Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 556: Vì vinh dự mà chết
- Người kia dừng bước!
- Dừng lại!
Du kỵ Lý Tích không rõ thân phận người tới nên không dám tùy ý bắn chết, nhưng cũng không dám để mặc cho hắn đi qua.
Liên tục vung cờ cảnh báo mà ba người lại càng đi nhanh hơn, du kỵ trinh sát giương cung lắp tên.
- Tap! Táp! Tap!
Mũi tên nhọn xuyên trong gió, kích động phong tuyết, trong lúc nhất thời bọn họ không dám bắn người mà chỉ bắn ngựa.
Chỉ nghe tiếng hí thật dài vang lên, ba con ngựa ngã nhào trên mặt đất, khiến cho tuyết đọng trên mặt đất bay lên tán loạn.
Tuyết bay lên dần dần rơi xuống, ba trường trong tuyết cũng từ từ đứng lên.
Tô Hữu Đạo vỗ tuyết đọng trên người, mắt nhìn vật cưỡi của mình, ngực trúng tên, đùi cũng bị gãy. Y thở dài một tiếng, từ trong túi treo trên ngựa rút ra một cây dù, đau lòng vỗ đùi ngựa. Con ngựa đã hấp hối nên không có sức đáp lại nữa.
- Tiên sinh, ngươi xem!
Một gã kỵ sĩ chân đã bị thân ngựa đè gãy, đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, tê liệt trên mặt đất không có sức thoát khỏi thân ngựa. Người kia may mắn không sao vội vàng chạy tới bên người Tô Hữu Đạo, thấy y đứng lên cũng vội vàng về phía chỉ tay.
Tô Hữu Đạo quay đầu lại nhìn, bên phải là dốc thoải, trên sườn núi đã đông nghìn nghịt chiến mã, chiến mã đứng sừng sững như núi, đó là quân đội của Lý Tích.
Tô Hữu Đạo kẹp dù dưới sườn, nheo mắt nhìn về phía sườn núi…
Trên sườn núi, Lý Tích ghìm cương ngựa nhìn ba người và ba ngựa dưới sườn núi, ở phía xa vẫn có du kỵ lao đi, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Lý Ngư nheo mắt nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy bóng dáng kia có chút quen quen, khi trời sáng rõ hơn lại nhìn lại, Lý Ngư giật mình kinh hãi.
- Đại tướng quân, ty chức muốn gặp mặt tận nơi.
Lý Ngư vòng ngựa qua xin chỉ thị của Lý Tích. Lý Tích gật đầu, Lý Ngư đạp ngựa đi xuống dưới sườn núi.
Gần, càng gần.
Lý Ngư đã thấy rõ Tô Hữu Đạo, Tô Hữu Đạo cũng nhìn rõ hắn.
Đột nhiên Tô Hữu Đạo cười rộ lên.
Lại là hắn.
Tô Hữu Đạo cảm thấy bản thân mình quả nhiên không nhìn lầm người. Chỉ là lúc ấy mình coi trọng tác dụng của hắn ở Chợ Tây, khi hắn đi tới Thái Thường nhạc Cổ Xuy Thự thì cảm thấy người này mưu lợi không dùng được, dần dần từ bỏ lôi kéo hắn. Ôi! Đáng tiếc…
Nếu sớm biết hắn có thể đảm nhiệm chức vị mấu chốt trong quân, có thể có tác dùng mấu chốt trong sự nghiệp lớn của Thái Tử cũng không chừng. Chỉ có điều, nếu đã qua thì cũng đã qua, Tô Hữu Đạo không đến mức hối hận đau lòng.
- Quả nhiên là ngươi, Tô tiên sinh?
Lý Ngư hết hồn lao về phía này mới xác nhận đã không nhìn lầm, quả nhiên là y!
Lý Ngư nhìn Tô Hữu Đạo, lại nhìn hai thị vệ kia, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh ngộ:
- Tiên sinh.. là người của Thái Tử?
Tô Hữu Đạo gỡ dù từ dưới xương sườn xuống, chống trên mặt đất, mỉm cười gật đầu:
- Tiểu lang quân đã lâu không gặp.
Lý Ngư chỉ kinh hãi trong chốc lát, lúc này lại cười khổ nói:
- Thực không ngờ tiên sinh là… Tô tiên sinh, hiện giờ Thái Tử đại thể đã mất, không thể nghịch chuyển nữa, ngươi là người thông minh, người thông minh lúc này nên bo bo giữ mình. Ta tin tưởng với bản lĩnh của ngươi, nếu muốn đi sẽ không người nào có thể tìm được ngươi, tội gì tới đây?
Tô Hữu Đạo cười cười nói:
- Cuộc đời này của Tô mỗ, không vì ham sống mà sống, nếu như kéo dài hơi tàn, thì sống có ý nghĩa gì?
Lý Ngư nói:
- Biết rõ không thể làm mà…
Tô Hữu Đạo cắt đứt lời của hắn nói:
- Bệ hạ đã biết toàn bộ, đúng không?
Lý ngư giật mình gật đầu nói:
- Đúng!
Tô Hữu Đạo nói:
- Lúc này đại quân triều đình khống chế, Hầu tướng quân có điều kiêng kị nên giằng co không thể phát binh!
Lý Ngư thầm khen sự nhạy bén của y, gật đầu nói:
- Không sai!
Tô Hữu Đạo cười khổ lắc đầu:
- Ngu xuẩn, vào lúc này rồi còn có thể nhìn trước ngó sau sao? Được ăn cả ngã về không, chưa chắc không thể thủ thắng!
Y quay đầu nhìn về phía đại quân của Thanh Hoa Sơn, tuyết càng ngày càng lớn, xa xa trắng xóa một mảnh.
Tô Hữu Đạo chăm chú nhìn một lát rồi quay đầu lại nói với Lý Ngư:
- Ta có đường lui nhưng đây không phải là con đường ta muốn đi. Con đường của ta chỉ có thể như vậy!
Y nói với thị vệ may mắn còn sống nói:
- Ngăn hắn lại!
Tô Hữu Đạo nói xong lập tức bước đi, từng bước tiến về phía trước. Tên thị vệ kia lập tức rút đao, trừng mắt với Lý Ngư. Lý Ngư lắc đầu, gào lớn sau bóng lưng của Tô Hữu Đạo:
- Tiên sinh, đã muộn rồi!
Tô Hữu Đạo không quay đầu lại, chỉ kẹp lấy dù, bước từng bước một:
- Đại trượng phu trên đời có thể lấy thiên địa làm bếp, lấy chúng sinh làm lúa, là một người oanh oanh liệt liệt, làm ra một phen sự nghiệp! Nếu không thể sinh ra một cách oanh liệt, thì sẽ chết đi một cách oanh liệt, có phải không?
Trong gió tuyết, bóng lưng Tô Hữu Đạo đi càng ngày càng xa, sau lưng chỉ để lại hàng dấu chân sâu và thẳng tắp.
Lý Ngư không để ý tới thị vệ cầm đao, chỉ nhìn bóng dáng cao ngất của Tô Hữu Đạo.
Trên sườn núi, Lý Tích dừng dưới chân núi, trầm giọng ra lệnh:
- Chuẩn bị tiến công!
Ô ~~ ô ~~~ ô ~~~
Tiếng kèn thê lương vang lên, đại quân Lý Tích bắt đầu điều động.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, hiện tại rõ ràng là thuyết khách của Thái Tử đã tới, Lý Tích nhất định gây uy hiếp lên Hầu Quân Tập. Lý Tích đề phòng vị thuyết khách này tới Hầu Quân Tập sẽ thay đổi chủ ý.
- Người kia dừng bước! Dừng lại!
Thanh Hoa Sơn, một mảnh đầy tuyết trắng, bỗng nhiên truyền ra tiếng quát khàn khàn.
Sở dĩ Đại quân Lý Tích trên núi không điều nhân mã xuống là vì nơi này đã thuộc tầm bắn của quân nỏ Thanh Hoa Sơn. Chuyện bên này xảy ra, tuy không nghe rõ nói chuyện nhưng cũng nhìn rõ ràng, cho nên bọn họ cũng kêu:
- Dừng lại!
Hiển nhiên Hầu Quân Tập đã có quyết đoán, ông không muốn tiếp xúc với người của Thái Tử.
Từng lời thề son sắt, hiện giờ nếu để cho người của Thái Tử tới trước mặt thì sẽ không khỏi hổ thẹn.
Tô Hữu Đạo nghe thấy nhưng chân không hề dừng lại, cũng không nhanh hơn, vẫn vững vàng đi về phía trước. Y nhất định phải cố gắng lần cuối cùng, kỳ thật y biết, cho dù Hầu Quân Tập có thể bị y lay động nhưng lúc này cũng không còn cơ hội để thay đổi nữa.
Nhưng nếu cứ lặng lẽ như vậy, y không phục!
Hơn nữa, nếu Hầu Quân Tập cố gắng một hồi, tình cảnh của Thái Tử sẽ đỡ một chút, rất có thể sẽ bảo vệ được tính mạng. Nếu trận mưu phản này bị diệt trong yên lặng, kết cục của Thái Tử chỉ có thể là cái chết.
Mâu thuẫn sao? Chính trị kỳ lạ ở chỗ đó. Tề Vương Lý Hữu cũng phản, nếu hắn sớm nghe lời Hoàng đế vào kinh đầu hàng, nhất định có thể bảo vệ tính mạng. Thế nhưng hắn lại muốn tìm con đường chết thì chỉ có thể để hắn chết.
Nhưng Lý Thừa Càn lại không được.
Hắn là Thái Tử!
Hắn là người tạo phản sau Lý Hữu.
Với thân phận này, trước sau đã định trước hắn không có đường sống.
Lặng yên không một tiếng động, là chết! Oanh Oanh liệt liệt, cũng chết!
Thế nhưng oanh oanh liệt liệt thì thiên hạ sẽ biết. Tô Hữu Đạo muốn tranh thủ cho Thái Tử chính là thiên hạ này!
Thiên hạ to lớn, khó đoán sẽ không xuất hiện biến số gì.
Nếu thành Trường An có trận huyết chiến nhất định sẽ kinh động vũ nội, khi đó Hoàng đế cần cân nhắc quá nhiều, người tài đức trong thiên hạ chưa chắc không có người ủng hộ tình phụ tử của Hoàng đế, ra mặt bảo vệ Thái Tử.
Cho nên, Tô Hữu Đạo có thể chạy trốn, dựa vào bản lĩnh y có thì có thể sống vô cùng tốt.
Nhưng y tình nguyện lựa chọn còn đường chết này, chỉ vì muốn cầu cho Thái Tử một con đường sống xa vời.
Chỉ cần y có thể đi vào Thanh Hoa Sơn, y có thể nắm chắc thuyết phục Hầu Quân Tập.
Nên nói cái gì, y đã suy nghĩ kỹ trong đầu.
- Lập tức dừng lại! Nếu không sẽ bắn tên!
Trong doanh truyền ra tiếng hô to, nhưng Tô Hữu Đạo không có thay đổi.
Y đánh cuộc, đánh cuộc Hầu Quân Tập còn chưa quyết định, vậy thì ông ta sẽ không bắn tên.
Trên lầu quan sát trong doanh, Hầu Quân Tập đứng trang nghiêm, nhìn bóng người xa xa trong tuyết.
- Tướng quân, ngài xem!
Tướng lĩnh bên cạnh đột nhiên chỉ về phương hướng, vội kêu lên.
Hầu Quân Tập quan sát, nhìn về phía đồng tuyết mênh mông, từng người di động, đại quân Lý Tích đang chầm chậm triển khai trận hình.
Hầu Quân Tập nhắm hai mắt lại.
Ông đã phân tích tất cả lợi hại được mất với các tướng sĩ tâm phúc.
Chiến, đã không có hi vọng.
Nếu hàng, làm giảm ảnh hưởng tới mức nhỏ nhất, Hoàng đế sẽ có thể mở cho người nhà của họ một con đường, với các tướng lĩnh khác cũng như vậy. Nếu ông ôm tất cả tội vào mình, những tướng lĩnh này có thể sẽ không phải chết.
Cho nên, ông đã quyết định hàng.
Thế nhưng Thái Tử lại phái người tới!
Thái Tử chưa bị sao ư?
Thế nhưng… ngươi… vì sao lại phái người tới trễ như vậy!
Ta làm một thống soái, sao có thể thay đổi mấy lần?
Hầu Quân Tập bỗng mở to hai mắt, nắm đầm nặng nề giáng xuống, chấn động đến mức tuyết đọng trên lầu quan sát rơi xuống.
Ông không thể do dự nữa, ông không thể lấy mấy vạn tướng sĩ, lấy người nhà và tương lai các tướng sĩ ra làm trò chơi.
Tô Hữu Đạo kẹp lấy dù, đạp trên tuyết, từng bước đi về phía trước.
Tuyết đã dày đến đầu gối, đi rất chậm, nhưng động tác của y không hề chật vật.
Mỗi một chân y đều bước cực ổn, dáng người đứng nghiêm, gần, ngày càng gần, y đã thấy được cửa trong tuyết, trên người người canh cửa đầy tuyết, chỉ có đôi mắt sợ hãi trợn tròn lên giống như hai lỗ thủng tuyết.
- Dừng bước.
Lại là một tiếng gào rú, cũng không biết là xấu hổ hay là sợ hãi, chỉ có vẻ khàn khàn.
Tô Hữu Đạo làm như không nghe thấy, vẫn vừng vàng đi về phía trước.
Ô ~~~
Một tiếng gió quái dị vang lên, từ trong doanh địa Thanh Hoa Sơn dâng lên một mảnh mây đen tráng lệ.
Mây đen bay lên trời, từ phía trước bay về dây, phảng phất như muốn che đầy trời đất.
Rốt cục… vẫn bị thất bại…
Tô Hữu Đạo nhẹ nhàng thở dài, y không dám tiến lên nữa, cũng không dám dừng lại, sợ xúc động vây hãm thần kinh mẫn cảm.
Chỉ cần y tiến vào được, y tuyệt đối nắm chắc khuyên bảo Hầu Quân Tập dấy lên khói lửa.
Lời nói của y đủ để lay động Hầu Quân Tập, nếu như vậy cũng không thể khiến Hầu Quân Tập thay đổi quyết định, y có thể nói với Hầu Quân Tập một bí mật.
Khi y theo dõi phủ đệ vương hầu công khanh quyền cao chức trọng, cũng thuận đường phái người đưa người nhà của Hầu Quân Tập, thậm chí gia quyến của mấy viên đại tướng dưới trước Hầu Quân Tập để quản chế, y căn bản không lo lắng Hầu Quân Tập không nghe theo lời y.
Nhưng ông trời không cho y cơ hội này!
Tô Hữu Đạo lấy ra dù dưới nách, mở ra, mỉm cười nghênh đón mưa tên.
Rất xa, trái tim Lý Ngư như bị kéo, nhưng trong mắt như mắt không có một tia sát khí, giống như một mặc khách mơ hồ nhìn thấy, một con thuyền nhỏ mang theo mưa bụi thanh hàn, từ trong bụi lá sen lặng yên bay về phía xa.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Y đã tưng nói, nguyện cúc cung tận tụy vì Thái Tử, đến chết mới thôi.
Hiện giờ, dùng một mạng để báo quân ân!
Dùng cái chết này, để giữ đúng lời hứa!
Mưa tên, đã rơi xuống!


Bạn cần đăng nhập để bình luận