Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 581: Năm nông dân khai cục.
Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, Mặc Bạch Diệm tất làm cho mọi thứ đều hợp pháp. Đoàn người đi phía tây không hề có trở ngại nào.
Sau hơn nửa tháng đoàn người Dương Thiên Diệp đi phía tây, bên Lý Ngư cũng lưu luyến từ biệt Đệ Ngũ Lăng Nhược và các bạn bè chợ Tây khởi hành đi Tây Vực.
Con cũng được gần một tháng rồi, đã lớn hơn chút, trắng trẻo tròn trịa rất đáng yêu. Mấy đứa nhóc này thường cùng nhau khóc, đứa này khóc thì đứa kia khóc theo, nhưng với Phan Nương Tử thì đây chẳng khác nào tiên nhạc, hết sức vui sướng.
Giờ phải chia tay, Phan Nương Tử đau đớn mà rơi nước mắt. Dương Tư Tề và Lý Ngư khuyên mãi bảo nửa năm sau Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng sẽ tới Lũng Tây đoàn tụ với mọi người thì mới bịn rịn chia tay.
Lý Ngư lần này đi Tây Vực, số người đi theo cũng không nhiều. Ngoại trừ mấy nữ tử và cậu con trai cả trong nhà, cùng với phu xe tôi tớ thì cũng chỉ có năm người Dương Tư Tề, Bao Kế Nghiệp, Trần Phi Dương, Cẩu Đầu Nhi và Thiết Vô Hoàn. Đội hình này chẳng khác gì năm nông dân muốn đi Cơ huyện để phát triển bá nghiệp của mình.
Triều đình cho tám thị vệ bao gồm cả Thiết Vô Hoàn hộ tống hắn đi nhậm chức, nhưng bảy người kia ít nhất chưa thể phó thác ngay lúc này. Cả chặng đường đi, Lý Ngư yên lặng quan sát họ, được phái tới ở Lũng Tây lâu dài, đương nhiên là ở trong quân ngũ không được quan trên chào đón. Tuy nhiên cũng không cần lo lắng, không được thủ trưởng ưu thích, nhất định là có bản lĩnh, hoặc tính tình ngay thẳng nên bị xa lánh.
Nào có nhiều người có tài mà không gặp thời như vậy, mấy người này nhất định là binh lính càn quấy, may mắn có hung thần như Thiết Vô Hoàn trấn áp, bằng không chặng đường này không biết họ sẽ gây ra những chuyện gì.
Lý Ngư cũng không trông cậy vào những gì mà trong tiểu thuyết từng nói, là dùng tình cảm chân thành để cảm hóa mọi người, cuối cùng khiến họ trở thành gia thần tâm phúc gì gì đó. Cái khác không tốt có thể dạy dỗ, tâm địa không tốt dù có dùng ân huệ cũng chưa chắc đã cảm hóa được họ.
Lý Ngư cũng không có tâm tư bồi dưỡng họ thành tâm phúc của mình.
Đoàn người này hơn bốn mươi người, tám chiếc xe ngựa, đi thẳng đến Lũng Hữu, trên đường đi rất bình yên.
Lý Ngư trước khi đi có đến gặp Chử Long Tướng. Chử Long Tướng ở Tây Vực nhiều năm, đồng đội đông, giờ ông ta lại là cấm quân tướng lĩnh của vùng trọng địa kinh kỳ, có thể nói là thăng cao, quan hệ cũ này càng thêm chắc chắn. Lý Ngư đến nhờ ông ta, hy vọng được các tướng phòng giữ dọc đường chiếu cố.
Cho nên trên chặng đường đi này đoàn người rất thái bình.
Hôm nay vào cửa ải, đến trấn Song Long, tướng phòng giữ ở cửa quan dẫn theo một đội binh lính, sau khi Lý Ngư cảm ơn thì thúc ngựa về doanh.
Lý Ngư muốn đi gặp Long lão gia tử.
Nhắc tới, hắn cũng xấu hổ với người cha vợ này. Vốn muốn mời người ta đến Trường An hưởng phúc, người ta đến khảo sát một lần, cũng đồng ý, kết quả ở Trường An và Lam Điền và những nơi khác lại mua nhà và sản nghiệp, xử lý xong hết sự vụ bàn giao Long gia trại, tính toán ở với con rể thì hắn lại tới đây.
Tuy nhiên, kế hoạch không có thay đổi, sẽ không có ngày hôm nay, Lý Ngư trước đó cũng không dự liệu được.
Đương nhiên, Lý Ngư tuyệt đối không dám nói ra với mẹ và Tác Tác chuyện bản thân vốn có cơ hội được phong làm quận công, chức quan làm Thái thú hoặc Đô đốc một phương, kết quả vì một nữ nhân mới chỉ được một Nam tước, hơn nữa sung quân đến chỗ quá xa như vậy.
Nếu nói ra, đảm bảo tai hắn sẽ bị mẹ già véo cho không còn hình dạng rồi.
Khi gặp được Long Ngạo Thiên Long lão gia tử, Lý Ngư thấy nhẹ nhõm hẳn, bởi vì, Long lão gia tử rất vui vẻ. Ông cụ cả đời dốc sức ở Lũng Hữu, chuyển đến Trường An là bất đắc dĩ. Ông có một đứa con gái duy nhất, nó lại gả đến Trường An rồi, ông ở lại Lũng Hữu thì còn có mục tiêu gì nữa. Dốc sức tiếp tục làm cũng không biết vì cái gì. Nhưng thật sự tới Quan Trung, đối với một người cả đời sống ở Lững Hữu mà nói, thật sự không quen.
Hiện giờ con gái con rể đã tới Lũng Hữu rồi, hơn nữa Dân châu cách Mã Ấp châu cũng không xa, Long lão gia tử mừng rỡ cười toe tóe, chuẩn bị thu dọn toàn bộ để đi theo hắn, hơn nữa những người sẵn sàng đi theo ông ta cùng với vài hộ đều nguyện đến Cơ huyện gây dựng cơ nghiệp.
Vài hộ này không phải ở Long gia trại không được như ý, nhưng là vì nhiều nguyên nhân, một số ít giai tầng đã vững chắc, không cho họ có không gian phát triển nữa. Nghĩ Tước gia một nhà đến Cơ huyện, mình đi theo cũng có cơ hội nhiều, cho nên quyết định đi cùng đoàn người.
Hai bên vừa hội hợp tổng số đã hơn ba trăm người, ở địa khu Lũng Tây một đội ngũ như vậy cũng tương đương với thương đội quy mô hạng nhất. Hơn nữa Long lão gia tử mang theo gia sản, người nhà và gia sản theo đoàn ước chừng bốn mươi chiếc xe ngựa.
Đội ngũ lớn như thế, xe lại nhiều, hơn nữa trong đó có nhiều phụ nữ và trẻ em, rõ ràng sức chiến đấu không mạnh, tức thì dẫn đến sự chú ý của đám mã phỉ.
Không chỉ mã phỉ đội hình lớn theo dõi đội ngũ này, dù là đội ngũ mã phỉ nho nhỏ chỉ có mười mấy người, mấy chục người cũng theo dõi bọn họ.
Đội mã phỉ mấy chục người đương nhiên không nuốt trôi đội ngũ khổng lồ này, nhưng chúng cũng không định nuốt toàn bộ, chỉ cần cắn được một chút thôi cũng đủ cho bọn chúng sống tiêu dao rồi.
Về phần đội ngũ mã phỉ mười mấy người thì liên kết với nơi khác hòng cùng nhau làm một chuyến này.
Mà đối với cái này, Lý Ngư mới đến cũng không hiểu biết. Bởi vì hắn nửa đường đi vòng, đến Mã Ấp châu, sau đó đi xuyên núi tới Dân châu, dọc đường đi cũng không tiếp tục nhờ quân đội bảo vệ nữa. Bởi vì binh mã triều đình phái trú Lũng Hữu chủ yếu là dựa vào hai tuyến khu vực trong ngoài để bố trí, nơi này đã là các khu hành chính thuộc khu vực tuyến nội.
Phủ Quân địa phương thuộc quan viên hành chính địa phương lãnh đạo, không thuộc về một hệ thống với quân đội triều đình phái trú Tây Vực, không có quan hệ với Chử Long Tướng.
Từng nhóm mã phỉ lớn nhỏ tựa như đàn sói lớn trên thảo nguyên lén lút đuổi theo dấu chân đoàn người Lý Ngư, xuyên qua sa mạc, đi qua thảo nguyên, rình cơ hội.
Bọn họ đều mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng một phương thế yếu cũng không muốn từ bỏ cơ hội này, ngươi ăn thịt, ta ăn canh cũng có thể chứ?
Nhưng, dần dần, khi bắt đầu tiến vào khu vực dễ hạ thủ, khiến một vài nhóm mã phỉ nho nhỏ đều muốn hành động, lại phát hiện nhóm mã phỉ lớn biến mất tung tích.
Đám chó sói bọn chúng khứu giác rất linh mẫn, có thể đánh hơi được thế lực rất nhỏ, săn được thức ăn sinh động ở Lũng Hữu, lại hết sức tỉnh táo, nhận thấy được sự bất bình thường, họ bắt đầu đi tìm hiểu. Một số đội ngũ mã phỉ nhỏ và lớn ít nhiều đều có liên hệ, bởi vì đôi khi giữa họ cũng có hợp tác, mà những đội đội ngũ mã phỉ lớn cũng có đủ loại liên hệ, cho nên tính cảnh giác cực cao, rất nhanh đã nghe được tin tức.
Sau đó, bọn họ cũng lặng lẽ hoàn toàn biến mất.
Trước đó, thời điểm có quan binh hộ tống, cũng không thiếu đội ngũ mã phỉ muốn xem có cơ hội hay không, nhưng từ khi rời khỏi Mã Ấp châu, chuẩn bị xuyên núi tiến vào Quật Châu luôn thái bình.
Đoàn xe tiến vào núi rồi, trong núi uốn lượn khúc khuỷu, dãy núi liên miên xanh mướt, nhìn từ xa màu xanh đậm đà, nhìn gần lại có vẻ khá thưa thớt. Khí hậu nơi này chung quy không thể màu mỡ bằng Trung Nguyên.
Đang vào thời tiết tháng tư, trong núi có nhiều hoa dại nở rực, không trung sáng sủa, mây trắng như giơ tay là chạm đến được, khiến người ta tâm tình cũng thư thái thoải mái hơn.
- Ta còn tưởng Lũng Hữu là một vùng đất vô luật lệ, là một hơi vô cùng hỗn loạn chứ.
Trần Phi Dương cười ha hả đưa mũ lên đầu che nắng, khẽ cử động thân mình cho khỏi mỏi vì cưỡi ngựa, nói:
- Thì ra các châu này rất thái bình, thế thì an tâm rồi.
Thiết Vô Hoàn lạnh lùng nhìn chung quanh, nói:
- Giữa các châu chỉ có ở trong thành trì thì thái bình, còn ra ngoài rồi thì không.
Cẩu Đầu Nhi nói:
- Không đâu chứ, cả chặng đường đi chúng ta có gặp phải chuyện gì đâu.
Thiết Vô Hoàn nói:
- Cho nên mới càng phải cẩn thận.
Gã bỗng giơ tay lên cao giọng:
- Nghĩ ngơi tại chỗ.
Lúc này đoàn xe chưa tiến vào cửa cốc, gã vừa lên tiếng, thanh âm vọng ra xa, đoàn xe lập tức ngừng lại.
Những đứa bé ngồi trên xe thấy đoàn xe dừng lại thì lập tức hoan hô, nhảy xuống dưới, chạy đến chỗ dòng suối.
Lý Ngư đang ở trong xe chơi đùa với con trai, nghe tiếng của Thiết Vô Hoàn bèn giao con cho Cát Tường giữ, mình thì đi ra ngoài xe.
Thiết Vô Hoàn giục ngựa tới gần, ôm quyền nói:
- A lang, đã đến Kê Quan sơn rồi.
Lý Ngư nhìn dãy núi liên miên chập chùng như mào gà, lại thấy đã qua trưa thì gật đầu nói:
- Được, chúng ta nghỉ tại chỗ. Xe ngựa tháo ra để súc vật cũng nghỉ một lúc. Hạ trại tại chỗ, cho mọi người thả lỏng gân cốt.
Toàn bộ đội ngũ lập tức bận rộn, may mắn nhân mã Long gia trại đi theo Long lão gia tử thường thường đi theo thương đội cho nên kinh nghiệm phong phú, lập tức dỡ hàng, tháo ngựa dắt đi uống nước, xếp xe chung quanh tạo thành bức tường xe.
Bức tường xe này chủ yếu đề phòng có mã phỉ xông đến. Một vài đứa trẻ choai choai đã cởi sạch quần áo nhảy vào trong dòng suối nô đùa, cha mẹ của chúng thì chôn bếp bắt đầu nấu nướng. Phan Nương Tử ở Dương Tư Tề cùng xuống xe, đấm sống lưng nói:
- Ôi, Cơ huyện xa quá, còn bao lâu nữa mới đến nhỉ?
Dương Tư Tề trước đó đã xem bản đồ, đáp:
- Đợi chúng ta đi qua dãy núi kia là tiến vào cảnh giới Dân châu rồi.
- Tốt quá.
Tình hình thổ địa của người Trung Quốc rất nồng hậu, tuy nói nơi này quá xa xôi, nhưng... con trai lại đến Cơ huyện làm khai quốc Nam tước, đó là đất phong của nhà mình. Lũng Hữu không thể dồi dào như Trung Nguyên, còn có rung chuyển, cho nên triều đình hạch định một khoản thuế hằng năm cho Cơ huyện, ngoài khoản ấn định nộp lên triều đình ra, thì toàn bộ đều là của Lý gia đấy.
Chỉ cần quản lý Cơ huyện được tốt, các mặt trồng trọt, chăn nuôi, kinh thương làm tốt, thì khoản béo bở đó chắc chắn vào túi rồi, chúng ta phát đạt rồi, ha ha ha ha...
Nghĩ đến đây mà, Phan Nương Tử tự cho mình là địa chủ liền mở cờ trong bụng, con cháu Lý gia nhiều, tận sáu đứa lận đấy, là bậc bề trên,
Không bố trí sản nghiệp bất động sản là không được, có mệt nhưng mệt vui.
Phan Nương Tử mặt mày hớn hở đang muốn cùng Dương Tư Tề đi xem đám cháu nhỏ thì chợt có tiếng kèn vang lên.
- Ô ~~~
- Ô ~~~
- Ô ~~~
Tiếng kèn từ ba phương hướng vang lên, đội ngũ đang phấn khởi lập tức xôn xao, trên mặt ai nấy đều sợ hãi bất an. Chợt tiếng trống trận trầm thấp như sấm cũng vang lên, Long lão gia tử và Thiết Vô Hoàn kinh nghiệm phong phú hô to, đám trẻ con cởi truồng dưới dòng suối vội chạy về, bức tường xe vẫn chưa kết xong
Bị người ta vội xoay kéo, tranh thủ mau chóng thành trận. Tiếng trống càng ngày càng vang, càng ngày càng gấp. Theo tiếng trống, phía sau từ hai bên trái phải cửa cốc bụi đất tung bay mù mịt, tiếng vó ngựa vang lên, trong bụi đất cuồn cuộn vô số bóng dáng nhân mã như ẩn như hiện, sát khí nồng đậm.
Vì sao tất cả đám lang sói lớn nhỏ kia đều biến mất?
Bởi vì, chuỗi thức ăn này là khối thịt béo nhất chỉ dành cho nhóm mã phỉ hung tàn nhất, đâu còn có phần cho bọn họ. Hơn nữa bọn họ này từ trước đến nay ăn mảnh, bọn họ muốn hưởng chút nước canh, gây chuyện không tốt ngay cả bản thân cũng phải bồi thường, dĩ nhiên là tránh đi rồi.
Ba mặt gặp địch, có nên chạy vào trong cốc hay không?
Mà lúc này, trong cốc cũng đã xuất hiện một mặt đại kỳ, trên đó có một đầu sói, vô cùng dữ tợn.
Đầu sói hiện ra toàn bộ mặt cờ, trong miệng sói có một chữ “Tự”.
Người của Long gia trại kêu lên kinh hãi, mặt vàng như đất.
Đây là La Khắc Địch một trong Tam Đại khấu Lũng Tây!


Bạn cần đăng nhập để bình luận