Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 371: Đều có tính kế
Gần buổi trưa, Tào Vi Đà lại tới nữa.
Lúc này Tào Vi Đà còn mang đến cho Đệ Ngũ Lăng Nhược không ít thuốc bổ cho thương thế nội ngoại thương, còn xếp đặt rất phô trương.
Xe sang hào nô, tiền hô hậu ủng, mà ngay cả Thường Kiếm Nam từng là tướng trong quân cũng không bằng, có thể nói thanh thế rất lớn.
Tào Vi Đà còn tính toán khiến cho Đệ Ngũ Lăng Nhược chủ động nhào vào mình, cho nên rất ân cần nhưng không vượt khuôn, tuy nóng nảy nhưng không đáng khinh, hoàn toàn là hình tượng phú ông gia tài bạc triệu.
Nhất là lúc rời đi, thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược không có ý tiễn mình ra cửa, Tào Vi Đà còn liên miệng giải thích cách sử dụng một số thuốc bổ, cố ý kéo nàng ra cửa, để nàng tận mắt nhìn thấy mình xuất hành uy phong cỡ nào.
Tiếc là, Đệ Ngũ Lăng Nhược thông minh sắc sảo, sớm biết lão mập này có ý đồ đen tối với mình, có điều nay nàng đang cầu người, vì thế đành phải lá mặt lá trái thôi.
Mục đích của Tào Vi Đà kỳ thật nàng biết rất rõ. Thấy chiếc xe sang trọng kia, cùng với đội ngũ tiền hô hậu ủng, Đệ Ngũ Lăng Nhược thức thời tỏ ra ngạc nhiên thán phục. Vẻ mặt của nàng đã thỏa mãn Tào Vi Đà, đợi lão đi rồi, nàng vẫn đứng tại chỗ, ra dáng một tiểu mỹ nữ cực kỳ hâm mộ người ta, sau đó mới bĩu môi quay trở vào y quán.
Khi nàng đi vào, thấy Tôn Tư Mạc đang dẫn theo dược đồng đi thăm người bệnh, nhìn thấy đống thuốc bổ trên bàn, mặt mày nhăn nhó:
- Trời ơi, một đống dược liệu này, người bệnh sao có thể uống lung tung được, có khi còn phản ngược lại làm thương thế tăng thêm ấy chứ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vội bước tới:
- Đây đều là Tào viên ngoại đưa đến, nô nô cũng không biết bổ quá sẽ loạn. Lão thần y chăm sóc gia huynh vất vả, những dược liệu này tặng cho lão thần y, cho người nào cần dùng ạ.
Tôn Tư Mạc mặt giãn ra nói:
- Ồ, hóa ra là Tào Vi Đà tặng cho.
Ông ta khoát tay, bảo dược đồng cất thuốc bổ đi, có lòng muốn nhắc nhở Đệ Ngũ Lăng Nhược vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Lão nhân gia này sống đến tuổi này, đôi mắt vẫn rất tinh, đương nhiên nhìn ra Tào Vi Đà này ân cần với đôi huynh muội xa lạ như vậy rõ ràng là để ý đến muội muội nhà người ta. Có điều loại chuyện như này, người ngoài thực sự khó nói.
Người ta vừa chưa trộm, cũng không đoạt, chỉ dùng để đạn tiền để tấn công thôi.
Mà thời đại này nam nhân có tiền có thế nạp vài thiếu nữ mười sáu tuổi xanh làm thiếp quả thật rất bình thường, với lại ngươi tình ta nguyện nữa. Thiếu nữ trước mắt này vừa thấy cũng không phải cô nương gia đình khá giả, không chừng trong lòng cũng nguyện vào nhà quyền quý rồi, hôm nay nhiều lời, ngày sau lại rước họa.
Nghĩ đến đây, Tôn Tư Mạc nói:
- Thương thế lệnh huynh đã dần dần ổn định lại rồi, nhiều nhất ba ngày dù không hành động mạnh được nhưng có thể về nhà dưỡng thương được rồi. Ngươi cứ chuẩn bị sớm là vừa.
- Đa tạ lão thần y.
Đệ Ngũ Lăng Nhược tạ ơn, đợi ông ta đi rồi mới vui mừng đến trước mặt Lý Ngư, nói:
- Ngươi nghe thấy chưa, Tôn thần y nói, ngươi đã không gặp nguy hiểm nữa nha.
Lý Ngư cười nói:
- Ta có ngủ đâu, đương nhiên nghe thấy. Lăng Nhược, cô đã vài ngày không về nhà rồi, người nhà không lo lắng à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Đương nhiên sẽ lo lắng chứ…Nhất là Trương Uy về mà nói, cha mẹ ta rất lo lắng. Nhưng lo lắng cũng vậy thôi, ta giờ không thể trở về, cũng không thể gửi tin cho người nhà, sốt ruột cũng thế, không bằng chăm sóc tốt thương thế của ngươi, chờ ngươi khỏe hẳn rồi, ngươi đưa ta về.
Lý Ngư ngẩn ra, cô nương này còn trẻ, nhưng lại rất rộng rãi, làm việc để không suy nghĩ nhiều, nhưng đề cập đến chữ tình thì lại rất bướng bỉnh. Thanh xuân mười năm, dần dần trôi đi.
Lý Ngư gật gật đầu nói:
- Ừ, bên ngoài giờ không biết thế nào, hẳn là bình ổn rất nhiều rồi nhỉ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Đúng vậy. Ngươi nói rất đúng, vừa rồi ta tiễn Tào viên ngoại, thấy trên đường phố rất nhiều người qua lại, cũng không thấy có nhiều tướng sĩ, Bộ Ngu hầu cũng đều xuất hiện, xem ra thật sự đã ổn định rồi.
Lý Ngư an tâm, nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta! Như vậy cũng tốt, chờ ta ổn định một chút, sẽ đưa ngươi về nhà.
Hắn ngừng lại, nói tiếp:
- Đúng rồi, chuyện hai ngày nữa rời khỏi ngươi cũng đừng nói cho Tào viên ngoại biết, cũng chớ nói cho ông ta biết nhà của ngươi nhé. Ân tình của ông ta, chúng ta đền đáp sau, nhưng có một số việc không tiện cho ông ta biết.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kinh ngạc nói:
- Vì sao không thể nói? Quá trình tiếp xúc thấy con người của Tào viên ngoại rất tốt. Nhà của ta, người nhà của ta có bao nhiêu người ta đều nói với ông ta rồi. Còn việc ngươi không phải là ca ca ruột của ta, trước đó nói dối, nay ngại mở miệng đính chính với ông ta.
- Ngươi... Đúng là, xem ngươi thông minh lanh lợi, sao lại ngốc như thế chứ. Lòng người khó dò…cô đúng là…
Lý Ngư nghe thế rất lo lắng. Đệ Ngũ Lăng Nhược bắt gặp vẻ lo lắng của hắn thì bật cười, vẻ đắc ý, hỏi hắn:
- Vì sao không thể nói? Ngươi lo cho ta à?
Lý Ngư ngẩn ra, tỉnh ngộ:
- Ngươi gạt ta?
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười rất tự nhiên:
- Ta còn lâu mới ngốc như thế. Tào lão đầu kia đâu phải thật sự giúp chúng ta, mắt ông ta nhìn vào đâu, ta biết được mà. Nhưng giờ ngươi bị thương nặng thế kia, nếu không có lương y thuốc tốt, ta thật sự sợ…Nếu họ Tào kia tỏ vẻ đường hoàng, vậy ta thì giả ngốc thôi.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, dặn dò tiêp:
- Thế mới phải, họ Tào kia, ngươi đề phòng đấy, chớ có tiếp cận ông ta.
Lý Ngư là hiểu rõ một số tình huống từ mười năm sau nên mới nhắc nhở. Mà Đệ Ngũ Lăng Nhược không biết nội tình, chỉ muốn làm người mình thích ghen tuông, hắn ghen, vậy có nghĩa hắn có ý với mình, không muốn người khác để ý tới mình.
Đệ Ngũ Lăng Nhược càng nghĩ càng vui, không kìm nổi đi tới gần, hôn lên má hắn một cái.
Lý Ngư bị giật mình, cô nương Đại Đường này cũng quá nhiệt tình cởi mở đi. Hắn lại không biết, Đệ Ngũ Lăng Nhược ngoại trừ tình cách dám yêu dám hận, kiên quyết dứt khoát ra, cũng bởi vì từ lúc hắn hôn mê, nàng và hắn đã đụng chạm vào nhau, từng có chuyện ngọt ngào rồi.
Một cô gái dù có thẹn thùng xấu hổ đến mấy, nhưng một khi có hành động thân thiết với một nam nhân, vậy thì lần sau độ thân thiết sẽ càng dày đặc thậm chí còn thân mật hơn, cũng sẽ không kháng cự nữa thậm chí còn chủ động.
Lý Nguyên Cát, Phong Đức Di và một đại thần khác vào kinh rồi.
Ba đại thần tiếp quản thành Trường An.
Tin tức lần lượt truyền đến tai Tô Hữu Đạo. Tô Hữu Đạo thất vọng than: Kế hoạch, cuối cùng đã thất bại.
Với Lý Thế Dân mà nói, kế hoạch lần này thất bại, còn đối với y hắn mà nói, là thảm bại.
Y tổn thương gân cốt, nên không thể động võ. Mà Thiên Sách phủ mưu sĩ nhiều, võ tướng như mây, tuổi của còn trẻ, kinh nghiệm lý lịch nông, hiện giờ văn không hiển, võ không chương, tiền đồ thật sự xa vời.
- Tiếp tục ẩn nấp.
Tô Hữu Đạo thở dài chỉ bảo:
- Không cần phải đi Nhân Trí Cung nữa, Hoàng thượng sẽ hồi kinh ngay, Tần vương điện hạ cũng sẽ trở về.
Một thị vệ nói:
- Bùi Thiên Duệ cho người truyền tin đến, nói y giờ đang dưỡng thương trong y quán của Tôn thần y, muốn báo cho y biết hay không?
Tô Hữu Đạo lắc đầu:
- Y là người nhạy bén, biết nên làm như thế nào, chờ y dưỡng thương xong thì sẽ đi Thiên Sách phủ. Chúng ta, rời khỏi đi.
- Vâng!
Rất nhanh, mấy người rời khỏi chỗ ẩn náu, biến mất ở biển người mênh mông, tựa như bọn họ chưa xuất hiện bao giờ.
Lúc này, Phong Đức Di và hai vị khâm sai đại thần vừa mới hồi kinh cùng nhau xử lý công sự một ngày cuối cùng do Lý Nguyên Cát tạm nhiếp binh quyền trình báo Đồng Xuyên Nhân Trí Cung, tấu mời thiên tử, có thể hoàn triều.
Đợi y trở lại quý phủ, một người đã đợi ở đó.
Cổ sư Tây Thị Thự, Kiều Hướng Vinh.
Vừa thấy Phong Đức Di trở về, Kiều Hướng Vinh vội vã bước tới bái kiến. Phong Đức Di khoát tay ngồi xuống, mặt sắc trầm xuống, nói:
- Có chuyện, ta hỏi ngươi.
Phong Đức Di ở chợ Tây bồi dưỡng đào tạo Tào Vi Đà, nhưng tai mắt của y cũng không chỉ mỗi Tào Vi Đà, Kiều Hướng Vinh.
Kiều Hướng Vinh khom người, cung kính lắng nghe.
Phong Đức Di trầm mặt nói:
- Mấy ngày gần đây, Tào Vi Đà có từng đến Đông cung gặp Thái Tử không?
Kiều Hướng Vinh là tai mắt của Phong Đức Di, xưa nay đương nhiên chú ý quan sát nhất cử nhất động của Tào Vi Đà, hơn nữa cũng thành công trở thành tâm phúc của Tào Vi Đà, Nghe Phong Đức Di hỏi như vạy, Kiều Hướng Vinh vội đáp:
- Tào Vi Đà xác thực từng đến Đông cung, tuy nhiên vẫn chưa được gặp Thái Tử. Theo người bên cạnh Tào Vi Đà nói, hắn chỉ gặp một vị tiểu quan lại Đông cung rồi trở về ngay.
- Quả thế...
Phong Đức Di nhắm mắt lại, cả ngày bận rộn, y trọng điểm tra xét tình huống Đông cung từ tin tức thu hoạch biết Thái Tử từng tiếp kiến một vị thương nhân trẻ tuổi, còn là một vị thiếu nữ cùng đến, cũng chưa từng thấy Tào Vi Đà.
Vị thương nhân trẻ tuổi kia bị trọng thương, Phong Đức Di cũng không biết có phải là một trong mười ba người y phái ra hay không, trừ phi người nọ chưa chết, đợi tìm được kẻ đó, y có thể xác định.
Nhưng để cẩn thận đạt được mục đích, y vốn muốn thông qua Tào Vi Đà báo tin cho Thái Tử. Nhưng trong quá trình này Tào Vi Đà chưa phát huy nổi tác dụng. Điều này đối với Phong Đức Di luôn luôn cẩn thận mà nói, thật sự là chuyện đáng giận.
Y phân phó thủ hạ phải thông qua Tào Vi Đà tới gặp Thái Tử, bọn thủ hạ không có khả năng không nghe mệnh lệnh của y, vì sao lại bỏ qua Tào Vi Đà đi gặp Thái Tử? Tất nhiên là Tào Vi Đà dương phụng âm vi, không phát huy nổi tác dụng. Bất kể là Tào Vi Đà không đủ đảm đương, hay là lưỡng lự, đều chứng minh, người này không thể dùng.
Phong Đức Di trầm ngâm một chút, nói:
- Người của ta có từng trở về nhà trọ, cũng đã bắt được liên lạc với Tào Vi Đà.
Kiều Hướng Vinh cung kính nói:
- Có, là tiểu nhân có được câu trả lời thỏa đáng của bọn họ, khéo léo báo cho Tào Vi Đà tới liên hệ đấy.
- Đủ rồi...
Phong Đức Di thở hắt ra:
- Tên rác rưởi, Không thể tha thứ!
Kiều Hướng Vinh căng thẳng, ông chủ lớn nói như vậy, chẳng lẽ Tào Vi Đà sẽ bị thất sủng.
- Thiên mệnh hữu thường, chỉ có người có đức mới làm được. Tào Vi Đà, không thể trọng dụng!"
Phong Đức Di đưa ra đánh giá, nhưng Kiều Hướng Vinh vẫn căng thẳng như trước.
Bởi vì, Tào Vi Đà cũng không phải quan viên thuộc hạ của Phong Đức Di, thượng quan bất mãn đối với y, là có thể bỏ cũ thay mới ngay. Tào Vi Đà lăn lộn hắc đạo, có điều y nịnh bợ một đại nhân vật trên bạch đạo để làm chỗ dựa vững chắc thôi. Có chỗ dựa vững chắc này địa vị của y càng ổn, nhưng mất đi chỗ dựa này y cũng sẽ lập tức gục ngã.
Mà chỗ dựa vững chắc này cũng không thể dùng quy củ chế độ trong quan trường để ước thúc Tào Vi Đà, dùng thủ đoạn hắc đạo, y cũng chỉ có thể dùng lực ảnh hưởng của y để thực thi.
Cho nên, Phong Đức Di bất mãn Tào Vi Đà, ý nghĩa chợ Tây sắp rung chuyển, mà ở trận tranh giành này vừa có vô số cơ hội, cũng có vô số hung hiểm.
Kiều Hướng Vinh chỉ là một cổ sư, bởi vì là tai mắt của Phong Đức Di, cho nên may mắn biết có đại biến trước tiên, nhưng dưới Vương chợ Tây còn có Tứ Lương Bát Trụ Thập Lục Hành, bất luận rung chuyển như thế nào cũng không tới phiên y lên địa vị cao. Lấy tư cách lý lịch của y, cho dù đi đút lót Tứ Lương Bát Trụ, kỳ thật cũng không đủ cách.
Nhưng, người đi hướng lên trên, nếu biết có biến hóa, sao có thể ngồi yên bỏ qua cơ duyên liên quan đến mình?
Như vậy, phải tìm vài đồng bọn có lực mạnh, mới có cơ hội thượng vị.
Vương Hằng Cửu, người này tỉnh táo nhiều mưu, có thể mời chào.
Nhưng chỉ có kẻ có mưu trí không có kẻ nắm giữ vũ lực trong trận tranh giành này cũng không có khả năng thắng được.
Thường Kiếm Nam!
Kiều Hướng Vinh lập tức lại nghĩ tới Thường Kiếm Nam có được ba trăm lão quân, thực lực cường đại, nhưng hiện tại còn thuộc nhân viên bên ngoài Đông Ly Hạ. Nếu được người này giúp đỡ, có lẽ, vị trí Bát Trụ cao vời kia, một cổ sư nho nhỏ như ta cũng có cơ hội ngồi lên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận