Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 349: Mười năm.
- Giết!
Ba tên Tiểu Chu không chút do dự, cơ hội ngàn năm một thuở sao lại bỏ qua được?
Bọn họ vốn là sát thủ, sát thủ am hiểu nhất đó là nắm chắc cơ hội.
Cho nên, bọn họ căn bản không có nghĩ Lý Ngư tại sao lại một thân một mình ra nơi này, tại sao phải vội vàng chạy trốn, lập tức đánh tiếp.
- Còn đến?
Lý Ngư đang lòng nóng như lửa đốt, gặp thích khách đánh úp lại, không khỏi giận dữ, dưới chân lập tức gia tốc, đánh tiếp.
- Giết!
Thích khách đối diện một đao đâm tới, lại đâm vào khoảng không. Lý Ngư đã ngả người xuống, vọt tới hạ thể của y, bởi vậy thích khách hai bên đều bị vồ hụt rồi.
- Phù!
Ở thời điểm chui qua dưới háng tên thích khách kia, Lý Ngư nâng khuỷu tay, đánh một kích thật mạnh, thích khách kia kêu thảm một tiếng, hai viên trứng đều nát.
Kỳ thật thích khách kia cũng không phải không có năng lực như vậy, giao thủ trực diện Lý Ngư chẳng những không có khả năng dễ dàng đánh bại y như thế, thậm chí có khả năng bị y đánh bại, giết người dù sao cũng là nghề của người ta.
Nhưng, nhiều điều ngoài ý muốn, làm cho đối phương mười phần võ công ngay cả một phần cũng chưa kịp phát huy được.
Lý Ngư là bên bị ám sát, một người đột nhiên bị ba người tập kích, vả lại đối phương có hung khí trong tay, không ngờ không trốn mà lại phản cống, đây là một điều không ngờ.
Xông tới rồi, lại không công kích tam lộ của đối thủ, mà là dưới tam lộ, đây lại là một điều ngoài ý muốn. Người tập võ nhiều ít cũng đều sẽ có chút mặt mũi, ai vừa ra tay, không đợi đối thủ đánh tới, tự mình trước tiên sẽ ngã xuống đất, trượt lên rồi xông về trước, đi ra chui xuống háng đối phương?
Nhưng y không nghĩ tới Lý Ngư này đã bái mười tám sư phụ, tất cả đều là thất phu phố phường, kéo âm chân, đánh hôn mê, chỉ cần có hiệu quả, chẳng cần hình tượng, đi theo một đám người như vậy học công phu vừa tạp vừa loạn, chỉ so đo thực dụng hay không, căn bản không suy xét hình tượng khi ra tay.
Bởi vậy, trong khoảnh khắc kinh ngạc, thích khách này lập tức bị trúng chiêu rồi.
Nhưng, sát thủ dù sao cũng là sát thủ, hai gã sát thủ khác phản ứng cũng cực nhanh, vừa thấy Lý Ngư xuất kỳ bất ý, đánh cho gã đồng hương lăn xuống đất, rú thảm không ngừng, một tên thích khách trong đó lập tức đuổi theo hai bước, một đao đâm về sườn trái Lý Ngư.
Lý Ngư nghiêng người uốn éo, đao nhỏ đâm rách vạt áo, xoẹt một tiếng, sượt qua da.
Cùng lúc đó, một gã thích khách khác dĩ nhiên xông tới gần, lót bước xoay eo, một đao lực bổ Hoa Sơn đánh xuống đầu. Lý Ngư tuy rằng nóng lòng chạy đến huyện Trường An, nhưng cũng không thể không tránh một đao rắn chắn kia, vội vã nhảy sang bên để tránh. Hai thích khách tiến sát từng bước, nối gót đuổi theo, Lý Ngư hôm nay là đi đầu thú đương nhiên không mang vũ khí, dưới bàn tay trần, hai người lại bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt hắn không cho hắn có cơ hội
Lý Ngư chỉ vừa đánh vừa lui. Phen vừa trốn vừa này đấu này, giữa rối ren Lý Ngư lại trốn ra phía Kim Quang Môn, cửa phụ của thành Trường An cực rộng, binh lính thủ thành xa xa đã đứng ở hai bên, cổng tò vò tam nhãn, cách xa nhau hơn hai mươi trượng, cũng không biết là tiểu tốt thủ thành có phát hiện hay không, hay là giả vờ không nhìn thấy, dù sao trong một đoàn hỗn loạn, Lý Ngư và hai tên thích khách kia truy trốn ra thành, tên thủ tốt vẫn ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích.
Gã kia sao đấy, không được, lão tử phải vận dụng “Trụ luân" rồi.
Lý Ngư thở hổn hển nghĩ.
Trừ phi bất đắc dĩ, bằng không hắn thật sự không muốn “quay ngược lại”, kết quả “quay ngược lại” chưa chắc có thể lặp lại hết thảy đã từng phát sinh để hắn có cơ sở ứng phó, chỉ có bước đầu tiên, còn lại sau đó đều thay đổi, dù sao đối phương cũng là người có tư tưởng, không phải NPC.
Còn nữa, một khi quay ngược lại thời gian, Tác Tác lại phải sinh con lại lần nữa, cảnh tượng thảm thiết ở Đông Ly Hạ lại tái diễn lại.
Tại niên đại này sinh con rất khó khăn như đi qua quỷ môn quan, cũng không phải là nói đùa. Lúc này đây nàng đã sinh xong, mẫu tử bình an, nếu quay lại một lần nữa, cũng chưa chắc vẫn như thế.
Nhưng mà, lúc này hắn thể lực gần như hao hết, thật sự là không thể kiên trì rồi, cho dù hắn không chủ động đảo ngược thời gian, một khi bị người ta đâm trúng, thời khắc còn sống cũng phải như vậy.
Đúng lúc này, Lý Ngư lại nghe một tiếng quát một cách dịu dàng:
- Người nào, dám hành hung?
Hắn tranh thủ ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, tức thì mừng rỡ:
- Đệ Ngũ cô nương, mau tới cứu ta!
Mắt thấy Lý Ngư giống như một con cá nhỏ trốn chạy giữa hai lưới đao, Đệ Ngũ Lăng Nhược thực sự sốt ruột, thét ra lệnh:
- Dừng bộ liễn lại!
Bước chân vừa dừng lại, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền xông lên.
Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn quên đi Lý Ngư không có quan hệ gì với tình lang của nàng. Nhưng chính mắt nhìn thấy một người giống như đúc đang giãy dụa trong võng đao, trong lòng nàng quýnh lên hoàn toàn quên mất mọi thứ.
Lý Ngư hoảng sợ, cuống quít tránh đi một đao, kêu to:
- Ngươi biết võ à? Nữ kim cang của ngươi đâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược i có tám nữ tướng trợ thủ, mỗi một người đều có bản lĩnh địch mười người. Nhưng thân hình của các nàng phân biệt quá rõ ràng, mà Đệ Ngũ Lăng Nhược nếu xuống thôn là làm việc rất cơ mật: lấy một mảnh đất, đào một cái hố to, chôn cất đám thi thể này.
Nếu như mang theo đám nữ tướng trợ thủ này, nhất định sẽ gây ra sự chú ý cho những người trong thôn, sẽ mang đến tai họa cho công việc này. Cho nên, lần này Đệ Ngũ Lăng Nhược xuống thôn, không mang theo tám đại cao thủ kia.
Nhưng một câu Lý Ngư đã nhắc nhở nàng, nàng lại không biết võ, xông lên để bị chết sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược vội vàng đứng lại, đưa tay chỉ về phía trước, quát:
- Mau cứu người!
Đi theo nàng có hai người nâng bộ liễn, bên cạnh còn có một hầu nam trẻ tuổi, tuy rằng không phải là cao thủ gì, nhưng võ công cũng không tệ lắm, hơn nữa ba người đều mang theo binh khí, lập tức xông về phía bọn thích khách.
Lúc này Lý Ngư đã kiệt sức, vừa thấy hai thích khách bận ứng phó với ba người, trong lòng thoáng yên, hai chân bủn rủn, ngã ngồi xuống.
- Ngươi thế nào rồi, bị thương không?
Đệ Ngũ Lăng xông vội vàng nhào tới đỡ hắn.
Lý Ngư ho khan vài tiếng, thở dốc nói:
- Sức lực…đã tiêu hao gần hết.
Đệ Ngũ Lăng xông oán trách nói:
- Ngươi sao lại đắc tội với nhiều người như vậy, ngày ngày đều bị người ta giết tới giết lui?
Lý Ngư vẻ mặt đau khổ, nói:
- Làm sao ta biết được.
Lúc này, người đi đường sớm đã kinh sợ và chạy tán loạn, có đoàn lữ hành từ bắc chí nam thấy cảnh tượng như vậy cũng quay đầu đi liền, hoặc là nhanh chóng đi theo một con đường khác rất nhanh đã thông qua đường bên kia, căn bản không dám tới gần bọn hắn.
Nhưng lúc này, xa xa lại có một cỗ xe lớn lao đến đến, tim Lý Ngư đập như hụt hơi, Đệ Ngũ Lăng Nhược hết sức chăm chú nhìn trên người của hắn, hai người đều không để ý tới, nhưng không ngờ cỗ xe ngựa kia bay nhanh đến, ghì mạnh dây cương ngựa và dừng lại, mặt đỏ như máu, mắt nhìn trừng trừng, quăng qua một tấm lưới lớn, chụp lấy hai người.
Người nó, chính là người bị Lý Ngư đánh nát trứng.
Kỳ thực bị đá vỡ trứng khả năng đau chết cũng không lớn, đau đến mức ngã lăn lộn là thật. Nhưng không chết ngay, không có nghĩa là không chết, nếu như không thể kịp thời mời lang trung đến chữa trị, xử lý sạch trứng đã không dùng được, vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết.
Bởi vì nó nằm trong trong da, da sẽ sưng to, cuối cũng sẽ vì ra nhiều máu mà chết. Hoặc là không có chảy máu nhiều, nhưng sẽ dẫn đến phát sốt, mặt khác gan bị suy kiệt, cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.
Lúc này tên thích khách kia đứng ở trên xe, vẫn đang đứng tách hai chân ra, giống như một con cóc, sắc mặt đỏ thẫm, hai mắt mở to, đều là do hạ thể đau đớn mà gây ra.
Y thật sự rất hận Lý Ngư, lúc này đang đau dữ dội vẫn cố nén đánh xe vung lưới.
Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược nhất thời không quan sát, lập tức bị lưới bắt trúng.
Tên thích khách kia từ trên xe nhảy xuống, thân mình chịu chấn động này, hạ thể truyền đến cơn đau đớn khôn cùng, run rẩy nâng đao ngửa mặt lên trời kêu gào một trận, sau đó mặt như máu đánh về phía Lý Ngư, y phải chết, cũng muốn kéo theo Lý Ngư làm đệm lưng.
- Đừng!
Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lý Ngư cùng bị tấm lưới chụp trúng, mắt nhìn thấy tên thích khách kia giống như điên đâm một đao tới, Đệ Ngũ Lăng Nhược không chút nghĩ ngợi lập tức bổ nhào về phía trước, chắn cho Lý Ngư.
- Phập!
Đao, đâm vào trong ngực Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lý Ngư sợ ngây người, hắn thật sự không nghĩ tới Đệ Ngũ Lăng Nhược ở trong thời khắc quan trọng này không ngờ lại đỡ một đao thay hắn.
Tên thích khách kia một đao đâm trúng, cũng ngã trên mặt đất, lúc này túi da dưới háng của y đã tụ máu sưng thành một quả thọ đào lớn, ngã xuống đất bị đè ép nên nổ một tiếng, máu tươi cuồn cuộn trào ra, gã đau đến ngất đi, trước mặt biến thành màu đen, căn bản không thể nào đứng lên nổi. Lý Ngư lúc này hai tay vẫn đang giãy dụa dưới tư thế vén lưới đánh cá lên, Đệ Ngũ Lăng Nhược che trước người của hắn, bởi vậy lúc này uốn éo cũng khiến cho lưới cá thêm rối rắm, làm cho hai người quấn sát lấy thân hình nhau, Lý Ngư tay không thu lại được mà hai cánh tay cũng không thể khép lại, trụ luân ngay trên cổ tay, lại không thể chạm tới được.
- Tại …tại sao…
Hai tên thích khách khác cùng giết đến, Lý Ngư vội đỡ lưng của Đệ Ngũ Lăng Nhược, giọng run run hỏi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhìn hắn cười:
- Bởi vì, ngươi… giống huynh ấy!
Lý Ngư run run nói:
- Ta thật sự không biết ngươi, cũng không biết nam nhân của ngươi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mỉm cười nói:
- Ta biết, kỳ thực ta sớm đã biết rồi, ta chỉ là muốn tự lừa gạt mình thôi.
Thân thể của nàng lay động một chốc, nhẹ nhàng nói:
- Lừa gạt không được rồi, thì phải chết thôi. Lần trước, huynh ấy chết trước ta, lần này ta nhất định …phải chết trước mặt huynh ấy. Ngươi…ngươi không hiểu, chết sau lưng một người, đau đớn nhất…
Hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi lăn trên hai má của Đệ Ngũ Lăng Nhược, thân thể nàng nghiêng một cái, tắt thở ngay trước ngực Lý Ngư.
- Đừng mà!
Lý Ngư cũng không biết vì sao tim mình lại cảm thấy đau đớn đến vậy, nước mắt hắn chảy ra, khóc giống như một đứa trẻ.
Tên thích khách dưới háng có một vũng máu tươi kia chỉ còn lại một hơi cuối cùng, nhưng y cắn răng rút thanh đao trước ngực Đệ Ngũ Lăng Nhược ra, cầm lấy lưới đánh cá chậm rãi bò về phía trước nhe răng cười độc ác nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lý Ngư.
Thân thể của Lý Ngư từng đợt run rẩy, có thể vì lưới đánh cá cuốn chặt hơn, và thích khách kia lúc này cũng đang cầm lưới đánh cá buộc chặt chân hắn lại, căn bản không giãy dụa được.
Lý Ngư nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược mỉm cười nằm lăn trong ngực hắn, tay phải ngăn ở trước ngực nàng, tay kia đặt ở trên bả vai của nàng, trụ luân trong ống tay gần chạm đến trong gang tấc, nhưng tay sờ không kịp, đầu đã bị lưới chụp vào rồi, không động đậy được.
Từng giọt nước mắt của Lý Ngư rơi xuống, rơi xuống cổ tay, rơi vào viên bảo châu màu xanh kia.
Tên thích khách loạng choạng giơ huyết đao lên, muốn nhắm ngay bộ ngực của Lý Ngư, lúc này một vầng sáng màu xanh kỳ dị, giống gợn sóng nhộn nhạo mở ra, giống như hào quang của phật mở ra…


Bạn cần đăng nhập để bình luận