Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 300: Hậu thủ.
Dương Thiên Diệp chậm rãi đi dọc theo con đường đã từng đi qua, khi đi qua con hẻm trên đường, bên đường còn có một mảnh vụn chiếc xe rơi xuống, trên đất có thiết sa và gỗ than vẫn chưa cháy hết, nhưng hạt dẻ trong đó đã bị người đi đường nhặt sạch.
Dương Thiên Diệp đi qua, đột nhiên lại dừng bước, chậm rãi lùi lại, nghi ngờ nhìn vào mảnh vỡ trên chiếc xe, chân mày dần dần nhíu lên.
Xe bị đụng hư, người bán hàng xe đẩy cũng không thấy.
Vật kiếm cơm ăn bị hỏng, người bán hàng không lẽ không kêu không khóc không làm khó ư?
Trong mảnh gỗ vụn dưới đất, một bánh xe vẫn còn nằm lăn lóc bên đống mảnh gỗ vụn.
Dựa vào công nghệ lúc này, bánh xe gỗ không dễ làm, một bánh xe đẩy nhỏ ít nhất chiếm một phần ba giá thành nhân công. Bánh xe này vẫn còn tốt, tại sao người bán hàng lại không lấy đi?
Trừ phi…hắn ta căn bản không phải người bán hàng, không quan tâm đến chiếc xe này.
Như vậy, hắn ta là đồng bọn với tên bắt cóc, phụ trách yểm hộ?
Tại sao…hắn ta thủ ở con hẻm này, chẳng lẽ con hẻm này là con đường tên bắt cóc đó nhất định phải đi?
Dương Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn về phía trước, gần đến hoàng hôn, tiếng trống gõ đóng cửa thành đã sắp vang lên rồi, trên con hẻm vốn yên tĩnh càng không có lấy một bóng người đi đường.
Dương Thiên Diệp cầm kiếm, bước vào.
Các cửa tiệm đều đã chuẩn bị dọn dẹp, một số hàng bày biện ngoài cửa ra vào đang được bọn tiểu nhị chuyển vào trong tiệm.
Dương Thiên Diệp bước từng bước một, bỗng nhiên ngửi được mùi đàn hương, nàng chăm chú nhìn, bèn thấy một cửa tiệm nến thơm, bên trong bày biện hàng hóa la liệt, có cái bày trên kệ, có cái lại đặt dưới mặt đất, từ những thứ lớn như tượng phật, nhỏ như chuỗi hạt châu, cần có đều có.
Dương Thiên Diệp khẽ nheo mắt lại, bước vào trong.
- Cô nương, chúng tôi phải đóng cửa rồi…
Một tên tiểu nhị ra nghênh đón, lời nói mới nói được một nửa, liền ngừng lại.
Kiếm của Dương Thiên Diệp đã rút khỏi vỏ, tì lên cổ hắn ta, lưỡi kiếm lạnh lẽo ghì trên cổ, làm gã sợ hãi nổi cả da gà.
Dương Thiên Diệp không nói gì, dùng đoản kiểm ghì trên cổ của hắn ta, ép hắn ta từng bước một lui vào trong tiệm.
Nàng đứng ở trong cửa tiệm, dò xét chung quanh, nhìn một lượt hai bên kệ hàng, không có chỗ nào có thể giấu người. Nàng thu hồi kiếm, chậm rãi bước về phía trước vài bước, tay chạm vào hai tượng phật bên góc tường.
Đây là hai pho tượng phật cao hơn nửa người, Dương Thiên Diệp chợt dùng ngón tay gõ gõ, tượng phật rỗng, bên trong nếu như có người sẽ không thể phát ra âm thanh rỗng như vậy được.
Tên tiểu nhị kia nuốt nước bọt một tiếng, kỳ lạ nói:
- Cô nương, cô muốn làm gì?
Dương Thiên Diệp không trả lời, thật ra thì đối với cửa tiệm này, nàng cũng không có nghi ngờ gì đặc biệt, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến tên bắt cóc kia giả trang làm đầu đà, mà con hẻm tên bắt cóc cố ý muốn đi qua này lại có một cửa tiệm bán nhang đèn, giữa hai điều này có chút quan hệ, nàng mới mang tâm tính ôm ngựa chết thành ngựa sống mà đi vào.
Dương Thiên Diệp nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bước về phía cửa sau, tên tiểu nhị vội la lên:
- Cô nương! Chưởng quỹ! Có khách tới!
Dương Thiên Diệp đẩy rèm ra, bước vào hậu viện, vào tới hậu viện rồi, chính là một tứ hợp viện, ba bên là phòng, ở giữa có một khoảng sân, tên chưởng quầy đang chỉ huy hai tên tiểu nhị khuân vác đồ đạc trong nhà kho.
Trong sân có để một ít đồ vật to, tỷ như một vài tượng phật dạng ngồi, dạng đứng, còn có mấy pho tượng sư tử đá quan thần đại hộ cửa nhà, bên cạnh còn có một thợ gỗ vẫn ung dung chậm rãi bào gỗ, bên cạnh y, là một pho tượng phật Di Lặc.
Tượng phật này vẫn tượng gỗ thô phôi, sau khi thành hình còn phải dùng một lớp nhựa dẻo để làm chi tiết, và quét sơn vàng, sau cùng mới thành một pho tượng, lúc này phần chân của pho tượng phật vẫn để lộ ra một lỗ hổng, thợ mộc vẫn đang chế tác phần chân cho tượng phật Di Lặc.
Chưởng quầy ra nghênh đón:
- Cô nương, cô muốn mua thứ gì vậy, tiểu tiệm sắp đóng cửa rồi, xin cô nương chọn nhanh một chút.
Dương Thiên Diệp lạnh lùng nói:
- Bớt nói nhiều đi.
Nàng không nói thêm câu nào, nhưng tính khí của công chúa tôn quý đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ một câu nói lạnh nhạt lại cực kỳ uy nghi, áp chế tên chưởng quầy kia không dám nói thêm câu nào. Rõ ràng là Dương Thiên Diệp vô lý xông vào cửa tiệm của hắn ta, nhưng lại giống như quan phủ lục soát người, hắn ta cũng không dám chất vấn thêm.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của pho tượng phật Di Lặc kia, ánh mặt chuyển hướng sang một tượng phật bên cạnh, đi tới.
Trong pho tượng phật Di Lặc đó, Long Tác Tác mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài, nàng ta nhìn xuyên qua khe hở chỗ nối tượng phật, đã nhìn thấy Dương Thiên Diệp, khoảnh khắc này Long Tác Tác vui vô cùng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chỉ đáng tiếc, nàng lúc này đang bị tê liệt trong pho tượng chưa hoàn thành, tuy rằng mê hồn dược vật đã giảm đi, nhưng nàng lại bị dược vật làm mềm gân cốt, hiện tại ngay cả cơ bắp cổ họng cũng không thể cử động được.
Tượng phật vẫn chưa hoàn thành, phần chân vẫn mở miệng, cái vỗ của Dương Thiên Diệp lại không có cách nào thử nghiệm được tác dụng bên trong có rỗng hay không. Thêm vào Long Tác Tác đang bị tê liệt ở trong đó, bả vai phôi gỗ có khe hỡ, phần dưới đế có một lỗ rỗng, càng làm giảm bớt hoài nghi của Dương Thiên Diệp.
Ngoại trừ cái này ra, bởi vì phôi gỗ vẫn chưa làm xong, Dương Thiên Diệp cũng không có thể dùng lực quá lớn, để tránh khi vỗ xuống sẽ làm cho tượng phật sắp hoàn thành của người ta bị tan vỡ ra, cho nên không có chút suy xét nào.
Khi Dương Thiên Diệp chuyển hướng góc sân, đi vỗ mấy tượng phật đứng khác vẫn chưa hoàn công, trái tim Long Tác Tác lập tức trầm xuống, tựa như chìm xuống vực sâu không đáy…
Cửa ra vào Tây Thị Thự, Lưu Tiếu Tiếu một đao ắt chết Lý Ngư, góc độ tinh xảo, thời cơ khéo léo, chiêu thuật hung ác, tốc độ tuyệt diệt, Lý Ngư bất luận thế nào cũng khó mà tránh được một đao này. Luận võ công chỉ có hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hạo mới có thể cứu được hắn, nhưng hai người đó đang bị mấy người khác quấn lấy, căn bản không có sức để cứu.
Lúc này, vị cô nương ôm đầu quỳ trên đất thét lên đột nhiên lăn một vòng, lật ngược tay áo, đưa ra một chiêu “cử hỏa liệu thiên”, một chưởng vỗ trên cổ tay của Lưu Tiếu Tiếu.
Lưu Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy mạch môn bị trúng một kích rất mạnh, toàn thân ngã xuống, một đao tất chết này lập tức chém vào khoảng không.
Ngay sau đó, thiếu nữ áo xanh kia bèn đứng dậy, rút trong tay áo ra một đoản kiếm dài hơn thước sáng loáng, giống như linh xà lè lưỡi, liên tiếp đâm ba phát, một phát đâm vào giữa hai mắt, làm cho Lưu Tiếu Tiếu luống cuống chân tay, dựa vào bộ pháp La gia quỷ dị mà tránh ra liên tiếp ba kích này mới đứng vững được.
Lúc này, một thiếu nữ áo vàng khác cũng đột nhiên phát động. Nàng ta vốn dĩ ở trong nhóm người tránh trái né phải, mặc một chiếc váy hoa hồ điệp, giống như chạy trối chết, lúc này bóng dáng nhoáng lên, trong tay đã cầm một thanh đoản kiếm dài hơn thước, mũi kiếm đâm vào phía lão già kia, chân đá về phía gã bán hàng đang cầm sừng trâu đồng, đồng thời tấn công hai người.
Lương Thần!
Mỹ Cảnh!
Lý Ngư sau khi thấy Khang ban chủ và Lưu Vân Đào, biết rằng mục đích của đối phương là hắn, lại không biết phòng bị thế nào, hắn kịp thời gọi hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên về, chính là để đề phòng vạn nhất.
Chờ tin tức bên Dương Thiên Diệp đưa tới, Lý Ngư càng lo lắng, nhưng thời điểm hắn lao ra sân, bỗng nhiên ý thức được rằng Long Tác Tác đã lọt vào trong tay đối phương, việc mình phải làm không chỉ là đề phòng việc đối phương hạ thủ với hắn, càng quan trọng hơn là tìm được chỗ giấu Long Tác Tác.
Bắt tên cầm đầu, bắt tên cầm đầu, để làm đảm bảo quan trọng tìm Tác Tác về.
Mà muốn làm được điểm này, hắn cần phải tăng thêm lực lượng. Do vậy, hắn mới thử nhờ đến sự trợ giúp của hai cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh, hai cô nàng đang rãnh rỗi nên vui vẻ nhận lời, do vậy họ giả mạo làm Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh mà diễn màn kịch này!


Bạn cần đăng nhập để bình luận