Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 027: Tên ngốc kia, tránh ra”
Năm Dương Quảng băng hà, tiểu Công chúa Thiên Diệp mới ba tuổi, đến năm nay cũng chính là Trinh Quán năm thứ 6, nàng cũng được mười tám xuân xanh. Mười lăm năm trước, Vũ Văn Hóa Cập cùng với đám người Bùi Kiến Thông, Nguyên Lễ, Mã Văn Cử cử binh phản loạn, Dương Quảng khi đó không có cách nào ngăn lại, lúc ấy đang ở trong cung vui đùa cùng với tiểu Công chúa Thiên Diệp người mà ông ta sủng ái nhất.
Sau khi nghe tin binh biến bất ngờ, Dương Quảng lập tức giao Công chúa Thiên Diệp cho bốn tên thái giám nội thị thân cận khi đó, lệnh cho bọn họ dẫn tiểu Công chúa chạy trốn. Đối mặt với đại đội phản quân đổ xô vào, Dương Quảng thản nhiên ngồi xuống, chỉ đề xuất một yêu cầu:
- Thiên tử có cái chết riêng của Thiên tử, sao lại có thể động đao với Thiên tử? Lấy rượu độc đến đây?
Ai ngờ đám người Mã Văn Cử đối với yêu cầu nhỏ như vậy cũng không chịu đáp ứng, bọn chúng sai đại tướng Lệnh Hồ Hành bóp chết Dương Quảng, chỉ để lại cho ông ta toàn thây. Đứa con trai mười hai tuổi Triệu Vương của Dương Quảng lúc đó cũng đang ở hành cung, bị bọn loạn quân chém chết tại chỗ.
Phó tổng quản nội thị Mặc Bạch Diễm dẫn theo Phùng Nhị và ba tên tùy tùng bảo vệ tiểu Công chúa ba tuổi Dương Thiên Diệp hỗn loạn trốn thoát khỏi hành cung. Khi đó thiên hạ đang loạn, tin Dương Quảng bị giết truyền ra ngoài, quần thần Lạc Dương liền đưa cháu trai Dương Quảng là Việt Vương Dương Đồng lên ngôi Hoàng đế, mà Thái Nguyên Lý Uyên tấn công vào Trường An, lập cháu trai của Dương Quảng là Dương Hựu làm Hoàng đế bù nhìn.
Không bao lâu, Lý Uyên liền bức Dương Hựu truyền ngôi, tự lập mình làm Hoàng đế. Quyền thần Lạc Dương Vương Thế Sung thì bức Dương Đồng nhường ngôi. Khi đó Mặc tổng quản dẫn theo ba thị vệ cao thủ bảo vệ tiểu Công chúa trốn thoát, vẫn chưa xác định chính xác nên trốn thoát đến phương nào thì thiên hạ đã không còn là họ Dương nữa rồi, đành phải ẩn nấp như vậy thôi.
Bởi vậy, bốn tên tâm phúc bên cạnh Dương Thiên Diệp thực ra đều là nội hoạn thái giám Tùy cung khi ấy. Bốn người này nhận Hoàng mệnh trốn thoát khỏi hành cung, khi đó Dương Quảng tuy không hề biết binh biến nhưng đã dự cảm đến sự sụp đổ, cũng chuẩn bị trước một số việc, bao gồm cả việc đem lượng lớn kho báu cất giấu ở kho bí mật các nơi để phòng bất trắc.
Khi Dương Quảng mệnh cho Mặc tổng quản hộ tống tiểu Công chúa mà ông ta cực kỳ sủng ái rời khỏi, từng nói cho lão biết một địa điểm kho báu. Năm đó Đại Tùy Quốc thực lực hưng thịnh như thế nào, chỉ cần của cải một kho báu cũng dư sức nuôi dưỡng cả trăm nghìn binh lính.
Bởi vậy, mấy năm qua, cuộc sống của tiểu Công chúa Dương Thiên Diệp chưa từng gặp phải bất cứ cực khổ nào. Bốn tên thái giám vẫn còn xem nàng là tượng trưng của Đại Tùy, phục vụ nàng trong cuộc sống hàng ngày thậm chí còn hơn cả đãi ngộ dành cho một Công chúa, phô trương không hề nhỏ.
Cái chết của Dương Quảng kỳ thực cũng không thể tính trên đầu Lý Uyên, nhưng Đại Tùy diệt vong, cuối cùng người thu lợi lại là Lý Uyên, đám bốn nội thị Mặc Bạch Diễm võ công tuy thâm sâu không lường được nhưng dù sao chỉ là thân nô bộc hầu hạ, sao có thể có tầm nhìn và tài cán cao xa, bởi vậy nhận định Lý Uyên là kẻ thù lớn của họ, họ cũng đã làm cho Dương Thiên Diệp thấm nhuận tư tưởng này từ nhỏ, khiến cho Dương Thiên Diệp hận sâu sắc Lý Uyên.
Tháng lạnh mùa thu, một đêm ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Thiên Diệp liền hành trang nghiêm chỉnh, chuẩn bị vào thành.
Chỉ cần điều kiện cho phép, Mặc tổng quản tuyệt đối không cho phép khinh mạn Công chúa điện hạ, cũng may hôm nay vào thành không cần đường hoàng, dù là như vậy, quá trình cũng rất phiền hà. Dương Thiên Diệp từ nhỏ đã chịu sự giáo huấn của họ như vậy, cũng sớm quen những sự bài bố như vậy.
Mặc dù chi là trang phục bình thường nhưng Dương Thiên Diệp vẫn toát lên vẻ đẹp kinh diễm. Giày thô vạt áo ngắn, tay áo ngắn bó lại hơi để lộ làn da mịn màng trắng trẻo như ngọc bích thậm chí hơi lộ ra gân xanh, giống như một đóa sen nổi trên mặt nước, đẹp đẽ linh động.
Nhất là nàng từ nhỏ đã được đám người Mặc công công dạy cách ăn nói trong cung đình một cách nghiêm ngặt, một cái nhíu mày một cái nhìn, nhất cử nhất động đều hết sức tao nhã cao quý. Đáng tiếc là, một cái “mũ cạn” rất nhanh đã đội trên đầu của nàng, che đi dung nhan xinh đẹp của nàng, chỉ có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp làm rung động lòng người và cử chỉ duyên dáng cao quý tao nhã.
Để tránh thanh thế quá lớn, Mặc Bạch Diễm chỉ mang theo Phùng Nhị, 2 tên nô bộc, đi theo hầu hạ hai bên trái phải cho Dương Thiên Diệp, ba người chỉ đi trên một chiếc xe bò, chậm rãi đi đến thành Lợi Châu.
Triều đại nhà Đường thời đầu khi đó phần lớn ngựa dùng để cho việc quân, những người bình thường chỉ dùng lừa thay thế cho việc đi bộ. Mà những người giàu có tôn quý thì vẫn duy trì thói quen đời nhà Hán là dùng bò kéo xe, thứ nhất có thể đi được bằng phẳng, thứ hai ung dung mà không dồn dập.
Trong thành Trường Châu, mọi người đã dậy sớm, bắt đầu công việc của một ngày.
Phan thị đã làm xong bữa sáng đang cùng con trai dùng bữa sáng, sau đó mang theo cái rổ để may vá đi tới phủ Đô đốc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì buổi tối trở về còn có thể giấu chút thịt đem về, Lý Ngư rất hoài nghi với cách ăn trộm đồ của mẹ, rất có thể vị Võ Đô đốc đáng thương kia cũng không biết heo vẫn còn có lỗ tai và đầu.
Lý Ngư như trước vẫn không có việc gì để làm, Phan thị cũng không để ý, nói ra thì bà yêu thương con trai thực sự đến mức vô cùng quá đáng, cũng may là bất kể Lý Ngư trước kia hay là Lý Ngư hiện tại cũng không khác gì, cũng chưa đến mức bị sự yêu thương của bà chiều chuộng đến mức ăn rồi chờ chết.
