Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 076: Lấy phú quý từ nguy hiểm
“Trương Phi Cư” vẫn đang nằm trong sự phong tỏa của đám Bộ Khoái, chuyện của phủ Thái Thú không truyền ra nhanh đến vậy, cho dù là truyền ra ngoài rồi, không có Tri huyện lão gia hạ lệnh, thì đám Bộ Khoái này cũng sẽ không rút đi. Sau đó, Cẩu Đầu Nhi thừa lúc đêm tối, dẫn Lý Ngư chui vào ngõ chết đó.
Bức tường sau của “Trương Phi Cư” tuy cao, lại không làm khó được Lý Ngư, trước tiên Lý Ngư để Cẩu Nhi vào trước, rồi tự mình nhảy lên, hai tay bám chắc vào đầu tường, cực kỳ nhanh nhẹn đã lật người qua được. Hai người dừng lại dưới chân tường, nhìn vào những ngôi nhà gần xa, đa số đều sáng đèn, hai người chọn nơi những ngôi nhà không sáng đèn lặng lẽ xoay người đi, chạm vào một bụi hoa trong sân thì dừng lại.
Cẩu Đầu Nhi nói:
- Tiểu lang quân, ngươi ở đây đợi một chút, ta đi tìm Hà sư phụ.
Lý Ngư không yên tâm nói:
- Thân thủ ngươi được không đấy? Đừng để bị người ta phát hiện, chi bằng để ta đi cho.
Cẩu Đầu Nhi kéo khăn buộc tóc lệch xíu, nhìn Lý Ngư nhe răng cười, nói:
- Tiểu lang quân yên tâm, vừa nhìn thấy bộ dạng này của ta trong sân, bọn hộ viện sẽ chỉ tưởng là “Đại trà hồ” trong viện, sẽ không có người nào nghi ngờ đâu.
Lý Ngư không nhịn được cười, nói:
- Đây không phải là thanh lâu, lấy đâu ra “Ấm trà lớn”, hơn nữa, ngươi chính là người của phường này, bọn hộ viện còn không nhận ra ngươi sao?
Cẩu Đầu Nhi khoe khoang bị Lý Ngư vạch trần, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười he he, nói:
- Thật không dám giấu diếm, trước khi chưa đi theo tiểu lang quân, ta đã từng bái Canh Tứ Gia làm sư, kỳ thực thì vẫn chưa học được quyền pháp gì, chỉ ở trong viện ăn uống hỗn tạp, rất thân quen với bọn họ, nếu có người bắt gặp cũng sẽ chỉ nghĩ rằng ta vốn là ở trong tửu lâu này, không ngại việc này.
Dứt lời, gã phất tay với Lý Ngư sau đó đẩy bụi hoa mà đi ra.
- Canh Tứ Gia?
Lý Ngư ngẫm nghĩ, đột nhiên nhớ tới Canh Tứ Nhi, cũng là một trong những đệ tử của Hà Quyền Sư, nghĩ đến câu Canh Tứ Gia trong miệng tên Cẩu Đầu Nhi, nếu tính như vậy, tên Cẩu Đầu Nhi còn là sư điệt của mình?
Chỉ là niên đại này, tuy có quan hệ sư đồ truyền nghệ nhưng vẫn chưa có môn phái gì, cũng không có nhiều cái gọi là quy củ sư môn, tình cảm giữa sư đồ còn nặng, nhưng giữa đồ tôn và sư tổ cùng với huynh đệ đồng môn kỳ thực cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Cẩu Đầu Nhi là đồ đệ của Kê Minh Cẩu Đạo, đại sự làm không xong, nhưng những hoạt động ăn trộm này làm tốt hơn so với đại đa số người, cũng không biết gã dùng biện pháp gì, Lý Ngư chỉ cảm thấy mình chờ thời gian một chung trà, thì đã thấy Cẩu Đầu Nhi dẫn Hà Tiểu Kính chui vào bụi hoa.
- Tiểu thần tiên, sao ngươi lại đến đây?
Hà Tiểu Kính chui vào bụi hoa, thấy Lý Ngư quả thật đang ở đây, không khỏi hết sức kinh ngạc. Y nhìn chung quanh, nói:
- Đi ! Đi vào trong phòng ta nói chuyện, ở đây không an toàn!
Hà Tiểu Kính có nhà riêng của mình, nhưng khi trực đêm vẫn ở “Trương Phi Cư”, y được biết đến là đệ nhất thần quyền Lợi Châu, địa vị bảo tiêu trong hộ viện khá cao, cho nên có một gian phòng riêng biệt. Tuy nhiên cũng chỉ là một gian phòng rách nát mà thôi.
Cao thủ võ thuật, nếu như không phải tòng quân nhập ngũ dựa vào một thân võ nghệ để tạo dựng sự nghiệp thì có thể trở thành phụ tá đám đại tướng Mạc Phủ, kỳ thực cuộc sống cũng không tốt mấy. Tập được võ công cao minh, không sợ quan phủ, tự do tự tại, áo cơm không lo, đó chỉ là những bịa đặt của tiểu thuyết võ hiệp. Không có bổng lộc, không có kinh doanh, không ăn cắp ăn trộm không làm chuyện đen tối, không đi làm thuê, thì y lấy đâu ra tiền mà tự do tự tại?
Hà Tiểu Kính chốt cửa phòng lại, lại đốt sáng đèn lên, quay lại Lý Ngư, Lý Ngư vẻ mặt trang trọng hành lễ với y:
- Cát Tường gặp đại nạn, tôi có thể kịp thời đến cứu là nhờ Hà sư phụ trượng nghĩa báo tin! Đại ân đại đức, không biết nói gì để cảm tạ, xin Hà sư phụ nhận đệ tử một lạy!
Hà Tiểu Kính vội đỡ Lý Ngư, nói:
- Tiểu thần tiên giết ta rồi. Làm người không thể không giữ chữ tín, ta đã hứa với ngươi, thì phải tuân thủ cam kết, nếu không sẽ uổng công là nam nhi! Chỉ là, biết rõ Bàng mụ mụ hại người, Hà mỗ không thể ngăn cản mà vẫn phải nhờ tiểu thần tiên ra tay, thực sự rất hổ thẹn!
Lý Ngư nói:
- Hà sư phụ còn có cha mẹ vợ con phải phụng dưỡng, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, có thể làm đến bước này đã rất làm khó người rồi. Tóm lại, Lý mỗ cảm kích vô cùng.
Hà Tiểu Kính nói:
- Nghe ý của tiểu thần tiên, thì Cát Tường cô nương đã được cứu ra rồi?
Cẩu Đầu Nhi đắc ý chen ngang nói:
- Đúng thế! Cũng không nhìn xem là ai đã ra tay. Nhậm Thái Thú cởi trần truồng như nhộng, đang vượng như dây cung thì Tiểu thần tiên nhà ta chạy tới, một cước phá cửa làm đứt dây cung, đập gãy cánh cung, còn đổ một ngụm nước vàng vào miệng Nhậm Thái Thú, haha, thật sự rất uy phong!
Hà Tiểu Kính nghe thấy chỉ trợn mắt há mồm, vội truy hỏi vài câu, nghe Cẩu Đầu Nhi đem chuyện vừa xảy ra kể lại, khi nhìn sang Lý Ngư đã thay đổi sắc mặt kinh sợ.
- Đổ một muôi nước vàng lên Thái thú lão gia?
Nếu đổi lại là y, trừ khi y hạ quyết tâm làm thảo khấu, nếu không ngay cả đến một câu nói nặng cũng không dám nói với nhân vật lớn như vậy, đổ phân lên người ta, Hà Tiểu Kính ngay cả đến nghĩ cũng không dám, mà Lý Ngư lại làm rồi, Hà Tiểu Kính đối với những loại người tàn bạo như vậy thật sự phục sát đất.
Hà Tiểu Kính vội khuyên:
- Tiểu thần tiên làm như vậy, dĩ nhiên là vui rồi, nhưng mà Nhậm Thái Thú sẽ chịu bỏ qua cho ngươi hay sao? Thường nói, lòng dân như sắt, luật quan như lửa! Bách tính chúng ta tuy dũng mãnh cũng không có cách nào đối kháng với quan phủ được, tiểu thần tiên tốt nhất là nhanh chóng cao chạy xa bay đi!
Lý Ngư khẽ cười một tiếng:
- Tôi rất muốn đi, nhưng cũng giống Hà sư phụ là còn có người nhà sao lại có thể nói đi là đi. Nếu như đã không đi, vậy thì chỉ có thể tiếp tục chiến đấu với ông ta, ông ta là quan, ta cũng không phải là con kiến để mặc ông ta nhào nặn! Huống hồ, Lợi Châu còn chưa tới lượt ông ta lãnh đạo!
Hà Tiểu Kính ngẩn người, hỏi:
- Tiểu thần tiên định làm gì?
Lý Ngư nhìn đăm đắm Hà Tiểu Kính, nói:
- Hà sư phụ có đại ân với đệ tử, đệ tử muốn tặng cho người một đại phú quý, không biết người có dám hay không?
Hà Tiểu Kính dù sao lăn lộn lâu như vậy, vừa nghe nói đã biết Lý Ngư có mưu đồ gì, hơn nữa chỉ sợ phải dùng đến mình, không khỏi cẩn thận hỏi:
- Tiểu thần tiên định làm gì?
Lý Ngư kéo Hà Tiểu Kính sang một bên, khẽ nói vào tai, Cẩu Đầu Nhi không dễ qua đó nghe, chỉ vò đầu bứt tai. Gã chỉ nhìn thấy Lý Ngư thì thầm vài câu, sắc mặt Hà Tiểu Kính liền thay đổi, lắc đầu liên tục. Lý Ngư bình thản cười, lại nói vào tai y vài câu, sắc mặt Hà Tiểu Kính biến đổi bất định, trầm ngâm lúc lâu, dậm chân nặng nề, cắn răng nói:
- Chi tiết nhỏ quyết định thành công, phải mạo hiểm thì mới đạt được giàu sang phú quý ! Cuộc làm ăn này, ta làm!
Lý Ngư cười khì khì, nói:
- Được! Nếu đã như vậy, Hà sư phụ người…
Hắn lại đến gần bên tai Hà Tiểu Kính thì thầm, Hà Tiểu Kính liên tục gật đầu, nói:
- Ta nghe lời ngươi! Lập tức chuẩn bị ổn thỏa!
Lý Ngư lùi lại một bước, chắp tay nói:
- Nếu đã như vậy, việc này nhờ Hà sư phụ rồi! Cẩu Đầu, chúng ta đi thôi!
Hà Tiểu Kính không yên tâm, đích thân tiễn bọn hắn ra ngoài, đi trước dẫn đường, che dấu thân hình của bọn họ, lặng lẽ rẽ sang phía bức tường ở hậu viện, tiễn hai người leo ra, lúc này mới nhìn một lượt xung quanh, lặng lẽ ẩn đi.
Cẩu Đầu Nhi cùng với Ly Ngư mò đường đi ra ngõ, nhìn thấy trước cửa “Trương Phi Cư” đã lên đèn, mấy tên Bộ Khoái kéo chiếc ghế đang ngồi ra bên ngoài tán những chuyện nhà buồn chán, hai người cũng không làm phiền, đi thẳng vào bóng đêm rời khỏi.
Chờ hai người rời khỏi mấy con phố ở “Trương Phi Cư”, Cẩu Đầu Nhi kìm không được nói:
- Tiểu lang quân, bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Ngư nói:
- Chắc lúc này Phi Dương đã dẫn mẹ ta đi tới phủ Đô Đốc rồi, chúng ta cũng đi thôi!
- Tiểu thần tiên muốn làm việc gì à!
Cẩu Đầu Nhi tuy không hiểu rõ Lý Ngư chính xác muốn làm gì, nhưng đã mơ hồ đoán được đấu pháp của Tiểu thần tiên và Nhậm Thái Thú chỉ sợ vẫn chưa kết thúc. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa, đổi lại tên tiểu quỷ, lúc này chỉ e rằng có tránh cũng không kịp, nhưng Cẩu Đầu Nhi lại không phải là tiểu quỷ bình thường, sau khi đoán được tâm ý của Lý Ngư, gã thật sự hưng phấn lạ thường, tức thì vội vàng đi trước dẫn đường, hai người cũng đi thẳng đến phủ Đô Đốc Lợi Châu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận