Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 171: Thực bá đạo.
Rượu quá ba tuần…
Rượu quá ba tuần…
Lý Ngư không kìm được cất tiếng nói với Long Tác Tác:
- Cô… kêu đói bụng…, ăn… một chút thịt đi.
- Được!
Long đại anh hùng ném một khối thịt nướng vào trong miệng, vừa nâng một chén rượu hào sảng nói với Lý Ngư:
- Uống nào!
Lý Ngư ngồi không vững, cười gượng nói:
- Chúng ta có thể… uống từ từ…
- Cạch!
Uống cạn bát rượu đặt xuống bàn trà, Long Tác Tác nhìn Lý Ngư với đôi mắt sáng ngời.
Lý Ngư không còn cách nào khách đành phải bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
- Chúng ta… nói chuyện đi, uống như vậy, nhanh quá!
Hắn uống cạn rượu, lau mồm rồi đưa ra lời đề nghị.
- Được!
Long Tác Tác vỗ xuống một cái, chấn động đến mức bát rượu cũng nảy lên nói:
- Ngươi muốn nói, ta sẽ nói! Ta hỏi ngươi, ta có đẹp không?
Lý Ngư ngớ ra, cho dù là uống rượu, cũng không có năng lực kiềm chế mạnh như bình thường, đối với kiểu nói chuyện thẳng như vậy vẫn khó thích ứng được.
- Ừ! Đẹp!
- Đẹp chỗ nào?
- ….
- Được rồi! Bỏ qua vấn đề này! Ta lại hỏi ngươi, ngươi có thích ta hay không?
- Liên qua tới chuyện tình cảm, kỳ thực… nó không đơn giản như vậy. Trên thực tế, cảm giác… cái thứ được gọi là tình cảm này, rất phức tạp…
Lý Ngư hai tay chống lại, sượt qua bên giường nói:
- Cô… của cô là gì?
Long Tác Tác giống như một con hổ cái, vòng qua bàn trà, từ từ lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói:
- Như vậy, tại sao lại không thích ta? Ta muốn biết, rất muốn biết.
Hơi thở của nàng phả vào mặt của hắn, mà lưng của Lý Ngư đã tựa vào vách tường không thể lui lại được nữa. Lý Ngư đành phải khẩn trương nói ra:
- Bình tĩnh! Tác Tác cô nương, cô bình tĩnh, ta chưa từng nói qua là ta không thích cô!
- Vậy ngươi thích ta?
- Không phải ý này…
- Ta đây hỏi lại ngươi, ngươi đã thích ta, tại sao khi cha ta yêu cầu phần thưởng ngươi lại không cầu hôn?
- Hả? Không phải… Ta cảm thấy…
Lý Ngư không có cảm giác mình “tiểu thụ”, thực tế là đối mặt Cát Tường và Dương Thiên Diệp, nhưng đối mặt Long Tác Tác, rất dương cương, khi đối mặt Long Tác Tác…ừ, lần trước dường như nàng ta đã cưỡng hôn mình, hơn nữa chính lúc đó hắn còn bị treo lên, chẳng lẽ lịch sử lại tái diễn?
Nhưng điều mà Lý Ngư chờ mong… à không, lo lắng lại không hề xuất hiện.
Long Tác Tác người nghiêng về phía trước, bao quát Lý ngư, nhưng khác với chuyện ngày hôm đó, ngày hôm đó nàng cố ý trêu chọc, dáng vẻ lúc đó xinh đẹp quyến rũ. Hôm nay, là nàng đang phẫn nộ, tức giận, giống như một con hổ cái.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, hai người không ai nói gì, mà Long Tác Tác lại bốc khí nóng lên đầu, không ngừng bốc lên.
- Ngươi trả lời đi… Ôi!
Long Tác Tác tức giận muốn nắm vai Lý Ngư, vốn vừa nhấc tay tay lên, khuỷu tay gạt vào ấm nước. Lý Ngư uống rượu quá mau, tửu lượng lại không tốt như Long Tác Tác, vì vậy để một bình nước trên lò than, vốn định pha trà để tỉnh rượu.
Nước quá đầy, nước từ miệng ấm nóng bỏng dao động ra một ít, rơi vào chân nàng, Long Tác Tác đau đớn kêu lên một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú lại.
- Cô không sao chứ?
Lý Ngư rốt cuộc có cơ hội để xoa dịu không khí, lập tức tỏ ra lo lắng.
Long Tác Tác nhíu chặt lông mày, vừa rồi bị phỏng, chân đau nhức không chịu được.
- Đưa đây, ta xem nào!
Lý Ngư đỡ lấy mắt cá chân của nàng, cẩn thận cởi vớ cho nàng.
Nếu cô nàng này thực sự bị thương ở chân, chẳng phải phải cõng nàng ta trở về? Trời lạnh như vậy, theo lý mà nói thì mặc dày đi ủng vào, không đến nỗi bị phỏng chân, vừa đi vừa cõng nàng ta trở về trại, làm sao giải thích với mọi người? Vì sao nàng ta lại bị phỏng chân ở nhà mình? Nàng ta cởi giày làm gì?
Nghĩ vậy, Lý Ngư không dám lơ là, tranh thủ thời gian cởi tất, bôi dầu, nói không chừng nàng ta có thể tự mình đi về.
Long Tác Tác nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng thấy ngòn ngọt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại thoải mái ngồi xuống, để mặc hắn làm. Long đại tiểu thư tình tính thế nào, cưỡng hiếp nam nhân cũng đã từng làm, mỗi như thế mà có thể xấu hổ hay sao.
Chỉ có điều nghĩ vậy nhưng tim vẫn nhảy dựng lên, con mắt liếc trái liếc phải, cảm thấy tình trạng im ắng khiến cho người ta không thở nổi.
Lý Ngư… tim Lý Ngư cũng bất giác đập loạn lên.
Trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp hoạt sắc sinh hương chân chính. Đưa chân nhỏ của nàng lên đầu gối của mình, đã ngửi mùi thơm nhàn nhạt khiến cho dục vọng trong lòng nổi lên. Mà vớ được cởi ra, da thịt trắng nõn nà, đầy xúc cảm…
Tim Lý Ngư đập loạn xạ, dường như cảm giác của toàn thân đều tập trung vào chỗ tiếp xúc nhỏ, cảm thụ được cảm giác mỹ diệu mất hồn, bóng loáng, nhẹ nhàng, mềm mại, bên tai nghe rõ tiếng hô hấp của Long Tác Tác, tinh tế, có thể lộ ra sự gấp gáp cùng hoảng loạn của nàng.
- Không sao, không bị phỏng phồng lên. Cô đừng cử động, ta đi lấy dầu.
Lý Ngư an ủi Long Tác Tác một câu, lập tức xuống giường, tìm được một lọ dầu, mở nắp ra, dí ngón tay vào nhấp dầu, cẩn thận bôi lên chân Long Tác Tác.
Long Tác Tác chợt phát hiện ra chính bản thân mình căn bản không trấn định được suy nghĩ của mình. Bị ngón tay nhu hòa của hắn vuốt ve lên gan bàn chân, chợt cảm thấy gan bàn chân có một luồng nhiệt khí tinh tế tràn ra, dọc theo mắt cá chân, truyền ra một dòng điện đến tận hai bắp đùi, toàn thân lập tức mềm nhũn.
Chân của nàng đẹp một cách phi thường, trắng không tì vết, trơn bóng, Lý Ngư nhẹ nhàng bôi dầu cho nàng, cũng không khỏi thán phục vì vẻ đẹp của nó.
Hai tay Long Tác Tác chống trên giường, người ngửa ra sau, chỉ cảm thấy chỗ bị hắn sờ qua hơi ngưa ngứa, toàn thân mềm nhũn như muốn hòa tan, trái tim đập loạn xạ, hô hấp dồn dập, mỗi một ngón tay của Lý Ngư lướt qua đều khiến cho tận đáy lòng nàng phát ra một chuỗi rên rỉ, trêu ngươi nàng đến ngất ngây. Nàng muốn rút hai chân về, nhưng một mực không có lực khí, dường như nội tâm của nàng vô cùng khát vọng được hắn xoa xoa.
Long Tác Tác chưa say nhưng lòng đã say.
- Đẹp quá...
Lý Ngư say rượu, khả năng kiềm chế giảm xuống, vừa bôi nhiều lần dầu trên chân nàng để nó thấm vào da, vừa lặng lẽ ngắm chân nàng…
Nó đẹp như vậy, mười ngón chân nho nhỏ cân xứng chỉnh tề, đang căng thẳng cuộn mình, cặp chân ngọc mềm mại như không xương, viên mắt cá chân tròn nhỏ và bàn chân trắng nõn nà phác họa được đôi chân nhỏ nhắn mềm mại.
Lý Ngư chưa từng ở gần nhìn ngắm bàn chân thiếu nữ tỉ mỉ chứ đừng nói chi là chân tay sờ xoạng, hắn hô hấp ngày càng gấp rút, hắn không dám ngẩng đầu lên, chỉ lo Long Tác Tác phát hiện điều khác thường của hắn. Thế nhưng hơi thở nóng rực của hắn phả lên bàn chân của Long Tác Tác, làm sao Long Tác Tác không phát hiện ra?
Long Tác Tác càng khó nhịn, lại không dám cử động, đành phải dùng hai tay ấn lấy mặt giường, tựa hồ như muốn tạo thành một cái hố mới cam tâm.
- Khụ, cô… có khá hơn chút nào không?
Cuối cùng Lý Ngư cũng kiềm chế được tâm tình của mình, ngẩng đâu hỏi. Nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện Long Tác Tác so với hắn còn khó kiềm chế hơn, lúc này gương mặt của Long Tác Tác đỏ rực giống như một đóa mẫu đơn, đôi mắt giống như vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, đôi mắt đen lấp lánh dưới vài sợi tóc, như nam châm hấp dẫn hắn.
Lý Ngư bị sóng mắt của nàng quét qua, trái tim lại đập loạn nhịp, vội cúi đầu xuống, vừa cúi xuống, lại kinh ngạc phát hiện đôi chân nhỏ lộ ra ở nửa ống quần cũng mượt mà, trắng mịn, cặp đùi tròn trịa khẽ run rẩy phát ra sức nóng có thể đốt cháy tất cả.
- Thực ra…
Giọng nói khàn khàn lười biếng như con mèo con. Long Tác Tác lại càng hoảng sợ, vội ho khan một tiếng, hắng giọng nói với hắn:
- Thực ra, ta rất đẹp phải không?
- Ờ…- Lý Ngư cúi đầu nói: - Ta nghĩ, có thể đi vớ vào rồi.
- Ngươi … ngươi có thích chân của ta không?
Long Tác Tác mượn rượu che sự ngượng ngùng, cả gan hếch đùi.
Lý Ngư không dám ngẩng đầu, ho khan nói:
- Đưa vớ cho ta!
Long Tác Tác không đưa vớ cho hắn, cắn môi, không cam lòng nhìn hắn, bỗng nhiên một ý nghĩ táo bạo dâng lên. Xương quai xanh nàng thon thả gợi cảm, bộ ngực rất đẫy đà, bắp đùi thẳng tắp, gác lên đầu gối Lý Ngư, thân thể hơi chếch lên, cặp mông tròn trịa cũng lộ ra đường cong mê người.
Long Tác Tác một tay che ngực, một tay chống giường, hoàn toàn xuất phát từ sự kiều diễm thẹn thùng tự nhiên và can đảm khiêu khích Lý Ngư, khiến cho Lý Ngư không thể kiềm chế được. Hắn chỉ có cảm giác cả người mình giống như có một ngọn lửa, mà chỉ có thân thể trong suốt của nàng mới có thể dập tắt ngọn lửa trong hắn.
Long Tác Tác thấy ánh mắt lưu luyến của Lý Ngư trên thân thể mình, dù xấu hổ, nhưng vô cùng đắc ý, nàng đội nhiên cuộn tròn chân, một đôi tay mềm mại như ngọc ôm lấy cổ Lý Ngư, đè hắn ngã về phía sau.
Lý Ngự sợ nàng động phải ấm nước, ôm nàng lăn một vòng sang bên cạnh, rốt cuộc biến thành tư thế nam trên nữ dưới, mà Long Tác Tác dùng hai cái chân quấn lấy cái hông của hắn. Chợt hai người cùng run lên giống như bị điện giật.
Hai cặp đùi của Long Tác Tác run rẩy, không chịu buông ra, mà Lý ngư thì không thể giẫy giụa trong sự hấp dẫn, không cách nào kiềm chế.
- Hứ, ngươi không muốn ta cũng không được, bởi vì…- Long Tác Tác đắc ý cười nhẹ bên tai Lý Ngư, hơi thở bên lỗ tai hắn hơi ngưa ngứa: - Bởi vì, ta đã hạ độc trong rượu.
Khi nàng “tìm đường chết” lè lưỡi thơm liếm nhẹ vào vành tai của Lý Ngư, một tia lý trí cuối cùng của Lý Ngư cũng bay đi hoàn toàn.
A! Đau quá! Còn đau hơn cả bỏng nước sôi.
Ồ, thật sự không còn đau như vậy…
Thật kỳ lạ, thật là khó chịu…
Phù, đã xong!
Lý Ngư giống như một dây cung, nhưng chỉ qua loa đại khái rồi biến thành một quả bóng cao su nhụt chí.
- Ôi, thật mất mặt! Không có cách nào gặp người khác!
Lý Ngư lần đầu tiên nào chịu được kích thích như vậy, hắn dấu mặt ở đôi gò bồng đảo cao ngất, hận không thể chết đi.
May mà, lần đầu mây mưa, Long đại tiểu thư không thể thưởng thức sự sung sướng của tình yêu nam nữ, chỉ có đau đớn là chiếm đa số. Lý Ngư cấp tốc ngừng chiến tranh ngược lại chỉ cảm thấy linh hồn đều bị đâm xuyên.
Nhưng mà, sự mềm mại kia, căng mịn, bóng loáng đàn hôi kia đã khiến cho Lý Ngư nhanh chóng bừng tỉnh lại. Một phen triền miên, thời gian lần này dài gấp đôi lần trước.
Long Tác Tác vô lực xụi dưới thân Lý Ngư, tóc dài đen nhánh trải trên giường, hai má như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tỏa ra đẹp đẽ mà xinh đẹp sáng rọi.
- Ta, có phải làm rất tốt không?
Long Tác Tác vẫn còn không cam lòng, thở dốc không đều đặn, muốn được hắn đánh giá.
Mà Lý Ngư như một con lợn chết, co quắp ở đằng kia, giờ đây chỉ muốn ngủ.
- Ngươi đúng là con lợn!
Long Tác Tác hậm hực, nghiêng người bổ nhào lên người hắn, hôn lên môi của hắn một hồi. Kết quả là, không cần đến chốc lát, Lý Ngư không chịu đầu hàng lại lần thứ hai khởi xướng tiến công, ác chiến lại nổi lên.
- Không, … không thể trách ta, ai bảo cô hạ dược mạnh như thế, ta… ta cũng không thể khống chế nổi…
Lý Ngư thở hồng hộc giải thích.
- Phì! Thật không biết xấu hổ! Bổn cô nương…căn bản cũng không hề hạ dược!
Long đại tiểu thư không chút lưu tình vạch trần sự ngụy biện của hắn.
- Hả? Vậy ta…
- Ngươi nói đi? Hứ!
Lý Ngư thẹn quá hóa giận, bởi vậy phấn khởi dư dũng mãnh, lại mạnh mẽ chiến một trận. Rốt cuộc hiệp ba dài hơn hiệp trước gấp năm lần, Long đại tiểu thư cuối cùng cũng phải dương cờ lên hàng.
Nhưng tiếc rằng Long đại tiểu thư hoàn toàn không có giác ngộ giả chiến bại, nàng leo lên người Lý Ngư, đầu tiên là tìm tư thế thoải mái nằm sấp, tiếp theo là tuyên bố vô cùng bá đạo:
- Hiện tại, ngươi là người của ta rồi, biết không? Sau này, ta sẽ đối tốt với ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn biết không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận