Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 566: Quyến rũ..
Lý Ngư nằm dưới đất xốp mềm, chung quanh yên tĩnh, có tiếng nước chảy róc rách, dường như còn có côn trùng kêu vang.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì, ngay cả hô hấp cũng ngừng, tựa như chỉ một hơi thở thôi cũng có thể phá vỡ loại yên tĩnh này.
Nhìn vóc người nàng gầy mảnh, nhưng đè trên người lại rất thơm mềm.
Trong lòng Lý Ngư, không biết làm tại sao bỗng nhiên nổi lên ý tưởng hoang đường này.
- Nghe ta, dừng tay lại đi...
Lý Ngư cũng không biết cục diện xấu hổ như này đến lúc nào mới chấm dứt, vì thế ho khan một tiếng, bày ra thái độ ngày tận thế.
- Thu cái đầu ngươi ấy…
Thiên Diệp điện hạ được giáo dục đàng hoàng muốn mắng một câu nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Nàng nhanh chóng rời khỏi người Lý Ngư, chân trần cẩn thận chuyển khỏi hai bước đề phòng lại bị ngã lần nữa:
- Đêm nay, gặp lại.
Lý Ngư nói:
- Này, đêm nay gặp lại cái quỷ gì thế. Ta có công việc trong người, có gì thì nói luôn đi…Này…
Dương Thiên Diệp không nghe hắn, cầm đôi giày, bước chân trần trên mặt đất mềm mại, đi mất.
- Này... Này…Ta muốn gặp Võ Tài nhân…
Lý Ngư bất đắc dĩ đuổi theo.
Chờ hắn gặp lại được Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp đi tất đi giày, vẻ mặt bình tĩnh, như trước đây chưa từng gặp hắn.
Lý Ngư... Lý Ngư cảm thấy bản thân thật sự rất buồn bực. Hắn giờ chỉ muốn bắt tay hét lớn:
- Cô ta là thích khách.
Thì Dương Thiên Diệp liền xong đời, còn hắn thì lập công lớn. Nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa được.
Đêm nay à, thôi được. Nhưng bất kể thế nào ta phải gặp cô ấy một lần, nếu không thể thuyết phục cô ấy rời khỏi thì dùng sức mạnh ép cô ấy vậy.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư chợt thấy vô cùng nôn nóng, dù là lần này ép cô ấy đi thì sao, cô nàng này không chừng mực, sớm muộn gì cũng sẽ không từ bỏ, nếu cô ấy rơi vào tay kẻ khác, tuyệt đối sẽ không nói chuyện dễ như mình đâu.
Cô nàng này…thật sự là gây phiền mà!
Bởi vì tâm tình buồn bực nên khi truyền chỉ, ban thưởng tên cho Hoa Cô Võ Mị, Hoa Cô vui mừng thì không nói, nhưng Lý Ngư lại không có lòng dạ nào, nên chỉ nói hai câu chúc mừng mà thôi, với lại hắn còn đang nghĩ tới Dương Thiên Diệp đang ở đứng bên ngoài, trong lòng như lửa đốt.
Đợi Lý Ngư tuyên chỉ xong đi ra, muốn tìm Dương Thiên Diệp thì nàng đã lén đi rồi.
- Chạy trời không khỏi nắng, đêm nay, bất kể như thế nào cũng phải ép cô rời khỏi cung mới được.
Lý Ngư nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, đi đến tiền điện.
Trong ngự thư phòng, bốn vị trọng thần đang cùng Lý Thế Dân nghị sự.
Lý Thế Dân vui mừng đem ý kiến lập Lý Thái trước sau đó mới mới lập Lý Trị ra, thấy trên mặt bốn vị đại thần đều hiện lên thần sắc kỳ lạ.
Phòng Huyền Linh nhìn Lý Thế Dân, hoá ra…con người bị tình cảm che mắt đến ngu xuẩn là có thật nha, câu nói kia thế mà cũng tin được. Tuy nhiên, ta chẳng phải vốn kẻ ủng hộ Lý Thái nhiều năm lắm đó sao. Phòng Huyền Linh mắt nhìn Lý Tích, hai người bọn họ đều bỏ phiếu cho Lý Thái, vốn nên thuận nước đẩy thuyền tán thành kế sách này trước. Tuy nhiên, ông thật sự không cho phép mình chấp nhận loại ý kiến điên khùng như này, cho nên ông quyết định không nói gì, tránh anh danh cả đời mình bị hủy, bị đánh giá ngu ngốc trong sử sách.
Từ Mậu Công, lên đi!
Lý Tích liếc sang Từ Mậu Công một cái, mí mắt cụp xuống.
Ngươi không chịu, chẳng lẽ ta cũng không có mặt mũi à? Ta cũng sẽ không nói gì đấy. Trưởng Tôn Vô Kỵ bụng nghĩ, vị Hoàng đế em rể của ông đúng là vô cùng sủng ái Lý Thái, tuy nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Thái vốn không thân cận mấy, cho nên ông có khuynh hướng nghiêng về đứa cháu ngoại – Lý Trị. Cho nên, ông đánh ánh mắt sang Chử Toại Lương.
Chử Toại Lương rất chính trực. Chử Toại Lương nổi danh là chính trực. Lý Thế Dân từng công khai đánh giá nhân phẩm và năng lực của Chử Toại Lương, câu nói đầu tiên là Chử Toại Lương chính trực, câu thứ hai mới là "Có học thuật". Tuy rằng bàn về nịnh bợ, Chử Toại Lương không bằng bình xịt lớn như Ngụy Trưng, nhưng nói đến tính tình thì thật sự là chính trực điển hình.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đánh một ánh mắt đến, Chử Toại Lương liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Lý Thế Dân ngạc nhên nhìn Chử Toại Lương:
- Đăng Thiện cười gì thế?
Chử Toại Lương cười chỉ thiên tử, trong giọng nói mang tia phẫn nộ:
- Bệ hạ, thần vốn tưởng rằng, Tấn vương Lý Trị trí tuệ không kém hơn Ngụy vương, mà sức khỏe còn hơn, vì tính toán thiên thu muôn đời nên đề cử Tấn vương. Nay nghe nói cách nghĩ hoang đường Ngụy Vương chết mới truyền đệ, càng thấy rằng Tấn vương có khả năng làm Thái tử hơn.
Lý Thế Dân ngẩn ra:
- Ý của Đăng Thiện là…
Chử Toại Lương cười lạnh lùng:
- Anh chết truyền em, bệ hạ thật sự tin cách nói này ư? Chẳng qua Ngụy vương dù có lòng muốn vị trí Thái tử, thì cũng là bình thường, nhưng hắn lại nói ra như thế, vậy thì thật sự không thể lập Thái tử được rồi. Ngày sau muốn bỏ lời hứa này, Ngụy vương chỉ có thể giết Tấn vương, mới không còn mang gánh nặng lời thề đối với bệ hạ nữa.
Lý Thế Dân ngẩn ra, đột nhiên mặt sắc xanh mét.
Lúc Lý Ngư trở lại, chỉ thấy bốn vị đại thần đang từ trong ngự thư phòng đi ra, vội vàng né qua một bên. Hắn thầm nhìn trộm, thần sắc Phòng Huyền Linh và Lý Tích đầy ủ rũ, Trưởng Tôn Vô Kỵ thì mỉm cười, mà Chử Toại Lương thì đầy phẫn nộ. Ba vẻ mặt này rất khác nhau, làm Lý Ngư hơi không hiểu ra sao cả. Đợi mấy vị Tể tướng này trở về điện Lưỡng Nghi xử lý công việc, hắn mới ho nhẹ một tiếng, hỏi Tiểu Hoàng Môn bên cạnh:
- Này…Bệ hạ lại có chuyện gì ưu phiền à?
Tiểu Hoàng Môn nhìn hai bên, đáp nhỏ:
- Ngụy vương nếu quả thật lên ngôi vị Hoàng đế, tương lai sẽ phải giết con truyền đệ, thánh nhân rất vui muốn lập Ngụy vương làm Thái tử, nhưng lại bị Chử tướng công vạch trần sự lừa dối trong đó. Thánh nhân hiện giờ đang rất phiền não. Tiểu Lý tướng quân ngự tiền thị phụng, nhớ cẩn thận đấy.
- Ta hiểu rồi.
Lý Ngư ôm quyền cảm ơn tiểu Hoàng Môn, sau đó kéo bào đi lên điện. Khi đi vào, bước chân rất nhẹ như con báo.
Lý Thái ra khỏi cung nhưng không về phủ ngay, gã cân nhắc một chút, tuy chỗ phụ hoàng đã tiếp nhận đề nghị của gã rồi, nhưng chỉ sợ tiểu tử Trĩ Nô kia còn tuổi nhỏ nhưng tâm cơ cũng không ít, hóa ra cũng đã có mưu đồ ngôi vị Hoàng đế rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Thái liền chỉ bảo đi thẳng đến Tấn vương phủ.
Tấn vương Lý Trị còn vị thành niên, chưa từng được đất phong ở bên ngoài, vẫn ở kinh thành. Nghe nói Lý Thái đến, Lý Trị thấy kỳ lạ, bởi vì vị huynh trưởng này xưa nay chẳng qua lại gì cậu cả. Lý Trị vội vàng mời Lý Thái vào phủ, hai huynh đệ đến phòng khách trò chuyện. Lý Thái đang đắc ý cho là phụ nhân gật đầu rồi, vị trí Thái tử ắt sẽ thuộc về mình không thể nghi ngờ.
Về phương diện khác cũng bởi đột nhiên có tin tức tốt này không giấu diếm được, vốn là một người thông minh lại làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
- Trĩ Nô à, hẳn đệ rất lạ vì sao hôm nay huynh lại đến phủ đúng không?
Lý Thái đặt chén trà xuống, mỉm cười với Lý Trị:
- Đệ và Hán Vương thúc luôn luôn có quan hệ tốt, hiện giờ Hán Vương thúc tham gia vào chuyện Thái Tử mưu phản, đã được ban cho chết, chẳng lẽ đệ không có chút lo lắng nào à.
Lý Trị ngẩn ra:
- Huynh trưởng, tiểu đệ dù có kết giao nhiều với Hán Vương nhưng đều là quan hệ hoàng tộc tông thân mà, khi đó cũng không biết thúc ấy muốn làm phản. Việc này có gì liên quan tới tiểu đệ ạ.
- Đệ đó, ngu xuẩn.
Lý Thái giả bộ thất vọng, đặt chén trà xuống chỉ điểm:
- Từ xưa đến nay, người mưu đồ gây rối là điều Thiên Tử tối kỵ, bất kể là thân như cha con. Năm đó Hán Vũ Đế anh minh thần võ bực nào, nhưng chẳng phải cũng giết nhiều tôn thất đó sao, bao gồm cả con trai ruột của mình nữa đấy.
Lý Trị mặt sắc thay đổi, sợ hãi nói:
- Huynh… Huynh trưởng, vậy tiểu đệ nên làm gì ạ?
Lý Thái nói:
- Nên rời khỏi đây, đến đất phong, rời xa chỗ thị phi này, còn sợ không thể cầu thái bình ư?
Lý Trị khó xử nói:
- Nhưng …nam tử hai mươi quan lễ, đệ năm nay mới mười lăm tuổi, chưa đến tuổi đi phiên ạ.
Lý Thái nói:
- Ôi dào, Phong Vương mười tuổi đã rời kinh đi phiên rồi, vẫn do phụ hoàng an bài chứ đâu. Đệ giờ đã mười lăm tuổi, có gì không thể?
Phong Vương tên Lý Nguyên Hanh, nhỏ hơn thất ca Lý Nguyên Xương mấy tháng. Lý Nguyên Xương theo chân Thái Tử mưu phản, vừa mới được ban chết. Lý Nguyên Hanh cớ gì mới tuổi mụ mười tuổi đã phải đi phiên rồi, đó là bởi vì mẫu thân y Doãn Đức Phi năm đó đi theo Thái Tử Lý Kiến Thành đấy, cho nên sau khi Lý Thế Dân đăng cơ, vị Doãn Đức Phi lập tức bốc hơi trong nhân gian tung tích không rõ. Mà con trai ruột của bà Lý Nguyên Hanh tuổi mụ mới mười tuổi, đã bị đưa đi đất phong.
Lý Trị nghe xong, nói:
- Huynh trưởng nói rất có lý, tiểu đệ sẽ cân nhắc rồi xin chỉ với phụ hoàng ạ.
Lý Thái mừng thầm, chỉ cần Lý Trị xin đi phiên, tức là đã chủ động từ bỏ muốn tránh họa, nếu nó đã biểu lộ tâm chí như thế, còn ai sẽ ủng hộ nó chứ, đại cục thế đã định rồi.
Lý Thái đứng dậy cáo từ, Lý Trị sợ sệt đích thân tiễn gã ra cửa phủ, trở lại phòng khách, cầm chén trà lên nghĩ một lúc lâu, khóe môi chợt hiện lên tia cười lạnh lẽo. Lý Trị rất thông minh, thật sự là cậu có tấm lòng nhân hậu, tính tình ôn hòa, nhưng chỉ số thông minh của cậu ta cũng không hề thấp, ngược lại, bởi vì cậu ta ít nói, cũng không hề tranh giành, không hề kích động, có chuyện gì mà đều để ở trong lòng, cho nên trong suy nghĩ chín chắn hơn so với tuổi của mình.
Lý Thái trước giờ không hề thân thiết với cậu, giờ đột nhiên chạy đến nói vài câu tâm sự chân thành, mà hơn nữa, Thái Tử xảy ra chuyện, dựa theo chiếu thuận vị, Ngụy vương Lý Thái chính là người thừa kế ngôi vị đầu tiên. Lý Trị khác Lý Thái, có chuyện gì thích để ở trong lòng tự cân nhắc, lại nói cậu ta mới mười lăm tuổi, cũng rất khó để trao đổi tâm sự với Trưởng sử gần năm mươi tuổi. Cậu ngồi trong phòng khách nghiền ngẫm gần nửa canh giờ, đột nhiên đứng lên, cao giọng:
- Người đâu, thay quần áo cho bản vương, ta muốn tiến cung, kiến giá!


Bạn cần đăng nhập để bình luận