Lý Ngư và Quách Nộ hẹn thời gian là giữa trưa, buổi sáng không có việc gì làm hắn liền muốn đi ra ngoài một chút, đi vào trong thành dạo trước, nói không chừng nhìn thấy việc gì đó có thể vận dụng được tư duy hậu thế của hắn, tư tưởng tiên tiến tìm được cách để phát tài. Cất bước ra khỏi cửa phòng, chợt thấy một người ngồi xổm dưới tán cây hồng, đang ngồi rửa rau xanh.
Người đó quay lưng về phía hắn, chiếc váy được kẹp vào trong đầu gối uốn cong, đến nỗi phần mông căng ra chật ních, như thể được dùng com pa để vẽ ra vậy, uyển chuyển tròn trịa vô cùng.
Lý Ngư một mặt lên án người nào hạ lưu, một mặt lại dùng con mắt của người hạ lưu để nhìn vào “mười lăm tháng tám” kia một cách hung hãn như muốn căng mắt, lúc này mới cất bước đi qua.
Cát Tường cúi đầu rửa rau xanh, mấy sợi tóc đen sau cổ phất nhẹ theo gió, lộ ra phần gáy trắng nõn mảnh mai. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nàng theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Lý Ngư kinh ngạc đứng lại, hắn vốn tưởng rằng là Diệu Linh. Thực ra tối hôm qua mẫu thân có nói với hắn, nhà bên cạnh đã nhờ bà dẫn theo Diệu Linh đi tới phủ Võ Đô đốc làm châm nương, nhưng hắn thấy Diệu Cát Tường càng không thể ở nhà lúc này
Diệu Cát Tường ngoái đầu nhìn lại thì thấy là Lý Ngư, bèn cười ngọt ngào:
- Lý đại ca!
Lý Ngư sờ vào mũi, ngượng ngùng nói:
- Hôm nay sao lại…, không phải là bị đuổi việc rồi à?
Cát Tường cười khúc khích, sẵng giọng:
- Đâu có, công việc này của ta sau giờ ngọ mới đi, tan làm muộn một chút, nhưng buổi sáng có thể nghỉ ngơi.
Lý Ngư “a” một tiếng, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Chân tướng càng ngày càng gần với suy đoán của hắn, đối mặt với trái non trắng mịn như cải thìa nổi trên nước, non đến mức vẫn còn đọng lại chút giọt sương lại không biết mỗi ngày phải bị bao nhiêu đầu heo ủi vào, trong lòng Lý Ngư không khỏi đau khổ, cực kỳ không thoải mái chút nào.
Hắn đè nén điều không vui trong lòng, thản nhiên nói:
- Thì ra là vậy, tôi có hẹn rồi, bây giờ phải đi rồi, lát về nói chuyện tiếp nhé!
Không đợi Cát Tường trả lời, Lý Ngư liền bước nhanh đi ra ngoài, đi một mạch ra khỏi ngõ hẹp này thật nhanh, lúc này mới thở một hơi thật dài. Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, thực ra sự hờn dỗi của hắn là không hề có lý, bất kỳ sự lựa chọn nào của Cát Tường, hắn có tư cách gì mà xét đoán?
- Haiz, chỉ là đáng tiếc cho cô ấy! Nếu như mình có tiền thì…
Nghĩ đến đây, hắn không kìm được lòng sờ vào cần cổ:
- Cái vật nghịch chuyển thời gian và không gian này, ít nhiều cũng coi như một bảo vật, nhưng muốn vận dụng chính xác như thế nào mới có thể khiến cho lão tử phát tài, kiếm được đầy chậu đầy bát, đánh rắm cũng chảy ra đây?
Hắn suy nghĩ, chân bước chầm chậm, phía sau một chiếc xe bò xéo xèo không ngờ lại đuổi theo. Phùng Nhị ngồi ở đầu xe dùng roi quất một tiếng, lớn tiếng thét:
- Tên ngốc kia, cút sang một bên, không được cản đường của lão gia!


Bạn cần đăng nhập để bình luận