Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 236: Một ngày trong đại lao
Lý Ngư thấy mình dọa cho công chúa sợ tới mức quỳ xuống, không khỏi kinh hãi, vội vàng dùng tay kéo nàng, cầm lấy cánh tay tiểu cô nương nói:
- Cô mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói!
Cao Dương giằng lại nói:
- Tiên sinh không đáp ứng, Cao Dương sẽ không đứng dậy!
Lý Ngư cúi xuống, vội vàng nói:
- Đáp ứng! Đáp ứng! Ngươi mau đứng lên.
Lúc này Cao Dương mới vui vẻ nói:
- Đa tạ tiên sinh!
Cao Dương đứng lên, đôi mắt trông mong nhìn Lý ngư, Lý Ngư lấy lại bình tĩnh nói:
- Thiên cơ không nên tiết lộ quá nhiều, nhưng công chúa điện hạ thân phận cao quý, chịu quỳ gối thỉnh giáo, tại hạ kinh sợ, liều mạng cũng nhất định phải giúp cô!
Cao Dương công chúa nghe vậy, trong lòng cảm động, thật sự không lời nào có thể diễn tả được.
Lý Ngư lại nói:
- Cô không cần lo lắng, những điều này đều là việc của tương lai, còn quá sớm để có phương pháp đối ứng vào lúc này, khó khánh khỏi vì thiên mệnh đã định, thiên đạo tự hành uốn nắn, sẽ sinh ra cho cô nhiều điều bất ngờ, cho nên, đã có dự đoán, tùy cơ ứng biến là được.
Không được nói rõ, Cao Dương đâu thể yên tâm, đôi mi thanh tú nhăn lại, còn muốn nói nữa, Lý Ngư lại nói:
- Huống hồ, ta đang ở lại trong thành Trường An, cô có vấn đề gì có thể tới hỏi ta bất cứ lúc nào!
Có được những lời này, tảng đá trong lòng Cao Dương công chúa cũng có thể buông xuống, vui sướng nói:
- Đa tạ tiên sinh, như thế, ta an tâm rồi!
Nàng lại không biết, Lý Ngư không phải là không muốn tiết lộ thiên cơ quá nhiều, mà là hắn cũng không rõ chi tiết, bởi vì những gì hắn nhớ cũng chỉ có vậy, hơn nữa nên ứng đối như thế nào, trong thời gian ngắn hắn cũng không có chủ ý, đánh phải kéo dài thời gian.
Cao Dương nhỏ bé đã coi hắn trở thành Thần tiên sống, tin lời của hắn không chút nghi ngờ, vui mừng nói tạ ơn, thấy đôi mắt trong mong của Lý Ngư nhìn nàng, Cao Dương không khỏi ngẩn người nói:
- Sao vậy?
Lý Ngư nói:
- Thả ta ra ngoài!
Lúc này Cao Dương công chúa mới chợt hiểu, lộ ra thần sắc thẹn thùng nói:
- Vốn là do Cao Dương tinh nghịch, trêu tiên sinh, không ngờ lại để tiên sinh vào trong trường câu. A! Ngươi chờ ta hồi cung, báo cáo Thái Tử ca ca, để huynh ấy thả ngươi ra.
Hiện tại Cao Dương đã coi Lý ngư trở thành người chỉ đường dẫn lối, chiếu sáng hạnh phúc tương lai, nào dám chậm trễ, vội vàng nhắc tay áo, vội vã chạy ra ngoài.
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng không thể can thiếp chính vụ triều đình. Muốn thả bọn người Lý Ngư ra ngoài, cũng phải theo trình tự, nếu là nghi phạm trọng yếu ám sát Thái Tử, nếu chỉ vì một câu của một vị tiểu cô nương vị thành niên như nàng mà thả ra, chẳng phải là trò đùa.
Nhìn thấy Tiểu công chúa vội vã chạy ra khỏi nhà lao, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lý Ngư, mà ngay cả một người luôn lạnh nhạt là Tô Hữu Đạo cũng lộ vẻ hăng hái, bởi vì họ thật sự không nghĩ ra, đến tột cùng là Lý Ngư đã nói gì, có thể khiến một vị công chúa quỳ lạy hắn.
Lý Ngư lão thần bình chân như vại, tựa như không hề liên quan đến mình, đi tới một đống rơm rạ trong gian lao, đổ người ra, hai tay làm gối, hai chân vắt chéo. Biết tiểu công chúa điện hạ sẽ tận hết sức lực thả hắn ra ngoài, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
- Cô nhìn người ta một cái xem!
Tự lúc nào mà Lý Ngư cũng nhớ tới Dương Thiên Diệp:
- Cũng là một công chúa, lại có sự khác biệt lớn như vậy? Ta đạp nàng ta một cước, nàng còn bôn ba vì ta. Lại nhìn cô một cái, ta vì cô mà làm bao nhiêu sự tình, cô lại hãm hại ta, ai….
- À? Dương Thiên Diệp là công chúa tiền triều, Hoàng Đế tiền triều hình như là thân thích của Hoàng Đế triều đại, Dương Thiên Diệp và Cao Dương hẳn cũng là thân thích, lại không biết bối phận của hai người bọn họ ai lớn ai nhỏ. Đúng rồi, Cao Dương là tước vị, tên thật của nàng ta là gì?
Lý Ngư đang suy nghĩ miên man, đầu hơi nghiêng, bỗng lại thấy một gương mặt, hắn giật mình thét lên một tiếng, vội vàng đứng lên, ngồi dán vào tường.
Hắn chỉ nhớ rõ đây là nhà lao, thậm chí một mình một gian lao, lại quên mất trong nhà lao này còn có một ngườ có thể tự do đi lại, bỗng vừa nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt, cái giật mình này đúng là không giống như bình thường.
Tiếng thét sợ hãi của Lý Ngư cũng khiến cho Tĩnh Tĩnh hoảng sợ, vội vàng tiền lên hai bước, sợ hãi nói:
- Tiểu lang quân, xảy ra chuyện gì?
Lý Ngư nhìn rõ mới thở phào nhẹ nhõm, liếc cô nàng một cái nói:
- Sao cô cả một tiếng động cũng không có, thực dọa chết người.
Tĩnh Tĩnh mới biết là vì nàng lẳng lặng chui vào tiến đến chỗ Lý Ngư nên mới vậy, cười khan nói:
- Ta đây không nhìn thấy ngươi xuất thần, sợ quấy rầy ngươi sao.
Tĩnh Tĩnh đảo mắt to mò hỏi:
- Tiểu lang quân, ngươi vừa nói gì khiến vị công chúa điện hạ kia quỳ xuống vậy?
Lý Ngư nói:
- Sơn nhân đều có diệu kế, nhưng lại không tiện nói với người khác.
Nhìn qua Tĩnh Tĩnh một chút, vẫn là tư thế quỳ nằm sấp, tuy không có hai vú lớn như Thâm Thâm, nhưng eo nàng càng mảnh, mông vểnh, tứ chi càng dẻo dai hơn, tiểu chuẩn này là phong thái thư phục của chó cái, thực tự khiến người ta hổi tưởng miên man.
Hắn không nhịn được nói:
- Cô nương gia gia, cũng cần chú ý hình tượng, đứng không ra đứng, ngồi… quỳ không ra quỳ!
- A!
Tĩnh Tĩnh vội ngồi chồm hỗm lên, tức thì không còn nhìn thấy tư thế mê hoặc nữa, trong lòng Lý Ngư dâng lên một chút tiếc nuối.
Cao Dương trở lại cung Thái Tử, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong còn đang chờ ở đó, khi Cao Dương vào trong nhờ Thái Tử ca ca hạ chỉ thả người, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Thái Tử tiến cung vẫn chưa về, hai người cũng không tiện ở tại phủ Thái Tử chờ đợ, liền cáo tử trở về Ti Thiên giám trả phép.
Cao Dương ở phủ Thái Tử đến lúc hoàng hôn, Lý Thừa Càn cuối cùng cũng từ nội cung trở về. Lúc này Cao Dương không thể chờ đợi được nữa, đang định tiến cung đi tìm, nhìn thấy ca ca trở về, vui mừng vô cùng, vội vàng nhảy tới trước mặt ca ca nói:
- Thái tử ca ca, thả người thả người, mau thả người!
Lý Thừa Càn ngẩn ngơ nói:
- Thả người nào?
Cao Dương nói:
- Chính là người bị huynh nhốt vào huyện Trường An, bọn họ không có liên hệ gì với thích khách, nhanh thả bọn họ ra.
Lý Thừa Càn nghiêm sắc mặt nói:
- Quả thực là hồ đồ! Trọng phạm triều định, một tiểu cô nương như muội, thẩm vấn cái gì mà thẩm vấn. Thả hay không thả, lại há có thể do một lời của muội quyết định?
Cao Dương nghe đến sốt ruột, đi theo phía sau Lý Thừa Càn nói:
- Bọn họ căn bản cũng không có liên quan đến hung thủ, là ta không cam lòng lúc Lý Ngư cứu ta mà không có lễ kính, cho nên cố tình làm vậy, nhưng nói cho cùng, bọn họ chẳng những vô tội, hơn nữa còn có công, sao có thể nhốt trong lao, Thái Tử ca ca…
Lý Thừa Càn đi về phía thư phòng, khoát tay nói:
- Khi thẩm tra ra kết quả thì sẽ thả người, muội không cần nói nữa.
Cao Dương chưa từ bỏ ý định, nói:
- Chờ huynh thẩm tra ra kết quả, còn không biết bao nhiêu ngày, chẳng phải ta lấy oán trả ơn? Sau lại nói, Viên Thiếu giám và Lý Thu Quan cũng có quen biết, hai vị này là người tâm phúc bên cạnh phụ hoàng, nếu bọn họ ra mặt cầu khẩn, phụ hoàng cũng sẽ thả người, đến lúc đó huynh làm thế nào.
Lý Thừa Càn không còn kiên nhẫn, còn muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng có một thị vệ đi tới, nhìn thấy Lý Thừa Càn, lập tức đứng lại, giống như có lời muốn nói. Lý Thừa Càn nhìn thấy người kia, vội bỏ tay Cao Dương, nhanh cóng tiến lên nghênh tiếp.
Cao Dương công chúa dù sao cũng là nữ nhân sinh ra trong gia đình đế vương, biết rõ tình hình như vậy không nên tiến lên, liền đứng tại chỗ. Lý Thừa Càn đến bên thị vệ kia, thị vệ vội tiến lên hai bước, nói nhỏ vào tai Lý Thừa Càn, nhỏ giọng nói:
- Tô tiên sinh truyền lời lời…
Thị Vệ kia xì xào với Thái Tử một lúc, Lý Thừa Càn khẽ giật mình, suy nghĩ một chút, gật đầu. Thị vệ kia ôm quyền lui xuống. Cao Dương thấy thị vệ kia đi, vội đến trước mặt Lý Thừa Càn, chu cái miệng nhỏ, bộ dạng như ngươi không đáp ứng thì không buông tha cho ngươi.
Lý Thừa Càn liếc mắt nhìn nàng, cười cười nói:
- Được! Vậy thả bọn hắn!
Cao Dương vừa nghe vậy thì tung tăng như chim sẻ, Lý Thừa Càn nhìn sắc trời, nói:
- Lúc này sai người đi thì không kịp, sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm rồi, ngày mai ta phái người đi.
Cao Dương công chúa vừa nghe được nói:
- Hả? Còn muốn để ngày mai?
Lý Thừa Càn buông tay nói:
- Nếu bây giờ phái người ra ngoài, khiến sự tình chọc đến phụ hoàng, thả người hay không, không phải do ta và muội quyết định.
Cao Dương công chua vừa nghe, vội khoát tay nói:
- Vậy để ngày mai thả người!
Cao Dương công chúa nói, trong lòng âm thầm ảo não, không ngờ đưa người ta đi vào dễ đưa ra lại khó, xem ra ngày mai còn phải đi huyện Trường An đón người, nhận lỗi. Tuy nhiên nghĩ lại, nếu không như vậy, làm sao biết tương lai mình thê thảm thế nào, cũng được chỉ điểm, có biết xu cát tị hung?
Vừa nghĩ như thế, lại yên tâm thoải mái…


Bạn cần đăng nhập để bình luận