Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 282: Tranh chấp lợi ích
Đông Ly Bát Trụ: Hồng Thần Diệu, Lại Dược Phi, Quách Tử Mặc, Lăng Ước Tề, Sở Thanh, Đào Y Y, An Như, Vu Phúc Thuận.
Vu Phúc Thuận tham ô quá lớn, bị Thường lão đại phát giác ra đã trở thành con gà của con khỉ, đã xử tử, sau đó vẫn chưa cất nhắc người mới kế vị, cho nên một trong Bát Trụ cuối cùng cũng để trống một vị trí, đây cũng là nguyên nhân Nhiêu Cảnh cố sức biểu hiện, y muốn tấn vị vì Bát Trụ.
Đáng tiếc quả cam đã thối trước, Nhiêu Cảnh mới tập nghề chưa gì đã chết trước rồi.
Hôm nay, ngày này Dương Thiên Diệp mở cửa tiệm ở Chợ Tây, vừa hay là ngày Bát Trụ tề tụ ở “Đông Ly Hạ” báo cáo đóng tiền lãi, bình thường mỗi người một phương, rất ít khi gặp bảy người cùng tề tựu với nhau.
Nhằm liên lạc với Bát Trụ, mỗi lần giao nộp tiền lãi xong, Bát Trụ sẽ luân phiên nhau làm chủ mới các Trụ khác dùng cơm, như vậy mới hoàn thành quy củ bất thành văn giữa Bát Trụ, hôm nay vừa đúng lúc đến lượt Lại Dược Phi mời cơm, tám người bèn lên lầu 2, chọn một gian phòng lớn nhất, bày yến tiệc.
Mỗi lần có tiệc, bọn họ ngoại trừ liên lạc tình cảm với nhau, còn sẽ giao lưu về một số quan điểm và cách nghĩ đối với người trên, kẻ dưới, buổi tiệc lần này, vừa lúc sau khi Lý Ngư tiếp nhận Tây thị thự, đề tài của tám người không tránh khỏi xoay quanh Lý Ngư.
Điều này tất nhiên rồi, bất cứ một nhân vật mới bộc lộ tài năng, đều gây sự chú ý cho bọn họ, huống hồ nguyên nhân Lý Ngư thượng vị là một chuyện không tầm thường như vậy, giữa phường truyền rằng, Nhiêu Cảnh cùng với hai tâm phúc của y bị giết trong mật thất, chính là có bút tích của tên Lý Ngư này.
Mà Lý Ngư ngay lập tức thay thế chức vị của Nhiêu Cảnh, hành động lần này, đủ làm cho ánh mắt Bát Trụ tập trung chú ý đến hắn, huống hồ, hành động tiếp theo của Lý Ngư, càng làm cho bọn họ ghé mắt.
Sau mấy câu hàn huyên, người có tuổi tác cao nhất trong Bát Trụ, đừng hàng tám thời gian lâu nhất Hồng Thần Diệu bèn cười tủm tỉm nói:
- Chư vị, việc trưởng Tây thị thự đổi người, các vị đã nghe thấy hết rồi chứ?
Quách Tử Mặc cười nói:
- Đổi rất tốt! Tên nhãi đó xuất đầu lộ diện, quá khoa trương, ngông cuồng, không coi ai ra gì, ỷ vào Kiều Đại Lương cho hắn chỗ dựa, thật là không chút kiêng nể!
Sở Thanh mỉm cười nói:
- Ta sớm đã không ưa gì hắn, hôm nay quả nhiên gặp báo ứng.
An Như và Đào Y Y là hai người phụ nữ trung niên, tuy cũng là nữ trung hào kiệt trong thị tỉnh, nhưng bất luận sức ảnh hưởng hay là địa vị, so với mấy người khác đều yếu hơn chút, hơn nữa hai người họ năm trước và năm ngoái mới được cất nhắc tới hàng ngũ Bát Trụ.
Trước kia trong Bát Trụ chưa từng dùng nữ nhân, cho nên Thường lão đại ra sức dẹp tan nghị luận của mọi người, sau khi cất nhắc hai người họ thượng vị, việc đầu tiên mà bọn họ muốn làm chính là phải được bộ hạ công nhận, đến nay bọn họ mới ngồi vững được vị trí của mình, cho nên mấy vị tiền bối trước mặt cũng không nói nhiều lời, chỉ như thuộc hạ chăm chú lắng nghe mà thôi. Mấy vị khác cũng không cho việc của bọn họ là một chuyện, chỉ quan tâm nhà mình bàn luận viễn vông.
Lăng Ước Tề nói:
- Nhiêu Cảnh đã chết, nói cũng vô nghĩa. Chư vị không cảm thấy, vị Lý Ngư thay thế được vị trí đó, mới thật sự khiến chúng ta phải chú ý một chút sao?
Hồng Thần Diệu chau mày:
- Tên Lý Ngư đó cũng không biết được là từ đâu đến, lại có thể được Thường lão đại xem trọng, thay thế được vị trí của Nhiêu Cảnh. Chúng ta thượng vị, đó là trong nước trong lửa, không biết trải qua bao nhiêu chiến đấu chém giết, tên Lý này, cũng dễ dàng quá rồi.
Lại Dược Phi hậm hực nói:
- Lão đại mấy năm nay nhiệt tình ủng hộ người mới, phá vỡ các quy tắc, căn bản không chú trọng gì đến công lao, năng lực, lý lịch, cất nhắc Lý Ngư thực sự khinh suất, chẳng qua đã có tiền lệ, ngược lại cũng không lấy gì làm lạ.
Câu nói này của Lại Dược Phi rất mờ ám, An Như đại nương tử vốn dĩ đã thả lỏng tư thái nhất thời dựng lông mày, đặt mạnh ly rượu xuống, hạ thấp giọng nói:
- Lại Đại trụ, ngươi là có ý gì? Lão nương có ngày hôm nay, cũng dựa cả vào bản lĩnh của mình. Sao? Ngươi không phục à?
An đại nương chưa hẳn đã già, dung mạo xuân sắc vẫn còn, chỉ là môi mỏng lông mày nhạt, quyền cốt cũng cao, nhìn là biết không phải là người hiền lành gì, bởi vì kinh nghiệm mỏng, cũng biết người ta không xem một nữ nhân như bà ra gì, An đại nương ở trong buổi tiệc luôn khiêm tốn, nhưng thật sự có người gây chuyện đến mình, bà cũng không hề sợ.
Lại Dược Phi ỷ mình là tiền bối, bị bà ta nói vậy, sắc mặt ngưng lại, trợn mắt nói:
- Ta không phục đó, thì sao?
Đào Y Y kéo tay áo An đại nương, tỏ ý bà chớ sinh chuyện. An đại nương lại hất bà ta ra một bên:
- Không phục? Hừ? Lão nương được Thường lão đại cất nhắc, ngươi không chịu ta à?
Lại Dược Phi vỗ vào án mà đứng lên, Hồng Thần Diệu chau mày nói:
- Hai người các ngươi, không phải rãnh rỗi nhàm chán sao? Muốn đấu khẩu, lão phu không tiếp!
Hồng Thần Diệu làm bộ muốn bỏ đi, An đại nương cười lạnh nói:
- Hồng đại ca không cần phải làm ra vẻ như vậy, ta và Tiểu Đào là phận nữ nhi, biết rằng các ngươi không xem ra gì, cũng không để tâm chúng ta ở trong mắt các ngươi, Tiểu Đào, chúng ta đi!
An đại nương ném đũa, đứng dậy mà đi liền.
Đào Y Y cười khổ, đứng dậy chắp tay:
- Các vị đại ca, An tỷ tỷ trời sinh tính tình nóng nảy, các vị chớ…
Một chữ “trách” vẫn chưa nói ra, An Như đã kéo bà ta nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, trong phòng yên tĩnh chốc lát, Quách Tử Mặc cười, nói:
- Hai ả phụ nữ, cũng xứng ngồi ngang hàng với chúng ta hay sao? Hiện giờ tốt rồi, mọi người uống rượu tán gẫu, mới cho là sung sướng, mời mời mời, các vị huynh đệ uống đầy ly này.
Mọi người đều cạn rượu trong ly, Sở Thanh nhẹ nhàng híp mắt lại, nói:
- Kỳ thực người mới thượng vị cũng không có gì, chỉ là nếu như quá cuồng vọng, không hiểu được tôn lão kính hiền, không hiểu được kinh nghiêm lâu năm, vậy thì hạng người cuồng vọng đó thật là đáng ghét. Trước kia Nhiêu Cảnh như vậy, ta thấy Lý Ngư này, so với Nhiêu Cảnh cũng chẳng khác gì.
Mọi người liên tục gật đầu, tràn đầy vẻ đồng cảm.
Lại Dược Phi nói:
- Hồng đại ca, sau khi Lý Ngư trở thành trưởng Tây thị thự, đã từng đi thăm hỏi đại ca chưa?
Hồng Thần Diệu cười ha hả, nói:
- Hồng mỗ già rồi, những anh hùng thiếu niên như vậy, làm gì coi ta ra gì? Sao vậy, hắn đi thăm hỏi ngươi rồi à?
Lại Dược Phi nói:
- Hồng đại ca nói đùa rồi, ngài đức cao vọng trọng, hắn không hề đến thăm hỏi, Lại Dược Phi ta lại há được hắn để ý.
Lăng Ước Tề nói:
- Chúng ta quản một bến, hắn không đên thăm hỏi, cũng không vấn đề gì. Chẳng qua, hắn ở khu thập tam làm những việc đó, rất dễ làm cho người ta đau đầu!
Sở Thanh tiếp lời, nói:
- Đúng vậy! Lúc đầu ta còn muốn cười nhạo hắn, lại không nghĩ rằng, người này vừa mới thượng vị, căn cơ hoàn toàn không có, lại còn thật sự làm được. Những thương gia kia không có người nào phản đối, đám bộ hạ cũ của Nhiêu Cảnh đối với hắn còn cúi đầu áp tai, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lại Dược Phi cười lạnh một tiếng nói:
- Không thể tượng tượng nổi cái gì, đám bộ hạ chết tiệt của Nhiêu Cảnh kia đều được hắn cho lợi ích, tự nhiên không người nào dám tìm phiền phức với hắn. Nhưng hắn làm như vậy, đã cho chúng ta thật sự rất nhiều phiền toái.
Mấy người vừa nghe vậy rối rít gật đầu, Lại Dược Phi nói:
- Câu nói này rất đúng, mấy vị đại thương gia dưới sự quản hạt của ta gần đây liên tục nói với ta, hi vọng ta có thể dựa theo mười ba khu phố kia. Những thương cổ này đều có bối cảnh, thật sự không thể không nghe họ nói, nhưng đúng là rất đau đầu.
Quách Tử Mặc nói:
- Nào chỉ là thương gia, ngay cả đến đám huynh đệ thủ hạ của ta, nhìn thấy người làm ở khu thập tam này không cần bị người khác chửi mắng có thể mò ra được nhiều tiền hơn, cũng rất nóng mắt, chẳng qua bọn họ thầm thảo luận lén qua rồi, chỉ là không dám ở trước mặt ta góp ý mà thôi.
Sở Thanh xoay ly rượu một lát, ảo não nói:
- Việc này thật sự phiền phức, không dám dối gạt chư vị đại ca, ta canh lúc khu thập tam không có ai đã lặng lẽ qua lại bên đó, cũng nghe qua biện pháp đó của Lý Ngư, hắn có thể làm đến bước này, có thể được mọi người ủng hộ, nguyên nhân chỉ có một.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía y, Sở Thanh nói:
- Lợi ích bên trên, một mình hắn không ảnh hưởng gì đến. Lợi ích bên dưới, không những không ảnh hưởng, ngược lại còn giảm nhẹ đi việc vốn có của mấy huynh đệ, còn cho bọn họ kiếm nhiều tiền, dĩ nhiên ủng hộ. Nhưng mà, lông dê mọc trên người dê, hắn sao lại làm được? Hắn tự làm tổn thất đến lợi ích của mình! Chúng ta, có thể học được hay sao?
Lại Dược Phi nói:
- Học? Học cái gì chứ! Chúng ta lên núi đao xuống biển lửa, liều mạng nhiều năm mới bò lên được chứ vị trong Bát Trụ, ý đồ là gì? Chẳng lẽ là vì trở thành người lương thiện sao? Nếu dựa theo cách của hắn, mọi người đều phải giảm lợi ích thiết thực, duy chỉ có mấy người chúng ta, mỗi năm…không, Mỗi tháng, đều ít nhiều phải bớt một khoản tiền lớn đấy! Một khoản tiền làm cho người ta giật mình! Tên tiểu tử này tự mình làm thiện tài đồng tử, như đang gài bẫy chúng ta đó!
Quách Tử Mặc trầm giọng nói:
- Chúng ta bây giờ là bị hắn gác trên lửa để nướng, lại mặc cho hắn làm loạn như vậy, chúng ta càng không dễ thu thập!
Lại Dược Phi sờ sờ chòm râu, nhìn sang Hồng Thần Diệu:
- Hồng đại ca, huynh là lão đại ca, huynh nói đi, phải làm sao đây?
Hồng Thần Diệu chau mày, thở dài nói:
- Chư vị, hiện tại rõ ràng là Thường lão đại đang đánh giá cao hắn, nghe nói Kiều Đại Lương cũng rất khen ngợi hắn, chúng ta có thể làm thế nào với hắn đây.
Lăng Ước Tề không vui nói:
- Hồng đại ca lớn tuổi nhất, can đảm khí phách lại nhỏ vậy sao…
Quách Tử Mặc trợn mắt nhìn y một cái nói:
- Ngươi nói bậy gì vậy, sao lại nói Hồng đại ca như vậy?
Sở Thanh vội giảng hòa, nói:
- Hồng đại ca không phải là nhát gan, mà là khoan hồng độ lượng. Nhưng Hồng đại ca, chúng ta không thể để cho hắn làm loạn như vậy được!
Hồng Thần Diệu hai tay đẩy ra, nói:
- Ta cũng không muốn như vậy! Nhưng địa bàn của hắn, chúng ta không thể nhúng tay vào, hơn nữa Thường lão đại và Kiều Đại Lương bây giờ rõ ràng là đang vui mừng nhìn thấy thành quả, chúng ta có thể nhúng tay ngăn cản sao? Muốn chọc cho Thường lão đại mất hứng, chúng ta sẽ không có những ngày tháng an nhàn.
Lại Dược Phi con ngươi xoay chuyển, cười tủm tỉm nói:
- Ít ngày trước, Lương Thần cô nương giao cho một người cho ta, ta hỏi lai lịch, người đó tên là Lưu Tiếu Tiếu, vốn là người của Lũng Hữu, bởi vì có kết oán với Lý Ngư, thành tử thù. Lương Thần cô nương sau khi hỏi rõ lai lịch, không để ý tới người này nữa, hiện tại, y vẫn còn đang ở chỗ của ta.
Quách Tử Mặc hỏi:
- Ý của Lại đại ca là?
Lại Dược Phi nói:
- Tên Lưu Tiếu Tiếu này, vốn là đại quản sự của Long gia trại Lũng Hữu, tâm cơ, thủ đoạn đều có, sau đó bị Lý Ngư hãm hại, phải rời khỏi Long gia trại, còn làm qua mã phỉ, lòng dạ ác độc. Nếu như chúng ta trọng dụng người này, việc chúng ta không tiện làm, đều giao cho y làm, thế nào?
Lăng Ước Tề suy tính một hồi, vỗ tay khen ngợi:
- Hay! Nếu y làm tốt, có thể kéo Lý Ngư xuống ngựa, mang lợi ích thiết thực cho chúng ta. Nếu y không làm được, chọc cho Thường lão đại không thoải mái, vậy thì…
Sở Thanh hiểu ý cười nói:
- Như vậy, đem hắn ném ra ngoài, làm cho Thường lão đại trút giận. Ha haha…
Mấy người cùng nhau nhìn về phía Hồng Thần Diệu, Lại Dược Phi nói:
- Hồng đại ca, người cảm thấy thế nào?
Hồng Thần Diệu chần chừ nói:
- Chúng ta trọng dụng người này, Lương Thần cô nương bên đó sẽ nói thế nào?
Lại Dược Phi vội nói:
- Hồng đại ca không cần lo lắng, Lương Thần cô nương sở dĩ bắt lấy người này, chỉ muốn từ trong miệng y có thể hỏi thăm ra lai lịch Lý Ngư, cùng với việc mà y đã kết oán. Lý Ngư không phải là người bò lên từng bước một, Thường lão đại xưa nay cẩn thận, mặc dù trọng người tài, nhưng nếu có cơ hội, dĩ nhiên phải cố gắng truy rõ ngọn nguồn của hắn.
Cũng không phải là Thường lão đại muốn bắt tên Lưu Tiếu Tiếu này, vừa hỏi rõ lai lịch, đối với Thường Kiếm Nam mà nói, tên Lưu Tiếu Tiếu này không có tác dụng, là giết hay tha, căn bản không giao phó xuống, do ta tự mình quyết định là được. Ta thấy hắn có chút cơ trí, giữ lại bên mình, có gì mà không thể? Chẳng qua…
Lại Dược Phi lại giảo hoạt cười một tiếng:
- Việc này có liên quan đến lợi ích của tất cả chúng ta, Lại mỗ xương cơ thể mỏng manh, không thể một mình gồng gánh được. Nếu làm, thì mấy ca ca cùng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau quyết định!
Bốn người Lại Dược Phi, Quách Tử Mặc, Lăng Ước Tề, Sở Thanh đều nhìn Hồng Thần Diệu. Hồng Thần Diệu trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói:
- Vậy thì…chúng ta thử một phen đi!
Bốn người cùng cười, đồng loạt nâng ly, hướng về Hồng Thần Diệu kính:
- Chúc chúng ta kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!


Bạn cần đăng nhập để bình luận