Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 585: Mộng Địa chủ..
Nhân mã hộ vệ Lý thị Lũng Tây gia nhập vào đoàn đội, đội ngũ của Lý Ngư trùng trùng điệp điệp đã biến thành một quái vật lớn.
Voi dù là ăn cỏ, nhưng hổ báo cũng không dám đi trêu chọc. Lữ khách hành thương dù mang theo nhiều tài vật, nhưng cơ hội thương đội lớn gặp phải cướp bóc càng thêm ít, thật sự phải phản kháng, họ có được thực lực trọng tỏa mã phỉ, trừ phi có đại thù, còn không nếu chỉ cầu tài, không có đám mã phỉ nào dám đánh bọn họ.
Huống chi, trong đội ngũ khổng lồ này còn có một đội nhân mã tinh nhuệ bách chiến tinh quân.. Đó là đội ngũ mà Lý gia Lũng Tây đã hao phí một khoản tiền khổng lồ để bồi dưỡng nển, nhân số không nhiều, một đội cường quân như thế toàn bộ nhân mã cũng chỉ có một ngàn hai trăm người, nhưng cũng chỉ có cao môn Lý gia Lũng Tây mới nuôi dưỡng được như thế. Lần này phái tới một nửa, một nửa này đã đủ gây chấn động rồi.
Trên sườn núi, ba con ngựa đứng yên lặng hồi lâu.
Người trên ngựa, lưng eo thẳng thắn.
Hai đại hán bên trái phải vô cùng hùng tráng cao lớn, một người trong đó còn cao hơn cả Thiết Vô Hoàn, cưỡi con ngựa Tây Vực cao tráng.
Người ở giữa, mặc một bộ trang phục xanh.
Nam muốn đẹp, mặc đồ đen, nữ muốn đẹp, mặc đồ hiếu.
Tuy nói là màu đen, nhưng mặc màu đen lên người, cũng không phải là đen nhánh, mà là xanh đậm, thì mới là đẹp.
Nam tử này chính là mặc trang phục màu như thế, eo nhỏ lưng thẳng, nhưng…lại không hề tráng kiện, thậm chí còn có chút tư thái giống nữ tử, bởi vì y gọt vai. Lại nhìn gương mặt, đôi mày lá liễu nhỏ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, có lẽ là pha trộn cả huyết thống của dân tộc khác nên mũi cao vểnh, mắt sâu, ngũ quan tinh xảo, cánh môi xinh đẹp, làn da trắng nõn, nếu không có sát khi giữa hai hàng lông mày thì quả thật vô cùng giống nữ nhân.
Thậm chí, nếu y mặc nữ trang, thì chính là một nữ nhân cực kỳ tuấn tú xinh đẹp.
Người này, chính là La Khắc Địch thủ lĩnh Tứ Đại Khấu… hiện tại phải nói là thủ lĩnh Tam Đại khấu mới đúng.
Bởi vì, thế lực của La Bá Đạo đường huynh bổn gia đã bị y diệt rồi.
Từ khi thâu tóm thế lực của La Bá Đạo, La Khắc Địch đã trở thành thủ lĩnh của Tam đại khấu, là đại nhân vật uy danh hiển hách ở toàn bộ Lũng Hữu.
Nhưng dù là La Khắc Địch cũng không dám tấn công về hướng đại kỳ có chữ Lý trên đó. Đó là cờ xí của Lũng Tây Lý thị, khối địa bàn Lũng Hữu này, y dám khiêu chiến với Lũng Tây Lý thị kết quả chỉ cần nghĩ thôi cũng đã biết rất thê thảm. Lý gia không cần bỏ ra số tiền lớn ném ra thiết kỵ đi khắp thế gian đuổi giết y, mà chỉ cần cho đối thủ của y chút lợi ích, con sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên là y sẽ trở thành cái đích nhắm của họ.
Tất cả sói lớn sói nhỏ sẽ bởi vì Lý phiệt Lũng Hữu mà đoàn kết lại cắn y, gặm y đến xương cốt cũng không còn.
“Lọc cọc cọc cọc…” Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, La Khắc Địch vẫn đang nhìn đội ngũ càng đi càng xa kia, lấy trong người ra một tấm mặt nạ đeo lên mặt. Tướng mạo của y quá tuấn tú, khó mà tạo nên khí độ uy nghiêm, cho nên ngoài vài tâm phúc ra, trước mặt những người khác, y thường đeo mặt nạ.
Năm ngoái, La gia phân thành hai hệ, thành hai đội đạo khấu, mà một hệ trong tay y lúc ấy cũng không phải của phụ tổ đương gia của y. Thời điểm đương gia tộc nhân La thị là người khác, một vài biểu hiện xuất sắc của La Khắc Địch đã khiến thúc phụ đố kỵ, liên tiếp muốn giết chết y.
La Khắc Địch từng vì thế mà chạy trốn một thời gian ngắn, tạm tránh ở các thành trì lớn tại Lũng Hữu. Khoảng thời gian đó, thủ đoạn mưu sinh của yêu của y chính là đóng giả thành nữ nhân, ra vào các nhà thương gia giàu để có trộm hương cướp ngọc, chiếm hữu không ít phụ nhân cô nương.
Cuộc sống cũng có tư vị cay đắng đấy. Đi trên bờ sông sao lại không ướt giày cho được. Sau này rốt cuộc bị người ta phát hiện, y không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, xử lý gia chủ, thừa dịp người nhà này còn chưa phát hiện đã ôm theo vàng bạc châu báu bỏ trốn, rơi vào đường cùng lại trốn về băng nhóm của mình.
Tuy nhiên y cũng biết, muốn quay về, thì vị thúc phụ “đố kỵ người tài” kia nhất định sẽ tìm cơ hội xử lý y. Bởi vì y chẳng những càng ngày càng biểu hiện được thủ đoạn lòng lang dạ sói, thân thủ lâm chiến vô cùng cao minh, uy vọng ở trong đám tặc cũng càng ngày càng cao. Cho nên, việc đầu tiên mà y trở về chính là hiến tặng phụ nhân kia cho thúc phụ của y, sau đó, y nhân buổi đêm lúc mà thúc phụ đang mê đắm trong sắc dục bò vào lều trại, giết chết thúc phụ và phụ nhân kia.
Sau đó, y một tay cầm đầu của thúc phụ một tay cầm đuốc ra khỏi lều, đến trước mặt mọi người liệt kê các tội lớn của thúc phụ.
Sau đó, y lại dùng đơn đao liên tiếp giết mười bảy người, toàn bộ đều là đấu giết tại chỗ.
Trong đó có ba người là anh em họ, số người còn lại là thân tín của vị thúc phụ kia, rồi vững vàng lên vị trí thủ lĩnh.
- Đại ca!
Một mã phỉ thúc ngựa lao tới, ôm quyền với La Khắc Địch mang trên mặt chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn. La Khắc Địch không nói gì, chỉ quay lại nhìn, ánh mắt xuyên qua tấm mặt nạ kia vô cùng sắc bén lạnh lùng. Mã phỉ kia không khỏi hoảng sợ, vội nói:
- Thuộc hạ đã thám thính được, Lý nam tước này không phải là người của Lý gia Lũng Tây. Nhưng…
Mã phỉ kia đem mọi chuyện kể lại một lượt, La Khắc Địch thở dài:
- Không phải là người của Lý gia Lũng Tây, vậy thì tốt rồi.
Đại hán hùng tráng nhất bên cạnh hỏi:
- Đại ca, vậy chúng ta…
La Khắc Địch từ tốn nói:
- Người của Lý gia... dầu gì cũng sẽ đi. Ta ước chừng hao tổn ba trăm tinh nhuệ từ chỗ La Bá Đạo mở rộng thực lực, phải đi quá nửa rồi, khà khà…Hiện tại, chỉ giết hắn mới giải được nỗi hận trong lòng ta.
Ta muốn hắn sống không bằng chết, muốn chết không được, sau đó mới…
La Khắc Địch chưa nói hết đã chuyển đầu ngựa mà đi.
Hai tâm phúc liếc nhau cùng rùng mình một cái, sau đó mới giục ngựa đuổi theo. Làm như tâm phúc của La Khắc Địch, bọn họ hiểu rất rõ La Khắc Địch. Bình thường các mã phỉ chỉ biết là lão Đại của họ dung mạo như nữ tử, cho nên mới mang mặt nạ quỷ, nhưng đám tâm phúc thì lại biết, tâm của lão đại họ thật sự đáng sợ như ma quỷ.
Cũng không biết y là vì sống trong ổ mã phỉ, từ nhỏ bị ảnh hưởng, hay là từng gặp phải gì đó mà lương tâm mất hết, hay là vốn không có đạo đức lương tâm, hay là nhân tính méo mó…Dù sao, thời điểm lão đại chuyên chú đối phó ai đó thì cực kỳ biến thái đáng sợ.
Hai mã phỉ lòng lang dạ sói vừa nghĩ tới sự nghiêm túc vừa rồi của lão đại, không tự chủ được lại cầu nguyện thay cho Lý Ngư: Vẫn nên chết sớm đi còn hơn là rơi vào tay lão đại chúng ta…
Đoàn người Lý Ngư được hai huynh đệ Lý gia Lũng Hữu dẫn người gia nhập đội ngũ, trên đường thi thật sự là thái bình, cho đến khi tiến vào cảnh nội Cơ huyện cũng không phát sinh chuyện gì. Trương quản gia sau khi tiến vào cảnh nội Cơ huyện thì cao biệt với đoàn người Lý Ngư. Hai tên dở hơi Lý thị tuy rằng không muốn nhưng cũng đành phải từ biệt. Hơn sáu trăm kỵ binh này đi một chuyến tiêu hao cũng không ít, tuy nói Lý gia gia nghiệp lớn nhưng cũng không hơi đâu mất trắng khoản tiền lớn như thế.
- Con à, sau này đây chính là nhà của chúng ta à? Toàn bộ mảnh thổ địa rộng lớn này đều là nhà của chúng ta đúng không?
Phan Nương Tử không chịu ngồi yên trong xe đã xuống xe, ngắm nhìn bốn phía, kích động vạn phần.
Tuy nói sau đại loạn mọi thứ hỗn loạn, vùng đất rộng lớn trong mắt bà đều là hoang dã, chỉ có thể từ trong hoang dã kia mơ hồ nhìn ra vùng thổ địa này từng được khai khẩn. Nhưng…thật sự là một vùng đất rộng lớn. Trời xanh mây trắng, nhìn không thấy bờ, trong mắt người du mục, đây chỉ là một mảnh đồng cỏ không phì nhiêu, nhưng trong mắt người làm nông thì…ngươi có mù không đấy, phì nhiêu đến mức này, để trồng trọt rất tốt.
- Không chỉ thế đâu mẹ.
Lý Ngư cười dài đỡ lây mẹ, chỉ chỉ:
- Núi kia, mẹ thấy không? Còn bên kia nữa, cái hồ kia kìa. Mà còn xa hơn nữa, xa nữa, toàn bộ taofn bộ đều là nhà của chúng ta đấy. À, không đúng, dù người có đất, có địa chủ, vậy đất đó không phải của chúng ta, chúng ta là địa chủ của địa chủ, họ phải nộp to thuế cho chúng ta.
Lý Ngư chợt nhớ tới, trước đó tin tức mà người được Đệ Ngũ Lăng Nhược phái tới tuyển thành chỉ để cung cấp tình báo, nơi đây là có hào thân lớn nhỏ, cho nên nói đúng là, toàn bộ đất đai đều thuộc về hắn. Chẳng qua, Hoàng đế đem nơi này phong cấp cho hắn, hắn phụ trách thu thuế cho triều đình, tương ứng, hào thân lớn nhỏ này cũng nộp thuế má cho hắn. Cho nên, đây chỉ là gián tiếp thuộc về hắn, hắn làm việc cho Hoàng đế mà thôi.
- Thật sao?
Phan Nương Tử mừng rỡ, hai mẹ con đứng trên mảnh đất rộng lớn, bắt đầu mơ giấc mộng làm địa chủ và đại đại chủ rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận