Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 422: Hạ khách doanh môn
Hành cung Thiếu Lăng Nguyên, lúc tiệc rượu kết thúc đã là đêm khuya, trải qua hơn nửa canh giờ ồn ào náo nhiệt, giờ mới dần dần kết thúc, hành cung chìm vào màn đêm an tĩnh.
Dương Thiên Diệp vừa hầu hạ Tiểu Công chúa Cao Dương tắm rửa sạch sẽ, rửa mặt, chải đầu để đi ngủ. Vì phải tiếp tục tiềm phục bên trong hành cung nên Tiểu Công chúa Tùy cung này cũng không ngại hạ mình, lại nói, cũng coi như nàng là biểu muội của Lý Thế Dân, hẳn chính là cô cô của Cao Dương Công chúa. Cũng coi như cô cô chăm sóc cháu gái, chẳng hề gì.
Từ nhỏ nàng cũng được Mặc công công dạy dỗ theo lễ nghi cung đình, bên cạnh cũng có vô số mụ mụ, nha hoàn, coi như nắm rõ chuyện cung đình trong lòng bàn tay, mặc dù chỉ là diễn tạm thôi nhưng được làm cung nữ bên cạnh Cao Dương cũng tốt hơn nhiều, hơn nữa Cao Dương rất vui mừng, quyết định sau khi kết thúc săn thú sẽ chọn nàng làm tùy tùng bên người luôn.
Nhóm cung nữ ở chung một trướng duy nhất, ở ngay bên cạnh trướng ngủ của Cao Dương để tiện cho việc chăm sóc Cao Dương. Lần này Cao Dương tham gia săn thú, dẫn theo bốn cung nữ, do nhầm lẫn Dương Thiên Diệp là cung nữ bình thường trong cung nên tự mình giữ lại nàng bên mình.
Bởi vậy, coi là năm cung nữ đều ở cùng một lều trướng, nhưng Dương Thiên Diệp vừa vào trướng không lâu đã lặng lẽ đi ra bên ngoài. Nàng không quen bốn cung nữ kia, có lẽ nghĩ nàng muốn trở lại chỗ ở của cung nữ bình thường, nên chẳng ai để ý tới.
Dương Thiên Diệp đã sớm nghe được chỗ ngủ của Cổ Xuy Thự, vì hoạt động bình thường của Hoàng đế đều cần có âm nhạc phối hợp nên chỗ ngủ của bọn họ cũng không xa lắm, nên Dương Thiên Diệp lặng lẽ đi tới nơi ở của bọn họ.
Tuy rằng hành cung canh phòng rất nghiêm khắc, nhưng chủ yếu là dè chừng bên ngoài, hiển nhiên không cần năm bước một tốp, mười bước một trạm gác ở bên trong, mà Dương Thiên Diệp ăn mặc như cung nữ, nếu bị người khác nhìn thấy cũng chẳng khả nghi, dù sao đều săn thú này cũng có hơn mười vị phi tần và Công chúa đi cùng, mỗi người đều mang rất nhiều tùy tùng, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng chẳng ngạc nhiên.
Tới chỗ Cổ Xuy Thự muốn tìm chỗ ở của Lý Ngư cũng không khó. Bởi vì Lý Ngư là quan, phạm vi chỗ ở của Cổ Xuy Thự có tổng cộng sáu lều trướng, bốn tòa lớn, hai tòa nhỏ, chỗ lớn đương nhiên là cho các nhạc sĩ ở, chỗ nhỏ chính là lều trại đơn của quan viên Cổ Xuy Thự rồi.
Tổng cộng có hai lều nón nhỏ, Dương Thiên Diệp lặng lẽ đi vòng qua phía sau, nhẹ nhàng vén cửa lều lên, nhìn qua khe hở vào bên trong, lập tức đông cứng, vội vàng thả ra, trái tim nhảy loạn như có nai con chạy loạn.
Cũng thật khéo, có hai lều nón nhỏ, nhưng nàng vừa mới tìm đến chỗ đầu tiên đã trúng chỗ Lý Ngư rồi.
Chỉ có điều, Lý Ngư đang tắm.
Vừa rồi Dương Thiên Diệp chỉ mới nhìn vội qua, chỉ thấy một thân trần, cho đến khi hắn cầm cái gáo nước đến bên gò má, liền sợ tới mức khẩn trương buông của lều ra, lúc này tim đập thình thích, như kẻ trộm nhìn ngó xung quanh, lại không thấy có người bên ngoài, khẽ cắn môi dưới, chần chừ vươn tay, lại vén cửa lều lên.
Ào ào~~
Lại dội một gáo nước nữa, ánh đèn chiếu rọi những bọt nước lấp lánh, chảy loạn trên cơ thể to lớn của hắn.
Lúc này, hắn quay lung về phía cửa sau, đường cong thân thể khỏe đẹp lại càng lộ rõ ràng, thân trên dáng tam giá ngược, qua lưng đến eo nhỏ, bắp đùi mạnh mẽ, rắn chắc như dã báo, hơi động nhẹ cũng lộ ra cơ bắp, cả người cảm giác đầy năng lượng.
Mông chắc nịch to lớn, tràn đầy năng lượng, cơ thể mạnh mẽ lộ ra vẻ dẻo dai nhanh nhẹn, một thân khí tức dương cương, vốn Dương Thiên Diệp không nghĩ đến sẽ thấy cảnh tượng này, nàng vốn muốn đến đây hỏi tội đấy.
Nhìn thân thể kiện mỹ khỏe mạnh này, Dương Thiên Diệp chưa nhìn thấy thân thể nam nhân bao giờ, nay đôi mắt đã hơi ướt nước…
Bỗng nhiên Lý Ngư xoay người qua, Dương Thiên Diệp hoảng sợ, khẩn trương buông cửa lều, theo bản năng đưa tay sờ lên tim, tim nhảy như muốn bắn ra ngoài, một cơn gió thổi tới, hai má nóng bỏng cảm nhận sự mát lạnh, lập tức thanh tẩy ý nghĩ, âm thầm tự mắng mình một trận, xấu hổ không thôi.
Nàng không dám nhìn trộm lần nữa, đành chờ hắn mặc quần áo tử tế rồi mới đi vào, đợi một lúc bên trong đã không còn tiếng nước nữa, Dương Thiên Diệp đang muốn nhìn lại tình hình bên trong, chợt nghe phía trước truyền tới âm thanh:
- Lý Cổ Xuy đã ngủ chưa?
- À? La Chủ Bộ? Ta vẫn chưa hề ngủ.
Lý Ngư mới lau sạch người, thay kiện bào rộng rãi, bên trong áo bào không mặc gì, cảm giác rất thoáng đãng, rất dễ chịu thoải mái. Hắn đổ thùng nước ra ngoài, sau đó mới trở về trải chăn đệm, lại nghe thấy tiếng gọi.
Nghe được tiếng gọi, Lý Ngư vội vén màn trướng lên, La Tỷ tươi cười đi vào, vừa vào đã liền chắp tay, vui mừng nói:
- Lý Cổ Xuy, chúc mừng chúc mừng, ít ngày nữa là thăng chức rồi, tiền đồ vô lượng, thật sự đáng chúc mừng a.
Lý Ngư vội khoát tay nói:
- Ôi chao, La Chủ Bộ khách khí rồi, chỉ là đi sửa cái đài, nào có thăng chức gì. Đến, ngồi đi.
La Chủ Bộ ngồi bên giường, cười nào:
- Ôi chao, tất cả mọi người đều biết chuyện, hà tất gì khiêm tốn vậy.
Lý Ngư ngẩn ngơ, vội hỏi:
- Vẫn muốn thỉnh giáo.
La Chủ Bộ nghe xong, cũng ngẩn ngơ:
- Hở? Ngươi thỉnh giáo gì?
Lý Ngư khiêm tốn nói:
- Ta chỉ đi sửa linh đài, tiền đồ vô lượng đâu ra?
La Chủ Bộ ngơ ngác nhìn hắn nói:
- Thật sự ngươi không rõ?
Lý Ngư xấu hổ nói:
- Đích đích xác xác… là không biết rõ.
Dương Thiên Diệp ở sau lều trướng nghe được, khóe môi lộ tia cười đắc ý:
- Ngu xuẩn! Hóa ra cũng chẳng giỏi giang gì, chuyện rõ ràng như vậy, đến kẻ khác cũng hiểu, hắn lại không rõ.
La Tỷ nhìn kĩ, thấy Lý Ngư ngoan giống như một học trò nhỏ đến thỉnh giáo, quả nhiên là không rõ, cũng không phải nói đùa mình, không khỏi thở dài, cười nói:
- Quả nhiên là người có phúc không cần vội, người vô phúc buồn đoạn tràng (đứt ruột đứt gan). Mặc dù ngươi không rõ, phúc vận đều tự tìm đến.
Dù sao tiền đồ người ta, có hâm mộ đến mấy cũng chẳng đến lượt mình, Lý Ngư này rõ ràng là tiền đồ rộng lớn rồi, tốt xấu gì cũng từng làm đồng nghiệp, mình vẫn nên nhắc hắn luôn, lúc này không xây dựng quan hệ, đến tương lai thì há chẳng phải nước đến chân mới nhảy sao?
La Chủ Bộ kiên nhẫn nói lại:
- Lý Cổ Xuy, hôm nay ngươi có công cứu giá, nếu không nói chuyện trước mắt, nhất định ngươi sẽ có cơ hội cất nhắc, cho dù tương lai bước vào con đường làm quan, nhưng trên đó vô số cạm bẫy, lại tranh đấu gay gắt, ngươi đối đầu thế nào đây? Tiền đồ của ngươi thể nào cũng gặp trở ngại.
Lại nói, thăng cấp nhanh không giống như thăng cấp từ từ. Ngươi vốn là tiểu quan chẳng có chức quyền gì ở chợ Tây, thứ tội thứ tội, La mỗ chỉ ăn ngay nói thật. Hiện giờ trở thành quan Cổ Xuy Lệnh thất phẩm, nhưng mà ở bên trong, ngươi cũng chỉ là thứ quan thấp nhất, chắc cũng chẳng bị chèn ép lạnh nhạt gì.
Nhưng mà, mông ngươi ngồi trên cái ghế Cổ Xuy Lệnh này còn chưa ấm chỗ, giờ lại đột ngột thăng chức, không chỉ nói là mấy đồng nghiệp, cho dù là cấp trên, thậm chí là cấp trên của cấp trên ngươi, hẳn cũng kiêng kị ngươi vài phần. Bọn họ cũng không cần tự mình gài người hại ngươi, chỉ cần lạnh nhạt cô lập ngươi, dù ngươi muốn tiến một bước, cơ hội so với những người khác đều không có.
Nhưng ngươi lại được phân đi sửa linh đài, đây là cơ hội tốt, tích lũy kinh nghiệm, tích lũy kiến công, hợp nhân mạch a! Chỉ cần có phần kinh nghiệm này, dù an bài cho ngươi một chức vị cao một chút, hẳn mọi người cũng nghĩ đấy là chuyện đương nhiên, cũng không coi ngươi lạc loài. Mà quan trọng hơn, linh đài, là chỗ nhìn lên thiên ý, đây chính là đại sự trang trọng đó!
Nếu chủ trì thúc đốc xây dựng là Thái Tử, bên dưới cũng chẳng thiếu nhiều quan lớn, trong quá trình cải tạo linh đài, hẳn là những người này đều xây dựng chút quan hệ với ngươi, ngươi suy nghĩ kĩ đi, tiền đồ sau này của ngươi sẽ ra sao? Hẳn là tiền đồ như gấm, tường lũy cũng đỡ không nổi.
- A? Nghe ngươi nói, thật cũng có lý!
Lý Ngư vừa nghe xong liền tươi cười, vừa nãy lúc tắm rửa, hắn đã nghĩ biện pháp giải quyết, chắc phải lừa lão trạch nam Dương Tư Tề bên nhà cũ đến giúp đỡ, chỉ cần có ông ta bên người, còn cần lo chuyện tu linh đài sao? Để kế phụ đại nhân tương lai giúp đỡ mình, chắc cũng được chứ? Nếu ông ta không chịu, thì nhờ vả mẹ mình vậy!
Rốt cuộc Lý Ngư cũng nhìn ra, chỉ cần mẫu thân Phan Kiều Kiều ra mặt, lão Dương chắc chắn đáp ứng, có khi còn chẳng mất xu thù lao nào. Ngẫm lại kỹ càng, hắn đã chiếm chỗ ở của người ta, lại còn muốn người ta đưa tiền cho hắn xây dựng thêm, đến giờ mấy chiêu lừa dối đều đã sử dụng, lương tâm hắn coi như hỏng rồi, nhưng lại coi chỉ là cha giúp đứa con, ra vẻ hoàn toàn chính đáng, đương nhiên rồi, nên tự coi như hắn không mất lương tâm.
Lúc này lại nghe La Chủ Bộ phân tích lý lẽ, Lý Ngư kiên định quyết tâm: Trở về lập tức phải lừa lão Dương!
La Tỷ trước là tới chúc mừng, sau là kéo giao tình, đương nhiên sẽ không ở quá lâu, lại nói một tràng chúc mừng, níu kéo giao tình, sau khi hẹn trở về sẽ mở tiệc chúc mừng, La Chủ Bộ liền thức thời mà xin cáo từ.
Lý Ngư tiễn La Chủ Bộ ra khỏi lều trướng, chắp tay từ biệt, thấy La Chủ Bộ đi xa, vui mừng vén màn quay vào, mới vừa đi vào, liền thấy màn trướng phía sau bị vén lên, một thân ảnh từ cửa sổ đi vào, nhanh nhẹn lăn trên đất, hai chân bật ra, liền đứng trước người hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận