơn, vốn dĩ cũng không vấn đề gì.
Tuy nhiên, ngay lúc Lý Uyên ở tại cung Nhân Trí nhàn nhã, tự tại nghỉ hè thì Đông Cung thuộc Thần Chu Hoán và Kiều Công Sơn đột nhiên chạy đến Nhân Trí cung tố giác với Hoàng đề, nói rằng Thái tử Lý Kiến Thành bí mật âm mưu tạo phản!
Lý Uyên nghe thấy kinh hãi thất sắc, lập tức tề tụ đầy đủ bách quan, một mặt hạ chỉ nói nhớ Hoàng nhi, muốn Lý Kiến Thành đến Nhân Trí cung Đồng Xuyên gặp ông, mặt khác phái Ti Nông Khanh Vũ Văn Dinh đến Khánh Châu, muốn không đánh mà thắng giết chết tâm phúc của Thái Tử Lý Kiến Thành là Dương Văn Can. Nhưng Ti Nông Khanh Vũ Văn Dĩnh cũng có tính toán riêng của mình, sau khi y đến Khánh Châu, cũng không dựa theo lời căn dặn của Hoàng đế giết chết Dương Văn Can, ngược lại đem những tính toán của Hoàng đế nói cho gã ta biết. Dương Văn Can vì tự bảo vệ mình, khởi binh tạo phản, Lý Uyên nghe thấy tin sứt đầu mẻ trán, vội vàng phái Tả võ Vệ tướng quân Tiền Cửu Lũng, Đô Đốc Linh Châu Dương Sư Đạo tiến công Dương Văn Can.
Nhưng hai người này lại đánh lâu quá, rơi vào đường cùng, Lý Uyên phái Thiên sách phủ Thượng tướng quân, Tần Vương Lý Thế Dân cũng đồng ý. Sau khi thành công, lập tức đổi vị cho y làm Thái Tử.
Lý Kiến Thành ở Trường An nghe nói gian mưu bị bại lộ, vừa kinh hãi vừa sợ, không dám đến Nhân Trí Cung bái kiến Phụ hoàng, liền phái tướng lĩnh tâm phúc của mình khống chế thành Trường An, cũng thuận thế khuếch trương, khống chế phủ huyện xung quanh Trường An, nghĩ rằng sau khi chiếm cứ được một ưu thế quân sự nhất định sẽ đàm phán được với cha mình Lý Uyên.
Lúc này, chính là lúc chuyện đang phát sinh.
Lúc này, cũng chính là nguồn và lịch sử chính thức ghi lại.
Nhưng mà, sự thật thế nào chứ?
Sự thật, đã mai một trong dòng sông lịch sử, không có căn cứ rồi.
Mà Lý Ngư lúc này lại lặn xuống dưới, lội ngược dòng lên trên thượng nguồn, để tự mình lấy kinh nghiệm trong thời đại lịch sử này.
Lý Ngư kéo theo Đệ Ngũ Lăng Nhược chạy trốn, nhìn thấy đi không nhanh e sợ bị loạn quân bắt gặp, bèn vòng đến trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược, ngồi xổm hạ người, nói:
- Mau, ta cõng ngươi đi!
Lý Ngư nắm tay Đệ Ngũ Lăng Nhược ra hiệu nàng nhảy sấp lên lưng mình, lúc này tuy không phải thời lý học thịnh hành, nhưng một cô gái úp sấp lên lưng người đàn ông xa lạ vẫn là một việc hết sức thẹn thùng, Đệ Ngũ Lăng Nhược trong lòng có phần không tình nguyện.
Tuy nhiên, một mặt nàng cũng hiểu rõ sự việc cấp bách, mặt khác nàng càng rõ hơn, nếu như Dương Băng thật sự là kẻ xấu lúc này lại càng không phải lúc thích hợp chọc giận hắn. Thứ ba, nếu thật sự hắn có ác ý, cũng không cần để mình leo lên trên lưng hắn, như vậy cũng không dễ khinh bạc, cho nên vội vàng cân nhắc liền đáp ứng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nằm trên lưng Lý Ngư, hơi chạm ngực tránh cho tiếp xúc quá nhiều. Đệ Ngũ Lăng Nhược lúc này còn chưa trưởng thành, bộ ngực đang dậy thì, tuy nhiên kích cỡ chỉ như hai cái bát ngọc nhỏ, nên cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Lý Ngư không lòng dạ nào khinh bạc một thiếu nữ, hai tay chỉ khoác nàng lên trên đầu gối, cõng nàng trên lưng, tuy nhiên thân hình thiếu nữ mấy chục cân rất nhẹ nhàng, hắn cứ bước nhanh về phía trước.
Đệ Ngũ Lăng Nhược thấy hắn thủ lễ thì thật sự an tâm rất nhiều. Lý Ngư đi về phía trước khoảng chừng hơn hai dặm, dù trên lưng cõng một người nhưng cũng không mệt mỏi lắm, nhìn thấy phía trước có đất cao lương, lại nhìn về xa hơn có một ruộng đậu cao và to. Lý Ngư cẩn thận vừa đi vừa nhìn chung quanh, phỏng chừng không thấy loạn quân và dân chúng trốn chết, lúc này mới bước nhanh hơn hướng về phía trước.
Cứ đi liên tục, Đệ Ngũ Lăng Nhược âm thầm lo lắng không biết người cõng nàng đang đi đâu. Nàng muốn chỉ đường, nhưng nghĩ vừa mới nãy nói bản thân mình đến từ Lợi Châu xa xôi, hẳn phải lạ lẫm nơi này mới đúng. Không nói lời nào, nếu hắn là kẻ xấu, không tự mình tháo chạy, mà muốn mang theo ta làm gì?
Còn nếu nói hắn không phải kẻ xấu, trong tình trạng mình đang không thể nhìn thấy gì, không thể xác định, nếu chẳng may mắc mưu…Đệ Ngũ Lăng Nhược đang rối rắm, bỗng nhiên từ xa xa có một đám người đang đánh nhau, càng ngày càng gần, nhìn cách ăn mặc của hai bên hẳn là quân nhân, lại không biết phân biết thuộc loại người nào, Lý Ngư kinh hãi thừa lúc song phương hỗn chiến không rãnh chú ý, lấy hết sức bình sinh mà chạy.
Hắn vừa chạy, Đệ Ngũ Lăng Nhược trên lưng lên xuống phập phồng, kinh hãi nói:
- Lang quân làm gì thế, sao lại chạy nhanh như vậy?
Lý Ngư thở hồng hộc nói:
- Không chạy thì sẽ không kịp, bên trái ruộng đậu có quan binh đang đánh nhau, nha đầu ngươi nếu rơi vào trong tay bọn họ, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi đâu.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ta chưa từng làm loạn, quan binh đánh nhau, thì ta sợ gì chứ?
Ngụ ý là, ngươi là kẻ tặc thì mới sợ quan binh.
Lý Ngư nói:
- Ngu xuẩn! Loạn quân như phỉ toàn bọn đầu heo, bọn chúng đều muốn cướp lương thực, một thiếu nữ thanh xuân như ngươi, còn không bị bọn chúng ăn thịt sạch sẽ sao.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cực kỳ không phục, đây là binh biến gây loạn cũng không phải là nạn đói lớn, tại sao có thể ăn thịt người chứ, hơn nữa lại là quan binh. Nghĩ nghĩ, nàng mới hiểu được lời hắn nói “ăn thịt sạch sẽ” là có ý nghĩa gì, không khỏi sắc mặt nóng bừng lên.
Bên tai nàng nghe ngóng thật sự là có tiếng binh khí va chạm, biết hắn không nói láo lúc này mới cảm thấy an lòng.
Chỉ có điều là, Lý Ngư chạy trốn, nàng không thể duy trì việc tách khoảng cách. Ngực nàng từng cái một đụng vào trên lưng của hắn, cũng không biết Lý Ngư có chú ý tới không, dù sao Đệ Ngũ Lăng Nhược tiểu cô nương cũng ngượng ngùng mà má đào ửng hồng, hai nụ anh đào nhỏ bé bị khống chế mà vểnh lên.
Đây là phản ứng theo bản năng sinh lý, không phải do nàng khống chế, cũng khó tránh khỏi làm cho nàng cảm thấy xấu hổ.
Trong lúc chạy trốn Lý Ngư cũng không ôm hai đầu gối của nàng, mà dọc theo phần cong gối của nàng, thỉnh thoảng đưa lên trên đến chỗ nâng bờ mông, lúc này mới làm cho nàng ổn định lại.
- A? Cô gái nhỏ này tuổi tác không lớn, nhưng mông rất đẫy đà, rất tròn và rắn chắc, xúc cảm cực tốt.
Lý Ngư xốc thẳng lưng lên, hai tay dùng sức để nâng nàng về phía trước một phen, hai tay nâng đôi đùi rắn chắn mềm mại, sau một lúc, lại trượt đến bên ngực, vừa suy nghĩ lung tung, vừa cõng nàng tháo chạy, chạy trốn đến thở không ra hơi, tự nhiên suy nghĩ cũng không bận tâm đến điều đó nữa.
Đệ Ngũ Lăng Nhược bị bàn tay nóng rực của hắn sờ lên làn da mềm mại, lần này dưới sự ma sát không khỏi mặt đỏ tía tai xấu hổ, một tay kéo cổ của hắn một tay muốn đẩy tay hắn ra khỏi đầu ngực của mình, lại chạm đến cổ tay của hắn.
Sợi dây mà Lý Ngư dùng để buộc trụ luân bị ma sát lặp đi lặp lại trong thời gian dài, cũng đã sớm mài sắp bị đứt, lúc này dùng sức bị căng ra, Đệ Ngũ Lăng Nhược giơ tay sờ soạng, vừa lúc sờ vào sợi dây kia, tay của nàng cũng nắm chặt trụ luân trong tay.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra, tâm niệm khẽ chuyển lập tức cầm trụ luân kia trong lòng bàn tay, lại thu tay lại, ôm cổ của hắn.
- Phù!
Lý Ngư đặt Đệ Ngũ Lăng Nhược xuống đất, mình cũng ngã xuống, vừa thoát trận này thực sự rất hao tốn sức lực, rốt cuộc cũng đã chạy trốn đến một nơi an toàn và cũng không tệ, lúc này thì đứng không vững nữa rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng thương hoa tiếc ngọc nên chỗ ngã người cũng có rơm rạ.
Đúng vào mua thu hoạch, nơi này là một chỗ ở bờ sông, ven đường có chất rơm rạ để đánh hạt thóc, nằm ở trên đó cũng mềm mại. Lý Ngư vốn định tìm miếu sơn thần hoặc là miếu thổ địa, trước kia khi xem ti vi hay đọc tiểu thuyết đều có những chỗ như vậy, hơn nữa còn tan hoang không có hương khói có thể náu thân. Đáng tiếc trên con đường này đi, thật sự có gặp được một chỗ miếu thổ địa, chỉ có điều là hắn ngay cả mông cũng nhét vào không vừa.
- Phù!
Lý Ngư thở hổn hển nửa ngày, lúc này mới hô hấp đều đặn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm giác mình bị quẳng lên đống rơm rạ, nhất thời âm thầm cảnh giác. Thừa dịp Lý Ngư chưa chuẩn bị lặng lẽ giấu đi trụ luân, lại rút cây trâm trên búi tóc, dấu ở trong tay áo.
- Lang…lang quân, đây là đâu, mà ngươi dẫn ta tới chỗ này làm gì?
- Đây là…ta cũng không biết nữa, đây là một chỗ bên cạnh mảnh ruộng, cũng không biết là của nhà nông nào, hẳn là có thôn trang gần đây.
Lý Ngư ngồi phịch lên đống rơm, nhìn lên không trung xanh thẳm, trên bầu trời nhiều đám mây trắng, trong lòng hắn còn trống rỗng hơn cả đám mây trắng kia.
- Ngươi đừng lo lắng, ta thật sự không phải người xấu, nhà của ngươi mặc dù xa, tốt xấu còn biết đường trở lại, ta hiện tại cũng không biết nên đi đâu.
Mắt ngươi không nhìn thấy được, nhưng ít nhất còn hỏi thăm được đường về nhà, ta cho dù có hỏi đường cũng không biết nên đi đâu.
Lý Ngư đang cảm thấy rất đau buồn.
Nháy mắt quay lại mười năm trước, vấn đề là hắn không biết nên trở về như thế nào.
Lợi Châu hiện tại hẳn có một Lý Ngư khác? Cũng không biết Cát Tường có theo người nhà dọn đi Lợi Châu hay không, mười năm nay nàng ấy sống như thế nào đây. Bất luận như thế nào, tương lai cũng đã từng trải qua hết thảy, hắn đều khó có thể giống như trước đó một lần tái diễn lại một lần nữa.
Hắn cũng không còn cuộc sống như trước kia, sẽ không thể để ý đến một cuộc sống mới, nhưng con người và tình cảm đã từng trải qua, hắn không thể nào dứt bỏ được.
Cho tới giờ khắc này, Lý Ngư mới bỗng nhiên ý thức được, hoài niệm của hắn, cố hương của hắn, không phải là một chỗ, mà là bởi vì chỗ đó đã từng lưu lại tình cảm của hắn với những người đó.
Ta an tâm là cố hương.
Nơi nay cũng không phải là nơi hắn có thể an tâm ở lại.
Hắn có thể an tâm tiếp tục sống khi quay về mười năm với tình cảm sâu sắc cùng với những vinh nhục đã từng trải qua của mười năm sau hay sao?
Hắn làm không được, nhưng hắn nên trở về bằng cách nào.
Thiên Mục thần nữ ơi, cô tốt xấu cũng nên nói công dụng của nó nói cho ta nghe hết đã rồi hằng biến mất chứ, để bây giờ tự mình ta tìm toi ta phải bao lâu mới có thể hiểu hết công dụng của nó? Cô còn sống chứ? Không bị nhân vật phản diện tóm đi chứ? Nếu cô có thể quay trở về giờ phút này…
Lý Ngư chán nản nghĩ:
- Ôi, làm sao có thể trông cậy vào thiên nữ ba mắt để có cơ hội trở về vào lúc này, quá xa vời, không bằng chính mình tự sờ xem thử.
Hắn nghĩ vậy, bèn theo bản năng đưa tay sờ soạng trên cổ tay, ngay sau đó kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: Trụ luân! Trụ luân không thấy rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận