Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 452: Tráng sĩ cắt cổ tay.
Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng hạ triều, khi trở về Đại Lý Tự, Lý Ngư và Bao Kế Nghiệp vừa với bị bắt, tất cả quân sĩ, thợ thủ công đều bị giam lỏng ở nơi đó, không được ra ngoài. Sống có thể tiếp tục làm, cơm ba bữa có người đưa nhưng không được ra ngoài một bước, người vi phạm, trảm.
Bên trong phòng trực, Thôn Thiên Cáp Vương Siêu, lái buôn Lý Ngọa Tàm, Thái Tử gia lệnh Trần Kiệt mỗi người một góc nằm ở đằng kia, mặt xám như tro tàn.
Ba người vốn là thuộc hạ khác nhau, không có thương lượng, theo bản năng tránh xa nhau ra. Muốn thông khẩu cung? Đương nhiên không được, nơi này không phải đại lao, là nhà giam ở bên ngoài của Đại Lý Tự, bên ngoài là bốn nha dịch cầm đao đứng thẳng tắp.
Lý Ngư và Bao Kế Nghiệp vừa đến, ba người nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn hắn một cái.
Ngoại trừ Vương Siêu, hai người khác căn bản không biết bọn họ.
Vương Siêu đương nhiên biết hắn, nhưng mình vừa mới vu cáo người ta, cho dù không cần mặt mũi cũng không có đạo lý đi tới chào hỏi người ta, y bùi ngùi thở dài một tiếng, cúi đầu xuống.
Lý Ngư lại tỏ vẻ kinh ngạc, chủ động nói với Vương Siêu:
- Ôi! Vương tướng quân, sao ngươi cũng phải vào đây? Chuyện đi lấy nước dập linh đài, Hoàng đế để ý như vậy sao?
- Linh đài cháy ư?
Vương Siêu ngẩn ra, giờ mới biết Lý Ngư không hiểu vì sao mình bị bắt. Muốn giải thích, hiện tại quả thực không có hứng, cho nên chỉ cười khổ một tiếng, ánh mắt rơi vào hư không mà không nói gì thêm.
Lý Ngư lại nhìn hai người khác, lại nhìn một góc trống không, rồi nói với Bao Kế Nghiệp:
- Đi, chúng ta ngồi bên kia.
Hai người ngồi trong góc cuối cùng, Bao Kế Nghiệp vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu lang quân, đây là chuyện gì vậy. Không phải Thái Tử đã xử phạt xong rồi sao, phạt bổng lộc nửa năm, đang êm đẹp sao lại bắt chúng ta lại?
Lý Ngư an ủi gã:
- Không cần sợ, chúng ta bình sinh không làm gì trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Không phải chỉ là cháy một lều linh đài hay sao, Hoàng thượng nhân từ, tử tù còn từng khai ân đặc xá một lần, còn có thể chém đầu chúng ta hay sao? An tâm ngồi đi, trong chốc lát đại lão gia hỏi tới tình hình thực tế thì cứ trả lời chớ phải chịu nỗi đau da thịt.
Bao Kế Nghiệp luôn miệng nói:
- Dạ dạ dạ!
Vừa thốt ra, chợt nghe:
- Tạch.. ! ầm ầm!
Một tiếng nổ rung trời khiến cho Bao Kế Nghiệp sợ đến run rẩy.
Lý Ngư nhìn khắp nơi nói:
- Yên nào, sét đánh mà thôi.
Bao Kế Nghiệp cười lới, nhếch ngón tay cái lên nói:
- Tiểu lang quân thấy biến không sợ hãi, thong dong tự tại, thực khiến người khác khâm phục.
Lý Ngư dở khóc dở cười nói:
- Chúng ta đã đến bước này rồi, ngươi còn tâng bốc?
Bao Kế Nghiệp ngại ngùng, cười nói:
- Là thật sự khâm phục, thật sự khâm phục.
Lý Ngư nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, quen thôi. Đây là phòng trực đại lao đấy, chờ ngươi ở đây quen giống như ở nhà thì cũng thấy không có gì đặc biệt.
Bao Kế Nghiệp vừa nghe vậy tức thì lắp bắp:
- Cái gì? Còn muốn ở thành quen, vậy… ta đợi đến bao lâu?
Lý Ngư ho khan một tiếng nói:
- Ta chỉ so sánh thôi, so sánh thôi. Trấn tĩnh, trấn tĩnh một chút!

Trời mưa to tầm tã, một tiếng sấm ầm ầm hạ xuống.
Thời gian trôi qua một lát, giữa đất trời là một cảnh mờ mịt, trên mặt đất tóe lên đầy bụi sau đó lại bị trấn áp xuống, thế nhưng mùi đất đã truyền vào mũi người.
Ngồi trong phòng trực, nhìn từ khe hàng rào ra ngoài, trong đình viện những hạt mưa to như hạt châu lớn bắn tung bốn phía, một trận mưa to khiến cho nước tràn trề. Dưới hành lang có sai nha ngẫu nhiên lui tới, dường như mất hồn trong mưa. Không biết qua bao lâu bên cạnh có người khoác áo choàng, có người tới che dù cho hắn, ba bốn tên người hầu cùng nhau bước nhanh qua làn mưa, đi lên bậc thang, dùng sức chà giày, lập tức có người cởi áo choàng cho hắn để lộ ra triều phục quan to tam phẩm, có một đám người tiền hô hậu ủng.
Đi thẳng tới con đường tới phòng khách.
Đám người Lý Ngư ngồi ở phòng trực với một đôi mắt trông mong, hiểu được chính ấn quan Đại Lý Tự sẽ đến đây.
Thế nhưng Đại Lý Khanh này cũng không lập tức hỏi cung bọn hắn, dường như đã quên mất. Lại qua gần nửa canh giờ, bốn gã nha dịch đến để đổi ca, bốn tên nha dịch trước lười biếng rời đi.
Trên nhị đường hậu tiến, chỉ trong chốc lát bốn gã nha dịch vừa được đổi ca đã ở trước mặt Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng đang phẩm trà.
Chu Hồng thay đổi một bộ thường phục thoải mái, đang uống trà mà không hề nhìn bọn họ.
Bốn người tiến lên, đầu tiên nhắc tới tình hình sau khi bị bắt của Vương Siêu, Lý Ngọa Tàm, Trần Kiệt, Lý Ngư và Bao Kế Nghiệp.
- Đình úy, chủ bán Trần Kiệt từ khi bị đưa vào phòng trực thì không nói một lời, hai mặt chỉ chăm chăm nhìn trời, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cũng không nói gì với những người khác.
- Đình úy, lái buôn Lý Ngọa Tàm từ khi bị đưa tới phòng trực thì thở ngắn thở dài, ủ rũ, thỉnh thoảng còn có tiếng nức nở, và cũng không nói như Trần Kiệt.
- Đình Uý, giám hộ linh đài Vương Siêu sau khi tới phòng trực lập tức mắng Lý Ngọa Tàm, nếu không có tiểu nhân ngăn lại có khi còn tiến lên ẩu đả rồi.
Chu Hồng vuốt râu nghe, hơi cười lạnh, đột nhiên ánh mắt lóe lên nói:
- Còn gì nữa không?
- Đình úy, giám sát linh đài Lý Ngư và đốc công Bao Kế Nghiệp sau khi tiến vào phòng trực…
Bốn gã nha dịch lộ ra chút dở khóc dở cười, nói biểu hiện và ngôn ngữ của hai người này, Đại Lý Tự Khanh trong lòng hiểu rõ, khẽ gật đầu, chén trà nhẹ nhàng nhếch lên, bốn người cúi đầu lui ra.
Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng buông chén trà, nhẹ nhàng gõ vào án, rơi vào trầm tư. Vẻn vẹn chỉ mấy biểu hiện của mấy người ở phòng trực là Chu Hồng đã hiểu được rất nhiều sự tình. Đương nhiên, tình hình tỉ mỉ còn phải thẩm vấn, phải tra xét. Tuy nhiên lúc này ông ta còn đang nghĩ, một khi hỏi ra thứ gì đó, nên xử lý như thế nào? Lúc này ở dưới phòng trực chỉ là mấy con cá nhỏ tép nỏ, tranh chấp sau lưng chính là Thái Tử và Vương gia!
Bên ngoài phòng mưa to tầm tã. Trong sảnh, Chu Hồng tâm tình bình thản như nước.
Híp hai mắt lại, ngón tay để dưới bàn trà, sau một hồi lâu đột điên hai mắt mở ra, đập bàn một cái, tay áo phất lên, đứng lên nói:
- Đến đây! Thăng đường!

Cơn mưa đầu ở Trường An khiến cho tiết xuân se lạnh.
Một cái ngõ cổ, tây cao đông thấp, nước mưa gột rửa hoa mầu còn xanh chảy thành một dòng suối nhỏ.
Một chiếc dù hoa mai được gột rửa trong mưa càng thêm mỹ lệ.
Một ống tay áo ướt nhẹp rũ xuống, dưới ống tay áo là một đôi guốc cao bằng gỗ.
Ở dưới góc tường trong ngõ nhỏ, với một mầu xanh tươi mới, guốc gỗ đạp trên mặt đất, âm thanh bước đi đều bị tiếng mưa vùi lấp.
Phía sau cách người đó không xa, có một người đi theo đuôi, cũng che một chiếc dù giống như vậy.
- Vứt bỏ tốt để bảo vệ xe đi!
Người ở phía trước Tô Hữu Đạo rốt cuộc cũng nói chuyện, giọng nói không lớn, nhưng truyền trong tiếng mưa vẫn nghe cực kỳ rõ ràng.
Mưa hóa nước chảy, nước chảy ngập tảng đá, bước đi trên đá, giọng nói của hắn cũng dị thường lạnh lùng.
Hiện tại ông ta không có thời gian đi chỉ trích Thái Tử nữa rồi, điều duy nhất có thể làm là bảo toàn Thái Tử. Vì thế, hết thảy đểu có thể vứt bỏ.
- Đồ vật linh đài quan hệ trọng đại. Thái Tử tập trung thiêu hủy, ai ngờ tiểu nhân tham lợi, Lý giám tạo tham ô, Vương giám hộ thông đồng làm bậy, phụng mệnh tiêu hủy đồ vật Thái Tử gia lệnh thấy lợi quên nghĩa, không hơn. Thái Tử, thực sự không biết tình hình.
Người đi theo hai người nói:
- Vâng! Thế nhưng… giám sát và giám hộ dễ làm, chỉ sợ Trần gia lệnh cắn Thái Tử…
- Bất cứ người nào đều có cái hắn quý trọng, là người hoặc là vật nặng như tính mạng của hắn. Tìm hiểu xem xem Trần Kiệt để ý cái gì.
- Vâng, cũng chỉ sợ… không chờ chúng ta bắt được liên lạc với hắn, Trần Kiệt đã thú nhận hết thảy…
Phía trước truyền đến tiếng cười khẽ:
- Trần Kiệt cho Ngụy Vương biết thân phận thật của mình là hi vọng Thái Tử cứu người. Thân phận hắn là gia lệnh, cho dù ngu ngốc thì cũng sẽ hiểu được chút lí lẽ. Hiện giờ hắn còn mong Thái Tử bảo vệ hắn, sẽ không cung khai lung tung đâu!
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Người phía sau bỗng xoay người bỏ đi.
Tô Hữu Đạo lặng yên đứng trong mưa, mưa rơi vào mặt, dù hoa mai dường như rung động trong mưa.
Hồi lâu sau lại truyền ra một tiếng than nhẹ, Tô Hữu Đạo nhẹ nhàng đi thẳng về phía trước, dần dần mờ mịt trong mưa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận