Tiêu Diêu Du

Chương 625: Mở cờ trong bụng.




Thời triều Đường chưa phân ra lịch âm lịch dương, cho nên này tết âm lịch và Nguyên Đán là cùng một ngày. Người Đường gọi là "Nguyên chính". Độc Cô Tiểu Nguyệt cưỡi ngựa đi liên tục, khi nàng tới đỉnh Chiết Mai thì còn hai ngày nữa mới là ngày Nguyên Chính.
Nhìn thấy tòa thành trì đã thành hình, Độc Cô Tiểu Nguyệt càng kiên định. Cảm giác này rất kỳ diệu, bao bất an lo lắng lập tức biến mất. Cả chặng đường này, ngoại trừ ăn cơm, nghỉ ngơi, còn toàn bộ đều ở trên đường, dọc đường đi còn giết chết sáu bảy tên tặc theo dõi cướp đường nàng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy đỉnh Chiết Mai kia, cảm giác an nhàn, thư thái lập tức quay về.
Thậm chí mới đến chỗ cửa thành nàng đã xuống ngựa. Cửa thành hiện giờ đang trong tình trạng ngổn ngang đất phá, chưa có hình dáng gì, nhưng nàng vẫn xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong, rất vui vẻ nhìn đám dân chúng đang bận rộn chuẩn bị đón năm mới, trong lòng hết sức điềm tĩnh.
Có nhà đốt pháo, có đình viện đang quét tước trang trí, có cửa hàng ngừng kinh doanh, có cửa hàng đổi hàng cũ lấy hàng mới, có nhà đang giăng đèn kết hoa…Trong thành Chiết Mai bị Lý Ngư vừa đấm vừa xoa, buộc dời đi một đám, tỷ như toàn bộ thân quyến tộc nhân của ngũ đại gia tộc, lại có nhiều thương nhân, nông nhân nơi khác tới, dân bộ lạc từ Thổ Phiên điều tới, nơi này rất có không khí con người rồi.
Đến khi lên núi, Độc Cô Tiểu Nguyệt mới nhìn thấy có quân tốt canh gác.
Độc Cô Tiểu Nguyệt vì đi cả chặng đường dài, nên mặc áo bông ngắn quần dài, thân mình nhỏ xinh hơi chút mập mạp, đầu lại đội mũ da lớn, nhìn như một tên nhóc.
- Úi, thằng nhóc con nhà ai kia nhỉ, dừng lại. Ớ?
Đại binh cầm kích bỗng nhiên nhận ra Độc Cô Tiểu Nguyệt, cậu nhóc con trên lông mày bám một lớp sương tuyết hóa ra không phải con trai, mà là vị cô nương thường xuyên đi theo Tước gia, nàng ta không phải phụ tá của Tước gia mà đi đâu vậy, giống như mới vừa đi một chặng đường dài về.
Quân sĩ thu hồi kích, cười khách sáo:
- Hóa ra là cô nương, thất lễ, thất lễ, cô…
Độc Cô Tiểu Nguyệt thấy gã nhận ra mình thì bớt chút lời lẽ, chỉ mỉm cười nói:
- Sắp đến năm mới, tranh thủ về nhà một chút. Mà chỗ Tước gia công vụ bề bộn, ta không dám về lâu nên tranh thủ trở lại ngay.
Hai người quân sĩ vội vàng tránh ra, chìa tay:
- Thì ra là thế, mời cô nương lên núi!
Độc Cô Tiểu Nguyệt đem ngựa giao cho bọn họ, bắt đầu đi lên núi, đến khi đến dưới đỉnh Chiết Mai lại là một đạo quan ải.
Quân coi giữ quan ải dưới chân núi không biết chuyện nàng rời khỏi, một đạo quan ải này là do trại đinh Long gia trại thủ vệ, thấy nàng xuất hiện thì hết sức tò mò.
Độc Cô Tiểu Nguyệt giải thích:
- Ta là phụ tá của Tước gia, cuối năm có xin về nhà thăm người thân. Vì công việc bề bộn nên đã quay về đây luôn.
Sắp đến năm mới đã đi, rồi cũng gấp gáp quay lại ngay ư? Quân sĩ thủ vệ đầy ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao cũng là người bên cạnh Tước gia, vài ngày trước Tước gia còn dẫn nàng đi theo suốt, ngay cả đi Thổ Phiên cũng dẫn nàng, đủ thấy rất được coi trọng. Vì thế, quân coi giữ cửa thành bố trí hai người đưa nàng đi lên đỉnh Chiết Mai.
Hai gã quân sĩ đưa nàng đi, một người trong đó nói:
- Triều đình vừa mới phái người đến, Tước gia giờ hẳn đang tiếp khách ở trong phòng khách, cô nương mời đi bên này.
Độc Cô Tiểu Nguyệt giật mình, hỏi:
- Ý chỉ của triều đình ra rồi ư? Nhanh như vậy ư?
Quân sĩ kia nói:
- Đúng thế, cứ tưởng rằng đầu xuân mới có tin tức, nhưng không ngờ đặc phái viên của triều đình lại tới nhanh như thế.
Vừa nghe đặc phái viên của triều đình rồi, Độc Cô Tiểu Nguyệt bước nhanh hơn.
Phòng khách là nơi Lý Ngư tiếp khách, thảo luận đại sự, lúc này hắn đang nghiêm nghị tiếp chỉ. Kỳ thật cũng không có hương án gì, thời Đường triều cũng không cần quỳ xuống, Lý Ngư chỉ mặt hướng Trường An hạ thấp người xuống cung kính lĩnh chỉ. Lúc Độc Cô Tiểu Nguyệt đến, đại thần truyền chỉ vừa mới mở thánh chỉ.
Loại truyền chỉ nơi xa xôi như này, bình thường ít dùng đến trung quan nội hoạn, đều là ngoại đình phái người đi truyền chỉ, cho nên người truyền chỉ này cũng không phải thái giám, mà là một quan văn ngũ phẩm.
Y mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc, đứng trang nghiêm phía sau Lý Ngư không ít người, Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng đứng trang nghiêm, lắng nghe.
Nghe rồi nàng mới biết, hoá ra người truyền chỉ này cũng không phải là vì Lý Ngư chinh phạt Thổ Phiên, mở mang bờ cõi mà đến. Mà là vì Lý Ngư đả kích thân hào Cơ huyện, diệt trừ La Khắc Địch thủ lĩnh Tam Đại Khấu.
Độc Cô Tiểu Nguyệt thầm nghĩ: "Ta đã nói rồi, dựa theo thời gian, tin báo thắng trận của Tước gia lúc này chỉ sợ cũng chưa kịp gửi tới triều đình, làm sao có chỉ quay lại chứ, hóa ra là chuyện trước đó.”
Chỉ nghe quan viên truyền chỉ kia đọc thánh chỉ biểu dương một hồi, cuối cùng nói:
- Phong Lý Ngư, khai quốc huyện hầu, Tòng Tam phẩm, thực ấp Thiên hộ. Thụ chức Tư Mã Dân châu.
Mọi người xôn xao, Tước gia thăng cấp từ Khai Quốc Huyện Nam lên Khai quốc Huyện hầu, thăng thẳng lên bốn cấp, hơn nữa còn được chức Tư Mã Dân Châu, chủ chưởng quân sự một châu, nước lên thì thuyền lên nha. Tước gia…À, Hầu gia thăng rồi, mọi người cũng được nhờ mà lên theo.
Hai vị Trần Bân, Thiết Vô Hoàn một văn một võ này cùng những người đứng bên cạnh ai nấy đều vui mừng.
Quan truyền chỉ tuyên thánh chỉ xong chắp tay với Lý Ngư cười khà khà nói:
- Chúc mừng Hầu gia!
- Đâu có đâu có, Đỗ viên ngoại vất vả rồi, xin mời ngài vào trong tọa.
Đỗ viên ngoại lang Lễ Bộ cười gượng gạo, cũng không biết là bị gió núi hay là sắp năm mới bị phái đến nơi xa truyền chỉ, ngay cả về nhà mừng năm mới cũng không được trong lòng oán hận, Lý Ngư dĩ nhiên cũng khách sáo với người ta một ít.
- Đỗ viên ngoại, sắp sang năm mới rồi, ngươi bây giờ quay về Trường An hẳn là không kịp rồi, vậy ở lại trên đỉnh Chiết Mai này đi. Đỗ viên ngoại ngàn dặm truyền chỉ rất vất vả, trên dưới đỉnh Chiết Mai nhất định tôn kính Đỗ viên ngoại…
Lý Ngư nói tới đây, hai mắt đột nhiên sáng ngời, hắn nhìn thấy Độc Cô Tiểu Nguyệt. Nha đầu kia mặc một đống quần áo nhìn tròn vo, trông như cậu nhóc con mới lớn, đôi mắt sáng như sao đang cong cong nhìn hắn, vừa thấy hắn nhìn lại, đôi mắt lập tức ươn ướt, cảm giác kia, tựa như gặp người thân.
Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục mời Đỗ viên ngoại lang đi vào sảnh, sau đó cao giọng dặn dò:
- Nào, mau bố trí chỗ ở cho Đỗ viên ngoại và nhân viên của Đỗ viên ngoại. Thiết lập tiệc rượu, đón gió tẩy trần cho Đỗ viên ngoại.
Lý Ngư ân cần như vậy, cũng làm cho trong lòng Đỗ viên ngoại dễ chịu rất nhiều, đi vào trong khách sảnh rất nhiều. Lý Ngư dẫn họ đến chỗ ngồi.
Sau đó, hắn lại tặng lễ vật đắt tiền để họ quên nỗi nhớ nhà, quan viên Lễ bộ lao khổ bôn ba lập tức càng thêm thiện cảm với Lý Ngư.
- Nào nào, xem ngài kia, sắp sang năm mới mà không được ở nhà quây quần, lại phong trần mệt mỏi đi xa, uống chén trà nóng cho ấm bụng đi.
Lý Ngư đưa đoàn người Đỗ viên ngoại vào chỗ ở, bố trí cho họ, tổ chức tiệc rượu, rồi quay lại đưa Độc Cô Tiểu Nguyệt tới thư phòng.
Cầm chén trà nóng Lý Ngư đưa, Tiểu Nguyệt Nhi trong lòng ấm áp dễ chịu, tức khắc bao khổ sở vất vả của chặng đường đi đều thấy đáng giá.
- Tôi vẫn ổn, không có chuyện gì đâu.
Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ cầm chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết. So sánh với vẻ lãnh đạm của nàng cả dường bôn ba về nhà với phụ thân, nàng cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có ở chỗ Lý Ngư.
- Hở…sao ngươi lại quay lại thế, Lý Hoàn cho phép ngươi đi à?
Lý Ngư ra hiệu nàng ngồi xuống, do dự hỏi.
Tiểu Nguyệt Nhi ngập ngừng, khẽ cắn môi dưới, lộ ra hàm răng trắng đều, một lát mới nói:
- Người ta... Người ta với Lý Hoàn thật ra chẳng có quan hệ gì cả.
Nàng lén liếc nhìn Lý Ngư một cái rồi lại vội thu ánh mắt về:
- Lý Hoàn, cũng coi là một vị thế thúc của tôi, có quen biết với…gia phụ. Người ta chỉ đi theo ông ta để rèn luyện thôi.
Lý Ngư kinh ngạc:
- Rèn luyện?
Tiểu Nguyệt Nhi lắp bắp:
- Nhà của tôi…Nhà của tôi không có nam đinh, gia phụ lớn tuổi, có một số việc phải cần tôi làm. Hoàn thúc muốn kinh doanh ở Cơ huyện, gia phụ nghĩ tôi có thể đi theo học tập. Nhà của tôi…cũng có kinh doanh ở đây một chút….. Lúc trước bốc đồng đồng ý làm thị nữ của Hoàn thúc, chỉ là để đi lại bên ngoài cho tiện thôi.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Hóa ra là như vậy.
Tiểu Nguyệt lại liếc hắn một cái rồi thu ánh mắt về, cúi đầu nhìn là trà trong chén, chén trà bốc hơi nóng chạm vào sương tuyết đọng trên trán, biến thành giọt nước nho nhỏ, đôi lông mi dài chớp chớp đầy vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.
Tuy nhiên, lời nói dối tiếp này nàng không chớp mắt một cái. Tiểu Nguyệt Nhi ấp a ấp úng nói tiếp:
- Nhưng, tôi thích…rất thích làm việc với Tước…Hầu gia. Tôi về nhà nói điều này với phụ thân đại nhân. Phụ thân đồng ý rồi…tôi mới quay lại đây.
- Thật à, thế thì rất tốt.
Lý Ngư mừng rỡ:
- Thời gian này ta bận đến nỗi xoay như chong chóng ấy…Nhưng năm mới ngươi không ở nhà à? Như thế hình như hơi không hợp lý …
Tiểu Nguyệt Nhi cúi thấp xuống, lắp bắp:
- Trong gia tộc tôi vẫn còn nhiều người, chỉ là tôi là con nhất phòng, cũng chỉ có một mình tôi, lúc tộc nhân đoàn tụ, gia phụ…thường bị người ta giễu cợt, cho nên tôi mới…
- Con gái thì sao nào? Với bản lĩnh của cô nương, nam nhân có mấy ai bằng, ví dụ như hai tên dở hơi Lý gia kia kìa…
Lý Ngư lập tức bán luôn bằng hữu, đưa hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên ra không đáng một đồng, khiến cho Tiểu Nguyệt bật cười thành tiếng.
Lý Ngư nhướn mày nói:
- Các nước Tây Vực có nhiều nữ tử làm được việc, mà ở Lũng Thượng, nữ tử gánh vác môn hộ cũng không hiếm thấy. Ngươi yên tâm ở lại đây đi, ta không chỉ cho ngươi làm một phụ tá đâu, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi nở mày nở mặt áo gấm về quê! Đến lúc đó, kẻ giễu cợt ngươi hôm nay, kẻ không nhìn trúng ngươi, ta muốn bọn chúng phải cúi đầu.
Lý Ngư nghĩ, trong lòng đã có tính toán. Lũng Hữu nhân khẩu ít, điều này không phải chỉ dựa vào bắt người cướp nhân khẩu là có thể giải quyết, dù là mỗi nhà đều sinh thêm, cũng khó trên dưới một trăm năm khiến Lũng Hữu tăng trưởng đầy đủ nhân khẩu. Nhưng phát triển bị nhân khẩu trói buộc, ngoại trừ nguyên nhân nhân khẩu ít ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là phụ nữ không được trọng dụng.
Điều này vô hình trung giảm bớt một nửa nhân khẩu, Lý Ngư cũng không quan tâm cái này, Tiểu Nguyệt đã chứng minh được bản lĩnh của mình rồi. Trên thực tế nhiều người trong thành Chiết Mai đều như vậy, muốn luận ẩm thực chính vụ, tài vụ, dù là Trần Bân cũng không chắc xuất sắc bằng Tiểu Nguyệt Nhi. Lăng Nhược ở Đông Ly Hạ quản lý tài chính quyền to hơn mười năm, chẳng phải làm rất tốt đó hay sao. Lý Ngư tính toán tương lai ở các phương diện hành chính, tư pháp, thuế vụ, thương mại…sẽ đề bạt nhân tài là phụ nữ. Mà Tiểu Nguyệt Nhi, là tấm gương tốt nhất.
Trong lòng Tiểu Nguyệt Nhi lại nghĩ khác với hắn.
Áo gấm về quê?
Tông chủ phu nhân, Hầu gia phu nhân à?
Á, không đúng. Đây chỉ là ban thưởng vì hắn tiêu diệt thủ lĩnh Tam Đại khấu, diệt trừ ác bá Cơ huyện, bình định địa phương thôi, đợi công chiến thắng Thổ Phiên rơi vào tay Hoàng đế, vậy sẽ còn thăng chức nữa. Vậy…vậy chắc là quận công phu nhân rồi...
Trường An, trên điện Lưỡng Nghi, Lý Thế Dân cầm tấu chương vừa mới được dâng lên, đang rất khó xử. Thực ra lúc đầu đọc tấu chương y rất vui mừng, đầu xuân năm sau, y muốn thân chinh Liêu Đông, nay Lý Ngư đưa tới tin chiến thắng mở mang bờ cõi, điều này chẳng những bản thân nó là một chuyện vui lớn, hơn nữa còn là điềm lành.
Chuyện mà biểu thúc Dương Quảng không làm được, ở trên tay trẫm lại làm được, thật là vui mừng nha.
Nhưng, vui mừng qua đi, y đột nhiên tỉnh táo lại, công lớn như thế, không thể không thưởng. Nhưng, lần trước Lý Ngư báo tin thắng trận, nói là thủ lĩnh Tam Đại khấu, còn diệt trừ một ác bá, công lao này... cùng lắm ca ngợi vài câu, cùng lắm đề bạt hắn từ Nam tước thăng Tử tước, chỉ là mình nhất thời mềm lòng, nghĩ đến lúc trước bị cơn giận mà phái hắn đến nơi đất cằn sỏi đá, cho nên lập tức cấp tước Hầu gia.
Lúc này công lớn hơn nhiều thật sự không thể không thưởng, trẫm... trẫm nên thưởng như nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận