Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 301: Không để qua đêm
Dương Thiên Diệp điều tra phật tượng ở trong viện, lại xông vào khố phòng lục soát toàn bộ nhưng không tìm được gì bèn thất vọng đi ra.
Chưởng quỹ kia kinh ngạc, cẩn thận hỏi:
- Cô nương thần sắc nghiêm trọng như thế, là đang tìm gì à?
Dương Thiên Diệp cố gắng lên tinh thần ôm tia hy vọng, hỏi:
- Chủ quán, tiểu nữ tử vừa rồi hơi chút mạo muội, thật ra là muội tử của ta bị người ta lừa gạt bắt cóc, người nọ dáng dấp đầu đà, chạy đến ngõ này thì mất dạng, tiểu nữ tử mới nghi ngờ...
Chưởng quỹ kia sợ hãi, liên tục xua tay:
- Cô nương chớ đa nghi, tiểu lão nhi kinh doanh hương nến hơn mười năm rồi, nếu cô nương không tin, có thể đến các cửa hàng bên cạnh để hỏi, tiểu lão nhi luôn tuân thủ quy củ, chưa từng làm việc phi pháp gì chứ đừng nói đến chuyện ác thương thiên hại lý. Tiểu lão nhi thờ Phật…
Dương Thiên Diệp nói:
- Ta biết nghi oan cho ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi và tiểu nhị trong điếm là có từng thấy một đầu đà cùng một nữ tử không. Nữ tử kia tầm tuổi ta, dung mạo rất xinh, đang mang thai sáu tháng.
Chưởng quỹ lắc đầu:
- Cửa hàng của tiểu lão nhi không giống các cửa hàng khác, đều là chờ khách đến, cho nên tiểu lão nhi không ở gian ngoài nên không thấy.
Nói xong lão ta quay lại hỏi bọn tiểu nhị:
- Các ngươi có thấy không?
Một tiểu nhị muốn nói lại thôi, Dương Thiên Diệp bắt gặp, nói:
- Ngươi phát hiện được gì thì mau nói, nếu ta tìm được muội muội, sẽ hậu tạ cho ngươi.
Tiểu nhị kia ngập ngừng nói:
- Lúc tiểu nhân và A Thất di dời tượng Phật vào trong viện thì dường như có thấy một đầu đà đi qua cửa điếm, kéo theo một vị phụ nhân. Phụ nhân đó có mang thai sáu tháng hay không thì tiểu nhân lại không chú ý. Chỉ là nhìn thoáng qua, mà mình lại bận viện, nên không rõ lắm.
Nói xong, gã chỉ con đường ngoài cửa hàng, nói:
- Hai người đó đi hướng bên kia kìa.
Dương Thiên Diệp hoàn toàn thất vọng, cười gượng gạo nói:
- Đa tạ tiểu nhị.
Nàng thất vọng đi ra ngoài. Long Long Tác Tác ngồi trong tượng Phật trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng muốn hét thật to nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.
Độc nàng trúng chính là loại kỳ dược dùng độc cá nóc độc tinh luyện nên, có người trong hậu thế cũng từng nói, nếu như lượng độc tố vừa phải, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc độc phát thần kinh toàn thân tê dại, ngay cả ngón tay út cũng đừng mơ cử động được.
Kỳ thực lúc này người mặc dù vẫn có ý thức, có thể cảm nhận được hết thảy, nhưng ngay cả một cái nháy mắt cũng đừng mơ máy động được cái nào, hô hấp tựa như đã ngừng hoàn toàn, tiến vào trạng thái chết giả. Đến nỗi đã từng có người đã bị người nhà thậm chí bác sĩ cho là đã chết rồi.
Chưởng quỹ tức giận nói:
- Muội tử người ta đang mang thai, tên lừa gạt kia còn muốn bắt cóc đi, đúng là loại táng tận thiên lương, chết không tử tế. Cô nương, người bắt đi kia là em ruột của cô à?
Dương Thiên Diệp buồn bã lắc đầu:
- Đã từng, cô ấy đã từng coi ta như là tỷ tỷ ruột thịt, ta cũng coi cô ta như muội muội của mình. Về sau xảy ra rất nhiều chuyện... nhưng bất luận thế nào, ta không thể trơ mắt nhìn nàng ta gặp nạn được.
Nói xong, nàng đi ra ngoài điếm, lúc câu nói sau cùng vừa dứt, rèm cửa lay động, bóng dáng Dương Thiên Diệp biến mất. Một lúc lâu sau, chưởng quỹ cười phá lên, dặn dò:
- Lập tức di chuyển người sang tượng phật Di Lặc, sáng sớm ngày mai vận chuyển ra khỏi chợ Tây.
Mấy tiểu nhị đáp một tiếng, bắt đầu tháo dỡ tượng phật bằng gỗ thô, tên tiểu nhị vừa chỉ hướng đầu đà rời khỏi cười cười nói:
- Vẫn là chưởng quỹ cao minh, tượng phật gỗ thô này chưa hoàn công nên chưa cất, cứ để ở đó, trái lại càng khiến người ta không chút nghi ngờ.
Chưởng quỹ đắc ý nói:
- Có câu bóng tối dưới đèn chính là như thế. Càng như vậy, càng khiến người ta không nghi ngờ. Các ngươi còn non lắm, cần phải học nhiều nữa.
Một tiểu nhị khác cười nịnh:
- Nhị ca cũng nhanh trí quá cơ, nếu nói là không gặp, sẽ không được tự nhiên, mà nói thật thật giả giả như vừa rồi, ngược lại càng có vẻ chúng ta vô tội hơn.
Mấy tên tâng bốc nhau, mở tượng Phật gỗ thô ra, Long Tác Tác bị mang ra ngoài, một tượng Phật trong viện đã làm xong được tách ra, lại đẩy Long Tác Tác vào đó, khép lại, chỗ khe hở thì lại được quét một lớp sơn vàng lên, cả một đem, toàn bộ đã hoàn thành không lộ chút dấu vết nào.
Không biết là do mùi sơn, hay là bởi trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng mà làm cho nước mắt nàng tuôn trào, khi tượng phật được hợp lại, được quét sơn lên, hai hàng nước mắt của nàng tuôn rơi, chảy xuống gò má không có bất kỳ phản ứng nào của nàng.
Lưu Tiếu Tiếu bị một đôi tỷ muội “Không biết võ công, chỉ biết gây loạn” đánh cho luống cuống tay chân.
Lúc này gã mới phát hiện đây là tỷ muội song sinh, căn bản không phải là Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh mà hắn đã tìm hiểu.
Lưu Tiếu Tiếu luyện đao tay trái, đường đao hết sức quỷ dị. Mà công phu Lương Thần Mỹ Cảnh luyện cũng không phải là công phu chính thống, võ công của hai nàng là cũng rất quỷ dị, cho nên ba người giao đấu đều là là kỳ phùng địch thủ, chiêu nào chiêu nấy đều ác liệt.
Kỹ xảo đánh giết như vậy không chỉ hết sức hung hiểm, hơn nữa trong lúc dịch chuyển đã tạo thành một vòng tròn chiến đầu mà người ngoài căn bản không thể chen vào được. Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên thấy thế liền tìm sát thủ khác để trút hận.
Y phục khảm bảo quang rực rỡ của hai huynh đệ rất có hiệu quả, những tia sáng lóe lên không ngừng, ánh sáng lấp lánh bất định, khiến người ta hoa mắt khó có thể đề phòng, trừ phi là dùng “Tẩm kỹ” mà Lý Ngư chuyên dùng, cùng đối phương đấu quyền hoặc đấu đao mới có thể tránh được sự phiền nhiễu của ánh sáng rực rỡ chói mắt này. Nhưng vấn đề là thời đại này đấu quyền chưa lưu hành, dù hậu thế cũng không thịnh đấu quyền. Nghĩ mà xem, cùng người khác giao thủ, ai muốn tạo tư thế nằm dưới đất trước?
Bởi vậy, dưới sự liên hợp đại sát khí của huynh đệ Lý thị, cộng thêm võ công trác tuyệt, đám sát thủ bị đánh giết cho hoa rơi nước chảy, không đỡ nổi một kích.
Quân tử không đứng dưới bức tường sụp đổ!
Lý Ngư là quân tử, nom thấy Lương Thần, Mỹ Cảnh đang đấu với Lưu Tiếu Tiếu khó phân thắng bại, một sói đói đấu với hai hổ cái, người ngoài căn bản không chen tay vào được, tùy tiện chen vào không chừng còn bị hai cô nàng đâm một đao, nên hắn rất thức thời không gia nhập.
Lý Ngư đứng sang một bên, trầm trầm quát to:
- Lưu Tiếu Tiếu, lần trước ta thấy ngươi thảm hại mà tha cho ngươi một mạng, nhưng không ngờ ngươi lại không biết hối cải mà còn tới gây chuyện.
Lưu Tiếu Tiếu cười gằn:
- Lưu mỗ là ai, ngươi hẳn hiểu rất rõ. Lòng dạ đàn bà, sao có thể thành việc lớn.
Lý Ngư nghĩ đến đêm đông giá rét kia, gã trần truồng bị treo trên cây, Long Tác Tác dùng cành mận gai quất vào gã, nhưng gã vẫn kiên cường không rên lấy một tiếng, không khỏi rùng mình.
Những gì Lưu Tiếu Tiếu đã trải qua chỉ có thể dùng hai từ “khổ bức” để hình dung, vậy thì thật sự là dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, thảm hại như chó nhà có tang, càng khiến cho Lưu Tiếu Tiếu ngoan cường sống sót. Hiện tại tung tích Long Tác Tác chưa rõ, Lý Ngư hơi chút hối hận về quyết định trước đây của mình.
Sơn Kê thì sao? Kệ cha gã, đang yên lành tự dưng bán ân tình làm gì? Bán ân tình rồi, căn bản chẳng có tác dụng gì, lúc này Lý Ngư cực kỳ hối hận.
- Ngươi mang Tác Tác đi đâu rồi?
Lý Ngư quát hỏi. Lưu Tiếu Tiếu một địch hai, dựa vào lực cánh tay lớn đỡ trái đỡ phải, nỗ lực chống đỡ, nghe vậy cười lên điên cuồng:
- Tác Tác? Ả là nữ nhân của ta, đã định kiếp này là nữ nhân của ta rồi. Ả đã rơi vào tay ta, ngươi nói xem ta sẽ làm gì ả nào?
Câu uy hiếp này làm cho sát khí trong mắt Lý Ngư trở nên sáng rực.
Lúc này Lưu Tiếu Tiếu cũng đột ngột phản công, điên cuồng hét lên một tiếng, liên tiếp ba đao đánh lui Lương Thần, Mỹ Cảnh, thân mình vọt ngược lại, chạy vào một con hẻm. Gã đã biết đối phương đã có chuẩn bị, nên bắt đầu tìm cách trốn, trong lúc vừa đấu vừa dịch chuyển nhằm tạo cơ hội chạy trốn cho mình, đúng lúc dịch chuyển tới một con hẻm gã lập tức chạy vào trong đó.
Lý Ngư chỉ đứng một bên xem ba người đang quần đấu, căn bản không thể xen tay vào được, nhưng cũng phản ứng nhanh nhất, nào để cho gã đảo tẩu, hắn lập tức đuổi theo. Lương Thần Mỹ Cảnh theo sát phía sau.
- Chuyện hôm nay, không để qua đêm.
Lý Ngư đuổi theo, trong lòng quyết định. Lưu Tiếu Tiếu ác độc như thế, ai biết được một khi gã chạy thoát được sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với Tác Tác. Nếu để cho gã chạy thoát, hắn sẽ vận dụng Trụ luân. Nhưng nếu bắt được gã, vậy thì không cần dùng đến Trụ luân nữa.
Bởi vì một khi vận dụng Trụ luân, thì lại phải quay lại sự việc của ngày hôm nay, hắn cố nhiên sẽ có đề phòng, cứu Long Tác Tác. Nhưng Long Tác không biết, chỉ sợ vẫn sẽ bị Lưu Tiếu Tiếu bắt cóc. Ngàn ngay làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng tặc, đến lúc đó vẫn khó mà đề phòng Lưu Tiếu Tiếu được. Một khi Lưu Tiếu Tiếu sử dụng thủ đoạn ác độc hơn, dù hắn có năng lực quay ngược thời gian thì cũng không có cách nào cứu vãn được.
“Độp”
Đang lao mình đuổi theo, một kỳ phiên từ bên đường bỗng rớt xuống. Lý Ngư cúi thấp người, lúc kỳ phiên rơi xuống hắn cố gắng vượt qua, chạy tiếp, Lương Thần, Mỹ Cảnh chạy tới, bốn tay đều đưa ra, đẩy về phía trước. Đừng thấy hai tay của hai nàng nhỏ nhắn mềm yếu, nhưng khi phát lực thì mạnh như thiết chùy.
Bốn chưởng vừa ra, kỳ phiên lập tức bị gãy thành ba đoạn, bay ra ngoài, còn bóng dáng của Lương Thần, Mỹ Cảnh lại tiếp tục lao lên phía trước.
Thế nhưng cùng lúc đó, kỳ phiêu bên đường liên tục rơi xuống, mấy thương nhân ở phía trước con đường chuẩn bị rời khỏi chợ Tây đột nhiên cầm sọt lên, ném về phía Lý Ngư, Lương Thần Mỹ Cảnh. Trong cửa sổ hai bên lầu, có người mở từng chiếc lưới cá, đem Lý Ngư cùng Lương Thần Mỹ Cảnh trở thành cá trong nước.
Đường phố dài như sông, giữa sông có ba con cái, trên mặt nước thì có từng tấm lưới bay xuống…


Bạn cần đăng nhập để bình luận