Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 461: Luận đạo với phụ thân.
Tô thị trên sắc mặt ẩn chứa tia tức giận, nói hết những túng quẫn, những khốn đốn trong cuộc sống với Lý Thế Dân. Cô gái này từ nhỏ đã đọc sách, mồm miệng lanh lợi, dùng từ sinh động, miêu tả quả thực khiến người ta rơi lệ. Thái Tử Lý Thừa Càn ở bên cạnh vẫn luôn muốn ngăn cản nàng nói tiếp, ngược lại càng khiến cho tình cảnh của mình thêm thê thảm.
Lý Thế Dân kinh nghi không tin, nói:
- Thái Tử là Thái Tử một nước, để tránh nếp sống không tốt, trẫm… trẫm quả thực đối với nó hơi khắc nghiệt chút. Nhưng với bổng lộc của Thái Tử, sao có thể túng quẫn như vậy?
Đang kinh sợ, Lý Thế Dân quên mất là đang nói chuyện với người nhà mà thuận miệng dùng thuật ngữ, theo bản năng nói “Trẫm”. Tô Thị cười thảm nói:
- Đích xác không được tính là túng quẫn, nếu như chỉ đóng của để sống khép kín. Thế nhưng chàng là Thái Tử, là Thái Tử một nước, xuất nhập phải giữ gìn thể diện Thái Tử, phải giữ thể diện của triều đình. Phu quân của con nghi thức xa giá không dám qua loa chút nào, tùy tùng xuất nhập nghiêm khắc theo lễ.
Đông Cung thuộc loại là bổng lộc triều đình, mà những người này việc này đều là bổng lộc của Thái Tử tự mình trả, ngày đến tháng, tháng đến năm, không ngừng chi một số tiền lớn.
Lý Thế Dân “A” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, Tô thị lại nói:
- Những gì con dâu nói chỉ là một điểm trong đó, kỳ thật mỗi ngày đều phải tiêu rất nhiều tiền. Nói đến việc Thái Tử giám sát linh đài đi, trước tiên là Thái Tử đi dò xét, mắt thấy mấy trăm thợ thủ công dầm mưa dãi nắng, vô cùng vất cả, muốn thưởng cho không? Nếu ban cho cũng là đại biểu triều đình, đại biểu Hoàng đế, thế nhưng… lại là một con số chi tiêu.
Lý Thế Dân lúng túng nói:
- Chuyện này… vất vả như vậy, Cao Minh vì sao không nói cho phụ thân biết?
Lý Thừa Càn há miệng không nói được gì, Tô Thị trầm mặc một lát, sâu kín nói:
- Phụ thân đại nhân, phu quân của con, chung quy cũng có thể diện của một Thái Tử… lời như vậy, mở miệng thế nào…
Lý Thế Dân thở dài, lặng yên lật án thư xuống. Nghĩ đến đứa con này có lá gan bán đồ vật linh đài lấy tiền cũng không dám há mồm nói với y một câu, nghĩ đến ngay cả đồ vật linh đài mà đứa con này bán lấy tiền cũng là đồ mà Vương Siêu nhặt thừa để lại, bỏ lại một đống đồ rách nát mới đến lượt con mình, vậy mà nó còn muốn nói là chí bảo, trong lòng Lý Thế Dân không khỏi xót xa.
Trưởng tử của mình là Thái Tử một nước.. ! Một người cha như y có phải là rất khắc bạc rồi không?
Lý Thừa Càn mặt đầy hoảng loạn, kéo ống tay áo thể tử của mình, Tô Thị tức giận hất tay hắn ra.
Cảnh tượng này đập vào mắt, Lý Thế Dân lại nghĩ tới chính bản thân mình khi xưa chịu bao áp lực, vì giảm bớt căng thẳng giữa phụ tử, đành phải thông qua Hoàng hậu Trưởng Tôn Thị nói với phụ thân để tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tức thì đồng cảm với tình trạng thê thảm của con trai mình.
Rất lâu sau đó, Lý Thế Dân mới thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra là vậy, ta… đã biết. Cao Minh cùng thê tử của con về nhà trước đi.
Lý Thừa Càn ngơ ngác nói:
- Dạ… nhi tử tới để thỉnh tội…
Lý Thế Dân vô lực khoát tay nói:
- Trở về đi, trước tiên chuyện này không cần nói ra ngoài, để cho ta… cân nhắc cho kỹ đã.
Lý Thừa Càn ngẩn ra, nói:
- Vâng!
Hai vợ chồng thi lễ với Lý Thế Dân, chậm rãi lui ra ngoài. Sau đó Lý Thế Dân ngồi ở đó im lặng không nói gì.

Lý Thái nhiều ngày nay đều rất vui vẻ. Mỗi ngày hắn đều ở trong văn học quán, hắn là Vương gia, là kim chủ của chúng học sĩ, đương nhiên chính là tiêu điểm của mọi người. Những văn nhân này tuy có những hành vi nịnh nọt rất ít nhưng Lý Thái vẫn như các vì sao vây quanh mặt trăng.
Mặt trăng béo Lý Thanh Tước được các vì sao vây quanh thì mặt mày hớn hở. Dù sao vẫn còn là vị thành niên, không đủ để kiềm chế, tuy đã tự cảnh cáo phải bình tĩnh, cho dù là vui mừng, hưng phấn hay tực giận đều không được biểu hiện ra ngoài, không thể nói cho người khác biết nguyên nhân mình vui sướng ở trong lòng, Thanh Tước tiên sinh lúc này đã làm ba bài thơ liên tiếp, còn sản xuất nhiều hơn so với Tào Tử Kiến.
- Vương gia, Vương gia, tiên sinh tới ạ.
Một người hầu trẻ tuổi của Vương phủ chạy tới bẩm báo với Lý Thái, Lý Thái vừa nghe gã chỉ xưng là tiên sinh, không nói họ tên thì biết đây không phải là kính xưng là chỉ vi sư của chính mình, là sư phó mà phụ hoàng chỉ định cho mình, chính là Lễ Bộ Thượng Thư Vương Khuê, vội vàng cáo từ chúng học sĩ, mặt mày hớn hở chạy về thư phòng.
Trong Thư Phòng, Lễ bộ thượng thư Vương Khuê đang khoanh chân ngồi ở án, đang uống trà ừng ực.
Vị lão tiên sinh này vội vàng tới đậy thực sự có hơi khát nước. Cái chén trà lại quá nhỏ, một ly chỉ được một ngụm mà thôi, thật sự không đủ để lão tiên sinh giải khát, trừng mắt nói với người hầu nam trẻ tuổi:
- Đổi chén lớn tới đây!
Chén đã được đổi nhưng trà lại quá nóng, lão tiên sinh đi lòng vòng thổi trà, lúc này nhiệt độ vừa đủ, vừa rót được tách trà lớn thì Lý Thái vừa tới.
Thiên địa quân thân sư, quân ở trước sư.
Lý Thái trước tiên chấp lễ đệ tử thì Vương Khuê vội đứng dậy dùng lễ Vương gia với Lý Thái, Lý Thái đáp rồi lại chấp lễ đệ tử với Vương Khuê, Vương Khuê đáp lễ. Lão tiên sinh là Lễ bộ thượng thư, hơn nữa lại rất coi trọng lễ nghĩ, lễ không thể bỏ.
Chỉ là một lễ hành xong, vì lão tiên sinh rất sốt ruột, tiến lên một bước, giữ lấy Lý Thái nói:
- Thanh Tước, Vi sư chỉ bị phong hàn ở nhà nghỉ tạm hai ngày, sao ngươi đã làm ra nhiều chuyện như vậy?
Lý Thái đắc ý nói:
- Tiên sinh ở nhà cũng nghe nói động tĩnh trong nhà ạ? Ha ha, lần này chỉ sợ hắn không chịu nổi rồi.
Vương Khuê dậm chân nói:
- Thanh Tước, hồ đồ!
- Hả?
Lý Thái sắc mặt căng thẳng nói:
- Tiên sinh, đệ tử làm gì không đúng ạ? Thừa dịp hắn bệnh, cần đòi mạng hắn!
Vương Khuê nói:
- Ngươi muốn đối phó Thái Tử không có gì không ổn. Chỉ có điều tuyệt đối không được bại lộ là ngươi muốn đối phó hắn! Cho dù Thái Tử có cách biện bạch, ngươi cho là Thánh Thượng không nghi ngờ hắn ư? Ngươi cho là cho dù ngươi không ra mặt, nhóm đài gián quan sẽ bỏ qua hắn ư? Nóng nảy, quá nóng vội rồi!
- Nóng vội?
- Chín quá hóa nẫu!
Vương Khuê vô cùng ảo não. Vị lão tiên sinh này tuyệt đối không ngờ, Ngụy Vương vẫn luôn trầm ổn lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Vương lão tiên sinh là người có kinh nghiệm quan trường, ông ta ở thời Tùy Văn Đế đã làm quan Bí thư nội tỉnh mười ba năm, sau bị thúc phụ liên lụy phải bỏ chạy tới núi Chung Nam.
Đại Đường được lập, Vương lão tiên sinh rời núi, dựa vào tài đức và văn chương xuất chúng được phái đến Đông Cung nhậm chức, thành tâm phúc của Thái Tử Lý Kiến Thành, sau lại bị sự kiên Dương Văn Can liên lụy, bị lưu đầy.
Sau khi Lý Thế Dân thành Hoàng đế, bất kể hiềm khích lúc trước, xá tội cho ông ta còn vì tài năng của ông mà phái ông làm vi sư cho đứa con mà Hoàng đế sủng ái nhất, vì vậy mới tới phủ Ngụy Vương.
Vị nhân huynh này làm quan hai triều, nhìn quen mưa gió, vì vậy chỉ vừa nghe Lý Thái làm vậy lập tức biết được trong đó có mầm họa, vội vàng chạy tới đây.
Vương Khuê kết hợp kinh nghiệm nhiều năm chìm nổi trong quan trường, giảng giải đạo lý sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dù sao Lý Thái cũng thông minh, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ảo não nói:
- Là ta lỗ mãng rồi, tiên sinh, hiện tại ta phải làm sao?
Vương Khuê nói:
- Vừa rồi trên đường tới đây vi sư đã suy nghĩ qua, hiện giờ không còn cách nào khác mà chỉ có thể do ngươi lập tức ra mặt, ngăn cản thẩm lý án này.
Ngụy Vương Lý Thái trố mắt nói:
- Cái này sao có thể? Phụ hoàng anh minh, hai ngày này có rất nhiều tấu chương buộc tội Thái Tử, phụ hoàng sớm đã hiểu được trong đó có bóng dáng của ta.
Vương Khuê nói:
- Nguyên nhân chính là thế cho nên Vương gia nhất định phải chân tình dừng tay lại. Thái Tử có phạm sai lầm hay không, trong lòng Hoàng đế hiểu rõ. Nếu như hiện tại ngươi ra tay, tuy Hoàng đế hiểu được ngươi mơ ước vị của Thái Tử nhưng vẫn cho rằng ngươi vẫn niệm tình cảm, chỉ tính tới ngôi vị, cũng không muốn tổn thương tính mạng, tấm lòng nhân hậu. Chỉ cần đạt tới mức đó là đủ rồi.
Lý Thái nói:
- Thật có thể sao?
Vương Khuê nói:
- Nhất định có thể! Vương gia, ngươi chớ quên, Hoàng đế ngoại trừ là một Hoàng đế, người còn là một người cha, ngươi và Thái Tử đều cùng một phụ thân. Hiện tại ngươi không cần coi người là một hoàng đế mà là một người cha.
Lý Thái chậm rãi gật đầu nói:
- Ta hiểu được!
Kỳ thật, hắn vẫn chưa hiểu được, năm này hắn còn nhỏ tuổi, thậm chí còn chưa cưới vợ, lại càng chưa từng làm cha, làm sao hiểu được tâm tính một người cha, nhưng hắn vẫn tin tưởng phán đoán của sư phụ, lập tức quyết định phải hành động ngay.
Đúng lúc này, có người vội vàng vào báo, Hoàng Thái Tử và Hoàng Thái Tử phi cùng tiến cung.
Lý Thái giật mình nói:
- Hoàng Thái Tử mang theo Thái Tử phi vào cung, hắn muốn làm gì?
Vương Khuê nói:
- Vương gia, mặc kệ Hoàng Thái Tử có chủ trương gì, ngươi chỉ cần để ý việc ta và ngươi sở nghị đi làm, ngươi có lợi mà vô hại.
Lúc này Lý Thái mới tỉnh lại, vội đáp ứng đi an bài.
Trong hoàng cung, Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng, vừa mới phụng chỉ tới ngự thư phòng kiến giá, Lý Thế Dân để ông ta ngồi, vui vẻ hỏi han:
- Hiện giờ vụ án bán trộm đồ vật linh đài, thẩm lý thế nào?
Chu Hồng cẩn thận nói:
- Giám tạo Lý Ngư đã chứng minh vô tội, hiện đã phóng thích trở về linh đài. Giám tạo Vương Siêu vu cáo người khác hiện giờ tái thẩm đã nhận tội là thấy hơi tiền nổi máu tham, tự chủ trương. Chỉ có…
Chu Hồng liếc trộm Hoàng đế một cái nói:
- Chỉ có Thái Tử gia lệnh Trần Kiệt, hiện giờ cũng vẫn thú nhận là ham tiền sinh ra ý tham cho nên bán trộm đồ vật, không có liên quan tới người khác. Tình hình trước mắt chính là như thế.
Lý Thế Dân gật đầu, bùi ngùi thở dài nói:
- Vụ án này trẫm vốn tưởng có người mưu đồ gây rối, hiện giờ xem ra chỉ là tội vô tri, không hiểu lợi hại không đó, chỉ là ham tiền mà thôi.
Án của Lý Ngư càng khiến Trẫm cảm nhận sâu sắc, nếu muốn bịa đặt, bố trí người chủ mưu ở phía sau, ai có thể bảo đảm không xuất hiện người bị oan giống như Lý Ngư? Nếu Vương Siêu và Trần Kiệt đã nhận tội, vậy… kết án đi.
Vừa nghe lời này của Hoàng đế, Chu Hồng thở phào nhẹ nhõm, có lời này của Hoàng đế thì là kết cục tốt nhất. Án này khiến cho ông hết hồn, sợ không cẩn thận bị lôi cả đi, khắp nơi có thế lực ngầm đè nặng, ông lại không dám kết án qua loa.
Hiện giờ Hoàng đế không muốn thẩm nữa, ông chỉ phụng mệnh làm việc, miễn sao tất cả đều vui vẻ.
Chu Hồng lập tức rời đi, bái lễ nói:
- Bệ hạ thánh minh, thần cũng nghĩ vậy, vụ án đã rõ ràng, tội phạm đã sáng tỏ, án này nên kết án đi thôi.
Người bị Hoàng đế nói là Lý Ngư, lúc này còn không biết một ý niệm nào của Hoàng đế, sự tình đã biến hóa tới như vậy. Có biết hắn cũng không để ý, sở dĩ hắn chậm chạp không đưa ra sổ sách là còn muốn thiết kế một “sự kiện ngẫu nhiên” để phát hiện ra chứng cớ.
Một nguyên nhân trọng yếu trong đó chính là đề phòng khi đưa ra sổ sách sớm khiến Ngụy Vương ngay từ đầu đã tập trung hỏa lực công kích Thái Tử, mà Thái Tử thuận lợi thoát khốn thì sẽ giận lây sang hắn, vị Thái Tử kia không phải là người hiểu chuyện. Hiện giờ hắn đã chứng minh mình vô tội, hơn nữa chuyện đầu tiên khi ra tù không phải là về nhà báo bình an mà là vội vàng chạy tới linh đài, đại hữu “tam quá gia môn nhi bất nhập” Cổ Phong. Hơn nửa canh giờ chờ, hai vị thần nhân Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong tới nhà Lý Ngư báo bình an trở về.
Dĩ nhiên Cẩu Đầu Nhi cũng ở trong đám người đó.
Lý Ngư lập tức hỏi:
- Tới nhà ta rồi à, con ta vẫn khỏe chứ?
Cẩu Đầu Nhi nhe răng cười nói:
- Khỏe khỏe khỏe! Tiểu tiểu Ngư Nhi rất khỏe, rất ngoan! Các Ngư tẩu càng tốt hơn! Tiểu thần tiên quả thật thủ đoạn thần tiên, công phu thật lớn, một ngư tẩu giờ đã biến thành một tổ ngư tẩu, mỗi người đẹp như tiên.
Lý Ngư rộng lượng, cười mắng:
- Cái gì mà một tổ, miệng chó không mọc được ngà voi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận