Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 025: Không còn “nhớ Phi Phi”
Lý Ngư đi theo Quách Nộ thật sự có học được chút công phu thật sự. Con đường làm đao phủ kỳ thật không đơn giản, con đao đầu quỷ trong tay họ rất nặng, phải một đao đứt đầu dứt khoát gọn gàng, cần phải rèn luyện kĩ năng rất nhiều: nhãn lực, lực cánh tay, lực eo, còn phải có tố chất tâm lý.
Chỉ cần bốn động tác rút đao, giương đao, vung đao, thu đao, trong mỗi một ngày bọn họ không biết luyện bao nhiêu lần, buổi tối khi luyện chặt ‘nén hương’, tùy tay một đao, phải trên dưới cắt chuẩn xác một hàng đầu ngọn lửa. Lực cổ tay, lực cánh tay, nhãn lực chính xác, thậm chí du hiệp thân thủ hạng nhất cũng chưa chắc có thể làm được.
Cho nên, một đao phủ xuất sắc có lẽ về mặt võ thuật cũng không bằng một cao thủ nhất lưu, thậm chí một cao thủ hạng hai cũng có thể dễ dàng đánh bại họ, nhưng nếu về mặt phương thức cơ bản vận đao, dụng đao, dùng lực, cách sử dụng đao của một đao phủ xuất sắc có khả năng vượt qua rất nhiều cao thủ bậc nhất giang hồ.
Mà Lý Ngư học ở Quách Nhân Đồ chính là phương pháp dụng đao. Lý Ngư đã bái qua mười tám vị sư phụ, không có một người nào là cao thủ võ lâm, nhưng hắn từ những sở trường học được này xây dựng nên một căn cơ võ công cực kỳ chắc chắn, từ trong những chiêu thức đơn giản bình thường lại ngộ ra được chân lý võ thuật độc đáo.
Cao thủ võ thuật chân chính từ quá trình đơn giản đến phức tạp, lại từ phức tạp đến đơn giản, chẳng phải là một loại phản phác quy chân đó sao. Lý Ngư xem có bản chất rồi, chỉ là hắn thiếu một sư phụ chỉ điểm, cũng thiếu kinh nghiệm, cách luyện nhắm mắt làm liều làm cho khoảng cách của hắn đến võ thuật chân chính vẫn luôn cách một tầng cửa số giấy không thể phá vỡ.
Quách gia cách sòng bạc Vân Sạn không xa, đi ra ngõ ruột dê, lại đi qua hai con hẻm, quẹo qua một con hẻm tương đối hoang vắng, vượt qua cửa sân sau của mấy ngôi nhà, đến cuối đường liền có một cánh cổng, hai bên trái phải của cửa lớn có trồng cây cao lớn, bên trên có đặt vài cái tổ quạ, đó chính là nhà của Quách Nộ.
Đẩy cửa ra, một luồng khí hoang tàn đập vào mặt. Lão Quách một đời chưa lập gia đình, không có con nối dõi, trong nhà cũng không nuôi bất cứ con vật nào, tự nhiên không có sinh khí. Chờ họ đi vào trong nhà rồi, một luồng hương Tử Đàn ập vào mặt, đối diện là tường lấp kín, trên kệ toàn bộ là các loại tượng Phật với nhiều hình dáng và chất liệu.
Một kệ hương án trước tường, một bát lưu hương để trước tường phật, Quách Nộ tiến lên trước, cầm lên ba que hương châm lên, thành khẩn kính bái rồi cắm hương vào trong lư hương, lúc này mới gọi Lý Ngư ngồi xuống. Lý Ngư sớm đã biết thói quen này của y, vừa thấy y vào cửa đốt nhang, theo phản xạ hỏi:
- Hôm nay lại chém người nữa à?
Thời điểm đó tử tù không phải toàn bộ đều giải đến Kinh thành, có một số nơi quá xa, không có cách nào hao tốn lượng lớn nhân lực để áp giải phạm nhân, như vậy chỉ sẽ đem hồ sơ giao tới Kinh thành, Kinh thành nhận được phê duyệt rồi xử lý, như vậy có phạm nhân mùa thu năm nay hành quyết có thể là do hồ sơ của họ được giao tới Kinh thành vào năm ngoái. Vẫn còn một loại phạm nhân, chính là lập tức trảm quyết.
Có một loại phạm nhân, phạm tội ác tày trời, ảnh hưởng ác liệt, phán quyết tử hình không thể tranh luận, để đạt được hiệu quả trừng trị, không thể trải qua quá trình thẩm tra xử lý và phán quyết kéo dài, mà là quan địa phương có quyền xử tử ngay lập tức, cho nên việc của đao phủ cũng không nhất thiết phải chờ đến mùa thu hành quyết mỗi năm bọn họ mới khai trương hay không, quyết định còn tùy thuộc vào mức độ trị an của địa phương.
Quách Nộ hiển nhiên không muốn bàn nhiều về việc này, đao phủ tuy giết người không chớp mắt, kỳ thực trong lòng họ đối với việc này cũng khá kiêng kị. Quách gia bái tượng phật, hiển nhiên là để thoát khỏi sự ám ảnh trong đáy lòng y. Quách Nộ nặng nề ừ một tiếng, ngước mắt nhìn về hướng Lý Ngư:
- Mùa thu sang năm hành quyết, ngươi sẽ quay lại đó?
Lý Ngư thông qua cuộc đối đáp với lão lái đò Lưu Vân Đào đã đại khái nắm rõ bầu không khí của thời đại hiện nay. Người đời đối với việc trọng chữ tín vô cùng để ý, nặng tựa thái sơn. Người nói mà không giữ lời đương nhiên cũng có, nhưng đó không phải là hành vi mang giá trị phổ quát được thế giới công nhận, nói ra mà làm không được sẽ bị người ta khinh bỉ.
Cho nên Lý Ngư học được cái tốt, sắc mặt nghiêm nghị, công bằng mà nói:
- Hoàng đế nhân đức, kéo dài mạng sống của con một năm, dùng một năm ngắn ngủi này để làm những việc cần làm để con không phải hối tiếc. Chờ mua thu sang năm, đệ tử tự trở lại Kinh thành, nhận sự trừng phạt!
Quách Nộ gật gật đầu, khen ngợi nói:
- Lời hứa nặng như sinh tử, vậy mới là nam nhi chứ!
Sau y lại trầm ngâm thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi chết rồi, Lý gia không có người nối dõi, đâu chỉ là sự hối tiếc, mà là bất hiếu đó!
Lý Ngư ngẩn người, cái gì mà mùa thu sang năm hành quyết mình nhanh chóng tới Kinh thành chịu chết, hắn không “Ngu ngốc” giống cổ nhân như vậy mà từ sớm đã quyết định sẽ bỏ trốn rồi. Còn như tiếc nuối làm những việc chưa làm xong cũng chỉ là thuận miệng nói cho có lệ với Quách Nộ, nhưng trước khi “đi”, hắn chắc chắn muốn làm một việc, đó chính là kiếm một số tiền nhỏ, để lại chút tài sản cho mẫu thân Phan thị, giờ sao lại lôi kéo đến vô hậu rồi?
Quách Nộ thấy hắn ngẩn người ra, không nhịn được cười:
- Mặt nhũn ra rồi sao, bất hiếu có ba tội, không có người nối dõi đời sau là tội lớn nhất, cái này có gì mà xin lỗi. Lý gia ngươi có hàng nghìn khoảng đất chỉ có mình ngươi là độc đinh, nhân trong một năm này để lại một cái hậu cho Lý gia cũng là phải lẽ.
Lý Ngư há hốc miệng chậm rãi:
- Giữ cho đời sau?
Câu nói của Quách Nộ thật sự hắn không hề nghĩ đến. Khi hắn ở trong nhà lao tử tù, thật sự có thấy nữ nhân vào nhà lao, do Đội trưởng nhà lao dẫn nữ nhân này vào tù để thân mật với một tên tử tù, sau một hồi mây mưa vui sướng, nử tử rời khỏi, tên tử tù vào lại nhà lao.
Lúc đó Lý Ngư vẫn cho rằng đó là nhân vật “Đại ca” có mánh khóe thông thiên, sau đó mới biết được, đó là thể hiện sự nhân đạo của triều đình từ trước đến nay: nếu như tử tù đã thành hôn nhưng vẫn chưa có người nối dõi, trong thời gian chờ chết, sẽ cho phép tên đó cũng với thê tử vào nhà giam hoan hợp, để tiện lưu giữ huyết mạch.
Nhưng sự nhân đạo này hoàn toàn xây dựng trên cơ sở bỏ mặc quyền và lợi ích của nữ nhân. Nữ nhân này có bằng lòng hay không sẽ không ai chú ý, phong khí bức bách bởi xã hội và dòng tộc, hoặc là ngoài mặt nàng ta sẽ “bằng lòng”, nhưng sau đó tất cả trọng trách đều do nàng ta gánh vác, dốc hết sức gánh vác, không ai từng nghĩ điều này có công bằng đối với nàng ta hay không?
Mà nữ nhân khi đó đã li dị hay mất đi chồng sau lại tái hôn, đều là việc rất tầm thường, cứ như vậy ở mức độ lớn, cũng chính con người tạo ra trở ngại cho nàng ta tái hôn. Để cho nhà trai có một huyết mạch nhân đạo mà nói, trả giá như vậy là rất tàn nhẫn đối với cuộc đời của nữ tử.
Cho nên Lý Ngư đối với quan niệm có người nối dõi khi đó với lúc này rất không tán thành, lúc này nghe thấy Quách Nộ nói thì càng thấy không phù hợp. Hắn lắc lắc đầu, đang nghĩ làm thế nào để khéo léo giải thích thì Quách Nộ đã trầm ngâm nói:
- Ừ, ta có một đứa em họ xa, ngươi cũng đã gặp rồi, là người lựa chọn thích hợp.
- Con đã gặp rồi?
Lý Ngư lập tức tìm kiếm lại ký ức của mình.
Quách Nộ cười rồi nói:
- Đúng rồi, đã từng ở trong phường của ngươi, lúc nhỏ còn là bạn cùng chơi với ngươi. Tên là Phi Phi, mỗi lần ngươi gặp nàng ta, đều chọc ghẹo là ‘rất nhớ Phi Phi’. Con nha đầu ngốc đó, lúc đầu tưởng ngươi đùa cợt, đuổi theo đánh không ngớt. Đợi khi nghe ngươi giải thích đây là một câu thành ngữ thì rất tự mãn đắc ý. Sau khi đã hiểu rõ ý của ngươi nói rồi, lại đánh đuổi không ngớt, haha…
Lý Ngư khóe môi co giật một chút, bật cười.
Quách Nộ thở dài, nói:
- Nha đầu đó mùa xuân năm ngoái đã bỏ về rồi, chồng nó không chịu cố gắng, đánh bạc nợ một khoản lớn nên đã bỏ trốn, để lại cho một mình nó với hai đứa con một trai một gái. Nếu như ngươi lấy nó, sẽ cho Lý gia có người nối dõi.
Lý Ngư mồ hôi rơi lã chã, vội từ chối nói:
- Không không không, vẫn không thích hợp. Một người sắp chết như con, không thể lại để cho người ta thêm gánh nặng được.
Quách Nộ phản bác lại, nói:
- Hai cũng là nuôi, ba cũng là sinh, việc thêm một miệng ăn thì sợ gì chứ. Hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ có ta tiếp tế cho nó, nếu nó thật sự gả vào Lý gia, có người nối dõi cho Lý gia, mẹ ngươi còn có thể không vui sao?
Lý Ngư lúng túng, liên tục xua tay:
- Không không không, đa tạ sư phụ có ý tốt, con sẽ không ‘nhớ Phi Phi nữa…
Quách Nộ cắt ngang lời nói của hắn:
- Cứ định như vậy đi, ngày khác ta sẽ đưa nó tới, ngươi suy nghĩ trước đi. Ha ha ha, ngươi yên tâm, nó không phải dáng người gầy guộc bé nhỏ như con chim như lúc nhỏ nữa rồi. Hiện giờ nó đã cực kỳ mắn đẻ. Ngươi lấy nó ba năm sau sẽ sinh liền hai đứa, còn sợ Lý gia ngươi không có người nối dõi sao? Ha, haha…


Bạn cần đăng nhập để bình luận