Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 311: Ba chọn một
Đêm nay, trong bóng đêm không biết có bao nhiêu người thâu đêm không ngủ.
Bên ngoài "Càn Long đường" sáng trưng một vùng, tựa như một ngọn đèn lồng trong đêm tối, có rất nhiều đom đóm xung quanh bay lên, từng con như cái chao đèn vô hình dừng lại phía trước. Vào lúc mười hai giờ đêm, từng con đom đóm gan dạ bay vào, lập tức liền hấp dẫn tất cả cùng ẩn núp vào bóng đêm, đom đóm trong đó càng nhiều hơn.
Sau khi người đó đi vào trong lầu, nửa buổi không có âm thanh, rất nhiều đom đóm không khỏi muốn hành động, nhưng lập tức, bọn họ liền bỏ đi ảo tưởng viễn vông này. Trong lầu nào đó, cửa sổ mở ra, “xoạch” một tiếng, một cái xác bị ném đến rồi văng ra xa, nhìn quần áo, chính là con đom đóm có chí khí nhất.
Thế là, trong đêm tối hoàn toàn trở lại tĩnh lặng.
Một đêm, Lý Ngư trong lầu, lại so với thường ngày càng cách xa hơn, xa ở tận chân trời.
Dương Thiên Diệp không biết làm sao có phần không ngủ được.
Vắng vẻ mờ ảo, hư không mờ ảo, buồn phiền mờ ảo…
Vậy là, thứ hương thơm thoang thoảng thần diệu kia không có hiệu quả rồi, trằn trọc suốt đêm, nửa đêm mới ngủ.
Lúc trời vừa sáng, Dương Thiên Diệp đã sớm thức dậy, liền rửa mặt súc miệng thay đồ, cầm lưỡi kiếm, ở sau viện trong sân tập kiếm một lần, rồi một lần, hai lần, ba lần…
Cho đến khi trời sáng hẳn, gà gáy ò ó o, Dương Thiên Diệp mới cầm kiếm lên lầu, đúng lúc nhìn thấy Lý Ngư đang dìu Long Tác Tác từ trong phòng đi ra.
Ánh nắng xuyên qua một cánh cửa sổ, càng nhu hòa chiếu vào cả căn phòng, phản chiếu trên gương mặt cô ấy.
Long Tác Tác tinh thần hiền hòa sáng láng, tràn đầy ánh sáng tươi mới, Dương Thiên Diệp thầm bỉu môi, trong lòng nghĩ:
- Nhất định là hiệu quả của thượng phẩm kỳ nam thuộc bí tàng của ta rồi.
- Chào buổi sáng Thiên Diệp cô nương.
- Chào buổi sáng.
Lý Ngư vợ hát chồng theo, Long Tác Tác cũng gật đầu chào hỏi Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp cười tươi như hoa:
- Chào buổi sáng hai vợ chồng, cùng nhau dùng bữa sáng đi, bên ngoài đường phố đang quét dọn, lúc này đi ra, chỉ sợ sẽ bị dính bẩn.
Long Tác Tác kinh ngạc nói:
- Tịnh Nhai Ti sớm như vậy thì đã vẩy nước quét đường phố à, thật sớm nhỉ!
Lý Ngư trong lòng đã hiểu rõ, hiểu Dương Thiên Diệp đang nói gì, cười nói:
- Đúng vậy, Tịnh Nhai Ti rất khổ cực, nếu như vậy, Thiên Diệp cô nương, chúng tôi đã làm phiền rồi.
Chợ Tây, từ "Đông Li Hạ" đến "Càn Long Đường", thật sự có rất nhiều người đang vẩy nước quét nhà.
Xe nhỏ mà đựng gom lại “rác rưởi”, hơn nữa còn có người mang thùng nước giội rửa đường phố, càng khiến cho người ta cảm thấy khó xử chính là, bọn họ thật đang mặc quần áo “Tịnh Nhai Ti”, trước ngực sau tà áo đều có vẽ chữ “Tịnh” thành vòng tròn, tuy nhiên bọn họ lại không là người của Tịnh Nhai Ti.
Khi tiếng trống mở phường của Trường An vang lên, trong chợ Tây đã nhìn không ra một chút vết tích của máu tanh.
Khi tiếng trống mở chợ Tây vang lên, tất cả các nơi gột rửa qua vết nước đều đã quét sạch rồi.
Lý Ngư mang theo Long Tác Tác, còn Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng đi theo đến Tây Thị Thự.
Kiều Đại Lương phái người tiến vào Tây Thị Thự.
Lý Ngư mang theo Long Tác Tác, còn có Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng về Phường Diên Khang.
Lý Ngư mang theo Long Tác Tác, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên cùng đi đến đường Đồng Hạ gặp Cát Tường Tam Bảo.
Lý Ngư đưa nữ nhân của hắn trở về phủ Dương Đại Lương.
Từng dòng tin tức, thông qua mạng lưới bí mật, đã chuyền đến tai tất cả nhân vật lớn chú ý hành động của Lý Ngư.
Đến đây, thì bị đứt một đoạn.
Đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lý Ngư đưa người đàn bà của hắn ta về nhà, giải thích tình huống với mẹ, làm yên lòng nỗi lo sợ của người nhà. Đây là việc hợp lẽ phải, cho nên tất cả mọi người đều không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng, việc hợp lẽ phải, có lúc cũng xảy ra việc ngoài dự liệu.
Lý Ngư về phủ Dương Tư Tề không lâu, một chiếc xe lớn kéo vật dụng gia đình ra khỏi cửa lớn phủ Dương Tư Tề, ung dung tự tại chạy thẳng phủ đệ thượng thư Tả Phó Xạ Phòng Huyền Linh.
Giường của triều Đường đủ lớn, căn bản đều là giường lớn hai thước tám, bên dưới không có cửa Hồ, mộng và chốt của giường lúc này kết cấu còn chưa hoàn thiện, không có hình thành vật dụng gia đình thời Minh Thanh, giàn khung kết cấu chủ yếu phương thức như vậy, đều là bộ phận dính vào nhau mà tạo thành.
Phòng trong phủ Dương Tư Tề đặt mua kệ giường lớn đấy và giường bình thường không giống nhau, giường đó là giường nhỏ cao, có một thước hai lại cao như vậy, người sang ngồi ở trên, có thể xem đào kép khiêu vũ biểu diễn tài nghệ. Cửa ấm là hình dáng hoa sen, làm rất tinh xảo. Từ xe ngựa của Dương phủ đi ra, người ngầm thăm dò còn chưa chú ý, bọn họ đi thẳng vào phòng trong phủ, mắt nhìn chiếc giường đó kéo gần đến phòng trong phủ mới thôi.
Chiếc người lớn được người dùng xe kéo vào trong phòng, từ sân ra con đường kéo đến ba cái sân mới dừng lại, nhân lúc gia đinh dẫn đường đi gọi người có bản lĩnh, người đánh xe trên ván giường bấm tay gõ mấy cái, ba dài hai ngắn, gõ được năm lần, theo sau, đột nhiên một cánh cửa ở cái giường cao đó bật ra, Lý Ngư trong bộ quần áo xanh của từ bên trong vọt ra.
Người nhà trong phủ gọi mấy gia đinh đến chuyển giường, nhìn thấy đột nhiên nhiều hơn một người giao hàng thì không khỏi ngơ ngác, thì nghe thấy tiếng oán trách:
- Nói là hai người giao hàng, ngươi lại trốn ở trong xe ngủ một giấc, giở thủ đoạn gian trá như thế là ý gì?
Người mặc áo xanh thẳng cổ nói:
- Cùng nhau đến đây, dùng gia súc đi. Ta không ngủ, chẳng lẽ xuống đẩy xe, đây là ngươi rõ ràng không duyên không cớ gây hấn. Ta nói cho biết, ngươi thấy Nhị cô nương nhà ngươi đối với ta tốt, ngươi sớm thấy ta không thuận mắt rồi, ngươi yên tâm, ta đối với khuê nữ nhà ngươi không có hứng thú đâu.
Gia đinh phòng phủ nhíu mày, không vui nói:
- Được rồi được rồi, các ngươi muốn cãi nhau thì ra ngoài cãi nhau, mau giúp chúng ta di chuyển cái giường xuống."
Hai người liền dừng tranh cãi lại, khiêng giường nhỏ xuống xe, để mấy người trong phòng phủ khiêng đi, người đánh xe liền vội xuống xe, gia đinh dẫn đường và Lý Ngư đi ra ngoài. Cửa lớn bậc thềm lớn không lắp đặt, từ cửa phòng phủ đã thấy xe từ bên đường chạy tới, liền đi mở cửa.
Mà Lý Ngư bỗng nhiên ôm bụng, lại nhìn đông rồi nhìn tây, hỏi gia đinh phòng phủ nhà vệ sinh ở chỗ nào, gia đinh không nhẫn nại chỉ chỉ. Lý Ngư đi về phía nhà vệ sinh, người đánh xe hiển nhiên nộ khí chưa tan, nhìn hình bóng hắn một cái, cười nhạt một tiếng, tiếp tục chạy xe rời đi, cũng không đợi hắn.
Trước gia đinh đã có hai người không hòa hợp, còn cười khuyên giải hai câu, đưa anh ta ra cửa lớn, cùng hợp lực canh giữ ở cửa lớn, nhấc bước đi qua hai bậc cửa rộng hai trượng. Qua một cột nén nhang, xe sớm chạy xe rời khỏi, còn ngờ vực nhìn người ngoài cửa tự nhiên cùng xe rời đi rồi.
Hai người sai vặt nghe thấy Lý Ngư ở cửa chửi rủa mấy câu rồi nghênh ngang bỏ đi, lại nghe hai người kia tranh cãi không ít, hai người này bất hòa khi tranh cãi thêm mắm thêm muối, trong câu chuyện của hai ngươi đã chuyển sang chuyện phong lưu tiểu tử mặc áo xanh ngủ với cô nương nhà người ta.
Muốn nơi phong lưu, thì Phường Bình Khang đứng đầu Trường An.
Trong Phường Bình Khang, nơi đệ nhất phong lưu chính là Giáng Chân lầu.
Trên Giáng Chân lầu, một kỹ nữ có tiếng nhất là cô nương Tiểu Liên.
Cô nương Tiểu Liên đã có ý trung nhân, tin tức chuộc thân gả chồng sớm đã truyền cả thành Trường An, chỉ là vì kỹ nữ nổi tiếng nhất Trường An chuộc mình, tính thêm là của hồi môn của Tiểu Liên cô nương, cũng là một khoản giá trị không ít.
Nhiếp Hoan là "thần tài qua đường", tay trái kiếm được tiền, tay phải thì tiêu tiền, tám trăm hiệp khách, ba ngàn con cháu, đều dựa vào chu cấp của anh ta, trong tay căn bản cũng không còn bao nhiêu tiền, cho nên tạm thời vẫn không có thể khiến cho người con gái anh ta thương nhớ rời khỏi chỗ trăng hoa đó.
Có điều, dựa vào bảng chữ vàng đệ nhất thiếu hiệp kinh thành, phàm nhân vật có máu mặt dính đến giang hồ, đều nể thể diện của anh ta, dù có đến Giáng Chân lầu cũng sẽ không đụng vào Thích Tiểu Liên cô nương. Nhưng người trên quan trường hay người qua đường hoặc là thương nhân không có liên quan đến giang hồ thì lại không biết đệ nhất thiếu hiệp kinh thành này có năng lượng gì.
Bởi vì cô ấy chưa hoàn lương, có rất nhiều người không tiếc ném nghìn vàng để yêu cầu Tiểu Liên cô nương hầu yến tiệc bồi rượu hoặc chè hương tán dóc hoặc nhảy múa ca hát, nhất là trong đó không hiểu biết Tiểu Liên cô nương dịu dàng xinh đẹp có một không hai có ý nghĩ muốn hoàng lương, chứ nếu biết, nói không chừng mình có cơ hội “Hoành đao đoạt mỹ”, dĩ nhiên càng thêm ân cần.
Lý Ngư đến Giáng Chân lầu, nhìn hắn mặc quần áo xanh, là lối ăn mặc giang hồ, không giống loại người có tiền, hai quy công canh cửa đều tỏ vẻ khinh thường, chẳng qua Giáng Chân lầu vì nguyên nhân Nhiếp Hoan, thật sự là có không ít thiếu hiệp, trong đó có vài người tuy mộc mạc, nưhng thỉnh thoảng bán mạng kiếm được một khoản tiền lớn có đến ăn chơi hoang phí hết sạch cũng không ít, cho nên không có người nào ngăn cản.
Trong phòng khách lầu hai, rất nhiều người khác rảnh ngồi chơi, bên cạnh cũng không có cô nương bồi bàn, tiếp đãi, người trong gian khách lầu hai này đều đến là vì Thích Tiểu Liên cô nương.
- Úi chà, Sài An Chi mỗ có tài vẽ tranh, ở kinh đô có tiếng xa gần, không ai không biết, chỉ một thước vẽ liền có trị giá ngàn vàng. Nay đến Trường An, đặc biệt đến vì Tiểu Liên cô nương. Cuốn dài bảy thước này là lễ gặp mặt, xin ma ma báo một tiếng, Tiểu Liên cô nương là người tao nhã, hẳn sẽ đồng ý gặp mặt một lần!
- Lão hủ Diệp Thiên Minh, gia sư là Lô Tư Đạo “Bát Mễ Lô Lang”, sư tổ là Hình Thiệu đại sư một trong tam tài Bắc triều, am hiểu thất ngôn. Nay vì tiểu Liên cô nương làm thơ thất ngôn tứ thủ, hi vọng có cơ hội cùng cô ấy thảo luận về thơ đạo. Bài thơ thất ngôn tứ thủ này còn nhờ ma ma tặng cho Tiểu Liên cô nương. Tin là lúc Tiểu Liên cô nương nhìn thấy nó, nhất định sẽ nguyện cũng hủ luận bàn thân thiết!
"Cạch!"
Một thỏi vàng nặng trịch đập xuống trên bàn, một công tử trẻ mặc áo mép vàng thêu hoa nhìn thách thức:
-- Một trăm xâu tiền, thấy một lần, thế nào?
"Cạch!"
Lại là một thỏi vàng ném trên mâm:
- Từng này có thể nhìn hai mắt được chưa?
"Cạch!"
Lại một thỏi một thỏi vàng ném trên mâm:
- Từng này đủ kêu cô ấy tiếp đãi rồi chứ?
“Leng keng, leng keng…” một cái túi mở ra, uốn tai đổ xuống mâm, mười tám hạt trân châu to lớn tròn xoe, óng ánh trơn bóng xoay đầy trên bàn như giọt nước rơi trơn bóng.
Công tử trẻ đó cười tà mị:
- Lý Bảo Văn tôi không chơi giả, tôi đến, chính là vì ngủ với cô ấy! Ngủ với cô ấy một đêm, toàn bộ số vàng và trân châu này, chính là tiền làm quà tặng.
Sài An Chi liếc mắt nhìn, mặt xem thường:
- Khắp người đều là mùi tiền, mặt mũi bạo phát!
Diệp Thiên Minh vuốt râu lắc đầu, trách trời thương dân:
- Khó trách người xưa có câu, giàu không quá ba đời!
Lý Bảo Văn cáu kỉnh nói:
- Hai người nghèo kiết hủ lậu, không có tiền đến lầu xanh làm gì! Nhìn cái gì mà nhìn, không phục thì im đi!
Ma ma đứng ở thang gác trên lầu, nhìn mà thèm số tiền trân chân đầy bàn, nghĩ đến khế ước bán thân của Tiểu Liên cô nương trên lầu tuy nắm ở trong tay, nhưng là người ta đến đẳng cấp này, gặp ai không gặp ai, đồng ý để ai vào phòng cũng không do bà làm chủ, nhất là bối cảnh sau lưng người ta bây giờ còn có Nhiếp Hoan đỡ lưng, người này thô lỗ như vậy, chỉ sợ cô ấy nhất định không gặp, nghĩ mà tiếc.
Hết lần này tới lần khác mà đều nhẫn nhịn, những cô gái xinh đẹp khác tuy cũng mặt đẹp sáng ngời, nhưng giá trị thân phận không bằng, trong lòng bà không chỉ ngầm tức giận:
- Sớm bán cô ả đi cũng tốt, vốn dĩ là một cây hái ra tiền, nay ngược lại thành bà ngoại cản trở lão nương kiếm tiền.
Lúc này, Lý Ngư đã đi lên trên lầu, đứng ở bên ho khan một tiếng, tiến lên trước hai bước, ôm quyền hướng về ma ma đang vê khăn tay:
- Xin ma ma nói một tiếng, tại hạ muốn gặp Tiểu Liên cô nương.
Ma ma kia mắt thấy nhiều tiền như vậy mà không có cách lấy được thì vô cùng chán nản, nghe anh ta nói như vậy, một lời bực tức tạm thời trút hết trên người anh ta, nói quái gở:
- Hứ, Tiểu Liên cô nương chúng ta muốn gặp là gặp sao? Vị tiểu ca này hai tay người trống không, lấy cái gì mà gặp? Định ăn chùa à?
Lý Ngư cười nói:
- Chính là chỉ dựa vào cái miệng này, phiền ma ma nói với tiểu Liên cô nương, nói là người của Song Long thiên thượng lạc, tiên toản thạch lưu quần tới.
Lý Ngư bây giờ không muốn bại lộ thân phận, thời này không có ảnh, chỉ cần hắn không thông báo danh tính, nghĩ rằng Giáng Chân lầu không ai biết thân phận hắn, nói như vậy nói năng phải kín đáo một chút.
Hắn và Tiểu Liên cô nương mới quen lần đầu tiên, chính là cùng Nhiếp Hoan bị đánh từ trên lầu rơi xuống, còn kéo cả quần của Lương Thần cô nương, tin tưởng với trí tuệ của Thích Tiểu Liên, nhất định có thể hiểu rõ thân phận của hắn.
Lúc này lại nghe trên lầu có tiếng gắt khẽ một tiếng, âm thanh giòn tan đẹp, như chim hoàng anh trong hang:
- Không biết có gì là duệ gì là văn, lên lầu đi!
Đó chính là âm thanh của Thích Tiểu Liên.
Lý Ngư nhìn các nam nhân xung quanh khách khí gật đầu cười nhẹ, rồi vòng qua ma ma, từng bước lên thang gác.
Cả sảnh khách khứa nhất thời ngẩn ra, đây là người nào, làm thế nào chỉ nói một câu thì đã được vào phòng của đệ nhất kỹ nữ phong lưu của thành Trường An rồi?
Song long thiên thượng lạc, tiên toản thạch lưu quần? Vòng vòng xoa xoa, chẳng lẽ đệ nhất kỹ nữ Tiểu Liên cô nương từng cùng tiểu tử này chơi qua 3some?
Sài An Chi lắc đầu than thở:
- Ôi!
Diệp Thiên Minh đau lòng lắc đầu:
- Phóng túng nông cạn!
Lý Bảo Văn hai mắt sáng lên, hướng lên lầu hô to với Lý Ngư:
- Tiền do ta bỏ ra, tiểu huynh đệ, chúng ta cùng nhau chơi có được không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận